Thái Cổ Thần Vương

Giận dữ

Vị cường giả Tuyết gia vị ánh mắt chợt lóe, lúc này hắn đã sớm không còn vẻ kiêu căng lúc nãy nữa, nhìn thấy Tần Vấn Thiên cường thế, tận mắt nhìn sức mạnh chiến đấu của Tề Dự đáng sợ đến mức nào, hắn đương nhiên biết người thanh niên trước mắt có bối cảnh không tầm thường, có khả năng không kém hơn so với Tuyết gia của hắn.
Nói như vậy, hắn đương nhiên sẽ không đi khuấy vũng nước đục này.
Về phần lời nói lúc này khiến cho hắn có chút đau đầu, không nghĩ tới, một Tiên Vương sơ cấp không ngờ lại có năng lượng lớn đến thế.
Bất Lão tiên sơn này cũng thật là phế, nhân vật có bối cảnh mạnh như vậy đi tới, không ngờ còn không biết thân phận của đối phương.
Nghĩ đến chỗ này trong lòng hắn thầm mắng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Các hạ, chuyện lúc trước có chút hiểu nhầm...
- Không có gì là hiểu nhầm hết.
Không đợi cho đối phương nói xong, Tần Vấn Thiên liền trực tiếp mở miệng ngắt lời của đối phương.
Nực cười, nếu đã nói muốn gánh vác, lấy mạng của Khuynh Thành để uy hiếp hắn, hiện tại lại nói là hiểu nhầm, nghĩ vậy là xong sao?
Nếu như hắn không cho Tề Dự bộc lộ sức mạnh, thái độ của đối phương sẽ thay đổi hay không? Liệu có bỏ qua cho hắn, buông tha Mạc Khuynh Thành?
Hiện giờ, khi nhìn thấy thực lực của Tề Dự, thì lại quay sang nói là hiểu nhầm, thật là nực cười.
Lời nói lạnh như băng của Tần Vấn Thiên khiến cho đối phương chau mày, tiếp tục nói:
- Ta chính là người Tuyết gia của Thái Hoa tiên triều, gia chủ của Tuyết gia ở Thái Hoa tiên triều có vô số cường giả, chuyện lúc trước xem như là chúng ta không đúng, cũng là do không biế thân phận của các hạ, bằng không chúng ta đã không nhúng tay vào chuyện này, hiện tại nếu như đã biết được, chúng ta đương nhiên sẽ không chen chân vào trong đó, mong rằng các hạ không nên tính toán, hai bên kết giao bằng hữu chẳng phải rất tốt sao.
- Ngươi thật sự quá đề cao bản thân rồi.
Tần Vấn Thiên thần sắc bình thản vô cùng, hắn không nghĩ tới lúc này đối phương vẫn không tỏ chút thái độ nhận sai, không có ý muốn hối lỗi, tạ tội.
Cường giả Thái Hoa tiên triều? Kết giao bằng hữu?
Thái Hoa tiên triều cũng tham dự vào quyết định của Tiên Vực năm đó, buộc Thanh Nhi gả cho Thiên Lam Tiên Quốc, tuy rằng là thế lực đằng sau lưng, nhưng cũng góp không ít sức lực, kết giao bằng hữu sao?
- Tề Dự, giết chết hắn.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh lên tiếng, giọng nói lạnh lùng này khiến người ta cảm giác ớn lạnh, toàn thân như bị nhét xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Ngay lúc Tiên Vương đỉnh cấp của Tuyết gia trong Thái Hoa tiên triều muốn hòa hoãn mối quan hệ, thậm chí còn hạ thấp mình xuống để cùng hắn kết giao bằng hữu, vậy mà chỉ đổi lại được một giọng nói lạnh băng như vậy.
Giết chết hắn!
Giọng nói này bình tĩnh đến mức nào, sự bình tĩnh này khiến người ta cảm giác thật đáng sợ, ở trong mắt của hắn, ngay cả thế lực đỉnh cấp ở phía đông Tiên Vực - Thái Hoa tiên triều cũng không đáng để hắn để vào mắt sao? Hắn rốt cuộc là ai a.
- Tuân lệnh.
Càng làm cho người ta đáng sợ hơn chính là lời đáp lại của Tề Dự, cũng là sự thản nhiên như vậy, hoàn toàn không có một chút do dự, dường như chỉ cần là Tần Vấn Thiên ra lệnh, hắn sẽ làm, cho dù là giết người có liên quan đến Thái Hoa tiên triều.
Qua cuộc đối thoại vô cùng bình tĩnh giữa hai người này, có thể thấy được Tần Vấn Thiên có quyền chỉ huy tuyệt đối với cường giả Tiên Vương đỉnh cấp này, được một vị Tiên Vương đỉnh cấp phục tùng tuyệt đối, có lẽ người này không chỉ đơn giản là xuất thân từ thế lực đế cấp thôi.
- Ầm.
Ngay khi Tề Dự bước chân ra, tim của mọi người cũng theo đó mà đập thêm nhanh.
Đã tiêu diệt Thu gia, còn chưa đủ sao?
Cường giả Tuyết gia trước đó lấy mạng của Mạc Khuynh Thành để uy hiếp Tần Vấn Thiên thả Thu Mạc ra, hắn nói, nếu như Tần Vấn Thiên không tha cho Thu Mạc, thì ngay cả thê tử của Tần Vấn Thiên cũng sẽ chết cùng hắn, khi đó cường giả Tuyết gia coi thường tất cả, tự tin sức mạnh của mình không ai bì nổi.
Hiện tại, tình hình hình như đã ngược lại.
Giờ đây, người không ai bì nổi chính là Tần Vấn Thiên.
- Các hạ làm việc cần gì quyết tuyệt như vậy?
Cường giả Tuyết gia thần sắc đại biến, cảnh giới của hắn còn không so nổi với trưởng bối của Thu Mạc, tuy là Tiên Vương đỉnh cấp, nhưng cũng chỉ là Tiên Vương đỉnh cấp giai đoạn đầu, có thể lực chiến đấu của hắn sẽ mạnh hơn vài phần, nhưng vẫn không đủ khả năng để chống lại Tề Dự.
Tề Dự lúc nãy đánh ra một đòn bá đạ đã trực tiếp chấn áp được tất cả mọi người, cho nên hắn mới luồn cúi như vậy, đi chịu thua người ta, còn phải mong Tần Vấn Thiên kết giao bằng hữu.
Nhưng điều mà hắn không nghĩ tới chính là Tần Vấn Thiên không muốn kết giao bằng hữu với hắn, cho hắn cơ hội để hắn hối lỗi, để cho hắn chuộc lỗi. Nhưng hắn không có làm vậy, nếu chút giác ngộ này cũng không có, thì còn thân phận của Thái Hoa tiên triều, như vậy mà vẫn được sao?
Khi sức mạnh đè ép khủng khiếp đến cực điểm xuất hiện, không người nào dám ngăn cản Tề Dự, bao gồm cường giả Tuyết gia, bao gồm cả chủ nhân ngọn núi chính, khí thế của Tề Dự quá mức kinh người, cho dù là hắn cũng không có tự tin ngăn cản nổi.
Từng bóng người tách ra, sắc mặt cường giả Tuyết gia nhất thời trở nên khó coi, hắn mở miệng nói:
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi vì những lời lúc trước, đó là do ta không đúng, mong rằng các hạ có thể thu hồi mệnh lệnh.
- Vẫn giọng điệu kiêu ngạo như thế.
Tần Vấn Thiên trong lòng thầm cười lạnh, hắn nếu đã hạ lệnh, làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh, Tề Dự vây đối phương trong lĩnh vực quy tắc của mình, khi uy lực chiến đấu đáng sợ ngập trời có thể cuốn bay cả tất cả đánh vào người cường giả Tuyết gia này, thân thể của hắn liền run rẩy, mặc dù hắn đã thả ra khí thế và lĩnh vực mạnh mẽ, nhưng lại phát hiện, sức mạnh của hắn trong Đấu Chiến Thánh Uy kinh thiên động địa đó bị nghiền ép tuyệt đối.
Sức mạnh của hắn ở trước mặt đối phương, căn bản không có cách nào sánh được.
Tuyết Khinh Dương nhìn cảnh tượng đó, trái tim của hắn liền run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Tuyết gia vốn sẽ không đối địch với Tần Vấn Thiên, là bởi vì hắn, hắn tự cho mình là đúng nhúng tay vào chuyện người ta, nghĩ rằng nên ra mặt vì Thu Mạc, hắn nên vì Thu Mạc gánh vác, nếu như mà khiến cho Tuyết gia gặp nạn, thì hắn tính là gì?
Vẫn là một Tiên côn quy tắc cực lớn, nó mang theo uy lực bá đạo vô thượng, cường giả Tuyết gia cuối cùng cũng sợ, hắn bị khủng hoảng, toàn thân hắn run rẩy, lớn tiếng nói:
- Các hạ thứ tội, ta nguyện ý bồi tội.
- Ầm.
Tiên côn đánh xuốn, làm sao sẽ có đường sống. Cường giả Tuyết gia hét lớn một tiếng, trên người bạo phát ra uy thế kinh người, một bức Tiên đồ cực lớn bay về phía trước, hòng quấn lấy Tiên côn.
Nhưng vào lúc này, Tiên côn đột nhiên biến hóa ra hàng ngàn hàng vạn ảo ảnh che khuất bầu trời, tất cả những gì ở đây đều bị càn quét sạch sẽ.
- Ầm.
Lại là tiếng va chạm đinh tai nhức óc, không có bất kỳ công kích dư thừa nào, không có bất kỳ thủ đoạn thần thông phức tạp, khi khoảng cách thực lực chênh lệch ở mức độ nhất định, khi chỉ cần sức mạnh là đủ để ghiền ép tất cả, thì công kích trực tiếp bạo lực nhất chính là công lích hữu hiệu nhất.
Ngọn núi không ngừng bị rạn nứt, phát ra âm thanh răng rắc, cả tòa chủ phong bị chấn động, bên trong ngọn núi cổ phát ra tiếng nổ lớn, tai mọi người nghe thấy tiếng ong ong vang dội, nhưng lúc này, mọi người hình như không có thời gian để quan tâm, tim bọn họ đập rộn lên, nhìn chằm chằm vào cường giả Tuyết gia đã biến mất này.
Lại là một đòn, vẫn là sự bá đạo trực tiếp như vậy, không có một chút tình cảm nào, người của Thái Hoa tiên triều là ai mà một côn liền bị tiêu diệt.
Cường giả Tuyết gia đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khủng hoảng, Tuyết Khinh Dương toàn thân run rẩy không ngừng, thân là cường giả Tiên Vương Cảnh, hắn không ngờ rằng mình không có cách nào nhịn được cơn run này.
- Ngươi muốn gánh vác như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn Tuyết Khinh Dương nói.
Nhìn vào mắt của Tần Vấn Thiên, Tuyết Khinh Dương chỉ cảm thấy tất cả sự tự tin, tất cả sự kiêu ngạo của hắn, trong giây phút ngắn ngủi này bị phá hủy hoàn toàn, được còn sót lại chút gì, chỉ còn có một ý nghĩ hèn mọn, sống sót.
Hắn lúc này, không có một chút nghi ngờ Tần Vấn Thiên có dám giết hắn hay không? Cảnh tượng vừa rồi xảy ra ngay ở trước mắt, chẳng thể quên nổi.
Hắn phải gánh vác như thế nào?
Dùng mạng để gánh vác sao?
Hắn không cam lòng, Tuyết Khinh Dương hắn là người luyện đan xếp hạng nhất của Bất Lão tiên sơn, thiên phú đứng đầu, hắn sẽ ngã xuống như vậy sao?
Càng không cam lòng, càng thêm đau khổ, cuối cùng, bụp một tiếng, hắn quỳ gối trước mặt của Tần Vấn Thiên.
- Cho tại hạ xin lỗi về những lời lúc trước đã nói.
Tuyết Khinh Dương cúi đầu, giọng nói gượng gạo, cái quỳ này có nghĩa là tòa bộ sự kiêu ngạo của hắn đã mất hết đã bị vứt bỏ hoàn toàn, cái quỳ này, chỉ cầu được sống sót.
Thiên kiêu cảnh giới Tiên Vương, sư huynh Tuyết Khinh Dương kiêu ngạo vô cùng, lúc này đang quỳ trên mặt đất, khẩn cầu tha thứ, cảnh tượng như vậy khiến cho các đệ tử của Bất Lão tiên sơn vô cùng kinh ngạc.
Tần Vấn Thiên nhìn Tuyết Khinh Dương, một Tiên Vương có thể quỳ xuống cũng cần có đủ dũng khí, Tuyết Khinh Dương hận hắn, tất nhiên là hận đến cực hạn, vì mạng sống, một kẻ kiêu ngạo như vậy đã phải quỳ trên mặt đất, bỏ đi tôn nghiêm của mình.
- Thật ra, ngươi không quỳ, ta cũng sẽ không giết ngươi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, rất may mà Tuyết Khinh Dương không nói ra lời khiến cho hắn động sát ý, cho nên, hắn chưa từng nghĩ sẽ phải giết chết Tuyết Khinh Dương.
Tuyết Khinh Dương nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, Tần Vấn Thiên thản nhiên nhìn, sắc mặt không đổi, hắn nhìn về phía chủ nhân ngọn núi chính.
Chủ nhân ngọn núi chính sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ngươi không tư cách biết.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói, lập tức nắm lấy tay Mạc Khuynh Thành, đi về phía đối phương.
Tề Dự đi bên cạnh Tần Vấn Thiên, đi từng bước một về phía chủ nhân ngọn núi chính, đi như vậy tới trước mặt đối phương.
Chủ nhân ngọn núi chính đứng ở đó, sắc mặt không ngừng thay đổi, lập tức, hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên giơ tay lên.
- Vút...
Tần Vấn Thiên vung tay, trực tiếp tát lên trên mặt hắn một cái, thân là Tiên Vương đỉnh cấp, chủ nhân ngọn núi chính lại không tránh đi, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản, nhưng nhìn thấy sự cường thế của Tần Vấn Thiên, nhìn thấy được sự cường đại của Tề Dự, hắn cuối cùng lại không tránh một tát này, hắn không biết nếu mình tránh một tát này thì sẽ có hậu quả gì.
Bất Lão Tiên Đế cũng ở trong núi này, gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tiên Đế có lẽ cũng biết, nhưng Tiên Đế không xuất hiện.
Bất Lão Tiên Đế không xuất hiện, điều này có ý nghĩa như thế nào?
Có lẽ, Tiên Đế cũng không tiện ra mặt.
- Một tát này, vì thê tử của ta ở đan yến bị nhận lấy đãi ngộ không công bằng, ngươi, không xứng làm chủ nhân ngọn núi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lập tức mang theo Mạc Khuynh Thành đi qua người chủ nhân ngọn núi chính, cường thế như vậy, hoàn toàn khiến cho mọi người khiếp sợ tới mức ngây người.
Tần Vấn Thiên, dắt tay Mạc Khuynh Thành, ngay trước mặt của mọi người tát chủ nhân ngọn núi chính một cái, chỉ vì thê tử của hắn nhận phải sự đối xử bất công.
Diệp Nhu nhìn bóng lưng của Mạc Khuynh Thành, nàng phát hiện, đố kị của nàng với Mạc Khuynh Thành chẳng những không có giảm bớt, trái lại càng tăng thêm.
Vì sao, phu quân của nàng ta lại có thể bá đạo như vậy, ngang ngược không chút e ngại, không người nào có thể ngăn nổi.
Giết Tiên Vương Thu gia, giết Tiên Vương Tuyết gia, Tuyết Khinh Dương phải quỳ xuống, cho chủ nhân ngọn núi chính một cái bạt tai.
Tất cả những điều này, chỉ vì tức giận thay cho thê tử.
Vì Mạc Khuynh Thành, hắn càn quét Bất Lão tiên sơn, bá đạo như vậy.
- Tiền bối, xin cảm tạ tiền bối đối đã chiếu cố thê tử của ta, vãn bối từ biệt.
Tần Vấn Thiên hạ thấp người với sư tôn của Mạc Khuynh Thành, nói.
- Sư tôn, đệ tử đi, sau này nếu có cơ hội sẽ tới thăm người.
Mạc Khuynh Thành mắt ửng đỏ.
- Đi thôi.
Sư tôn của Mạc Khuynh Thành cười nói, nhìn thấy Tần Vấn Thiên cường thế như vậy, nàng cũng mừng thay cho Mạc Khuynh Thành, về sau nàng cũng yên tâm.
Hai người khom người, thân hình lập tức lóe lên, bay lên trời, Tề Dự bước chân đạp một cái, theo ở sau lưng, ba người cùng nhau giẫm chân bay về phía trong hư không, vô số ánh mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, trong lòng vẫn còn thổn thức, chưa thể bình tĩnh lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận