Thái Cổ Thần Vương

Sau này, ngươi không cần phải nói chuyện nữa

Tần Vấn Thiên nghĩ đến đây, hắn liền cất bước đi ra, cuối cùng lại tiến về phía luyện đan trận.
Ánh mắt của mọi người chuyển hướng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lập tức, liền thấy hắn đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành cũng nhìn vào Tần Vấn Thiên, nàng nở nụ cười ngọt ngào, cho dù phải chịu thiệt thòi, thì chỉ cần Tần Vấn Thiên ở bên cạnh nàng, như vậy đã đủ rồi.
- Khuynh Thành, đan dược này là nàng chế luyện cho ta, ta bây giờ muốn ăn vào, có thể chứ.
Tần Vấn Thiên dịu dàng nói.
- Được chứ.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, lấy đan dược ra đưa cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhận lấy, lập tức nuốt xuống, một mùi thuốc thấm vào ruột gan, hòa vào thân thể, rất nhanh, Tần Vấn Thiên liền sinh ra một cảm giác kỳ diệu, trong linh hồn của hắn, dường như có một cảm giác lưu luyến, không muốn xa rời, tình yêu nồng nàn không muốn xa rời, đây là tình cảm sâu đậm của Khuynh Thành đối với hắn.
- Viên đan dược này là sự lưu luyến của nàng đối với ta sao?
Tần Vấn Thiên mỉm cười hỏi.
- Đúng vậy.
Mạc Khuynh Thành nở nụ cười rạng rỡ.
- Không chỉ có như vậy.
Lúc này, sư tôn của Mạc Khuynh Thành cũng lên tiếng, Tần Vấn Thiên nhìn về phía nàng, chỉ thấy đối phương lúc này mới chậm rãi nói:
- Huyết luyện huyết yêu, viên đan dược này đối với nàng mà nói không có bất cứ tác dụng gì, nhưng viên đan dược này không chỉ có ẩn chứa sự lưu luyến của nàng đối với ngươi, mà còn có tất cả những cảm ngộ của nàng, những cảm ngộ này có cả tu hành, có cả ái tình, chỉ là bởi vì cảnh giới của ngươi cao hơn Khuynh Thành, bởi vậy có lẽ đối với ngươi không có tác dụng gì quá lớn, bởi vì có tác dụng đặc biệt như thế nên khiến cho viên đan dược này cũng vô cùng hiếm hoi.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, trong linh hồn của hắn cũng dần dần cảm nhận được rất nhiều thứ, trong đó có cả tình cảm nồng nàn của Khuynh Thành.
- Tuy rằng tác dụng cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà tình cảm này khiến cho người ta cảm thấy xúc động, hơn nữa nếu nói đến độ khó của việc luyện chế đan dược, thì đây tuyệt đối là một trong những loại đan dược khó luyện thành nhất, ta vẫn kiên trì với ý kiến của riêng mình, Khuynh Thành phải đứng hạng đầu ở cấp bậc Tiên Thai trong đan yến lần này.
Sư tôn của Mạc Khuynh Thành kiên định nói, đây là ý kiến của nàng, nàng sẽ không thay đổi, cho dù là chủ nhân ngọn núi chính đã kết luận, nhưng nàng vẫn phải bảo vệ quyền lợi cho đệ tử của mình.
- Cảm ơn.
Tần Vấn Thiên nhìn nữ tử trung niên, lại cười nói:
- Những năm gần đây tiền bối chiếu cố cho Khuynh Thành, ta không thể báo đáp được, chỉ có thể cảm tạ ân huệ của tiền bối.
- Khuynh Thành là đệ tử của ta, không thể nói là có ân huệ hay không.
Đối phương lắc đầu nói.
- Sư tôn.
Mạc Khuynh Thành nhìn về phía sư tôn của nàng, hơi khom người xuống, nàng cũng biết, Tần Vấn Thiên nếu đã đứng dậy, thì chỉ sợ rằng duyên phận sư đồ của các nàng phải dừng ở đây thôi, theo tính cách của Tần Vấn Thiên, chuyện này tất nhiên là không có khả năng từ bỏ, điều này có nghĩa là sẽ đắc tội với rất nhiều người ở Bất Lão tiên sơn, bao gồm cả chủ nhân ngọn núi chính, như vậy, nàng đương nhiên không có cách nào tiếp tục ở Bất Lão tiên sơn nữa tu hành được nữa. Huống hồ nàng cũng đã biết được tình hình hiện nay ở phía đông Tiên Vực từ miệng Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đã đi tới, thì không thể để nàng ở chỗ này nữa.
- Trong lòng ta, ở đan yến lần này, trong cảnh giới Tiên Thai, Khuynh Thành ngươi chính là người xếp đầu tiên.
Sư tôn của Mạc Khuynh Thành mỉm cười nói, sắc mặt chủ nhân ngọn núi chính ngồi bên cạnh nàng cách đó không xa tối đen lại, hắn hắng giọng, đây là đang đánh mặt hắn sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Khuynh Thành mỉm cười, nói:
- Nếu tiền bối cho rằng nàng đáng xếp hạng đầu tiên, đan dược mà nàng chế luyện cũng có độ khó nhất, bởi vậy, Khuynh Thành, nàng là người ưu tú nhất đấy.
Mạc Khuynh Thành ngọt ngào cười, những lời an ủi của sư tôn và Tần Vấn Thiên khiến nàng càng thêm vui mừng, nàng không quan tâm cái nhìn của người khác, những thiệt thòi mà nàng phải chịu này cũng không sao cả.
- Các ngươi nói đã đủ chưa?
Một giọng nói lạnh lùng truyền ra, sắc mặt của Thu Mạc cực kì không dễ nhìn, ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên: - Đây là đan yến của Bất Lão tiên sơn, ngươi có tư cách gì đứng ở đây, miệng nói ra những lời ngông cuồng, còn không cút xuống đi.
- Khuynh Thành sư muội, hãy chú ý hoàn cảnh.
Diệp Nhu cũng khó hiểu mở lời, nghe thì giống như là đang nhắc nhở Mạc Khuynh Thành.
- Đan yến?
Tần Vấn Thiên nhìn Thu Mạc, lạnh nhạt nói:
- Hóa ra ngươi còn biết đây là đan yến, nếu ngươi biết rõ như vậy, thì lúc nãy ngươi thổ lộ với Khuynh Thành tính là gì? Chẳng lẽ chuyện đó có liên quan đến đan yến lần này sao?
- Đây là chuyện của đệ tử Bất Lão tiên sơn, ở đan yến ta muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, ngươi không tư cách nhúng tay vào.
Thu Mạc có chút đố kị với Tần Vấn Thiên, hắn ái mộ Mạc Khuynh Thành đã từ lâu rồi, nhưng mà, Mạc Khuynh Thành lại si tình với loại người này như vậy, hơn nữa Tần Vấn Thiên cũng trẻ tuổi như hắn, cảnh giới tu vi của hai người cũng ngang nhau, bởi vậy hắn sinh ra lòng đố kị.
Nơi này là Bất Lão tiên sơn, là sân nhà của hắn, khi nào đến phiên Tần Vấn Thiên ở chỗ này lắm lời.
- Có phải không? Ngươi nói ra những lời lẽ như vậy với thê tử ta, lại còn ngay trước mặt của ra, rồi lại nói ta không có tư cách nhúng tay vào? Như vậy, người ngồi ở phía trên kia là trưởng bối của ngươi nhỉ? Hắn cũng là người của Bất Lão tiên sơn sao? Hình như cũng hơi lắm lời rồi.
Tần Vấn Thiên bước về trước một bước, tuy rằng âm thanh vẫn bình tĩnh, nhưng trường bào đã tung bay, tuy không có gió nhưng vẫn tự bay, nếu như là người hiểu rõ Tần Vấn Thiên thì sẽ lập tức biết rằng hắn giờ phút này đã tức giận.
- Ngươi lại dám so với ta sao?
Trưởng bối Thu gia đang ngồi ở vị trí đầu châm chọc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lộ ra ý lạnh lùng:
- Ngươi có tư cách gì mà dám so với ta?
- Ta tự nhiên sẽ không đi so đo với ngươi, một lão già không có giáo dưỡng như vậy, đi so với ngươi chính là đang sỉ nhục ta.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng châm chọc nói, nhất thời ánh mắt trưởng bối của Thu Mạc híp lại, cảm giác lạnh lẽo từ trên người hắn tỏa ra.
- Sư tôn, người này sỉ nhục trưởng bối của ta, phá hỏng đan yến, mời sư tôn cho phép ta ra tay xử hắn.
Thu Mạc quay chủ nhân ngọn núi chính chắp tay nói.
- Được.
Chủ nhân ngọn núi chính gật đầu, dù chỉ nói một chữ ‘được’, nhưng rất hiển nhiên là hắn đang đứng về phe của Thu Mạc.
Thu Mạc lạnh như băng liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, sau đó lại nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, nói:
- Lời lúc nãy huynh nói với muội vẫn còn có hiệu lực, hiện giờ muội còn có thể suy nghĩ, có lẽ ta sẽ buông tha cho hắn.
- Vô liêm sỉ.
Mạc Khuynh Thành lạnh lùng nhìn Thu Mạc, nàng rất ít khi chán ghét một người đến như thế, tên Thu Mạc hết lần này tới lần khác nói ra những lời như vậy ngay trước mặt Tần Vấn Thiên, đã khiến cho nàng cực kì chán ghét hắn.
- Được, nếu muội đã nói như thế, như vậy, huynh cũng không thể nói gì hơn nữa, chỉ có thể dùng hành động thực tế để nói cho muội biết, ánh mắt của muội thật sự rất kém cỏi.
Thu Mạc quay sang Mạc Khuynh Thành khẽ thở dài, trên người hắn hỏa diễm bay lượn lờ, chỉ trong một tích tắc, sức nóng khủng khiếp đáng sợ ngập tràn khắp nơi, nó bao phủ cả không gian rộng lớn, uy lực Tiên Vương được phóng ra.
- Khuynh Thành, ngươi trước tiên hãy lui về phía sau.
Tần Vấn Thiên quay Mạc Khuynh Thành dịu dàng nói.
- Được.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, tất cả các đệ tử tham gia đan yến của Bất Lão tiên sơn đều thi nhau lui về phía sau, trên luyện đan trận rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại hai người là Tần Vấn Thiên và Thu Mạc, tuy rằng chiến trường này đối với cường giả Tiên Vương mà nói vẫn có chút quá nhỏ, nhưng bọn họ rất ăn ý đều không nói gì thêm, bọn họ đều cho rằng, mặc dù chiến trường hơi nhỏ một chút thì vẫn có thể giải quyết trận chiến này.
- Ầm ầm ầm...
Ngọn lửa nóng bỏng cuồng bạo đốt cháy tất cả mọi thứ trong thiên địa, trong phút chốc, lĩnh vực quy tắc hỏa diễm nhanh chóng xuất hiện, Các màu lửa vây xung quanh luyện đan trận, bao phủ cả Tần Vấn Thiên, một tích tắc này, Thu Mạc tuấn tú hóa thân thành vua của hỏa diễm, hắn đắm mình ở trong ngọn lửa khủng khiếp, giống như thần linh vậy, có thể đốt sạch phá hủy tất cả.
Bàn tay Thu Mạc vung lên, nhất thời hỏa diễm quy tắc vô tận lao thẳng về phía người của Tần Vấn Thiên, nhưng mà, chỉ thấy trên người Tần Vấn Thiên lúc này phóng ra sức mạnh quy tắc, hỏa diễm đáng sợ không ngừng công kích thân thể của hắn, nhưng đều bị màn sáng vô hình ngăn chặn ở bên ngoài, không có cách nào xâm nhập vào để tổn thương thân thể của hắn.
Đúng lúc này Thu Mạc liền ra tay, hắn bước một chân ra, trực tiếp làm thu hẹp không gian lại, luyện đan trận đối với Tiên Vương mà nói là quá nhỏ bé, khoảng cách giữa hai người chỉ cần một bước.
Một bước này, Thu Mạc liền đi tới trước mặt của Tần Vấn Thiên, một chưởng ấn hỏa diễm nóng rực khủng khiếp hướng thẳng về phía Tần Vấn Thiên, bạo chưởng mang theo sức mạnh hủy diệt thiêu đốt mọi thứ này khiến trong hư không phát ra âm thanh ‘xuy xuy’, trong không gian hơi nước bị bốc hơi hoàn toàn.
Quy tắc trên người của Tần Vấn Thiên vẫn lưu chuyển, hình như có thần hoa phóng ra.
- Hắn muốn chết sao, không ngờ hắn lại không tránh, cũng không phản kích.
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, trong hỏa thạch điện quang, Thu Mạc có thể sử dụng thủ ấn để nhanh chóng tiêu diệt ngươi, một chưởng này trực tiếp đánh lên trên người của Tần Vấn Thiên, một tiếng nổ vô cùng mạnh truyền ra, nhưng Tần Vấn Thiên không bị đốt cháy giống như trong tưởng tượng của mọi người, hắn vẫn đứng lặng lẽ tại chỗ như vậy, trên thân thể phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, sức mạnh quy tắc lưu động xung quanh người hắn nhanh đến mức kinh người.
- Không ổn.
Trưởng bối của Thu Mạc và chủ nhân ngọn núi chính thầm nghĩ một tiếng, lập tức bọn họ liền thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên đã giơ lên, một đạo giống như sấm sét được phóng ra, nó mang theo sức mạnh trấn áp vô cùng đáng sợ.
- Ầm.
Một tiếng vang nặng nề truyền ra, một chiêu này không có bất kỳ sự thần thông nào, chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy nhất, quy tắc tập tring ở lòng bàn tay hung hăng đánh lên trên mặt của Thu Mạc, khiến hắn nghiêng sang một bên, rồi phụt ra một tiếng, Thu Mạc nặng nề ngã xuống đất, mặt đất cũng bị chấn động, có thể tưởng tượng được một chưởng này có lực đạo lớn tới mức nào, trái tim của mọi người cũng nhảy nhanh thêm một nhịp.
Thu Mạc thân là cường giả Tiên Vương cảnh, từ khi hắn tu hành đến nay chưa từng bị khuất nhục như thế này, công kích của hắn không thể nhúc nhích hay lay động được đối phương, lại còn bị người tát cho một cái bay xuống dưới đất, phun ra máu tươi, đầu chấn động, răng bị vỡ vụn.
Hắn chỉ cảm thấy đầu ong ong vang dội, trống rỗng, trong lòng cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng, hắn thậm chí quên mất phải suy nghĩ gì.
- Đứng lên.
Giọng nói lạnh như băng của Tần Vấn Thiên phát ra, Thu Mạc từ từ bò dậy.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên lại hung hăng tát thêm một cái ở phía tai bên kia của hắn, vẫn với sức lực như vậy, một tiếng nổ lớn lại vang lên, mặt đất rung chuyển, mặt đất của luyện đan trận trực tiếp bị rạn nứt, hai bên mặt của Thu Mạc đều sưng lên rất to, hai cái lỗ tai này hoàn toàn bị hắn đánh hỏng mất rồi, cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh có chút ngây người.
- Làm càn.
Trưởng bối của Thu Mạc kịp phản ứng, cảm giác ớn lạnh từ trên người hắn phóng ra, lúc này Tần Vấn Thiên đã bóp lấy cổ của Thu Mạc, nhấc thân thể của hắn lơ lửng trên không, sát ý cuồng bạo cuốn trôi tất cả, bao trùm cả không gian rộng lớn này, tất cả mọi người đều cảm giác được một ý lạnh đến thấu xương.
- Ngay trước mặt ta, nói với thê tử của ta những lời lẽ như này, ngươi sau này cũng không cần mở miệng nói chuyện nữa đâu.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, ngón tay lập tức đâm về phía miệng của Thu Mạc, một kiếm khí có sức mạnh hủy diệt đáng sợ xông vào trong miệng của đối phương, Thu Mạc phát ra tiếng kêu đau thương, nhưng mà âm thanh cuối cùng lại có vẻ khàn khàn chói tai, dường như là muốn phát ra âm thanh nhưng lại không phát ra được gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, run sợ, cảm giác như toàn thân bị ngâm vào hầm băng, lạnh lẽo đến thấu đến tận xương.
Thu Mạc đứng ở ngay trước mặt Tần Vấn Thiên nói phải theo đuổi được thê tử Mạc Khuynh Thành của hắn, muốn để Mạc Khuynh Thành vứt bỏ Tần Vấn Thiên mà theo hắn, Thu Mạc nói với Mạc Khuynh Thành rằng hắn có thể không tính toán quá khứ của nàng, hắn còn nói, ánh mắt của Mạc Khuynh Thành thật sự rất kém cỏi!
Mọi người lại gần như tin tưởng lời nói của Thu Mạc, cảm thấy Mạc Khuynh Thành thâm tình như vậy là không đáng giá, nhưng mà không nghĩ tới kết cục sẽ hay ho như thế này.
Không ngờ lúc hai người thật sự bắt đầu giao chiến, Thu Mạc cuối cùng lại tỏ ra yếu đuối như vậy, không chịu nổi một đòn của Tần Vấn Thiên.
Miệng của hắn, từ nay về sau sẽ không thể nói chuyện được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận