Thái Cổ Thần Vương

Ai vô sỉ hơn ai

Dưới màn đêm, cuối cùng Bắc Minh U Hoàng cũng đã thôi quấy rối, không còn trở lại tìm Tần Vân Thiên gây phiền phức nữa, khiến Tần Vấn Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay thật quá nguy hiểm, nữ tử này thật quá lợi hại, lại nhất định muốn lấy ký ức của y, Tần Vấn Thiên không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng hết mọi thủ đoạn, hy vọng Bắc Minh U Hoàng có thể suy nghĩ thông suốt, sớm ngày thả cho hắn đi.
Sau khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Tần Vấn Thiên chìm vào tu hành, một luồng linh hồn của Bắc Minh U Hoàng vẫn bị y vây chặt, không thể thả đi, Tần Vấn Thiên không biết được trong lòng Bắc Minh U Hoàng đang nghĩ những gì, nếu thả ra, nữ nhân này trong cơn nóng giận có khi lại ra tay với mình, ở chốn hoàng cung Bắc Minh Tiên Triều này, y có lên trời cũng chẳng có đường thoát.
Liên tiếp mấy ngày, bên Bắc Minh U Hoàng chẳng có động tĩnh gì, Tần Vấn Thiên mới yên tâm ở lại phủ công chúa, y không còn cách nào khác, đi không được, ở trong phủ công chúa của hoàng cung Bắc Minh Tiên Triều, y không dám mở lối đi Thiên phù Giới, trong tích tắc sẽ bị phát giác, cũng có nghĩa sẽ bại lộ bí mật Thiên Phù Giới.
Ngày hôm nay, Bắc Minh Lộng Nguyệt tới phủ đệ công chúa Bắc Minh U Hoàng, nàng tìm đến Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên bình an vô sự, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Tỷ của ta không làm gì ngươi chứ?
Chỉ thấy lúc này, thân hình Bắc Minh U Hoàng lóe lên, nàng cũng đã đến đây, dung nhan vẫn xinh đẹp như thế, chỉ có điều lộ ra nét kiều diễm lạnh như băng, Tần Vấn Thiên bắt gặp ánh mắt nàng, lập tức nói:
- Không, ta ở đây rất tốt, công chúa U Hoàng đối xử với ta bằng lễ, quan hệ giữa ta và nàng ấy càng ngày càng thân thiết, thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau.
Ánh mắt Bắc Minh Lộng Nguyệt lóe lên, hồ nghi nhìn Tần Vấn Thiên, làm sao có thể như vây, tên này không có lẽ bị tỷ tỷ uy hiếp rồi sao?
- Công chúa U Hoàng, Tần mỗ nói có đúng không?
Tần Vấn Thiên nhìn Bắc Minh U Hoàng hỏi.
- Nói đúng lắm.
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng mở miệng, Bắc Minh Lộng Nguyệt nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy có chút cổ quái.
- Tần Vấn Thiên, Tri Âm nàng ấy thiên phú tốt, đã bái làm môn hạ một vị cường giả để tu hành, phụ thân của nàng ấy cũng tạm thời ở trong Hoàng Thành, bọn họ kêu ta chuyển tới ngươi một tiếng cám ơn.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mở miệng nói, Tần Vấn Thiên lộ ra nét cười nơi khóe miệng, Tri Âm có thể ở Bắc Minh Tiên Triều này cảm ngộ phá cảnh nhập vào Tiên Vương, chứng tỏ nàng có thiên phú đặc biệt xuất chúng, bái làm môn hạ cường giả cũng là điều rất hợp lẽ thường, Tần Vấn Thiên mừng thay cho nàng.
- Nên cám ơn nàng mới đúng.
Tần Vấn Thiên cười với Bắc Minh Lộng Nguyệt.
- Đều không cần cám ơn gì cả, Tri Âm cô nương có thể có kỳ ngộ đó, cũng là do thiên phú bản thân xuất chúng, nếu không nhân vật như Đế Cảnh đâu dễ gì thu làm đồ đệ, chẳng phải vì nề mặt công chúa ta đây đâu, tỷ tỷ thì còn may ra.
Bắc Minh Lộng Nguyệt liếc nhìn Bắc Minh U Hoàng cười nói:
- Tỷ, nếu tỷ và Tần Vấn Thiên quan hệ đôi bên tốt đẹp, không bằng cùng kết giao bằng hữu, hà tất gì phải làm khó dễ y, hai người đều là những Thiên Kiêu cao cấp bậc nhất tại Tiên Vực, thành tựu tương lai của Tần Vấn Thiên cũng sẽ ngang ngửa với tỷ tỷ, nếu có thể kết giao bằng hữu, chẳng phải thú vị lắm hay sao.
- Lộng Nguyệt nàng nói đúng lắm, ta và tỷ tỷ của nàng đã là bằng hữu tốt, bằng hữu tâm đầu ý hợp, ý hợp tâm đầu.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Tâm đầu ý hợp?
Bắc Minh Lộng Nguyệt sững người nhìn Tần Vấn Thiên.
- Không đúng, phải là tính tình hợp nhau, sở thích hợp nhau, bọn ta trong quá trình tu hành có cùng sở thích, đều giỏi tu hành một loại sức mạnh nào đó, hơn nữa còn có nguồn gốc khá sâu xa.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Bắc Minh U Hoàng mặt lạnh không nói gì, chỉ có thỉnh thoảng ánh mắt liếc nhìn Tần Vấn Thiên là lộ ra tia nhìn ớn lạnh.
- Thuộc hạ có chuyện bẩm báo công chúa điện hạ.
Lúc này, có âm thanh truyền vào phủ công chúa, phủ đệ công chúa của bắc Minh U Hoàng không có thị vệ, không được sự cho phép của nàng, không có ai có thể dễ dàng đặt chân vào, nếu có việc, phải bẩm báo trước từ bên ngoài, đợi Bắc Minh U Hoàng trả lời.
- Nói.
Ánh mắt Bắc Minh U Hoàng hướng qua bên đó, lạnh lùng mở miệng.
- Bùi Thanh tới hoàng cung, muốn gặp công chúa điện hạ, hiện nay, đang cùng với hoàng tử đi về bên này.
Người đó bẩm báo rõ sự việc, ánh mắt Bắc Minh U Hoàng lóe lên, Bùi Thanh, cái kẻ kiêu ngạo đó.
- Trước giờ tên Bùi Thanh đó lúc nào cũng tâm cao khí ngạo, đến nay biết tỷ tỷ bước vào Đế Cảnh phá được kỷ lục của y, y còn dám tới.
Bắc Minh Lộng Nguyệt dường như không thích Bùi Thanh, Tần Vấn Thiên nhớ lại hình dáng một người trẻ tuổi, trong thần sắc của y cũng thoáng lộ ra một ý một ý nghĩ lạnh lùng thản nhiên, ngày xưa trong cấm địa, bọn họ chỉ có ba người sống sót, trong đó một người vì một lời không hợp mà bị Bùi Thanh giết.
Bùi Thanh đó trước Bắc Minh U Hoàng thì y là Tiên Đến trẻ tuổi nhất của Bắc Minh Tiên Triều, là nhân vật đứng đầu trong lịch sử Bắc Minh Tiền Triều, đến nay đã bị Bắc Minh U Hoàng phá kỷ lục.
- Y đến đây làm gì?
Thần sắc Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng, vẫn lạnh lẽo tựa băng như thế.
- Tỷ tỷ, tỷ còn chưa biết Bùi Thanh muốn làm gì sao? Không ngoài việc tự cho mình là cao hơn người, cho rằng y, Tiên Đế trẻ tuổi bậc nhất năm xưa đó, có thể cưới được công chúa cao quý, đệ nhất mỹ nữ Bắc Minh Tiên Triều, có điều đến nay cái danh Tiên Đế trẻ tuổi đệ nhất của y đã bị tỷ tỷ cướp mất, y làm gì còn mặt mũi nào nữa.
Bắc Minh Lộng Nguyệt tiếp tục nói.
Tần Vấn Thiên thấy thái độ của Bắc Minh Lộng Nguyệt đối với Bùi Thanh, không khỏi buột miệng hỏi:
- Tên Bùi Thanh này ta cũng từng nghe nói tới, là Tiên Đế trẻ tuổi nhất trước công chúa U Hoàng, chỉ là, tại sao y có thể ra vào hoàng cung?
Thế lực Bắc Minh Tiên Triều rất đáng ợ, mạnh hơn rất nhiều so với Trường Thanh Tiên Quốc, Bùi Thanh cho dù là Tiên Đế, cũng không thể nào có thể đi lại trong hoàng cung Bắc Minh Tiêu Triều một cách trơn tru thoải mái như vậy chứ.
- Với cái danh Tiên Đế trẻ tuổi đệ nhất trong lịch sử Bắc Minh Tiên Triều, đương nhiên đi tới đâu cũng được đón tiếp theo lễ nghi, cho dù có là hoàng cung Tiên Triều chúng ta, dù gì trong tương lai có thể thành tựu hắn đạt được sẽ rất đáng sợ, huống hồ bản thân hắn cũng là đệ tử của một nhân vật vô cùng lợi hại, có thân phận không tầm thường.
Bắc Minh Lộng Nguyệt mở miệng nói, Tần Vấn Thiên lập tức hiểu ra, xem ra ở Bắc Minh Tiêu Triều này cũng có vài chuyện y không hiểu rõ lắm.
Lão già trước kia đồng hành với y ở cấm địa rõ ràng cũng không biết, có lẽ không tiếp xúc được tới tầng cấp này.
Không lâu sau, một thanh âm từ ngoài truyền vào:
- Công chúa U Hoàng, Bùi Thanh tới thăm hỏi.
Lông mày Bắc Minh U Hoàng nhíu lại, còn đối phương thì đã tới bên ngoài phủ đệ, bèn mở miệng nói:
- Vào đi.
Nàng vừa dứt lời, bên ngoài lập tức có tiếng gió gào thét, rồi một hàng người chậm bước tiến tới, ngoài Bùi Thanh, còn có mấy người tùy tùng của y, tất cả đều là cường giả Tiên Vương, ngoài ra trong số bọn họ còn có hoàng tử mà trước kia có chút không hợp với Bắc Minh Lộng Nguyệt, hình như y là người tiếp đón Bùi Thanh.
- U Hoàng, nhiều năm không gặp, phong thái nàng càng tuyệt vời hơn trước, rất mực tao nhã, không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Tiên Triều ta.
Bùi Thanh tiêu sái bước tới, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười ôn hòa, nhìn Bắc Minh U Hoàng nói.
Còn Bắc Minh Lộng Nguyệt đứng cạnh Bắc Minh U Hoàng đã bị y bỏ qua không thèm để mắt tới, dường như cho dù là công chúa Tiên Triều, y cũng không coi Bắc Minh Lộng Nguyệt ra gì, riêng điều này đã có thể biết được thông qua những gì y nói với Tần Vấn Thiên ở cấm địa.
- Ngươi tưới đây có việc gì không?
Bắc Minh U Hoành lạnh nhạt, không quan tâm lời khen của đối phương.
- Không có việc gì không thể tới vấn an nàng sao, nghe nói nàng đã bước vào cảnh giới Tiên Đế, phá kỷ lục của ta, ta đương nhiên vui mừng cho nàng.
Bùi Thanh cười nói.
- Thật vậy sao?
Bắc Minh Lộng Nguyệt cười nhạt, biểu cảm trong đôi mắt nàng rõ ràng là không tin, Bùi Thanh là một người kiêu ngạo như thế nào nàng hiểu rất rõ, mang cái danh đệ nhất lịch sử, uy phong hiển hách, đến nay bị người mà y muốn theo đuổi là Bắc Minh U Hoàng cướp mất danh hiệu đó, y sẽ vui sao?
Bùi Thanh liếc nhìn Bắc Minh Lộng Nguyệt một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười ngạo nghễ:
- Đương nhiên, như vậy trên con đường tu hành ta mới không cô đơn, có thể cùng U Hoàng thường xuyên kiểm chứng lẫn nhau, cùng nhau bàn luận võ đạo.
- Tỷ của ta không có thời gian rảnh làm việc đó đâu.
Bắc Minh Lộng Nguyệt thản nhiên châm chích một câu.
- Chuyện của tỷ ngươi, đâu đến lượt ngươi hỏi tới, tốt nhất nên nghĩ cho sự tu hành của bản thân mình đi.
Bùi Thanh cười cười, liền đó ánh mắt dừng lại trên người Tần Vấn Thiên, lông mày nhíu chặt, phủ đệ công chúa Bắc Minh U Hoàng cực hiếm có nam nhân đặt chân vào, mà người này, y đã từng gặp, y có tư cách gì mà xuất hiện ở đây.
- Lộng Nguyệt đưa ngươi tới đây?
Bùi Thanh nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Là do tỷ của ta mời tới.
Bắc Minh Lộng Nguyệt có ý chọc tức Bùi Thanh, Bùi Thanh nhìn hoàng tử đứng cạnh mình, hoàng tử đó nói:
- Là Lộng Nguyệt đưa tới hoàng cung, y đã ở lại trong phủ công chúa mấy ngày rồi.
Thần sắc Bùi Thanh trở nên khó coi, Tần Vấn Thiên đã ở lại mấy ngày trong phủ công chúa Bắc Minh U Hoàng?
- Hồi đó trên Bắc Minh Tiên Sơn ta đã không muốn so đo tính toán với con kiến hôi nhà ngươi, đế nay, ngươi lại dám đặt chân vào nơi này, không biết thế nào là sống chết, lập tức biến đi khỏi mắt ta.
Ánh mắt Bùi Thanh đến nhìn cũng không thèm nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng mở miệng, không cho phép người khác thắc mắc, kêu Tần Vấn Thiên lập tức biến đi.
Bắc Minh U Hoàng cau mày, tuy rằng nàng hận Tần Vấn Thiên, nhưng đây là phủ đệ của nàng, từ khi nào mà đến lượt Bùi Thanh khoa tay múa chân ở đây, như thể hắn là nửa chủ nhân ở phủ đệ này không bằng.
Thần sắc Tần Vấn Thiên càng lạnh lùng, mặc dù Bùi Thanh là nhân vật Tiên Đế, thế nhưng thái độ ngạo nghễ như vậy, quả thực ngông cuồng đến cực độ.
- Cái đó có quan hệ gì tới ngươi sao?
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng nói.
- Công chúa U Hoàng, đám nhân vật kiểu này, có tư cách gì để mà được xuất hiện trong phủ đệ của nàng.
Bùi Thanh ngược lại đối với Bắc Minh U Hoàng rất khách khí, nhưng lại miệt thị đến cùng cực đối với Tần Vấn Thiên.
Trong mắt Tần Vấn Thiên phóng ra cái nhìn lạnh lẽo, liền đó cười lạnh lùng, đứng bên cạnh Bắc Minh U Hoàng nói:
- U Hoàng, kẻ này là ai, sao lại dám ở trong phủ đệ của nàng mà quản chuyện giữa hai ta.
Ánh mắt nhìn Bắc Minh U Hoàng của y mang vài phần tình ý âu yếm, thâm tâm Bắc Minh U Hoàng thầm mắng tên này vô sỉ đến cực điểm, nhưng thấy sắc mặt Bùi Thanh trong chốc lát trở nên đanh lại, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
- Công chúa U Hoàng, hắn có ý gì?
Bùi Thanh nhìn Bắc Minh U Hoàng nói.
Thần sắc Bắc Minh U Hoàng cành lạnh lùng hơn, tâm trạngcực tồi tệ, vốn dĩ đã rất khó chịu với Tần Vấn Thiên, đến nay lại thêm một Bùi Thanh, kèm vào ngữ khí chất vấn đó, dường như phủ đệ của nàng có ai còn cần phải được y đồng ý không bằng.
- Không liên quan đến ngươi, nếu không có việc gì, ta cần phải nghỉ ngơi.
Bắc Minh U Hoàng lạnh lùng nói, nàng đã hạ lệnh đuổi khách.
Những lời này càng khiến lửa giận trong lòng Bùi Thanh cháy rực, chẳng qua chỉ một con kiến ranh, dám tranh giành nữ nhân với y?
Y quét nhìn một lượt Tần Vấn Thiên, một luồng áp lực lớn tràn ngập ra, lạnh như băng nói:
- Hạng người ti tiện mưu toan đòi với tới Phượng Hoàng, rõ không biết tốt xấu là gì, lập tức cút khỏi phủ đệ, nếu không ta sẽ cho ngươi không có cơ hội nhìn thấy ngôi sao nào đêm nay.
Một đạo quang lạnh lẽo lướt qua đôi mắt Tần Vấn Thiên, uy hiếp y?
- U Hoàng kêu ngươi cút, nghe nghe không hiểu sao?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Bùi Thanh, mở miệng nói:
- Tiên Đế trẻ tuổi đệ nhất trong lịch sử trước U Hoàng? Phải là đệ nhất mặt dày vô sỉ trong lịch sử mới đúng, lỳ ở đây không đi, lại còn dám hoa chân múa tay, nhúng tay vào chuyện của ta và U Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận