Thái Cổ Thần Vương

Tiểu nhân vật và đại nhân vật

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Vạn Diệu Nhan ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong hư không, tuy rằng trong đó có một số người khí tức không hề không cường đại, có thể là tương đương với tu vi của nàng ta, nhưng mà khí trường từ trên người bọn họ toát ra đã đủ để khiến người ta cảm giác được cái gì gọi là nhân vật phong vân rồi.
- Diệu Nhan, ngươi chỉ thiếu cơ hội mà thôi, giờ đến hoàng thành rồi, chính là cơ duyên của ngươi, không chỉ là phải vào Bắc Minh Tiên sơn tu hành, ta hy vọng ngươi có thể ở trong hoàng thành có kỳ ngộ, bái vào môn hạ của cường giả, Vạn gia đã không thích hợp với ngươi nữa rồi.
Lúc này, bên cạnh Vạn Diệu Nhan, Vạn Thanh Sơn, phụ thân của nàng ta mở miệng nói.
-Ta muốn tới hoàng cung xem thử.
Vạn Diệu Nhan nhẹ giọng nói.
- Nếu đã đến hoàng thành của Tiên triều, tất nhiên là phải tới ngoài hoàng cung thăm quan chứ.
Vạn Thanh Sơn gật đầu, trong mắt mang theo vẻ kính sợ.
Bọn họ là người tới từ thành nhỏ của Tiên triều, cả đời chắc không được tới hoàng thành mấy lần, hoàng cung đối với bọn họ mà nói, chính là một nơi hành hương.
- Tới hoàng cung thăm quan à.
Người chung quanh đều lộ ra có chút kích động, mang theo tâm thái hành hương.
- Không ngờ lúc sinh thời có thể được thấy hoàng cung của Tiên triều ta.
Vạn Trúc Thanh ở trong kiệu cũng cảm khái một tiếng, tâm cảnh có chút dao động, hai người trẻ tuổi bên cạnh lão thì ngược lại khá là bình tĩnh.
- Vấn Thiên, ngươi trẻ tuổi như vậy, tương lai có thể mặc sức vùng vẫn, chẳng lẽ không hướng tới à?
Vạn Trúc Thanh nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Tất nhiên là hướng tới rồi.
Tần Vấn Thiên cười cười gật đầu, lúc trước chỉ là tùy ý nhắc tới chuyện của Bắc Minh Lộng Nguyệt và Lý Dục Phong mà Vạn Trúc Thanh đã không tin rồi, hắn tất nhiên cũng sẽ không nói với lão là hắn có thể tùy ý ra vào hoàng cung của Trường Thanh Tiên quốc.
Đi một lúc lâu, bọn họ cuối cùng cũng tới ngoài hoàng cung, ba người bọn Tần Vấn Thiên đều xuống kiệu, nhìn tòa thành hùng vĩ phía trước, nó vô cùng to lớn, tầng tầng lớp lớp, giống như một tòa hùng thành từ trên trời hàng lâm xuống đất, nhìn một cái thôi mà khiến cho người ta sinh ra lòng kính sợ, giống như là muốn phủ phục dập đầu vái lấy.
Tri Âm cũng nghiêm túc nhìn về phía trước, giống như muốn khắc tòa hùng thành này vào trong đầu.
- Ngươi lại muốn vẽ à?
Tần Vấn Thiên thấy Tri Âm rất nghiêm túc thì cười nói.
- Ừ.
Tri Âm nhẹ nhàng gật đầu, hình ảnh như vậy, nếu có thể vẽ lại vào trong tranh thì nhất định sẽ rất đẹp.
- Một ngày kia ta cũng sẽ bước vào tòa hùng thành như vậy.
Một trong hai thiên kiêu của Vạn gia, Vạn Nhất Minh ánh mắt sắc bén, trong mắt như có lửa nóng đang cháy rực, chăm chú nhìn về phía trước, tâm cảnh cũng có chút dao động, nàng ta nắm chặt hai tay, trong mắt đẹp thâm thúy ẩn chứa tín niệm cường đại.
Nhìn những thân ảnh ra vào trong hoàng cung, đều là nhân vật cao cao tại thượng, một ngày kia, bọn họ cũng sẽ trở thành người như vậy.
- Đi thôi.
Vạn Diệu Nhan bình tĩnh nói, Vạn Thanh Sơn gật đầu, đoàn người thay đổi phương hướng, lập tức tìm hiểu phương vị của Bắc Minh Tiên sơn, rồi sau đó lên đường.
Bắc Minh Tiên sơn tọa lạc cách hoàng thành không xa, một dãy núi liên miên vô tận đứng sừng sững ở đó, ở ngoài dãy núi này có một khu vực độc lập, giống như là một tòa thành trong thành, khu vực này, chính là nơi phải đi qua khi muốn vào Bắc Minh Tiên sơn, cũng là nơi để cường giả muốn vào Tiên sơn thì nghỉ chân.
Bởi vậy, tất nhiên là hết sức phồn hoa, nhất là thời kỳ mười năm sắp tới, người ra người vào tấp nập, trong tửu lâu khách sạn đều có cường giả tới từ các phương, cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi người của Vạn gia tới thì tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Mỗi một khách sạn ở nơi này đều rất lớn, có những viện lạc độc lập, còn có nơi để hưởng thụ món ngon mỹ vị.
Lúc này, người của Vạn gia ngồi ở mấy tòa, hưởng thụ tiên vị mỹ thực, mỹ thực có thể được tiên nhân hưởng dụng, rất nhiều đều là dùng các tài liệu đại bổ tiên thú tiên thảo chế thành, ăn rất ngon, nếu không thì làm sao mà thỏa mãn sự ham muốn ăn uống của tiên nhân, đối với đồ ăn tầm thường, tiên nhân từ lâu đã không cần, không có một chút hứng thú nào.
Người của Vạn gia đều hửng thụ những mỹ thực rất quý này, hao phí không ít tiên thạch, hiếm khi được tới hoàng thành một chuyến, mà người đến đều là tinh anh của gia tộc, tất nhiên phải xa xỉ một hồi rồi.
- Ta kính chư vị một ly, chúng ta trước tiên cầu chúc Diệu Nhan và Nhất Minh có thể thuận lợi bước vào Bắc Minh Tiên sơn, trùng kích cảnh giới Tiên Vương, làm vẻ vang cho gia tộc.
Vạn Thanh Sơn nâng chén nói với mọi người, mọi người đều cầm chén lên uống, chỉ độc có ở một cái bàn nhỏ, ba người bọn Tần Vấn Thiên chỉ có Vạn Trúc Thanh nâng chén, Tần Vấn Thiên và Tri Âm thì như là không nghe thấy.
Vạn Thanh Sơn này chỉ cầu chúc Vạn Diệu Nhan và Vạn Nhất Minh, trực tiếp bỏ qua Tri Âm.
- Diệu Nhan tỷ và ca ca tất nhiên không có vấn đề, sau này Vạn gia sẽ có mấy vị cường giả Tiên Vương, đến lúc đó xem Nghiêm gia còn kiêu ngạo được không.
Vạn Nhất Dao cười bảo, đoàn người tựa hồ vô cùng tự tin, như là đang an ủi bản thân.
Bên cạnh có người nhìn sang, có điều phần lớn chỉ mỉm cười, người đến Bắc Minh Tiên sơn có ai không muốn bước vào cảnh giới Tiên Vương, ai nấy đều tự tin mười phần, nhưng cảnh giới Tiên Vương há lại dễ dàng đặt chân vào như vậy.
- Chư vị.
Chỉ thấy lúc này một lão già tiên phong đạo cốt đi tới trước mặt đám người, chắp tay nói.
Người của Vạn gia nhìn về phía lão già, chỉ nghe Vạn Thanh Sơn nói:
- Lão tiên sinh có gì chỉ bảo?
Đúng như những gì mà hắn dặn, ở trong hoàng thành, Vạn Thanh Sơn cũng không dám tùy ý đắc tội với người khác.
Lão già tay chỉ về phía một bàn rượu bên cạnh, một vị thanh niên phong độ ngời ngời đang một mình uống rượu ở đó, tự có mấy phần ngạo khí, sau lưng hắn còn có một vị cường giả im lặng đứng đó, như là đi theo hộ vệ.
- Đây là thiếu chủ nhà ta, người của Đoan Mộc thế gia hoàng thành.
Lão già giới thiệu, lập tức thần sắc của Vạn Thanh Sơn có chút ngưng trọng, hơi chắp tay với thanh niên:
- Vạn Thanh Sơn bái kiến Đoan Mộc công tử.
- Ừ.
Thanh niên thản nhiên gật đầu, vẫn cao ngạo như trước, ánh mắt không thèm nhìn sang bên Vạn gia, Vạn Thanh Sơn thần sắc biến đổi liên tục, lập tức chậm rãi hạ tay xuống, trong lòng có chút thấp thỏm.
- Uống một mình không vui, có thể mời một vị tiểu thư đến uống cùng một ly không?
Thanh niên đó thản nhiên nói, buông chén rượu xuống, ánh mắt chiếu lên người Vạn Diệu Nhan, Vạn Diệu Nhan tư sắc bất phàm, tất nhiên dễ khiến người ta chú ý.
- Cái này...
Vạn Thanh Sơn thần sắc cứng lại, trong mắt đẹp của Vạn Diệu Nhan hiện lên một luồng sáng kỳ lạ, lần đầu gặp mặt đã mời uống cùng, hành vi đường đột như vậy là rất bất lịch sự, nhưng mà đối phương là đệ tử của thế gia hoàng thành, cũng không biết bối cảnh bao sâu, Vạn gia nào có dám đắc tội.
- Sao, không muốn à?
Thanh niên nhướng mày, lập tức một cỗ ý lạnh ùa ra.
Ánh mắt của mọi người chung quanh đều hướng sang đây, có một số người lộ ra vẻ đồng tình, cũng có người mang theo tâm thái xem náo nhiệt.
- Tất nhiên không phải rồi.
Vạn Thanh Sơn lên tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía bên bọn Tần Vấn Thiên, nói:
- Tri Âm, ngươi sang tiếp Đoan Mộc công tử uống một ly.
Vạn Trúc Thanh và Tri Âm thần sắc đều thay đổi, ánh mắt của thanh niên đó từ trên người Vạn Diệu Nhan di dời sang Tri Âm.
Tri Âm khí chất thanh nhã xuất trần, chỉ là có lụa mỏng che mặt, thanh niên đó hình như có mấy phần hứng thú, nói:
- Tháo cái khăn che mặt xuống.
Tri Âm hai tay xiết chặt, người có chút cứng ngắc, bị một nam nhân uy hiếp như vậy, hiển nhiên là rất không tình nguyện.
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ sắc bén, trực tiếp nhìn về phía thanh niên đó, nói:
- Đoan Mộc công tử.
- Hả?
Thanh niên nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nhướn mày, nói:
- Ta nói chuyện với ngươi à?
- Chỉ là muốn thỉnh giáo một chút, Đoan Mộc thế gia ở hoàng thành là thế gia như thế nào, thế gia Tiên Đế hay là thế gia Tiên Vương?
Tần Vấn Thiên cười cười, hắn ánh mắt lờ mờ có một luồng ánh sáng màu vàng kim, giống như là muốn nhìn xuyên tất cả, trong mắt thanh niên hiện lên dị sắc, hắn sinh ra một loại ảo giác, trong ánh mắt đó, tất cả bí mật của hắn đều bị người ta nhìn thấu.
- Ngươi nói gì cơ?
Thanh niên lạnh giọng lên tiếng.
Trên người lão già vừa đến giới thiệu cũng phóng thích ra hàn ý, nhìn về phía người của Vạn gia rồi cười lạnh.
Vạn Thanh Sơn biến sắc, nói:
- Càn rỡ, nơi này có phần ngươi lên tiếng à?
Ánh mắt ánh mắt Tần Vấn Thiên cũng trở nên sắc bén, lúc trước nể mặt Vạn Trúc Thanh hắn lười chẳng muốn so đo với những lời nói khinh miệt, cũng lười chẳng muốn so đo với những người này.
Nhưng mà, Vạn Thanh Sơn không chút do dự đẩy Tri Âm ra, quả thực là đáng xấu hổ.
Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng minh bạch vì sao Vạn Trúc Thanh mời hắn theo, chắc cũng biết Tri Âm đi cùng với người của Vạn gia thì không nhất định là một chuyện tốt.
- Thân là trưởng bối của Vạn gia, gặp phải tình huống như vậy, người đầu tiên mà ngươi muốn hy sinh lại là cháu gái mình, đây là điều vô liêm sỉ cỡ nào.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng khinh miệt:
- Ngươi không muốn nhúng tay thì đừng có quản nữa, chuyện của chúng ta không cần ngươi lắm miệng.
- Ngươi...
Vạn Thanh Sơn không ngờ Tần Vấn Thiên lại dám càn rỡ như vậy, Vạn Diệu Nhan cũng nhíu mày.
Lúc này lại thấy Tần Vấn Thiên nhìn thanh niên đó, nói:
- Bắc Minh Tiên sơn mở ra, nơi này ngư long hỗn tạp, quả nhiên là người gì cũng có, ngươi biết rất nhiều người đến từ thành nhỏ khác không dám ở hoàng thành đắc tội với người, mượn sự sợ hãi của ngươi khác để lấy cái oai cho mình, đó là điều rất không thông minh, nếu là có người bị dọa, bước tiếp theo, ngươi có phải là muốn người ta đi theo ngươi luôn hay không
Thanh niên sắc mặt biến đổi, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi nói gì cơ?
Khóe miệng Tần Vấn Thiên phác ra một nụ cười lạnh, đột nhiên hàn ý bùng nổ, quát lớn một tiếng:
- Cút.
Một tiếng này giống như sấm sét nổ vang, khiến cho rất nhiều bàn rượu kêu ong ong, thanh niên đó giật thót mình, bị ánh mắt của Tần Vấn Thiên chấn nhiếp, sắc mặt rất khó coi.
- Ngươi giỏi lắm, chờ đó.
Thanh niên đứng dậy, vẫn lưu lại giọng nói cường thế, lập tức dẫn hộ vệ rời khỏi, cũng khiến rất nhiều người trợn tròn mắt.
- Việc của Vạn gia ta khi nào đến phiên ngươi nhúng tay thế.
Vạn Diệu Nhan thấy thanh niên rời khỏi rồi thì chau mày, nếu người này thực sự có bối cảnh cường đại, Vạn gia của nàng ta chẳng lẽ không phải sẽ bị liên lụy sao.
- Không cần ta nhúng tay, ngươi vừa rồi sao không trực tiếp qua mà tiếp rượu.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Vạn Diệu Nhan, thản nhiên nói.
- Càn rỡ.
Vạn Diệu Nhan lạnh giọng nói, có điều khi nàng ta lên tiếng, phát hiện thanh niên đó đã quay trở lại, phía trước bọn họ xuất hiện mấy bóng người.
- Chư vị, vãn bối đã đắc tội, xin được tha thứ.
Thanh niên lúc này sắc mặt biển đổi rất nhanh, chắp tay nói.
- Lúc trước ở khu vực này xuất hiện việc mấy nữ tử xinh đẹp ngộ hại, là ngươi làm hả?
Lúc này, trước một bàn rượu, có một thanh niên vẫn luôn trầm mặc bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang hắn.
- Ta không hiểu ngươi nói gì.
Người đó tất nhiên là phủ nhận.
- Ngươi phủ nhận cũng không sao, ngươi đã dám mượn tên của Đoan Mộc thế gia ta thì nên biết kết cục.
Thanh niên bình tĩnh nói, hắn chậm rãi đứng dậy, quay người sang, lập tức mọi người nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, khí độ phi phàm
- Thiếu chủ.
Những người lúc trước ép thanh niên này quay lại khom người, lập tức người mạo danh đó sắc mặt trắng bệch.
-Là công tử của Đoan Mộc thế gia thật.
Lần này, mọi người trên bàn rượu kinh ngạc không thôi, không ngờ lại khéo như vậy, người mạo danh gặp phải Đoan Mộc thiếu chủ hàng thật giá thật, đây quả thực là bị ép vào tuyệt lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận