Thái Cổ Thần Vương

Xuất núi

Khi Tần Vấn Thiên tỉnh táo lại, trong đầu xuất hiện thêm rất nhiều tin tức, còn có lời của lão nhân kia. Cho dù là hôn mê thì giọng nói của lão biến thái này vẫn trực tiếp in vào trong đầu hắn, trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nguyền rủa lão bất tử biến thái này.
- Bất Tử Kinh, Tử Nhân Kinh? Đây là thứ quỷ gì.
Tần Vấn Thiên thầm nhủ một tiếng. Hắn nhớ tới những hoạt tử nhân kia. Chẳng lẽ còn có thể khiến cho người chết sống lại sao? Không thể như vậy được, vậy là không đúng với lẽ thường. Chết rồi chính là chết rồi, không có khả năng sống lại được, những hoạt tử nhân cũng chỉ cái xác không hồn mà thôi, căn bản không có ý nghĩ.
- Linh hồn, lão biến thái này lại có thể khiến cho linh hồn của ta rời khỏi thân thể, còn có thể khiến nó trở về vị trí cũ.
Tần Vấn Thiên nghĩ đến trải nghiệm lúc trước, đổ mồ hôi lạnh khắp lưng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh run. Cho tới tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy khủng khiếp, nếu như đối phương muốn mạng của hắn, thật sự là dễ như trở bàn tay. Sự cường đại của lão biến thái này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Tần Vấn Thiên.
Với cảnh giới bây giờ của hắn, nhân vật Tiên Đế cũng không có khả năng lặng lẽ không một tiếng động mà giết hắn, nhất định phải phóng ra lực lượng mới được. Kể cả là Tiên Đế đỉnh cấp thì cũng phải lợi dụng đại đạo quy tắc của thiên địa để đối phó hắn. Thế mà chỉ một tiếng nói của lão biến thái này lại cũng có thể giết người, đưa linh hồn rời khỏi thân thể, tiêu diệt linh hồn của hắn là chuyện quá đơn giản, thật đáng sợ.
Nếu bảo Tần Vấn Thiên hình dung về đối phương, chỉ có một câu, sâu không lường được.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm nhận Bất Tử Kinh. Rất nhanh, hắn đã biết Bất Tử Kinh là một bộ công pháp như thế nào. Nó chính là công pháp tu luyện linh hồn.
Tuy rằng hắn trước đây chưa từng tiếp xúc với công pháp tu luyện linh hồn, nhưng bộ Bất Tử Kinh này tuyệt đối là công pháp linh hồn siêu cấp đáng sợ.
Chẳng có ai trên thế gian này có thể không chết, cho dù là thân thể hay là linh hồn, chỉ cần có tồn tại thì cũng có thể tiêu diệt, chỉ có điều lực lượng có đủ hay không mà thôi. Bất Tử Kinh dĩ nhiên không nói rằng tu hành xong thật sự có thể bất tử. Điểm kinh khủng của Bất Tử Kinh này là ở chỗ, nếu như tu hành đến mức cực hạn thì có thể đạt tới trình độ thân thể tan vỡ nhưng linh hồn bất diệt. Thậm chí còn có rất nhiều oai năng lớn khủng khiếp khác, ví dụ như có thể ngưng kết lại thân thể, có thể nói là khủng khiếp.
Đương nhiên, Bất Tử Kinh không chỉ có mỗi tác dụng ấy. Nó là một bộ công pháp linh hồn cực kỳ hoàn mỹ.
- Sao ta lại cảm giác như chuyện lão biến thái này kéo ta tới đây ngay từ đầu đã chính là một âm mưu?
Tần Vấn Thiên thầm thì một tiếng. Nếu không phải là lão biến thái cố ý thì hắn sao lại có thể sống đến tận bây giờ?
- Có lẽ là do ta tư chất kiệt xuất, trên trời dưới đất vô song. Lão biến thái coi trọng thiên phú của ta, bản thân hắn không nhập thế, hi vọng tìm được một truyền nhân kiệt xuất, vậy nên đâu đâu cũng gây khó dễ cho ta?
Tần Vấn Thiên vô liêm sỉ nghĩ, lập tức càng phát giác loại khả năng này rất cao. Hắn không nhịn được gật gù:
- Nhất định là như vậy. Dù sao thì người có thiên tư tuyệt đỉnh giống như ta là quá ít, lão biến thái tất nhiên chưa bao giờ gặp được.
- Ân, chỉ có điều cũng may là lão biến thái không nói muốn ta gia nhập thế lực của hắn, cũng không thu ta làm đệ tử. Chắc là hắn tự hiểu bản thân không có tư cách làm sư tôn của ta, cũng coi như không làm trái với quy định của thiên phù giới. Đợi đến khi tu vi của ta đại thành, ta sẽ tìm hắn tính sổ.
Tần Vấn Thiên tiếp tục vô sỉ nghĩ. Nếu như lão biến thái biết những ý nghĩ không biết xấu hổ lúc này của hắn, không biết có trực tiếp chia tách linh hồn và thân thể của hắn hay không.
Cúi đầu liếc mắt thoáng nhìn thần binh trên mặt đất, trong lòng Tần Vấn Thiên có chút hốt hoảng. Trải nghiệm lúc trước quả thật là quá thảm, lúc này mà lòng hắn vẫn còn sợ hãi. Xem ra phải tu hành Bất Tử Kinh cho thật tốt, nếu không lần sau thử lại lần nữa thì sẽ lại gặp phải loại tình huống sống không bằng chết đó.
Nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu tĩnh tâm tu hành Bất Tử Kinh, bắt đầu cảm ngộ sự tồn tại của linh hồn từ những điều cơ bản nhất.
Bởi vì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với phương pháp tu hành linh hồn nên bước khởi đầu đặc biệt chậm. Hắn trước đây chưa bao giờ thật sự cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn, cũng không quan tâm tới mối liên hệ giữ linh hồn và thân thể. Chỉ có một lần trước khi cầm lên thần binh kia, hắn mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn.
Linh hồn gửi gắm trong thân thể đặc biệt yếu ớt, nếu như rời khỏi thân thể thì đơn giản sẽ bị hủy. Linh hồn bị tiêu diệt thì thân thể cũng sẽ trở thành một cái xác chết, không có chút ý nghĩa nào, bởi vậy người tu hành linh hồn luôn dựa theo sự tồn tại của thân thể, không thể phân cách.
Cũng may là Tần Vấn Thiên đã từng trải qua trải nghiệm thê thảm lần trước nên bước đầu tiên này cũng không tính là quá khó khăn. Hắn dùng một khoảng thời gian cảm nhận sự tồn tại của linh hồn. Một khi biết được nó tồn tại ở nơi nào, khống chế được sự tồn tại của nó thì mới có thể tu luyện linh hồn.
Tần Vấn Thiên lại tiến vào trạng thái quên mình, quên luôn thời gian. Lúc trước hắn cũng không ngờ tới sau khi bản thân bước vào cảnh giới Tiên Vương lại vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây tu hành. Sau khi lĩnh ngộ lĩnh vực quy tắc lại tới tu hành linh hồn, hắn cảm thấy những trải nghiệm trong khoảng thời gian này đều có chút ly kỳ.
Chỉ có điều cũng may là lão biến thái đã đáp ứng, chỉ cần hắn có thể cầm được thần binh này thì sẽ thả hắn rời đi. Ngày ấy chung quy cũng sẽ đến, khi đó, hắn liền có thể ra khỏi cấm địa.
Hơn mười năm trôi đi như một cái búng tay, cũng không biết bên ngoài giờ như thế nào, hi vọng rằng không phát sinh sóng gió gì quá lớn. Dù sao thì trận tiên chiến giữa các thế lực đỉnh cấp cũng là một quá trình khá dài, nếu không có mâu thuẫn rất mạnh kích thích thì đế cấp quyết chiến chắc chắn sẽ không trực tiếp bạo phát. Trận chiến lúc trước diễn ra là bởi vì bên phía Thiên Lam cho rằng bọn hắn đã nắm chắc phần thắng, trực tiếp chèn ép tới hoàng cung của Trường Thanh Tiên Quốc, hiện tại thế cục giữa hai bên đã thành, cũng không dám khinh xuất động thủ.
Lần tu hành này là chậm nhất, kể cả lần trước đột phá cảnh giới Tiên Vương hay lĩnh ngộ lĩnh vực quy tắc đều không chậm như vậy. Dù sao thì việc tu hành những lực lượng ấy đều là làm thăng hoa cái cũ, thế nhưng việc tu hành linh hồn lại hoàn toàn xuất phát từ một tờ giấy trắng, cực kỳ khó khăn. Bất Tử Kinh và năng lực kì lạ khác của tinh hồn thứ bảy mà hắn thu hỗ trợ lẫn nhau, hắn nhất định phải lĩnh ngộ tu hành cho thật tốt, tương lai tất có tác dụng lớn.
Theo từng lần tu hành, lực lượng linh hồn của Tần Vấn Thiên không ngừng được nâng cao, trở nên cường đại. Sau này hắn có thể tự mình khiến cho linh hồn rời khỏi thân thể, thậm chí còn có thể khiến cho linh hồn phóng ra ánh sáng thực chất giống như thân thể. Đây quả thực kinh người, không biết đã cường đại hơn linh hồn yếu ớt trước lúc tu hành Bất Tử Kinh bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng đến một ngày, sau khi đã nếm thử rất nhiều lần thất bại, Tần Vấn Thiên đã cầm được kiện thần binh kia lên, vững vàng nắm trong tay. Tuy rằng linh hồn vẫn bị chấn động cực lớn nhưng hắn đã có thể tối thiểu hóa ảnh hưởng.
Lão biến thái xuất hiện, hắn nhìn Tần Vấn Thiên lắc đầu nói:
- Không ngờ lại tốn nhiều thời gian như vậy, thật là kém cỏi, quá yếu. Sớm biết thế thì ta đã giới hạn thời gian của ngươi.
Tần Vấn Thiên vừa nhìn thấy lão biến thái này đã cảm thấy nổi trận lôi đình, hận đến cắn răng.
- Thế nào, có ý kiến sao?
Giọng nói của lão biến thái chợt biến lạnh, trong phút chốc Tần Vấn Thiên liền cảm thấy linh hồn run rẩy, nói:
- Vãn bối làm gì có cái gan đấy.
- Ai~ biết không dám là tốt rồi. Mấy năm nay ngươi tu hành tại đây, thực lực đã có tiến bộ không nhỏ, đều là do ta chiếu cố ngươi. Ta cũng không cầu ngươi mang ơn, cứ ở đây hàn huyên với ta thêm tám năm mười năm nữa, sau đó mới đi ra ngoài có được không.
Lời của lão biến thái trong nháy mắt khiến cho Tần Vấn Thiên hai mắt trắng dã, chỉ thiếu điều sùi bọt mép ngã xuống đất mà chết.
- Này, này...
Tần Vấn Thiên muốn chết! Ở đây chờ lão biến thái này thêm tám năm mười năm nữa? Đùa nhau à? Hắn không chết thì cũng sẽ phát điên mất.
Nhưng nếu như lão biến thái này thật sự nghĩ như vậy thì đáng thương thay, hắn căn bản không có năng lực phản kháng.
- Không vui sao?
Lão biến thái sửa sang lại mái tóc dài, đôi mắt và nét mặt già nua tái nhợt lộ ra, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi có biết bao nhiêu người muốn xin gặp ta mà không được hay không? Bao nhiêu năm qua ta chỉ tiếp có hai người là ngươi và nha đầu kia, ngươi lại không muốn ở thêm với ta sao. Nếu như ngươi theo ta thêm tám năm mười năm nữa, tu vi đâu chỉ sẽ tăng lên một bậc.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, đột nhiên có chút dao động. Nếu như thật sự có thể nâng cao thực lực thêm một bước lớn, hắn có thể suy nghĩ thêm về chuyện hi sinh này.
- Đừng suy nghĩ nữa. Giờ ngươi có cầu ta lưu lại thì ta cũng không đáp ứng. Cút đi cút đi.
Lão biến thái vung tay lên. Trong phút chốc, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy không khống chế được thân thể của mình, cứ thế cưỡi mây đạp gió, dùng một tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi như thể xuyên qua không gian. Khí lưu khủng khiếp phát ra tiếng rít vang vọng.
- Ầm.
Thân thể Tần Vấn Thiên trực tiếp rơi xuống mặt đất, đập thành một cái hố to. Hắn ở trong hố thầm mắng một tiếng, thân hình lập tức lóe lên mà nhảy ra khỏi hố to, ánh mắt lập tức ngưng trọng.
- Này...
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước. Hắn không ngờ mình lại trở về nơi mà hắn đã bước vào cấm địa, khu vực sát biên giới Bắc Minh tiên sơn.
Lão biến thái này vung tay một cái đã trực tiếp đánh hắn bay tới đây. Lão biến thái này quá biến thái.
Chẳng đầu chẳng đuôi, Tần Vấn Thiên cứ thế bị oanh trở về.
Những người bảo vệ ở chỗ này liếc nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt đột nhiên ở ngưng lại. Tần Vấn Thiên vậy mà đã trở về? Đây không phải là một vị trong đám người mấy chục năm trước bước vào cấm địa hay sao? Hắn vậy mà lại sống sót trở về?
Một thân cảnh giới Tiên bước vào cấm địa mà lại không chết?
Tần Vấn Thiên không để ý đến ánh mắt kỳ quái của bọn họ. Hắn từ xa nhìn về cấm địa, trong lòng không ngừng thổn thức.
Trầm mặc một lát, Tần Vấn Thiên khom người bái lạy về phía cấm địa, trong lòng mặc niệm:
- Lão biến thái, hi vọng ngươi có thể đợi đến khi ta có thực lực vào cấm địa một lần nữa. Đến lúc đó ta nhất định đại chiến một trận với ngươi.
Sau khi khom người một hồi lâu, hắn mới đứng lên, lập tức tiêu sái xoay người, đi về phía bên ngoài Bắc Minh tiên sơn.
Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên dùng tốc độ cực nhanh lướt qua từng tòa tiên sơn quy tắc. Trong nháy mắt, hắn đã đi tới trên một tòa tiên sơn, nhìn một bóng người ở phía trước.
Bóng dáng ấy yên tĩnh ngồi trong núi đánh đàn, trong khúc nhạc có ý tứ nhớ nhung, hình như người tấu đàn vẫn đang đợi chờ một ai đó. Tần Vấn Thiên đứng lặng lẽ tại nơi ấy, nhìn này âm thanh xinh đẹp này, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.
Không nghĩ tới hắn và Tri Âm kết bạn tu hành tại quy tắc tiên sơn, cả hai người đều bước vào Tiên Vương, đây thật là một hồi tạo hóa.
Tiếng đàn không ngừng, cho đến khi gần kết thúc thì tiếng đàn mới dần dần tiêu tan, lượn lờ trong tiên sơn. Đôi mắt đẹp của Tri Âm mở ra, trong con ngươi xinh đẹp có ý cười sáng lạng, quay sang nói với Tần Vấn Thiên:
- Ta biết ngươi sẽ trở về, bởi vậy vẫn luôn chờ ở đây.
- Tội gì phải chờ ta.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói.
- Nếu đã đồng hành mà đến, đương nhiên cũng phải đồng hành mà rời đi.
Tri Âm khẽ nói, lý do đặc biệt đơn giản lại dường như rất có đạo lý.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên cười nói. Tri Âm lập tức đứng dậy, hai người sóng vai mà đi ra phía ngoài.
Ở ngoài Bắc Minh tiên sơn có cường giả thấy Tri Âm và Tần Vấn Thiên đi ra, không khỏi nhất thời kinh sợ, tùy tiện nói:
- Hai vị, công chúa có lệnh, nếu như nhìn thấy hai vị đi ra thì phải thông báo cho nàng, công chúa sẽ đích thân đến đây.
- Công chúa khách khí rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, nhìn Tri Âm nói:
- Chúng ta đây ở đây đợi Bắc Minh Lộng Nguyệt nhé.
- Được.
Tri Âm gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận