Thái Cổ Thần Vương

Tuyệt vọng

Tần Vấn Thiên nín hơi, không dám phát ra một thanh âm nào, khí tức cũng hoàn toàn thu liễm lại.
Đám người và yêu thú này căn bản là không có sinh cơ, giống như đều là tử thi, nhưng biết giết người, những người còn lại cũng đều có kinh nghiệm rồi, ai nấy toàn bộ nín thở, không dám phát ra tiếng động, trong nháy mắt này, cả không gian trở nên im lặng tới đáng sợ.
Sơn mạch hoang vu, gió lạnh thổi qua, cấm địa này có còn là một bộ phận của Tiên sơn quy tắc không?
Nơi này, quả thực chính là núi tử vong.
- Phù.
Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, gió thổi lay làm trường bào lay động, không trong không gian yên tĩnh này vẫn lộ ra có chút chói tai, chỉ thấy từng đạo thân ảnh xoay người, lập tức người vừa phát ra tiếng vang đó sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Vù.
Cuồng phong thổi tới, một bóng xám mang theo uy lực hủ thực ngay lập tức lao về phía đó, chỉ trong nháy mắt, người vừa phát ra tiếng động trực tiếp hóa thành mùi thi thể, cứ như vậy trực tiếp biến mất không thấy đâu, những người ở gần hắn thì ai nấy kinh hãi đảm chiến, có một người lại phát ra một tiếng động rất nhỏ.
- Ầm.
Một tiếng sấm đáng sợ nổ vang, uy lực lôi đình khủng bố trực tiếp đánh cho dãy núi đó nổ ra một cái hố đáng sợ, trong hư không một yêu thú có cánh chim màu tím tắm mình trong hào quang có sấm sét phát ra một kích trí mạng.
Lại là một mảng tĩnh mịch, thân ảnh tử vong này cứ như vậy im lặng chờ ở các phương vị, điều này đối với mọi người mà nói thì giống như là tử thần đòi mạng.
Có một vị cường giả thân thể run khẽ, chỉ thấy có một đạo thân ảnh chậm rãi quay lại, mặt hướng về phía hắn.
- Không sống được nữa rồi, không sống được nữa rồi.
Người đó hét lớn một tiếng, phóng lên trời, mấy đạo công kích hủy diệt đồng thời hạ xuống, người đó trực tiếp biến thành tro bụi, quả thực là không thể thảm hơn được nữa.
Những người còn sống trán cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào, trong mắt họ toàn là vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, đương nhiên, cũng có người nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn, bọn họ chỉ hy vọng những tử thần đòi mạng này sẽ rời đi, nhưng mà những thân ảnh này tựa hồ không hề có ý muốn đi.
Tần Vấn Thiên mắt nhắm chặt, đối với hắn mà nói, đây là tuyệt lộ, cho dù là thực lực của hắn mạnh tới mấy, cho dù là hắn có pháp bảo chí cường, một khi bị phát hiện, những tử thần này ngay lập tức sẽ khởi xướng công kích với hắn, hắn sẽ hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Hắn biết, những người và yêu thú này, bọn họ lúc sinh tiền đều là nhân vật đáng sợ, là cường giả Tiên Vương vô cùng lợi hại, hiện giờ lưu lạc thành tử thần đòi mạng.
Hắn tới đây là để đột phá cảnh giới Tiên Vương chứ không phải là để chết, hắn không muốn chết.
Nhưng mà phải phá vỡ cục diện này như thế nào?
- Âm thanh, phát ra âm thanh thì có thể dẫn dụ bọn họ rời đi.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu có thể động đậy, hắn có thể dễ dàng làm ra động tĩnh ở phương hướng khác, nhưng mà muốn có động tĩnh ở chỗ khác thì đầu tiên hắn phải động trước đã, nhưng nếu chỉ cần khẽ động đậy thì là chết chắc rồi.
Hắn có thể vận dụng năng lực của mình, trực tiếp cách phát ra tiếng vang ở xa xa, nhưng mà ở cảnh giới Tiên Thai, lực lượng là từ bên trong thúc giục ra ngoài, đầu tiên, bản thân hắn cần phải phóng thích khí tức, như vậy thì hắn sẽ chết trước.
Cục diện trước mắt là ngay cả một chút khí tức cũng không được phát ra.
- Năng lực Tiên Vương, chỉ có năng lực Tiên Vương mới có thể tự cứu.
Trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra một suy nghĩ, một suy nghĩ muốn sống vô cùng mãnh liệt.
Lại có một tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, cả người Tần Vấn Thiên đã ướt đẫm mồ hôi, cứ như vậy thì bọn họ toàn bộ sẽ chết hết, một người cũng không thể sống sót.
Sự khẩn trương khiến Tần Vấn Thiên cơ hồ lâm vào một loại trạng thái không minh, im lặng tuyệt đối, giống như tất cả mọi thứ trong thiên địa đều trở nên yên lặng, gió thổi qua người, hắn tựa hồ nhìn thấy phương hướng của gió, cảm nhận được động luật của gió, văn lộ lưu động của gió, mơ hồ đều thấy được hết.
- Quy tắc, quy tắc chính là thiên địa chi đạo, bản thân mảng thiên địa này cũng tồn tại đạo của bản thân mình, có ngôn ngữ của bản thân, phải đọc hiểu ngôn ngữ này thì mới có thể thật sự nắm được những đạo này, quy tắc chi đạo.
Tần Vấn Thiên trong lòng sinh ra một đạo thanh âm, gió là thuộc tính căn nguyên của thiên địa, tồn tại ở tất cả các ngóc ngách của thế gian, các thuộc tính trấn áp, hủy diệt, cần tinh hồn trao cho.
- Ta phải thông qua quỹ tích của gió, nhìn thấy ngôn ngữ quy tắc của gió, văn lộ của gió.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng, hắn ngày đó ở trong Thiên Phù giới, được Thiên Phù bảo điển dẫn dắt, đối với tu hành cũng đã có sự lý giải của mình, đang thử dùng phương thức của mình để tiếp xúc với trình độ Tiên Vương.
Mỗi một Tiên Vương lúc bọn họ đột phá đều có cảm ngộ khác nhau, thông qua phương thức khác nhau để bước vào cảnh giới Tiên Vương, Tần Vấn Thiên, hắn cũng có phương thức của mình, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn có thể bước qua một bước này.
Thiên địa yên tĩnh, Tần Vấn Thiên quên đi tất cả, chỉ im lặng cảm thụ thiên địa, trong nháy mắt này, cảm quan của hắn đều giống như trở nên nhạy bén hơn, tiến vào trong một loại hoàn cảnh mà chính hắn trước kia chưa thể đạt tới.
Tu sĩ võ mệnh có thể có thành tựu cao bao nhiêu, có liên quan tới việc vào lúc hắn gặp phải nguy cơ sinh tử sẽ phát sinh biến hóa gì, không một ai có thể ở trên con đường trở thành cường giả mà không gặp phải uy hiếp tới sinh tử, mà lúc này chính là lúc khảo nghiệm con người ta nhất, cho dù là người kiên định tới mấy, khi tử thần hàng lâm, ý chí của hắn vẫn có thể sẽ sụp đổ, hắn sẽ hoang mang, sợ hãi, cảm quan trở nên trì trệ, thế là kết cục rất có khả năng sẽ chính là cái chết.
Còn có một loại người, càng vào lúc gặp nguy cơ sinh tử càng có thể kích phát ra tiềm lực siêu cường, một người bị bức vào tuyệt cảnh, khát khao được sống sót vô cùng mãnh liệt sẽ giúp hắn bộc phát ra lực lượng vượt trội so với lúc bình thường, bởi vì bọn họ biết nếu không vượt qua được thì sẽ phải chết.
Người ta khi đối diện với sinh tử, hoàn toàn sẽ đi theo hai hướng này, mà loại người sau thì hiển nhiên là ít hơn.
Tần Vấn Thiên hắn lại là người như vậy.
Bên ngoài lại có hai người bị tru sát, tử thần thu gặt sinh mệnh này giống như đã khóa chặt khu vực này, chỉ cần có động tĩnh là trực tiếp xuất thủ, mọi người hoảng hốt vô cùng, những quái vật này thậm chí không biết là được sinh ra như thế nào.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Tần Vấn Thiên lúc này giống như đã quên đi tất cả những gì ở bên ngoài, lúc này có khẩn trương sợ hãi thì cũng chẳng có tác dụng gì, hắn muốn giữ mạng.
Muốn giữ mạng thì nhất định phải phải ngộ ra.
Cảm giác của hắn được phóng thích đến mức tận cùng, đại đạo chi văn trong thiên địa, quy tắc đại đạo tự nhiên mà sinh ra, giống như muốn khắc vào trong đầu hắn, hắn thử dung Tiên niệm để câu thông, Tiên niệm là thứ duy nhất có thể không cần phóng thích khí tức mà rời khỏi thân thể.
Lại có một người phát ra một tiếng động rất nhỏ, trong nháy mắt, tử thần này quay sang hắn, người đó sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi vô cùng, hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, giống như thế giới này đã ngừng quay.
- Ầm.
Đúng lúc này xa xa phát ra một tiếng nổ lớn, khí tức trong thiên địa dao động, ùa về phía phương xa, lập tức những thân ảnh đó đột nhiên xông ra ngoài như tia chớp.
Chỉ thấy từng đạo công kích hủy diệt đồng thời phóng ra, công kích về phía khí tức đang dao động đó, nhưng mà khi lực lượng hủy diệt hạ xuống thì đạo khí tức dao động đó vẫn còn, lại tiếp tục bay đi xa. Những tử thần này đuổi theo, một màn này khiến cho người vừa rồi còn đang tuyệt vọng phải trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy nhặt lại được mạng rồi.
Những thân ảnh đó càng lúc càng đi xa, dần dần rời khỏi nơi này, trong nháy mắt này, tất cả mọi người cảm thấy như sống lại, một trận gió lạnh thổi qua, những nhân vật cường đại này không ngờ cảm giác khí lạnh ùa vào trong thân thể, trên người bọn họ cũng toàn là mồ hôi lạnh.
Tần Vấn Thiên mở mắt, trong con ngươi của hắn có một thần thái rực rỡ, lại gần thêm một chút rồi, gặp đại nạn mà không chết.
Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên giống như tia chớp rời khỏi, phía trước có sơn cốc, xa xa có sơn mạch.
Tất cả mọi người điều đi về phía trước, vượt qua sơn cốc, trên đường gặp không ít thân ảnh như tử thần, Tần Vấn Thiên đều dẫn dụ chúng đi, khiến cho rất nhiều người kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, người này đã trở nên mạnh hơn rồi, hắn tựa hồ lĩnh ngộ được gì đó, càng lúc càng tới gần cảnh giới Tiên Vương, đang từng bước tiếp cận cơ hội của hắn.
Dãy sơn cốc này cực to, sắc thái cũng tươi đẹp vô cùng, từng đáo hoa thần kỳ nở trong cốc, tỏa ra mùi thơm và khí tức sinh mệnh nồng đậm đến cực điểm.
- Đây là hoa gì thế?
Có người dừng bước, người ghé sát vào biển hoa, trong dãy sơn cốc này tất nhiên có rất nhiều kỳ trân dị bảo, hoa trong biển hoa phải chăng cũng là thiên tài địa bảo?
Khí tức trong thiên địa dao động, Tần Vấn Thiên biến sắc, hắn lập tức cấp tốc rời khỏi đây, chỉ thấy không gian ba động, biển hoa đột nhiên hiện ra trên không, phát ra tiếng lép bép, không ngờ trực tiếp hóa thành lĩnh vực biển hoa đáng sợ, cắn nuốt tất cả.
Cường giả đó biến sắc, vội vàng bay lên cao, nhưng mà tốc độ hoa mọc ra so với hắn còn nhanh hơn, trực tiếp bao bọc lấy thân thể hắn vào trong đóa hoa, đóa hoa cực lớn khép lại, nuốt thân thể hắn vào trong, chỉ một lát sau, chỉ thấy đóa hoa trở nên càng tươi đẹp hơn, khi hoa lại nở ra thì bên trong chỉ còn lại một cái thây khô lạnh lẽo.
Những người khác cấp tốc chạy về trước, nhưng vẫn bị biển hoa chộp lấy, đóa hoa khi khép mở thì chẳng có mỹ cảm gì cả, chỉ thấy có màu máu yêu dị.
- Cứu ta với.
Lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, người bị biển hoa cuốn lấy đã bị nuốt, những người khác sợ tới vỡ mật, Tần Vấn Thiên trực tiếp tế Yêu kiếm ra, chém tới biển hoa, một hư ảnh đại bàng xuất hiện, xoẹt một tiếng, chặt đứt được một mảng, thân thể hắn lại bay lên không, Yêu kiếm hoa to thành trăm trượng rồi chém xuống dưới.
Các cường giả đều tế ra thần binh, điên cuồng chạy về sơn mạch phía trước, cuối cùng lại có mấy người vẫn lạc, Tần Vấn Thiên khi rời khỏi sơn cốc biển hoa đi tới một dãy núi khác thì lại có mấy người vẫn lạc, tổng cộng chỉ còn lại năm người, những cường giả khác thì đã chết hết trong cấm địa rồi.
Thân thể của bốn người bồng bềnh trên không, nhìn sơn mạch mờ mịt vô tận phía trước, mặt xám như tro tàn, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
- Không sống được, căn bản là không thể sống được.
Một người có chút điên cuồng, hắn cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ phải chết, căn bản là không thể sống sót ra khỏi cấm địa.
Tần Vấn Thiên nhìn về phương xa, cũng sinh ra một loại cảm giác bất lực, cấm địa sâu trong Tiên sơn quy tắc thần kỳ này, bọn họ có lực lượng cường đại tới mấy thì cũng vẫn lộ ra nhỏ bé yếu ớt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận