Thái Cổ Thần Vương

Hối hận cũng không kịp

Thanh âm của Bắc Minh Lộng Nguyệt trong nháy mắt đã chuyển dời đến sự chú ý của mọi người tới trên người Tần Vấn Thiên, Lộng Nguyệt công chúa tự mình hàng lâm, nàng ta nắm tay Lý Dục Phong, vô số người đã rung động rồi, Lý Dục Phong là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo.
Mà lúc này, Bắc Minh Lộng Nguyệt công chúa nắm tay Lý Dục Phong, đồng thời cũng đứng trước mặt Tần Vấn Thiên, đối đãi ngang hàng với hắn, vậy hắn là người phương nào?
Thậm chí, trong lời nói của Bắc Minh Lộng Nguyệt tựa hồ còn có mấy phần vui đùa.
- Trực tiếp tới tìm ta là được, ta còn không dám tiếp đãi tên đại ma vương ngươi sao?
Thanh niên có thân phận gì mới có thể khiến Bắc Minh Lộng Nguyệt nói đùa như vậy, Bắc Minh Lộng Nguyệt xưng hô với hắn cũng có chút thú vị, đại ma vương.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc đã làm ra những chuyện gì mà được Bắc Minh Lộng Nguyệt gọi là đại ma vương.
Hơn nữa, Lý Dục Phong vừa rồi cũng nói, là vì nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở đây cho nên hắn mới tới, trong nháy mắt có thể khiến thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo chú ý và tự mình hàng lâm, lại được công chúa của Bắc Minh Tiên triều xưng hô như vậy, hắn là ai?
Ít nhất cũng phải là tồn tại khác đồng cấp, loại cấp bậc này không chỉ là trên cảnh giới, mà còn ở cả thiên phú và bối cảnh.
Nếu chỉ nói cảnh giới, người nơi này, có không biết bao nhiêu người cao hơn Lý Dục Phong và Bắc Minh Lộng Nguyệt.
Đoan Mộc đã chết lặng, lúc trước nếu nói đắc tội với Lý Dục Phong còn chưa đủ tệ, như vậy, lúc này hắn dần dần có chút tuyệt vọng rồi, hắn đắc tội với Tần Vấn Thiên thì còn ác hơn là đắc tội với Lý Dục Phong.
Mà hiện tại, một câu của Bắc Minh công chúa không nghi ngờ gì nữa là tuyên cáo với hắn, bất kể đắc tội với ai thì cũng đều là người mà hắn không thể trêu vào.
Người của Vạn gia tất cả đều run rẩy, cho dù là Vạn Thanh Sơn vẫn nằm trên mặt đất bị Tần Vấn Thiên giẫm lên, trong nháy mắt này, hắn không còn phẫn nộ hay nhục nhã, mà chỉ có tuyệt vọng.
Những lời châm chọc mà lúc trước hắn nói vẫn nói với Tần Vấn Thiên giống như vẫn còn đó, những lời này đã trở thành bùa đòi mạng hắn.
- Đại ma vương?
Tần Vấn Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn nghe thấy Bắc Minh Lộng Nguyệt xưng hô với hắn như vậy thì có chút buồn cười, nhún vai nói:
- Ta đến Bắc Minh Tiên triều là để tu luyện mà thôi, vừa hay gặp lúc Bắc Minh Tiên sơn mở ra. Nói đến cũng khéo, chủ trì thịnh hội lần này lại vừa hay là ngươi, nếu biết sớm thì ta cũng chẳng chen vào đây làm gì, còn bị người ta uy hiếp đuổi đi, thậm chí là muốn lấy mạng của ta.
Lời nói tùy ý của Tần Vấn Thiên lọt vào trong tai Mục Thu, Đoan Mộc cùng với người của Vạn gia thì chẳng khác gì tiếng sấm. Lúc trước Tần Vấn Thiên chỉ là 'Tiểu nhân vật', lời nói của hắn không ai thèm để ý, thậm chí nói ra những lời cuồng ngạo thì còn bị người ta làm nhục, nhưng hiện giờ, mỗi một câu của hắn đều là quyết định sự sống còn của những người này.
- Đại ma vương, chẳng lẽ không phải à, lúc trước ngươi đi đến đâu cũng khiến các thiên kiêu phải run sợ, làm dấy lên biết bao gió tanh mưa máu.
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nói:
- Khi đó so sánh với ngươi ta công chúa của Bắc Minh Tiên triều ta đây chẳng đáng để vào mắt.
- Lúc trước bị người này đuổi xuống Hạ bảng thì chỉ cảm thấy mất mặt, luôn muốn tìm hắn đánh một trận, có điều về sau lại phát hiện tựa hồ đánh không thắng được, thân là thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, ta cũng cảm thấy rất mất mặt.
Lý Dục Phong lắc đầu cười nói, hắn vẫn không nhìn thấu Tần Vấn Thiên, có điều năm đó trong trận đánh oanh động nhất ở Thiên Đạo Thánh viện, Tần Vấn Thiên và Hoàng Sát Thiên đánh nhau thảm liệt tới cỡ nào, Lý Dục Phong biết rằng hắn không thể làm được.
Huống chi, hắn còn biết, ở dưới chân Ma sơn, Tần Vấn Thiên đánh bại Hoàng Sát Thiên, dưới Tiên Vương cảnh, người có thể chiến thắng hắn chỉ sợ khắp cả Tiên Vực rộng lớn vô cùng cũng rất khó tìm.
- Người này rốt cuộc là ai?
- Lộng Nguyệt công chúa và thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo, mặc dù như là đang nói đùa, nhưng mà trong sự vui đùa lại lờ mờ tự nhận rằng mình không bằng Tần Vấn Thiên, người này liệu đáng sợ cỡ nào...
Thanh danh của Lộng Nguyệt công chúa không chỉ là dựa vào vẻ đẹp, Lý Dục Phong có thể trở thành thánh tử của Bách Luyện Thánh giáo thì không nghi ngờ gì nữa là dựa vào thiên phú tuyệt đối, nhưng mà hai người này lại ở trước mặt một người không hề bắt mắt lần lượt cảm thán rằng tài không bằng hắn, làm sao lại không khiến cho người ta trong lòng rúng động.
- Đôi thần tiên quyến lữ các ngươi đừng có ở đây tâng bốc ta nữa.
Tần Vấn Thiên cười cười lắc đầu:
- Nhiều năm không gặp, giờ có thể ở đây gặp được các ngươi, đôi thần tiên quyến lữ khiến người ta phải hâm mộ, liệu có nên mời ta uống mấy chén không?
- Đương nhiên, xử lý xong chuyện ở đây thì theo ta lên đài cao, ta sẽ tận tình địa chủ.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Bọn họ nói chuyện với nhau như bạn bè cũ, vô cùng bình thản, ngữ khí của Tần Vấn Thiên vẫn như mọi lúc, hờ hững bình tĩnh, cho dù người đứng đối diện là Lộng Nguyệt công chúa mà bọn họ không thể với tới.
Nghĩ đến lúc trước nhục mạ Tần Vấn Thiên là cố ý giả bộ ngữ khí hờ hững như vậy để nói chuyện với Đoan Mộc là vì muốn tự nâng mình lên, người của Vạn gia trên mặt cảm thấy nóng bừng, nói chuyện với Đoan Mộc có cần phải giả vờ hờ hững không? Cho dù là là nói chuyện với Bắc Minh Lộng Nguyệt, hắn cũng vẫn bình tĩnh như thế, người thật sự cao ngạo, bất kể là đối mặt với ai thì luôn đều như vậy, bởi vì, hắn đối với bất kỳ ai cũng không cần phải dùng tư thái ngước nhìn, có thể bình tĩnh nhìn thẳng.
Người của Vạn gia lúc này mới minh bạch, tim như bị dao cắt, Vạn Nhất Dao lúc này đã không dám nhìn thẳng Tần Vấn Thiên, người thanh niên đang đứng đối thoại trước mặt công chúa.
Về phần Mục Thu, giống như bị ba người bọn họ quên đi, thậm chí còn có Tiên niệm của một vị Tiên Đế ở đó, đều bị phớt lờ, đây là một loại tư thái như thế nào?
Giống như trong mắt bọn họ, Mục Thu căn bản chính là một kẻ bé nhỏ không đáng kể, về phần Tiên niệm của Tiên Đế, cũng chỉ là một đạo Tiên niệm mà thôi, bản tôn của Tiên Đế hàng lâm may ra còn có thể khiến cho bọn họ coi trọng mấy phần.
- Rầm.
Một tiếng vang nhỏ truyền tới, đồng tử của mọi người trong nháy mắt co rút lại, trong lòng rúng động.
Đoan Mộc Tú, thiếu gia của Đoan Mộc thế gia vào lúc này, hắn đã quỳ xuống với đám người Lý Dục Phong và Tần Vấn Thiên.
Đoan Mộc công tử cao ngạo, hắn bất thình lình xảy ra quỳ xuống, lập tức dập đầu với những người ở phía trước, nói:
- Đoan Mộc Tú có mắt không tròng, lúc trước có những lời nói xúc phạm tới hai vị, cũng may là chưa tạo thành cái sai lớn, mong công chúa và hai vị thứ tội, nếu có yêu cầu gì, Đoan Mộc Tú tất sẽ khom người tuân mệnh, chờ đợi được sai phái.
Trước khi Đoan Mộc Tú quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đã trải qua một đoạn thời gian giãy dụa giằng co trong lòng, cao ngạo như hắn, giờ phải quỳ xuống quả thực là đã phá tan sự tự tôn của hắn, nhưng lúc trước ba người đó nói chuyện với nhau một cách vân đạm phong khinh, lại khiến Đoan Mộc Tú thật sự cảm nhận được ba người là nhân vật như thế nào, bọn họ căn bản không quan tâm tới sự sống chết của Mục Thu, đương nhiên cũng sẽ không để ý tới hắn, đến Tiên niệm của một vị Tiên Đế ở trước mặt bọn họ còn trực tiếp coi khinh.
Hắn muốn sống, muốn có thể sống sót rời khỏi nơi này, vậy thì chỉ có nước quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mà thôi.
Mục Thu, Đoan Mộc Tú hai người vô cùng kiêu ngạo, hiện giờ, Mục Thu mạng như chỉ mành treo chuông, Đoan Mộc Tú thì đang phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Tư thái ngạo nghễ của bọn họ lúc trước vẫn như còn quanh quẩn trong đầu của người Vạn gia, bọn họ là nhân vật phong vân, tùy ý nói một lời cưới về nhà thôi mà khiến cho thiên chi kiêu nữ của Vạn gia là Vạn Diệu Nhan trong lòng dậy sóng, lúc này lại đang quỳ gối trước mặt Tần Vấn Thiên mà nàng ta luôn coi thường, giống như chó vẩy đuôi mừng chủ, khẩn cầu Tần Vấn Thiên tha thứ.
Nàng ta từng nói, Tần Vấn Thiên là nhân vật kiến hôi, mà Đoan Mộc là cường giả phong vân, chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến Tần Vấn Thiên tan xương nát thịt.
Nàng ta từng nói Tần Vấn Thiên là kẻ đê tiện không biết trời cao đất rộng.
Rốt cuộc là ai đê tiện!
Rốt cuộc là ai mới là nhân vật phong vân, cao không thể với!
Có đôi khi, nhân vật phong vân là không phải là không thể chạm đến, hắn có lẽ sẽ xuất hiện ngay bên cạnh ngươi, nhưng mà lại bị ngươi coi thường, thậm chí không ngừng làm nhục, châm chọc, giống như hận không thể chất tất cả sự khinh miệt lên người đối phương.
Có đôi lúc, nhân vật vô cùng cao ngạo này không nhất định là thật sự cao ngạo, khi bọn họ đối mặt với người cao hơn lại sẽ nằm rạp xuống, cúi đầu trước họ.
Ngày hôm nay, người của Vạn gia đã cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là có mắt không tròng.
- Tần huynh quyết định thế nào?
Lộng Nguyệt công chúa nói với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nhìn Đoan Mộc đang quỳ gối, không hề có vẻ đắc ý khi được thế, đối với những cái này hắn thủy chung luôn nhìn với vẻ thờ ơ, Đoan Mộc rất kiêu ngạo, bởi vậy nói năng lỗ mãng, nhưng mà lúc này sự kiêu ngạo của hắn chắc đã vỡ tan rồi.
Kỳ thật chẳng Tần Vấn Thiên phải làm gì, Đoan Mộc này chỉ sợ về sau sẽ rất khó ngẩng đầu lên, một cái quỳ này đã lấy đi hết sự tôn nghiêm của hắn rồi.
- Cút!
Tần Vấn Thiên nhấc tay vung ra một chưởng, ầm một tiếng, thân thể của Đoan Mộc bay ra ngoài, trên mặt có năm ngón tay rõ ràng, Tần Vấn Thiên không lấy mạng hắn, nhưng sự đau đớn ở trong lòng lúc này lại chẳng dễ chịu hơn cái chết là bao.
Hắn cút thật sự, mặt mày xám xịt rời khỏi nơi này, mạng thì giữ được, nhưng tự tôn thì mất, sau này, hắn không bao giờ còn có thể trở lại là Đoan Mộc công tử trước đây nữa.
Tần Vấn Thiên đương nhiên minh bạch, mạng của Đoan Mộc Tú nằm trong tay hắn, nhưng cuối cùng vẫn thả đối phương đi, Bắc Minh Tiên triều thống trị một phương, Đoan Mộc thế gia tốt xấu gì cũng là thế lực Tiên Đế, cộng với Mục gia, hai cỗ thế lực Tiên Đế này chỉ sợ có sức ảnh hưởng kinh người, tuy rằng Bắc Minh Tiên triều không để ý tới thái độ của Tiên Đế, nhưng mà, Tần Vấn Thiên lại vẫn phải nghĩ cho Bắc Minh Lộng Nguyệt, giết một Mục Thu là đủ rồi, Đoan Mộc không khiến người ta chán ghét như Mục Thu, cho nên tha cho hắn không chết.
- Bộp.
Mục Thu lúc này cũng quỳ xuống, Tần Vấn Thiên nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, chuyện lúc trước hắn làm với Tri Âm đã đủ để khiến hắn phải chết rồi.
- Ngươi quỳ cũng vô dụng thôi.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, nghe thấy vậy, Lý Dục Phong thản nhiên nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, giết.
Hắn vừa dứt lại, tự có người của Bách Luyện Thánh giáo xuất thủ thay hắn, một đạo lực lượng hủy diệt luyện hóa tất cả xuất hiện, trực tiếp cắn nuốt Mục Thu. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Mục Thu đã hóa thành tro tàn trong lực lượng hủy diệt đáng sợ đó, thân thể hư ảnh của Tiên Đế trong hư không run rẩy, lập tức nói với Bắc Minh Lộng Nguyệt:
- Công chúa, tại hạ cáo lui.
Dứt lời, đạo Tiên niệm này rời đi, Mục gia công tử cường đại cứ như vậy bị trực tiếp xóa bỏ.
- Trong số bọn họ có bằng hữu của ngươi không?
Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn về phía người của Vạn gia.
- Đây là Tri Âm, bằng hữu của ta, vị này là Vạn Trúc Thanh, phụ thân của Tri Âm, là những người bạn tốt mà ta quen được trên đường đi.
Tần Vấn Thiên cười cười giới thiệu.
- Tri Âm tiểu thư, Vạn lão tiên sinh.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười gật đầu với hai người.
- Công chúa.
Tri Âm hơi cúi người, nàng ta hiểu lễ số, mà Vạn Trúc Thanh thì vốn không thể bình tĩnh như vậy, lão run rẩy cúi người vái:
- Vạn Trúc Thanh bái kiến công chúa điện hạ.
- Lão tiên sinh là bằng hữu của Tần huynh, vậy cũng là khách nhân của Tiên triều ta, không cần phải khách khí.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mỉm cười nói, người của Vạn gia thấy một màn này, tâm tình như muốn chết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận