Thái Cổ Thần Vương

Giam lỏng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
- Cổ Đại Đế!
Bắc Minh U Hoàng ngưng mắt nhìn về phương xa, lập tức, đôi mắt đẹp của nàng chuyển về phía Bắc Minh Lộng Nguyệt, hỏi:
- Lộng Nguyệt, ngươi tại sao lại ở cùng với hắn?
- Hắn?
Ánh mắt Bắc Minh Lộng Nguyệt ngưng lại, mọi người cũng chuyển mắt qua, lập tức liền thấy đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng rơi vào trên người Tần Vấn Thiên đang ngồi bên cạnh Bắc Minh Lộng Nguyệt. Không phải Lý Dục Phong mà là Tần Vấn Thiên.
- Tần huynh?
Bắc Minh Lộng Nguyệt nói.
- Vì sao ngươi lại xuất hiện ở Hoàng cung Bắc Minh ta?
Đôi mắt của Bắc Minh U Hoàng rơi vào trên người Tần Vấn Thiên.
- Tỷ, Tần huynh là bằng hữu của ta.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mở miệng nói.
- Lộng Nguyệt quả thật là có chút kỳ cục đó, đưa người đâu đấu đến hoàng cung tiên triều ta, hơn nữa đây còn là yến tiệc thịnh soạn nghênh đón U Hoàng ngươi trở về. Thế mà nàng lại dám dẫn bằng hữu tới đây, cũng không nhìn xem là có tư cách hay không.
Vị hoàng tử lúc trước lại bỏ đá xuống giếng.
- Bằng hữu của ta, sao lại không có tư cách?
Bắc Minh Lộng Nguyệt đặc biệt khó chịu nói.
- Ai biết là tam giáo cửu lưu sĩ từ đâu chui ra, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.
Hoàng tử này hừ lạnh một tiếng.
- Tam giáo cửu lưu sĩ cũng mạnh hơn ngươi.
Bắc Minh U Hoàng liếc mắt nhìn vị hoàng tử này, khiến cho hắn sửng sốt nhìn Bắc Minh U Hoàng, có chút mất thể diện. Hắn có thể nói Bắc Minh Lộng Nguyệt, nhưng hiện tại Bắc Minh U Hoàng đã nhập đế, phụ thân cũng cho nàng ngồi ở bên cạnh, hoàng cung thì thiết yến đón chào, hắn cũng không dám phản bác, nhưng vẫn khó chịu hừ lạnh một tiếng.
- Không phục?
Bắc Minh U Hoàng thần sắc lạnh như băng, nói:
- Cách đây không đến trăm năm, lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn vẫn còn ở cảnh giới Thiên Tượng. Lần thứ hai ta gặp hắn là lúc Thiên Đạo Thánh Viện mở ra, khi đó hắn đã vào Tiên Thai, chỉ có điều là Tiên Thai cấp thấp. Hiện tại, hắn đã tới cảnh giới Tiên vương, còn ngươi thì sao? Từ Thiên Tượng lên đến Tiên Vương, sử dụng bao nhiêu thời gian?
Mọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, chấn động nhìn Tần Vấn Thiên. Bọn họ không nghĩ tới vị bằng hữu yên tĩnh ngồi cạnh Bắc Minh Lộng Nguyệt lại ghê gớm đến mức ấy, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy mà đã là nhân vật cảnh giới Tiên Vương.
Trăm năm, từ cảnh giới Thiên Tượng tới Tiên Thai, rồi tiếp tục đặt chân vào cảnh giới Tiên Vương. Đây là tốc độ tu hành quỷ gì vậy?
Rất nhiều người lại nhìn về phía Bắc Minh U Hoàng. Tốc độ này hình như còn nhanh hơn so với U Hoàng công chúa?
- Thiên Đạo Thánh Viện còn không thể bước chân vào được, ở đây chỉ trỏ nói xấu sau lưng, nghĩ muốn lục đục với nhau. Không bằng ngươi suy nghĩ nhiều một chút, xem bản thân phải tu hành như thế nào.
Bắc Minh U Hoàng không chút khách khí tiếp tục quát mắng. Nhất thời sắc mặt của hoàng tử này cực kỳ khó coi, muốn phản bác lại nghe thấy Bắc Minh Đại Đế lúc này cũng lên tiếng:
- U Hoàng nói không sai, ngươi là nên cân nhắc cho thật tốt, xem nên tu hành như thế nào. Đặt tâm tư ở những chuyện nhò nhặt này, có tác dụng gì?
Hoàng tử này sắc mặt tái nhợt, cơn tức trong nháy mắt xẹp đi, nói:
- Rõ, phụ thân.
Nhưng trong lòng hắn lại kết hận với Bắc Minh U Hoàng. Vài lời nói bình thường, trong nháy mắt, đã làm suy yếu hình tượng và địa vị của hắn không biết bao nhiêu lần.
- Tần Vấn Thiên, chẳng lẽ ngươi chính là kẻ dẫn tới đế chiến tại phía đông Tiên Vực sao? Hơn mười năm trước, Trường Thanh Đại Đế dường như đã tuyên bố, gả ái nữ của hắn là Thanh Nhi công chúa gả cho một vị thanh niên tên là Tần Vấn Thiên. Nói vậy, chính là các hạ sao?
Lúc này bỗng nhiên có người nhớ tới lời giới thiệu Tần Vấn Thiên lúc trước của Bắc Minh Lộng Nguyệt. Lúc vừa mới nghe thấy cái tên này hắn đã cảm thấy có chút quen tai, chỉ có điều vẫn chưa quá để ý. Hiện tại Bắc Minh U Hoàng vừa nói vậy, hắn cũng nhớ ra chuyện này.
- A.
Ánh mắt của Bắc Minh Đại Đế nhìn về phía Tần Vấn Thiên trở nên có chút hứng thú. Không ngờ vị bằng hữu này của Lộng Nguyệt lại có địa vị lớn như vậy. Hắn cũng đã nghe nói qua về Đế chiến tại phía đông Tiên Vực, động tĩnh rất lớn, còn dẫn tới Tiên Vực tài quyết như thời cổ Đại Đế.
Không nghĩ tới, người quan trọng sắm vai chính trong đó lại đang ngồi tại yến hội, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, tốc độ tu hành cũng kinh khủng như vậy, Trường Thanh Đại Đế tuyển hắn làm rể.
- Ngươi tới đây là để đến Bắc Minh tiên sơn, ở Bắc Minh tiên sơn phá cảnh vào Tiên Vương?
Đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng nhìn Tần Vấn Thiên nói. Tần Vấn Thiên nhìn tuyệt đại nữ tử trước mắt, chỉ cảm thấy một trận nguy hiểm. Nữ nhân này quá lạnh lùng cao quý, như thể không có tình cảm, dung nhan trắng nõn lại đẹp đến mức hít thở không thông.
Nàng lại dễ dàng đoán được Tần Vấn Thiên đã tiến vào cảnh giới Tiên Vương ở đâu. Tần Vấn Thiên cảm thấy rằng chuyện gặp nàng trở về có lẽ sẽ là một phiền phức.
- U Hoàng công chúa thông tuệ, lần này ta thật sự đã tiến vào Tiên Vương tại Bắc Minh tiên sơn.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Năm đó ngươi ngăn cản ta có được truyền thừa, chuyện này tính như thế nào đây?
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng của Bắc Minh U Hoàng nói. Lúc ấy mọi người mới biết hóa ra U Hoàng công chúa có quen người này, hình như còn có chút mâu thuẫn.
- Đã nhiều năm như vậy, U Hoàng công chúa đều đã vào Đế cảnh, cần gì tính toán một chút mâu thuẫn năm đó. Nếu có chỗ nào đắc tội, Tần Vấn Thiên ở đây bồi tội.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
- Ta đương nhiên sẽ không tính toán, không giành được truyền thừa là vấn đề của bản thân ta. Thế nhưng hiện tại nếu ngươi đã tới đây, như vậy cũng bớt đi rất nhiều chuyện.
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng nói, nhất thời sắc mặt Tần Vấn Thiên hơi có chút thay đổi. Bắc Minh U Hoàng này muốn làm cái gì với hắn đây?
- U Hoàng công chúa muốn như thế nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Con yêu thú bên cạnh ngươi? Còn có, trên người ngươi hình như vẫn nắm giữ tuyệt học thần thủ của Nghệ Đế.
Bắc Minh U Hoàng nói.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, sắc mặt có chút không vui:
- Đây là đạo đãi khách của Bắc Minh tiên triều sao?
- Tỷ, hắn là bằng hữu ta đưa đến.
Bắc Minh Lộng Nguyệt có chút không vui nói.
- Lộng Nguyệt, chuyện này không liên hệ gì tới ngươi.
Giọng nói của Bắc Minh U Hoàng vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Hẳn là các vị cũng đã nghe nói qua về Đế chiến tại phía đông Tiên Vực. Nếu như Tần mỗ từng đắc tội với Bắc Minh tiên triều thì không không nói làm gì, thế nhưng ta được mời tới làm khách mà lại xảy ra chuyện, không ít thế lực tại phía đông Tiên Vực nhất định sẽ không chịu để yên. Công chúa cần gì vì một chút chuyện mà cố chấp như thế.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên cũng lạnh đi vài phần.
- Ta sẽ không làm gì ngươi cả, chỉ là đòi vài thứ mà thôi, ngươi cũng chẳng ít đi một sợi tóc. Hơn nữa, ta còn để ngươi tới phủ công chúa của ta làm khách.
Bắc Minh U Hoàng bình tĩnh nói, Tần Vấn Thiên á khẩu không trả lời được.
Nữ nhân này quả thực khó hiểu, dường như trong mắt nàng chỉ có tu hành.
- Các vị không cần để tâm đến chuyện này, cứ tiếp tục thọ dụng yến tiệc đi thôi. Sau khi tiệc rượu đã vãn, ta sẽ mời hắn tới phủ công chúa của ta.
Bắc Minh U Hoàng nói cứ như thể không có chuyện gì phát sinh vậy. Mọi người cười cười gật đầu, cũng coi như không có chuyện gì phát sinh, ngay cả Bắc Minh Đại Đế cũng giả vờ hồ đồ. Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật đúng là khóc không ra nước mắt.
Những nhân vật lớn của hoàng cung Bắc Minh tiên triều đều là một đám lưu manh.
- U Hoàng, người còn lại bên cạnh muội muội Lộng Nguyệt của ngươi, nàng nói hắn là bạn trai của nàng, ngươi thấy như thế nào?
Bắc Minh Đại Đế quay sang hỏi Bắc Minh U Hoàng.
- Nhi nữ tình trường khó mà tránh khỏi, chỉ cần không sa vào trong đó, không vì không có cách nào tự kềm chế mà làm ảnh hưởng tới việc tu hành là được. Lộng Nguyệt, bản thân ngươi phải có chừng mực, chuyện này dù gì cũng là chuyện của chính ngươi, ngươi cũng cần tự đi con đường của mình, người khác không thể đại diện cho ngươi.
Bắc Minh U Hoàng bình tĩnh nói, không tán thành cũng không phản đối.
- U Hoàng, lời ngươi nói không phải là không có lý. Lộng Nguyệt, gửi hy vọng vào trên thân nam nhân chung quy cũng chẳng đáng tin cậy lắm, thân là nữ tử cũng nên có thành tựu. Tỷ tỷ ngươi tư chất trác tuyệt, Tiên Vực liệu có mấy người có thể xứng đôi với nàng, bản thân ngươi phải tự suy nghĩ cho tốt.
Bắc Minh Đại Đế nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở Bắc Minh Lộng Nguyệt, nhưng cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Về phần có được hắn công nhận hay không, hiện tại Lý Dục Phong hiển nhiên còn chưa có loại tư cách này, có thể không bị phản đối đã coi như là khách khí lắm rồi.
- Vâng.
Bắc Minh Lộng Nguyệt có chút mất hứng, áy náy quay sang nhìn Tần Vấn Thiên. Nàng không có cách nào ngăn cản được chuyện mà tỷ tỷ đã quyết định, chỉ có điều, nàng sẽ quan sát tỷ tỷ, như vậy thì tỷ tỷ của nàng sẽ không thể làm gì Tần Vấn Thiên được.
- Tần huynh, nếu có cơ hội, ta nhất định len lén thả ngươi rời đi. Hôm nay là ta liên luy ngươi rồi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt truyền âm nói.
- Chuyện này không trách ngươi, huống hồ tỷ ngươi cũng nói ta sẽ không mất một sợi tóc nào, ta cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo. Ngươi giúp ta an bài Tri Âm.
Tần Vấn Thiên ngược lại suy nghĩ khá thoáng.
Trên yến hội, mọi người đương nhiên đều khen ngợi Bắc Minh U Hoàng, nàng trở thành nhân vật chính duy nhất. Thỉnh thoảng cũng sẽ có người chú ý tới Tần Vấn Thiên và Lý Dục Phong, hai người này có vẻ như đều có chút không tầm thường, nhất là Tần Vấn Thiên, một thanh niên truyền kỳ, còn trẻ như vậy đã lên tới Tiên Vương, quả thực kinh người.
Sau khi yến hội chấm dứt, Bắc Minh U Hoàng quay sang nói với Đại Đế:
- Phụ thân, ta ở thánh viện tu hành đã nhiều năm, hiện tại cần củng cố cho thật tốt, ta về phủ đệ của mình đây.
- Được, ngươi đi đi.
Bắc Minh Đại Đế đương nhiên đồng ý.
- Tần Vấn Thiên, ngươi theo ta tới phủ đệ của ta.
Bắc Minh U Hoàng quay sang nói với Tần Vấn Thiên, giọng nói lạnh lùng. Nàng một thân khoác trường bào đơn giản màu trắng lại khó nén phần tao nhã, bất luận là khuôn mặt hay dáng người, tất cả đều hoàn mỹ.
- U Hoàng công chúa đã mời, ta đương nhiên tuân mệnh.
Tần Vấn Thiên nói. Ở trong hoàng cung này, hắn cũng từ chối không được.
- Ta cũng đi.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mở miệng nói.
- Không cần đâu, Lộng Nguyệt công chúa. Ta tin tưởng U Hoàng công chúa sẽ không làm gì ta.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn Tri Âm, đôi mắt đẹp của Bắc Minh Lộng Nguyệt lóe lên, lập tức gật đầu nói:
- Tỷ, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không làm gì bằng hữu của ta, bằng không ta nhất định không tha thứ cho ngươi.
- Đi thôi.
Bắc Minh U Hoàng liếc mắt nhìn Bắc Minh Lộng Nguyệt, lập tức bước đi. Tần Vấn Thiên quay sang mỉm cười với Tri Âm:
- Tri Âm, sau này nhớ bảo trọng.
- Ta...
Tri Âm có chút lo lắng.
- Ta sẽ giới thiệu một vị sư tôn cho Tri Âm cô nương, Tần huynh không cần lo lắng, sau này có thể đi thăm Tri Âm cô nương.
Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn về phía Tri Âm nói:
- Tri Âm cô nương nghĩ như thế nào?
- Đa tạ công chúa.
Tri Âm khẽ gật đầu. Lần này, nàng ngược lại không từ chối.
Tần Vấn Thiên hào hiệp cười, đi theo Bắc Minh U Hoàng.
Phủ công chúa của Bắc Minh U Hoàng đặc biệt âm u tĩnh mịch, phong cảnh rất đẹp nhưng lại không một bóng người, ngay cả thị vệ thị nữ cũng đều không có. Đây chắc hẳn có liên quan đến tính cách của nàng.
- Phủ đệ lớn như vậy lại chỉ có một mình công chúa ở sao?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Không bị người quấy rầy tu hành, chẳng lẽ không được?
Bắc Minh U Hoàng nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi không lo lắng chút gì sao?
- U Hoàng công chúa đã đáp ứng sẽ không để cho Tần mỗ mất một sợi tóc nào, ta có gì mà phải lo lắng. Huống gì, cảnh trí tươi đẹp như vậy, lại có thể sớm chiều ở chung với đệ nhất mỹ nữ của Bắc Minh tiên triều, đây là chuyện mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có cơ chứ?
Tần Vấn Thiên nói đùa, khiến cho đôi mắt đẹp của Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
- Lá gan của ngươi tương đối lớn đấy, dám ăn nói với ta như thế.
Bắc Minh U Hoàng nói.
- Lời ta nói là sự thật mà thôi, mỹ nữ tuyệt sắc như U Hoàng công chúa, chỉ nhìn thôi cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, đánh không thắng thì đùa giỡn vài câu ở cửa miệng, coi như là báo thì việc bị giam lỏng thù.
- Hi vọng ngươi có thể một mực như vậy.
Bắc Minh U Hoàng lộ ra một nụ cười nhạt với Tần Vấn Thiên. Nụ cười này xinh đẹp đến cực điểm, khiến cho Tần Vấn Thiên cũng thất thần một hồi. Chỉ có điều trong nụ cười ấy cũng lộ ra vài phần sắc thái yêu dị.
- Nữ quỷ này đang tính làm gì vậy?
Tần Vấn Thiên thấy lòng run run, quyết không thể bị mỹ sắc dụ dỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận