Thái Cổ Thần Vương

Nơi tuyệt mệnh

- Cấm địa.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, Tiên sơn hoang vu vô biên, nơi đó chắc mới là Bắc Minh Tiên sơn trên ý nghĩa chân chính.
Ở ngoài kết giới có không ít nhân vật cường đại đang thủ hộ, chỉ nghe một người trong đó mở miệng nói:
- Phía trước chính là cấm địa, người bước vào sẽ thập tử vô sinh, nếu các ngươi muốn đi vào thì tự chịu hậu quả.
Những người này nếu đã bước vào được Bắc Minh Tiên sơn, như vậy chính là thị vệ của Tiên triều, cũng cho bọn họ quyền lựa chọn, không ngăn cản họ bước vào đó, đương nhiên, đừng nói là trình độ Tiên Thai, cho dù là người mới bước vào Tiên Vương cảnh, cũng không dám vào cấm địa này, bên trong rất nguy hiểm, thân là người thủ vệ nơi này, không ai biết rõ sự đáng sợ của cấm địa này hơn bọn họ.
Tiên sơn quy tắc chân chính là vô cùng vô tận, không biết thông tới đâu, Tần Vấn Thiên ánh mắt lấp lánh, trong lòng có chút do dự, cái gọi là cấm địa, tất nhiên là cực kỳ nguy hiểm, điểm này từ lời nói của Lý Dục Phong lúc trước đã biết được rồi, nơi này cho dù là nhân vật Tiên Vương cũng không dám xâm nhập, cường giả cảnh giới Tiên Đế cũng không thể nhìn ra được sự huyền bí trong đó.
- Cho tới hôm nay đã đi hết vùng ven của Tiên sơn, vậy mà vẫn không thể tìm được cơ hội bước vào Tiên Vương, nếu cứ như vậy, rất có thể mất mấy chục năm, thậm chí là trăm năm cũng không nhất định có thể tìm được, nếu đã ra ngoài lịch lãm, thế thì chỉ có liều xông vào một lần thôi.
Tần Vấn Thiên mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, bên trong mang theo sự kiên quyết.
- Có ai nguyện ý tiến vào, trước tiên xem thử vùng ngoại vi cấm địa, nếu gặp phải nguy hiểm thì cũng kịp thời rời khỏi không.
Có người mở miệng nói, mọi người mắt lóe sáng, những người này dám dừng ở đây, tất nhiên là có một số nhân vật thiên kiêu lợi hại, nếu không thì cũng không dám ngấp nghé với cấm địa.
Những lời này vừa dứt, lập tức rất nhiều người mắt sáng rực, trong lòng họ vẫn luôn có suy nghĩ như vậy, chỉ là không dám hạ quyết định, hiện giờ người này nói vậy, dường như khiến tâm ý của họ có thêm mấy phần kiên định, chỉ nghe thấy có một người nói:
- Người tu hành đều biết Tiên Vương khó vào, chúng ta tới đây, chắc đều đã bước vào cánh cửa đó rồi, nhưng vẫn chưa thể bước vào cảnh giới Tiên Vương, tuy rằng chỉ một bước, nhưng có thể chúng ta vĩnh viễn không thể bước qua được, đích xác cần phải liều một phen.
- Đúng vậy, lão phu một ngàn tám trăm năm trước đã ở cảnh giới hiện tại, tới Bắc Minh Tiên sơn này cũng không biết bao lần rồi, nhưng vẫn dừng ở cảnh giới hiện tại, thủy chung không thể bước ra được một bước cuối cùng đó.
Một lão già dáng người gầy yếu cũng lên tiếng, lão đội mũ rộng vành, thoạt nhìn thì bình thản không có gì đặc biệt, trên người không có khí tức phóng thích ra, nhưng kì thực đã ở cảnh giới Tiên Thai đỉnh phong nhiều năm, mấy năm nay, tâm cảnh của lão có chút không ổn, hiện giờ lão chỉ có một mục tiêu, bước vào Tiên Vương.
Nếu không bước qua được, rất có thể cả đời chỉ dừng ở cảnh giới này, lão cần phải mạo hiểm một lần.
- Đúng, cấm địa vô cùng nguy hiểm, nhưng mà nghe đồn cũng có rất nhiều kỳ ngộ, trong truyền thuyết, có người đắc đạo bên trong cấm địa, trở thành thiên kiêu tuyệt thế, từ đó về sau đường tu hành là một phát lên mây, trở thành cường giả đỉnh cấp của Tiên Vực.
Có người lên tiếng rất nghiêm túc, dường như là muốn làm quyết tâm của mọi người trở nên kiên định hơn.
Đối mặt với cấm địa, cho dù là người có dũng khí lớn tới mấy thì ý chí vẫn không đủ kiên định, dù sao, đây là nguy hiểm tới tính mạng, con đường cường giả tuy rằng là tu sĩ võ mệnh theo đuổi cả đời, nhưng mạng mà mất rồi thì tất cả sẽ thành hư vô.
- Đi thôi.
Chỉ nghe một người mở miệng nói, cất bước về phía trước, vượt qua kết giới, đi vào trong cấm địa.
- Chư vị, chúng ta cùng đi đi.
Có người đuổi theo, dần dà, mọi người đều cất bước đi lên trước.
Tần Vấn Thiên mắt lóe sáng, cũng cất bước đi về phía trước theo mọi người, bước vào trong cấm địa, một số người còn do dự thấy càng cường giả đều đi vào, trong đó có nhân vật như Tần Vấn Thiên thì bọn họ cũng liền theo vào.
Bắc Minh Lộng Nguyệt và Lý Dục Phong bảo Tần Vấn Thiên là thiên kiêu mạnh nhất ở cảnh giới Tiên Vực, cho dù không vào cấm địa, tương lai vẫn có thể đặt chân vào cảnh giới Tiên Vương. Nhưng hắn vẫn lựa chọn bước vào, vậy những người có thiên phúc kém hơn nhiều như họ thì có tư cách gì mà không đi mạo hiểm?
Những thủ vệ nhắm mắt lại, giống như đây là một chuyện rất bình thường, mỗi lần Bắc Minh Tiên sơn mở ra đều sẽ có không ít người như vậy, nhưng có ai sống sót trở ra được đâu.
Dũng khí có lớn tới mấy, nhưng không có thực lực để chống đỡ dũng khí thì chỉ có đường chết.
Tần Vấn Thiên sau khi đi vào cấm địa của Bắc Minh Tiên sơn thì phát hiện nơi này không ngờ không có lực lượng quy tắc, nhưng mà nơi này lại hoang vu thê lương hơn, không có lấy một thanh âm.
Mọi người bước rất chậm, đều nghĩ nếu gặp phải biến cố thì sẽ trực tiếp rời khỏi, nhưng bọn họ càng đi thì lại phát hiện không ngờ không có nguy hiểm gì, bởi vậy không ngừng tiến lên phía trước ở nơi hoang vu này, mang theo thái độ vô cùng cẩn thận.
- Không thấy... không thấy đường nữa rồi.
Đúng lúc này, một người đột nhiên cả người run lên rồi hô to, rất nhiều người nhìn về phía hắn, chỉ thấy đối phương quay đầu lại nhìn về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Mọi người mắt lóe sáng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, nơi đó không ngờ đã thay đổi, vào lúc này, bọn họ không còn là từ kết giới đi ra, mà là một dãy sơn mạch hoang vu không có điểm cuối.
- Làm sao bây giờ?
Một người sắc mặt tái nhợt nói.
Rất nhiều người thân thể run rẩy, chỉ nghe thấy một tiếng quát truyền tới:
- Hốt hoảng cái gì, nếu đã tới rồi thì cứ tiếp tục đi về phía trước thôi, mục đích của chúng ta là tìm kiếm cơ hội trở thành Tiên Vương chứ không phải là để trốn được về, nếu không thì vào làm gì.
Thanh âm này khiến tâm cảnh của rất nhiều người trở nên bình ổn hơn, song bọn họ đều tế ra thần binh lợi khí, trong tay Tần Vấn Thiên, Yêu kiếm cũng xuất hiện.
- Chẳng lẽ là có ảo cảnh?
Mọi người sắc mặt trắng bệch, bọn họ chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, vẫn như trước không gặp phải nguy hiểm gì, bọn họ dần dần bình tĩnh lại, chỉ là bầu không khí khẩn trương này vẫn không thể xua đuổi đi được.
- Hú.
Xa xa trong hư không, đột nhiên có tiếng phượng gáy truyền đến, trên thiên khung mênh mông, có một bóng xám xuất hiện, giống như một đạo tia chớp đáng sợ, khó có thể nhìn rõ.
- Tốc độ khủng khiếp quá.
Mọi người run sợ, khí tức trên người phóng ra ngoài, nhưng mà đúng lúc này, bóng dáng màu xám đột nhiên đáp xuống bên trên bọn họ, hóa thành một đạo lưu quang màu xám rất đáng sợ.
- Cẩn thận.
Mọi người lập tức tản ra xung quanh để tránh né, hai mắt Tần Vấn Thiên lộ ra quang hoa đáng sợ, nhìn thấy bóng dáng màu xám đó là một con yêu thú mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, mắt nó trắng dã, giống như là bị mù, mang theo cảm giác âm trầm, tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ, mọi người điên cuồng lui về phía sau.
- Phập.
Người lúc trước hô lên hai chữ cẩn thận lúc này đã huyết nhục mơ hồ, dưới lợi trảo đáng sợ bị xé rách, vô cùng thê thảm, bóng xám đó nháy mắt lại phóng lên cao, bay quanh trên trời.
- Mọi người liên thủ công kích.
Lại có một đạo thanh âm truyền ra, người đó vừa dứt lời, yêu thú đáng sợ này bay thẳng đến chỗ hắn mà giết, cường giả đó sắc mặt đại biến, chém ra một ánh đao đáng sợ, nhưng mà yêu thú đang đáp xuống trực tiếp bỏ qua sự ăn mòn của ánh đao, trực tiếp xuyên qua, một tiếng rắc vang lên, máu tươi bắn ra, đầu người đó vỡ nát, trực tiếp bị bóp nát đầu.
Những người còn lại thấy thấy một màn này thì điên cuồng chạy trốn, yêu thú này căn bản không thể chống lại được, quá đáng sợ, nó không ngờ có thể không đấm xỉa đến loại công kích mạnh mẽ này.
Yêu thú sau khi tru sát giết một người thì tiếp tục lượn vòng trên trời cao, như là đang tìm con mồi, đột nhiên, thân thể nó lại động, một người chạy chậm đã trực tiếp bị tru sát.
Vào lúc này, mọi người tâm như tro tàn.
Đây là cấm địa, bọn họ vì sao muốn đặt chân vào một nơi thế này, đây là tìm chết.
- Vì sao phải vào cấm địa.
Một người rất không cam lòng, không muốn chết ở đây, nhưng hắn vừa dứt lời, yêu thú lại phóng thẳng tới phía hắn, hắn sợ tới mức hai chân run rẩy, xoay người đánh lại, nhưng căn bản là vô dụng, lại bị giết.
- Thật sự phải chết ở đây sao?
Rất nhiều người trong lòng vô cùng bi thương, đúng lúc này, thân thể của lão già đội mũ đột nhiên nằm xuống đất không nhúc nhích, ngay cả khí tức trên người cũng thu liễm lại toàn bộ.
- Hắn muốn chết à?
Mọi người đi qua lão, không ai dừng lại, con yêu thú đó tiếp tục lao về phía trước để săn giết, nhưng mà không ngờ trực tiếp bay lướt qua lão già, không giết lão.
Tiên niệm của Tần Vấn Thiên thấy một màn này thì lập tức thu hồi Yêu kiếm, thân thể tiếp tục đi về phía trước, sau đso dứt khoát nằm xuống đất, hoàn toàn thu liễm khí tức.
- A
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, yêu thú đó lại giết thêm một người, lại quay xẹt qua bên cạnh Tần Vấn Thiên.
- Yêu thú này bị mù.
Mọi người trong lòng sinh ra một suy nghĩ, bọn họ cũng có phản ứng, trong chớp mắt ai nấy thu hồi toàn bộ thần binh và thu liễm khí tức, lập tức nằm xuống đất giả chết.
Cuồng phong thổi qua, con chim đó lướt nhanh qua người họ, lập tức bay lên trời, không ngờ trực tiếp rời khỏi đây.
Nhưng mà dù vậy, mọi người vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới có người đứng lên, vẫn kinh hãi run rẩy.
- Mau rời khỏi nơi này đi.
Hắn lên tiếng rồi chạy nhanh về phía trước, mọi người đều đứng dậy bỏ đi, không dám ở lại khu vực này nữa.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, phía trước không ngờ xuất hiện một đạo nhân ảnh, thân ảnh này mặc áo trắng, ngẩng đầu nhìn sơn mạch phía trước, trong tay cầm một thanh kiếm mỏng, đưa lưng về phía mọi người.
- Tiền bối.
Có người mừng rỡ, không ngờ ở đây gặp được con người, không nghi ngờ gì nữa, đây tất nhiên là nhân vật vô cùng cường đại.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bóng người phía trước chậm rãi xoay người, lập tức mọi người chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, người này dáng người bất phàm, nhưng mà, hai mắt hắn lại đang chảy máu, vết máu giống như đã khô, âm trầm khủng bố.
- Vù.
Tốc độ của bóng trắng này nhanh tới tận cùng, so với con yêu thú trước thì còn nhanh hơn, một kiếm chém xuống, đầu của người vừa lên tiếng bay lên cao, mọi người rùng mình, tâm lý đang từ vui mừng chuyển sang lạnh lẽo, bọn họ cảm nhận được ngày tận thế đã đén.
Cấm địa này căn bản không phải là nơi mà bọn họ có thể đi vào.
Những tiếng gào thét truyền đến, chỉ thấy ở dưới ngọn núi này, lại có một thân ảnh lấp lánh lướt đến, có người, có yêu, khí tức trên người bọn họ tất cả đều lạnh lãnh vô cùng, giống như là khí tức của tử thi.
- Giống như yêu thú lúc trước.
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy cả người rét lạnh, nơi này quả thực là tuyệt địa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận