Thái Cổ Thần Vương

Tuệ tâm

Thanh niên giả mạo đó sắc mặt rất đặc sắc, hắn am hiểu thuật dịch dung, lúc này cũng sử dụng dung nhan giả, mỗi lần sau khi mạo danh đắc thủ thì lập tức thay đổi một thân phận khác, làm việc rất là cẩn thận.
Huống hồ, hắn biết khu vực này hiện giờ có rất nhiều người từ nơi khác tới, hắn cũng nắm rất thấu triệt tâm tư của những người này, không dám làm việc xằng bậy, không dám đắc tội với người khác, bọn họ không đắc tội nổi với thế lực hoàng thành, bởi vậy làm việc tất nhiên rất cẩn thận rụt rè, chỉ cần hắn ngụy trang tốt, lại cường thế bá đạo một chút, gần như là dễ dàng đắc thủ, cho dù thất bại thì cũng có thể bỏ đi được.
Ví dụ như lần này, hắn nghe thấy người của Vạn gia nói chuyện phiếm, sau khi Vạn Nhất Dao nói gia tộc còn có mấy vị Tiên Vương thì lộ ra vẻ rất hưng phấn, hiển nhiên là một thế lực Tiên Vương từ ngoài tới, hù dọa bọn họ rất dễ đắc thủ, không ngờ bị Tần Vấn Thiên phá rối, nhưng thế cũng không sao, hắn đi là được, nhưng rất không xong là hàng giả như hắn lại gặp phải người của Đoan Mộc thế gia thật.
Sắc mặt liên tục biến ảo, lập tức rầm một tiếng, hắn quỳ xuống, dập đầu với thanh niên của Đoan Mộc, nói:
- Ta có mắt không tròng, xin Đoan Mộc công tử tha mạng.
- Xử lý sạch sẽ một chút.
Thanh niên của Đoan Mộc thản nhiên lên tiếng, lập tức những cường giả cản ở đó gật đầu, khí thế khủng bố hàng lâm, mấy người trong đó đồng thời xuất thủ, trong nháy mắt mấy đạo chỉ pháp kinh người đánh ra, trực tiếp bắn lên người thanh niên đang quỳ gối cùng với hộ vệ của hắn, mấy người đó chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy mấy tiếng phập phập truyền ra, trực tiếp bị giết toàn bộ.
- Đều là cường giả Tiên Vương cảnh.
Mọi người run sợ, giết người không để lại dấu vết, bọn họ trực tiếp mang mấy cỗ thi thể đó đi, giống như lời mà thanh niên của Đoan Mộc thế gia nói, xử lý rất sạch sẽ.
- Bá đạo quá.
Vạn Nhất Dao khẽ thở dài, mắt đẹp nhìn Đoan Mộc thiếu chủ không chớp, đây mới là đại nhân vật mới là chân chính, rất trực tiếp, rất bá đạo.
Ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc thiếu chủ của người của Vạn gia đều lộ ra vẻ kính sợ,
Đại nhân vật chân chính khí chất quả nhiên phi phàm, một lời quyết định sinh tử của người khác, loại người này mới là nhân vật phong vân.
Chỉ thấy lúc này, ánh mắt của thanh niên Đoan Mộc hướng sang chỗ Tần Vấn Thiên, thản nhiên nói:
- Lúc trước ngươi hỏi Đoan Mộc thế gia ta là thế lực gì, tóm lại, bất kể là thế lực gì thì ít nhất các ngươi cũng không thể tưởng tượng.
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, không ngờ lúc trước hắn nhìn thấu âm mưu của thanh niên đó, hỏi Đoan Mộc thế gia của đối phương là thế lực Tiên Vương hay là thế lực Tiên Đế, bị Đoan Mộc thiếu chủ chân chính này nghe thấy thì trong lòng khó chịu, cảm thấy hắn cô lậu quả văn, bởi vậy cố ý đáp lại hắn, quả nhiên là đệ tử đến từ thế gia lớn, luôn rất ngạo khí.
- Đây là điều tất nhiên, kẻ này cuồng ngôn, mong Đoan Mộc công tử thứ tội.
Vạn Thanh Sơn vội vàng tạ lỗi, bưng chén rượu lên, nói:
- Chuyện lần này, cám ơn Đoan Mộc công tử đã giải vây, chúng ta vô cùng cảm kích.
Nói xong, hắn tự một hơi cạn sạch rượu trong chén, cũng không dám nói là kính rượu, hắn vẫn chưa có tư cách đó.
Mọi người đang xem náo nhiệt đều cười cười, đây là sự khác biệt giữa đại nhân vật và tiểu nhân vật, lúc trước tên giả dạng đó sở dĩ có thể lừa được người của Vạn gia, không nghi ngờ gì nữa bởi vì Vạn gia là tiểu nhân vật, bọn họ bất kỳ ai cũng không dám đắc tội, lại càng không muốn thử thật giả, chỉ ngoan ngoãn hy sinh một người để cứu mọi người.
Cũng may Vạn gia còn có một thanh niên khá lợi hại, quát đuổi tên giả dạng đó, nhưng mà thanh niên này lại không được đối đãi như anh hùng, ngược lại, nữ tử xinh đẹp đó lại còn lạnh lùng chê trách, nói không cần Tần Vấn Thiên nhúng tay, người của Vạn gia cũng đều trách cứ Tần Vấn Thiên là xen vào việc của người khác, nhưng hiện giờ, Đoan Mộc thiếu chủ đứng ra, người của Vạn gia lập tức cung kính, cảm tạ Đoan Mộc thiếu chủ.
Chẳng lẽ, người bọn họ nên cảm kích không nên là vị thanh niên đồng hành với bọn họ hay sao?
Vào lúc này, hình ảnh đại nhân vật thì ngạo nghễ, tiểu nhân vật thì nịnh nọt đã được thể hiện ra hết.
Tần Vấn Thiên tất nhiên cũng có thể nhìn thấu triệt những điều này, hắn từ thế giới hạt căn bản đi tới bước hiện tại, cũng từng phải trải qua sự bi ai của tiểu nhân vật, cũng từng có sự phong quang của đại nhân vật, có chuyện gì là không trải qua đâu. Vạn gia mặc dù ở ở Thiên Viêm thành cũng được xem như là bá chủ, nhưng đến nơi này rồi thì sự ti tiện từ trong xương tủy đã lại được thể hiện ra hết.
Những người này khiến cảm thấy thật đáng buồn, đương nhiên cũng tức giận.
- Thật sự là không thú vị tí nào.
Tần Vấn Thiên cười nói với Tri Âm, khẽ lắc đầu.
- Ngươi còn cười được nữa.
Trong mắt đẹp của Tri Âm hiện lên một nét cười.
- Người khác không thú vị, bản thân thì không thể quá vô vị, huống hồ, ít nhất trước mặt ta còn có một mỹ nữ thú vị.
Tần Vấn Thiên tiêu sái cười bảo, không thèm để ý tới không khí chung quanh, Vạn gia là tiểu nhân vật, cho nên có cái ti tiện của tiểu nhân vật, nói cũng không dám tùy ý nói lung tung, nhưng hắn thì khác, cho dù Đoan Mộc thế gia là thế lực Tiên Đế thì sao? Cái đó có liên quan gì tới hắn đâu.
Chớ nói là người của thế lực Tiên Đế, cho dù là bản thân Tiên Đế cũng không phải có rất nhiều người muốn giết hắn sao, hắn sao phải để ý tới thái độ của một đệ tử thế gia Tiên Đế.
- Ta thú vị à?
Tri Âm mắt chớp chớp.
- So với bọn họ thì thú vị hơn.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ngươi nói đủ rồi đó.
Chỉ nghe thấy Vạn Diệu Nhan lạnh lùng quát lớn:
- Lúc trước chuyện của Xích Dực ta nể mặt tam thúc mà không so đo tính toán với ta, lần này ngươi đi cùng Vạn gia ta thì phải nghe theo lệnh của Vạn gia mà làm việc, hiện giờ lại ở đây làm càn như vậy, nếu có sai lầm gì ngươi làm sao thì kệ ngươi, nhưng đừng có làm liên lụy tới Vạn gia ta.
- Hắn liên lụy tới Vạn gia khi nào?
Lúc này, Tri Âm đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Vạn Diệu Nhan.
Nhìn động tác của Tri Âm, Tần Vấn Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, đám người Vạn Diệu Nhan cũng đều ngẩn ra, Tri Âm luôn không tranh với đời, hiện giờ lại muốn đứng ra sao.
Nhưng mà, nàng ta không làm vì Vạn gia, hiện giờ lại vì một người ngoài mà tranh cãi với Vạn gia.
- Lão Tam, ngươi dạy dỗ nữ nhi tốt nhỉ.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng nói, khiến cho Vạn Trúc Thanh sắc mặt biển đổi liên tục, kì thực lúc trước Vạn Thanh Sơn dứt khoát lựa chọn hy sinh Tri Âm, lão sao không tức giận, chỉ là luôn chịu đựng, hiện giờ những người này còn nói vậy nữa.
- Nhị bá, ngươi là trưởng bối, ta tôn trọng ngươi, nhưng mà, chuyện lúc trước rất rõ ràng, các ngươi yếu đuối, nhát gan sợ phiền phức, muốn đẩy ta đi cho yên thân, nếu không có Tần Vấn Thiên ngăn cản, không có người của Đoan Mộc thế gia thật ở đây thì chỉ sợ ta đã trở thành vật hi sinh của các ngươi rồi. Vạn gia không cảm thấy mất mặt à? Lúc này, Tần Vấn Thiên hắn đứng ra cứu lại mặt mũi cho Vạn gia, các ngươi không cảm kích thì thôi lại còn luôn miệng quở trách, Tri Âm cũng muốn hỏi Nhị bá, Vạn gia còn có tôn nghiêm không?
Tri Âm chậm rãi lên tiếng, không tranh giành không có nghĩa là không biết tranh giành, chỉ khác một chữ, ai mà không biết, nhất là chuyện rõ ràng như vậy, thị phi đúng sai liếc một cái là rõ.
- Càn cỡ.
Vạn Thanh Sơn sắc mặt khó coi, tay vỗ lên bàn, thần sắc rất lạnh lùng.
- Trước kia sao không phát hiện, miệng của ngươi cũng lợi hại như vậy nhỉ?
Vạn Nhất Dao lạnh lùng nói.
- Lão Tam, nữ nhi của ngươi chống đối trưởng bối, ngươi nói xem phải làm gì?
Vạn Thanh Sơn thanh âm lạnh lùng.
- Chuyện có khó gì đâu, ta biết Nhị bá các ngươi nhìn ta không thuận mắt, ta sẽ đi khỏi là được.
Tri Âm nhẹ giọng nói, rất bình tĩnh.
- Ha ha, ngươi quả nhiên có lòng phản nghịch, chưa bao giờ coi mình là người của Vạn gia.
Vạn Thanh Sơn trực tiếp chụp mũ.
- Đủ rồi đó.
Lúc này, Vạn Trúc Thanh đột nhiên lớn một tiếng, khiến cho mọi người đều im lặng, ánh mắt hướng về phía lão.
- Lần này Vạn gia ta tới đây là vì điều gì, nhị huynh ngươi trong lòng chắc minh bạch, ở bên ngoài là người trong nhà lại nội chiến. Vạn Trúc Thanh ta tốt xấu gì cũng là Vạn lão tam, nếu nhị huynh ngươi còn coi ta là đệ đệ của ngươi thì việc này tạm thời không nhắc tới nữa. Đợi khi về Vạn gia sẽ do gia tộc định đoạt.
Vạn Trúc Thanh lớn tiếng nói.
Ánh mắt của Vạn Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, mở miệng nói:
- Nếu lão Tam ngươi nói như vậy, ta sẽ tạm thời bỏ qua, sau khi trở lại Vạn gia sẽ do gia tộc định đoạt, chỉ là tiểu hữu đó của ngươi, tốt nhất là đừng xen vào việc của người khác nữa, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
- Nếu không phải liên quan tới Tri Âm, chuyện của Vạn gia các ngươi ta cũng lười chẳng muốn quản.
Tần Vấn Thiên ngồi ngay ngắn ở đó, bình tĩnh nói, giống như tất cả chẳng liên quan gì tới hắn.
- Tri Âm, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Tri Âm nhẹ nhàng gật đầu, lập tức hai người đứng dậy rời khỏi.
- Khửu tay treo ra ngoài nhanh thật, chỉ là người này so với tên lừa đảo lúc trước thì có khác gì nhau đâu, lão Tam ngươi cần phải coi chừng nữ nhi của ngươi đó.
Vạn Thanh Sơn lạnh lùng châm chọc, Vạn Trúc Thanh có chút không vui phẩy tay áo bỏ đi.
Trong viện tử mà Tri Âm ở, tiếng đàn êm tai chậm rãi được tấu vang, trong nháy mắt đã thổi tan tất cả ưu phiền, những việc không vui lúc trước, Tần Vấn Thiên trong nháy mắt đều quên đi sạch, hắn im lặng nằm trên xà đình đài đối diện Tri Âm, lắng nghe tiếng đàn như thế ngoại này, quên đi tu hành, thả lỏng bản thân.
Khúc đàn đánh xong rồi mà Tần Vấn Thiên mắt vẫn nhắm nghiền, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười.
- Tâm tình quả nhiên tốt hơn nhiều, Tri Âm, địa phương như Vạn gia sao lại sản sinh ra được một nữ tử đặc biệt như ngươi nhỉ?
- Ta đâu có gì đặc biệt.
Tri Âm nhẹ nhàng lắc đầu.
- Sao lại không, bất kể là từ góc độ nào mà nói thì ngươi đều hơn Vạn Diệu Nhan.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Vạn Diệu Nhan là đệ nhất thiên tài và đệ nhất mỹ nữ của Vạn gia ta đó.
Tri Âm nhẹ nhàng nói.
- Thiên phú thì ta không thể xác định, nhưng ít ra từ vẻ đẹp mà nói thì ngươi nhất định là đẹp hơn nàng ta nhiều.
Tri Âm ngẩn ra, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi đã thấy đâu mà biết.
- Cảm giác.
Tần Vấn Thiên vẫn nằm ở đó, mắt nhắm nghiền.
- Có lẽ cảm giác của ngươi là không đúng.
Thanh âm của Tri Âm vẫn nhẹ nhàng, Tần Vấn Thiên ngồi dậy, mở mắt ra, cười cười xoay người, lập tức mắt hắn như dừng ở đó, nhìn nữ tử phía trước.
Khăn che mặt của Tri Âm rơi sang một bên, mắt đẹp như thơ như tranh nhìn hắn, khóe môi mỉm cười, cũng rất thuần khiết đẹp đẽ, không hề có tạp chất.
- Cảm giác của ta cũng không phải là rất chuẩn.
Tần Vấn Thiên rất nghiêm túc nói, lắc đầu:
- Cảm giác quá kém, lấy Vạn Diệu Nhan ra so sánh với ngươi thì quả thực vũ nhục đối với ngươi.
- Ta cũng có cảm giác, lúc trước mọi người ở đó, bất kỳ ai cũng đều coi thanh niên của Đoan Mộc thế gia là nhân vật phong vân, nhưng ngươi lại thủy chung vẫn bình tĩnh, không có một chút gợn sóng nào, ánh mắt nhìn hắn cũng không khác gì nhìn một người thường, điều này phải chăng có nghĩa là ở trong mắt ngươi, cho dù Đoan Mộc thế gia thật sự là thế lực Tiên Đế thì ngươi cũng không bận tâm.
Tri Âm nhẹ giọng hỏi.
Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử tinh thuần xinh đẹp trước mắt, mỉm cười nói:
- Người tâm tư chí thuần, cảm quan cũng sâu sắc hơn người bình thường rất nhiều, mắt của đại đa số thế nhân đều bị cát bụi làm mờ rồi, có một số việc thường thường đặt ở ngay trước mắt bọn họ mà bọn họ vẫn không thể nhìn thấy. Mà ngươi, lại vì không dính cát bụi lại có thể nhìn rõ hơn người bình thường, Tri Âm, ta hiện tại có thể khẳng định, thiên phú của Vạn Diệu Nhan căn bản cũng không thể đánh đồng với ngươi được.
- Ngươi nói nhiều như vậy, là thừa nhận lời ta nói.
Tri Âm mỉm cười nói.
- Tất nhiên.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận