Thái Cổ Thần Vương

Kết thúc

Càng chiến đầu thì hai vị chí tôn Đạm Thai cùng Phong Bằng càng yếu thế, bị áp chế đến cực hạn, có vẻ sắp chống đỡ không nổi. Còn bản thân Đông Thánh Tiên Đế thì cũng bị ngàn vạn hóa thân ngăn chặn ở đằng kia, căn bản không rảnh chú ý, không tiếp viện được hai vị thuộc hạ chí tôn của mình.
- Rút quân.
Đông Thánh Tiên Đế mở miệng nói, những người còn chưa rút lui lập tức như được đại xá. Dù sao thì có vài người trong số bọn họ cũng là nhân vật trọng yếu của Đông Thánh Tiên môn, không có lệnh mà tự ý lui ra thì nếu như sau này Đông Thánh Tiên Đế tính sổ với bọn họ, bọn họ sẽ đều trốn không thoát, đều phải chết.
Thế nhưng sau khi nghe thấy lời ấy của Đông Thánh Tiên Đế, tất cả mọi người không còn gì băn khoăn nữa, bắt đầu rút lui.
- Lúc trước bảo các ngươi rút lui thì không rút, nay mới rút quân đã không kịp nữa rồi. Giết không tha.
Thiên Biến Đế Quân lạnh lùng mở miệng, âm thanh chấn động cả thiên địa.
Trước khi Đế Chiến bộc phát, Đông Thánh Tiên môn vẫn có năng lực chống cự cường đại, cấp bậc Tiên Vương và Tiên Thai cũng không hề yếu, thực tế thì ở cảnh giới Tiên Thai, Đông Thánh Tiên môn còn chiếm ưu thế tuyệt đối. Thiên Biến Đế Quân muốn giảm bớt thương vong cho đối phương nên mới cho đối phương cơ hội rút quân, dù sao thì hắn cũng không hi vọng người của Thiên Biến tiên môn bị chết trận.
Thê nhưng Đông Thánh Tiên Đế lại không chịu, nói không tiêu diệt được bọn họ thì sẽ không bỏ qua. Nay Đế Chiến đã thành, bọn họ sẽ tất thắng, người của đối phương mới lục tục trốn chết, quân tâm tan tác. Nếu như hôm nay bọn họ đã nắm chắc ưu thế tuyệt đối trong tay thì làm gì có chuyện để cho đối phương toàn thân trở ra, đương nhiên muốn đuổi giết.
- Giết hắn.
Tần Vấn Thiên hạ lệnh cho đám người Tề Dự, ngón tay chỉ thẳng về phía Kim Đỉnh Chí Tôn. Nếu như tiên chiến đã tới tình trạng này, vậy thì cứ diệt sạch toàn bộ tuyệt đối chủ lực của đối phương, giảm bớt khả năng gặp phiền toái của Thiên Biến tiên môn.
Sau trận tiên chiến này, Thiên Biến tiên môn nhất thống mười ba châu, Đông Thánh Tiên Đế tất sẽ thấu hận bọn họ. Không cần hoài nghi, hắn chắc chắn sẽ trả thù, cả những kẻ trung thành với Đông Thánh Tiên Đế cũng sẽ tham gia trả thù. Nếu vậy thì tuyệt đối không thể buông tha những nhân vật tử trung này.
Bản thân Tần Vấn Thiên cũng cất bước ra, đuổi giết đám người tan tác của Đông Thánh Tiên môn.
Hôm nay, kết cục đã được định đoạt, tất cả mọi người đều hiểu, trận tiên chiến này sẽ chấm dứt, Đông Thánh Tiên Đế không chỉ bại mà còn là bại rất thảm.
- Phốc...
Lúc này, từ trong hư không xuất hiện một thanh kiếm Thuần Dương sáng chói đến tột cùng, diệt sát tất cả, hư không cũng sắp hóa thành tro tàn. Một tiếng va chạm kinh người truyền ra, ngay lập tức cả đám người liền nghe thấy một tiếng rống to kinh thu vang vọng khắp thiên địa. Vòm trời bạo động, từ đó xuất hiện một lực lượng bạo động hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Một kiếm này chém đôi thân thể của Thiên Bằng Chí Tôn, Thiên Bằng Chí Tôn phóng thích ra lực lượng hủy diệt vô cùng đáng sợ nhưng vẫn không có cách nào vãn hồi vận mệnh hủy diệt.
- Hôm nay có Tiên Đế tử vong sao?
Mọi người thấy một màn như vậy đều điên cuồng chấn động. Thuần Dương kiếm đế dựa vào sức lực của một mình mình mà tru sát Tiên Đế Thiên Bằng Chí Tôn sao.
- Chết đi.
Hắn rống to một tiếng, vô tận ánh sáng chói lọi từ trong kiếm phóng thích ra, lực lượng Thuần Dương rơi xuống từ vòm trời. Thiên Bằng Chí Tôn rống to, thân hình hắn bị thiêu đốt, còn có kiếm khí đáng sợ tàn sát bừa bãi trong người.
- Ta không cam lòng.
Thiên Bằng Chí Tôn kêu lên một tiếng, sau đó lập tức hóa thành tro bụi, biến mất trong thiên địa. Ánh sáng chói lọi vô tận tán đi, có nghĩa là một vị Tiên Đế đã mất mạng.
Đây chính là tiên chiến, bất luận là loại tồn tại cường đại gì đi chăng nữa thì cũng đều có nguy cơ mất mạng.
Sau khi tru sát Thiên Bằng Chí Tôn, thân hình Thuần Dương kiếm đế chớp nhoáng phi thẳng tới một trận chiến khác. Tại chiến trường giữa Bạch Vô Nhai và Đạm Thai Chí Tôn, Bạch Vô Nhai đã vững vàng áp chế đối thủ, nếu cho hắn thời gian, hắn thậm chí cũng có khả năng tự mình tru diệt đối phương. Một khi Thuần Dương kiếm đế cũng tham gia vây quét thì không thể nghi ngờ gì nữa, ấy chính là ngày tàn của Đạm Thai.
Đạm Thai Chí Tôn đương nhiên cũng hiểu điều này, bởi vậy nên khi Thuần Dương kiếm đế lao tới bên trận chiến này, hắn bắt đầu triệt thoái lui về phía sau, muốn thoát ly chiến trường. Hắn biết rõ thực lực của Thiên Bằng Chí Tôn, Thuần Dương kiếm đế lại có thể tru sát đối phương, từ điểm này là có thể biết được thực lực của Thuần Dương kiếm đế. Nếu như hắn liên thủ với Bạch Vô Nhai thì bản thân mình chỉ còn một con đường chết, lúc này chỉ có nước bỏ đi.
Nhưng Bạch Vô Nhai há có thể để cho hắn bình yên rời đi như vậy. Giờ phút này, suy nghĩ của hắn cũng giống như rất nhiều người khác, nếu đã đến tình trạng như vậy, đối với nhân vật trọng yếu bên phe đối phương, có thể giết liền giết. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình.
- Trục xuất...
Chỉ nghe Bạch Vô Nhai thốt ra một tiếng lạnh như băng, phía trên vòm trời xuất hiện một con mắt Thượng Thương, ánh sáng chói lọi phát ra từ con mắt này trực tiếp bao phủ Đạm Thai Chí Tôn, đóng đinh thân hình hắn tại đó. Đạm Thai Chí Tôn bá đạo vô cùng, nghiền nát tất cả, muốn cất bước rời đi nhưng lại phát hiện bản thân thủy chung bị bao vây trong đó, không thoát ra được.
Thân ảnh của Thuần Dương kiếm đế phi đến. Mọi người thấy một màn như vậy đều cảm thán. Lúc này đây, Đạm Thai Chí Tôn nhất định sẽ phải nghênh đón tận thế, một mình Vô Nhai cũng đã có thể khiến cho Đạm Thai Chí Tôn không ứng phó nối, giờ lại thêm Thuần Dương kiếm đế vừa tru sát Thiên Bằng Chí Tôn, kết cục như nào đã có thể đoán trước được.
Hai đại Tiên Đế liên thủ, quả nhiên, rất nhanh Đạm Thai Chí Tôn đã bị bao trong nguy cơ tràn ngập. Ngay lập tức, trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, công kích của Bạch Vô Nhai và Thuần Dương kiếm đế đồng loạt đánh vào trong cơ thể hắn. Theo sự bộc phát điên cuồng của một cỗ lực lượng bạo phá kinh khủng cùng với một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng, lại một vị Tiên Đế chí tôn nữa tử vong tại trận.
Hai đại Tiên Đế thân vong, bị tru diệt.
Bạch Vô Nhai và Thuần Dương kiếm đế liếc mắt nhìn nhau, thân hình lập tức chớp động, chạy về phía trận chiến cuối cùng, nơi Đông Thánh Tiên Đế và Thiên Biến Đế Quân đang so chiêu.
Thân mình còn ở phương xa nhưng Thuần Dương kiếm đế đã chém ra một kiếm, hai con ngươi của Bạch Vô Nhai thì bộc phát ra một đạo công kích đáng sợ. Tuy rằng bọn họ là Tiên Đế sơ giai, chưa uy hiếp được Đông Thánh Tiên Đế, nhưng công kích của bọn họ ít nhất sẽ có thể gây phiền toái cho Đông Thánh, nếu là như vậy thì hắn sẽ bị trói tay trói chân. Đến cấp bậc như Đông Thánh Tiên Đế và Thiên Biến Đế Quân, chỉ cần đối phương phân tâm là bọn họ đã có đủ khả năng tạo nên một đả kích mang tính hủy diệt. Điểm này thì trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Trong tích tắc ấy, chỉ thấy vòm trời phía trên phun ra vô số quyền mang khủng bố, phá hủy tất cả, từng tiếng nổ vang không ngừng cất lên. Từng hóa thân của Thiên Biến Đế Quân đều trực tiếp nổ tung, Đông Thánh Tiên Đế phi về phía hạ không, hai con ngươi ngưng thần nhìn về phía Tần Vấn Thiên, uy lực quy tắc khủng bố vẫn mạnh như cuồng phong mà cuốn về phía Tần Vấn Thiên.
- Không tuân thủ quy củ.
Trên người Vũ Đế bộc phát một hồi quang hoa cường liệt, một mũi tên sáng chói khôn cùng xuất hiện. Sắc mặt Đông Thánh tái nhợt nhưng cỗ lực lượng phun trào kia vẫn cứ một mực thẳng hướng về phía Tần Vấn Thiên.
- Phốc...
Một mũi tên bắn ngang qua hư không. Đông Thánh gào thét, đánh ra đại thánh quyền phá diệt vô tận, ấy vậy mà mũi tên lại trực tiếp xuyên thấu qua lớp phòng ngự trên tiên thể của hắn. Thân hình hắn uốn cong, phốc một tiếng, máu tươi phun trào, một miệng vết thương xuất hiện ngay eo, thân thể đồng thời bị chấn ra xa.
- Phụ thân cứu ta.
Một tiếng kinh hô truyền ra, đó là tiếng kêu của một vị con nối dõi của Đông Thánh Tiên Đế. Chỉ thấy uy lực của đôi mắt của Bạch Vô Nhai đang bao phủ lấy đối phương.
- Bạch Vô Nhai ngươi dám.
Đông Thánh chợt quát một tiếng.
- Là ngươi tự tìm.
Bạch Vô Nhai phun ra một tiếng lạnh lùng:
- Giết.
Vừa dứt lời, lại một vị con nối dõi khác của Đông Thánh kêu lên thảm thiết, trực tiếp bị Bạch Vô Nhai tru sát.
- Đông Thánh, là ngươi không tuân thủ quy củ trước, đừng trách ta ra tay độc ác.
Thiên Biến Đế Quân lạnh lùng nói:
- Phàm là người của Đông Thánh Tiên môn, giết không tha.
Đông Thánh Tiên Đế chứng kiến từng màn trước mắt, lại một vị con nối dõi khác cầu cứu, thế nhưng hắn cứu không nổi. Lúc này đây, Đông Thánh Tiên Đế cảm giác đáy lòng như có đao cắt.
Một tiếng kêu đau đớn, Đông Thánh Tiên Đế phun ra một ngụm máu tươi.
- Vũ Đế, song phương tiên chiến, ngươi tham dự vào là có ý gì?
Tử Đế lạnh lùng mở miệng. Tuy hắn không quan tâm lắm Đông Thánh Tiên Đế chiến bại hay gì, nhưng Đông Thánh không thể chết ở đây được.
- Lúc trước ta đã từng nhắc nhở qua, đừng vi phạm quy củ. Nếu như còn có lần nào nữa thì sẽ không chỉ là một mũi tên.
Vũ Đế lạnh lùng nói. Đông Thánh Tiên Đế liếc mắt nhìn hạ không, thảm bại.
Một quân cờ tốt lại bị hạ thành một nước cờ thua, toàn quân gần như bị diệt sạch, thậm chí đến cả những hậu nhân mà hắn đưa đến cũng đều bị tru diệt mà chết thảm tại đây.
- Ha ha ha...
Đột nhiên Đông Thánh Tiên Đế cười lớn, ánh mắt của hắn lộ ra huyết sắc hồng đậm, nhìn Thiên Biến Đế Quân, nhìn Vũ Đế rồi lại nhìn về phía Bạch Vô Nhai cùng Tần Vấn Thiên. Sát niệm đối với bốn người này dâng tới cực hạn. Đông Thánh Tiên Đế chưa từng muốn giết người như vậy, nhưng hắn không giết được những người này. Một Vũ Đế mà là có thể khiến cho hắn thảm tới nhường ấy.
Tuy nhiên Vũ Đế cũng sẽ không giết được hắn, bởi vì Đông Thánh biết rõ, nếu như Vũ Đế thật sự muốn tiêu diệt mình thì đám người bên Tử Đế nhất định sẽ ra tay.
Hôm nay trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, tuy nói Vũ Đế ở vào thế trung lập, dùng thân phận tùy tùng của Cổ Đại Đế xuất hiện, nhưng thật ra hắn nghiêng về phía Thiên Biến tiên môn, hoặc là nói nghiêng về phía Tần Vấn Thiên - truyền nhân của Nghệ Đế đi theo hắn năm đó.
- Tất cả những gì diễn ra ngày hôm nay, Đông Thánh ta sẽ ghi nhớ.
Mái tóc dài của Đông Thánh Tiên Đế cuồng loạn phiêu động, không còn chút khí độ tiêu sái của kẻ thống ngự một phương. Lúc này hắn dường như đã phát điên, đôi mắt lạnh như băng đảo qua mọi người, sau đó lập tức quay người rời đi. Thiên Biến Đế Quân không truy đuổi. Tuy bọn họ có thể áp chế Đông Thánh, nhưng giết chết hắn căn bản là chuyện bất khả thi, huống chi còn có đám người bên phía Tử Đế ở đây, bọn họ sẽ không cho phép Đông Thánh Tiên Đế vong mạng.
- Cáo từ.
Đám người Tử Đế bọn thấy chiến cuộc đã kết thúc cũng lục tục rời đi. Bọn họ vốn hi vọng Đông Thánh chiến thắng nhưng Đông Thánh Tiên môn lại bại thảm như vậy. Tuy nhiên việc này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ, chỉ cần Đông Thánh Tiên Đế còn sống là được.
Mấy người bên Thiên Biến Đế Quân cũng không vui sướng khi chiến thắng. Tuy rằng trận thắng lợi này đã khiến cho tất cả mọi người được thả lỏng, nhưng khi nhìn thi thể đầy đất thì bọn họ lại không cao hứng nổi. Trận tiên chiến này đã chôn vùi biết bao nhiêu cường giả.
Hơn nữa, Đông Thánh cũng không chết, đây sẽ là một đại tai hoạ ngầm.
Tần Vấn Thiên cũng cau mày. Tuy rằng cuối cùng đã chiến thắng trận chiến này nhưng Đông Thánh Tiên Đế lại bị bức bách tới điên, cái gọi là quy củ chắc chắn sẽ không trói buộc được hắn. Sau này chỉ cần Đông Thánh Tiên Đế tìm được cơ hội, hắn nhất định sẽ giết mình cũng như giết người của Thiên Biến tiên môn. Một Ma Nhân điên cuồng có thể làm tất cả mọi chuyện.
- Trùng kiến tiên môn, tạm thời không rời khỏi Vân Châu thành, cứ để tự mười ba châu vận hành, tạm không cần để ý tới.
Thiên Biến Đế Quân hạ lệnh. Đông Thánh Tiên Đế không chết, bọn họ vẫn là không nên phân tới thống trị mười ba châu, nếu không chính là tặng người cho Đông Thánh Tiên Đế giết.
Tuy nhiên trận chiến này bọn họ đã thắng, trên thực tế mười ba châu xem như đã nằm trong lòng bàn tay của Thiên Biến tiên môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận