Thái Cổ Thần Vương

Tâm nguyện

Chỉ một kiếm đã trảm sát Lục Yến Tuyết.
Lục Yến Tuyết từ Phiêu Tuyết Thánh điện đi xuống, phong nhã tài hoa, cường giả các phương của Hàn Minh Tiên thành đều tới bái kiến, trừ làm thân với phủ thành chủ ra, cũng là vì muốn tạo dựng quan hệ với Lục Yến Tuyết. Nàng ta là con gái của phủ thành chủ Lục gia, thiên phú tuyệt luân, ở trong Phiêu Tuyết Thánh điện có được thành tựu cực cao, địa vị không tầm thường, rất nhiều cường giả đều muốn tới bái phỏng.
Tư thái của Lục Yến Tuyết cực cao, trừ phụ thân Lục thành chủ của nàng ta ra thì không ai có thể được nàng ta để vào mắt. Nàng ta ngồi đó, chính là tồn tại duy nhất, có thể chỉ điểm giang sơn, quyết định sinh tử của người khác. Thậm chí, nàng ta còn muốn quyết định hôn phối cho Sở Thanh Y, bắt Sở Thanh Y phải lựa chọn một người trong Lục Triển Phi và Vũ Thiên Kiêu.
Lục Yến Tuyết, nàng ta còn muốn Sở Thanh Y tự tay tru sát Tần Vấn Thiên để chứng minh trong sạch.
Nhưng hiện giờ, Vũ Thiên Kiêu và Vũ Bất Phàm đã vẫn lạc, Mạc Tiêu Tiêu cũng đã chết.
Lục Yến Tuyết thì bị giết bởi một kiếm, thành chủ Tiên Vương đỉnh cấp cường đại vì một câu, một ánh mắt của Tần Vấn Thiên mà không ngờ lại do dự không xuất thủ, đạo tâm bị hao tổn. Lúc này đang sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt đã giống như trở nên già nua đi nhiều.
Hôm nay vốn nên là thọ yến của Lục thành chủ, là ngày vi, chư cường tới chúc mình, vinh quang biết bao.
Nhưng mà lúc này việc vui lại hóa thành chuyện buồn.
Lục thành chủ nhìn thấy Lục Yến Tuyết bị giết, lại vẫn không có ý xuất thủ. Thực lực của Lục Yến Tuyết thế nào thì hắn biết rõ, bị Tần Vấn Thiên một kiếm tru sát, thanh niên trước mắt, thực lực bất phầm, tuy chỉ là cảnh giới Tiên Vương trung giai, song bất kể là khí thế hay là sức chiến đấu, đều có thể đạt tới trình độ kinh người.
Đúng như lời mà Sở Thanh Y nói, có một số người trời sinh đã phi phàm, bọn họ được định trước là khác với những người khác. Bọn họ có thể giẫm đạp tất cả thiên kiêu cùng thế hệ ở dưới chân, có thể chiến thắng tất cả người cùng cảnh giới, thậm chí là chiến đấu vượt cảnh giới.
Vào lúc này, người trong phủ thành chủ ai nấy trong lòng đều chấn động, vô cùng kinh hãi.
Người của Lục gia nhìn thân ảnh trong hư không, cảm nhận được quang mang trên người đối phương, bọn họ xấu hổ vô cùng. Không lâu trước đó, bọn họ không ngờ muốn yếu quyết sinh tử của đối phương, đây là một chuyện nực cười thế nào.
- Lục thành chủ, lúc ta hôn mê được dẫn vào trong phủ thành chủ, Lục Dao cho ta ăn một viên đại hoàn đan chứ không phải là ta tự chủ. Ta sẽ trả lại ân huệ đại hoàn đan này, nhưng mà ta ở trong phủ thành chủ không làm ra bất kỳ chuyện gì mà bọn Lục Yến Tuyết lại luôn mồm nói muốn định đoạt sinh tử của ta. Ta tru sát bọn họ, các ngươi có ý kiến gì không?
Tần Vấn Thiên ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn Lục thành chủ, khiến cho mọi người lại run sợ. Cho dù là đối mặt với Tiên Vương đỉnh cấp hắn cũng vẫn cường thế như vậy sao.
Các ngươi có ý kiến gì không?
Lục thành chủ sắc mặt tái nhợt, than thầm trong lòng, đích xác là không để Lục gia của bọn họ ở trong mắt, lỡ đắc tội với nhân vật cỡ nào rồi. Hắn nhớ tới lời Tần Vấn Thiên nói lúc trước, các ngươi căn bản không biết ta là ai, không biết ta là loại tồn tại gì. Lúc mới nghe thấy câu này bọn họ thậm chí còn lộ ra nụ cười châm chọc, lúc này nghĩ lại thì cảm thấy tự mỉa mai mình biết bao.
Nhân vật cỡ này, há có thể để mặc cho bọn họ tùy ý làm nhục, tuyên bố muốn tru sát, hoàn toàn coi thường sinh mệnh. Người như vậy sao lại không ra tay trả thù.
Hiện giờ Lục thành chủ đã minh bạch, cho dù là hắn tự mình xuất thủ cũng không nắm chắc có thể dễ dàng thắng được Tần Vấn Thiên. Cho dù chiến thắng thì cũng không giết được hắn. Mà đối phương thì có thể dễ dàng tàn sát người của Lục gia. Dù sao Lục gia đã đắc tội với Tần Vấn Thiên trước.
- Lục gia không có mắt, Lục Mâu không có ý kiến gì cả.
Lục thành chủ trong lòng mặc dù vô cùng phẫn hận, những giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ, nhưng vẫn đành phải nhịn.
- Ta lúc trước muốn phải rời khỏi Lục gia, nhưng lại bị các ngươi ngăn cản, cấm túc ở đây. Hiện tại Tần mỗ có thể đi hay không?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Mỗi một câu Lục thành chủ nói ra đều cảm thấy vô cùng trầm trọng. Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên, cảm thán trong lòng, quả nhiên lúc trước không cho phép hắn đi, lúc này lại phải cầu xin hắn đi. Tần Vấn Thiên không đi thì Lục gia gặp họa.
- Lục Dao.
Tần Vấn Thiên đảo mắt nhìn sang Lục Dao, khiến cho Lục Dao sửng sốt. Nàng ta nhìn đạo thân ảnh trong hư không, trong lòng sinh ra niềm cảm khái vô hạn, nàng ta cũng không ngờ, thanh niên ôn hòa anh tuấn đó lại bất phàm như vậy, có thể nói là vô song. Vũ Thiên Kiêu, thiên kiêu của Vũ gia mà so sánh với hắn thì quả thực giống như là chim sẻ và đại bàng.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra nét cười, lúc này, phong mang đã thu liễm hắn, hắn vung tay lên, lập tức một giới chỉ trữ vật trôi nổi trước người Lục Dao, hắn mở miệng nói:
- Lục Dao, ngươi từng nói ngươi hy vọng có thể có được thần binh lợi khí tốt, cùng với công pháp tu hành lợi hại, trong đây là những thứ mà ta đặc biệt chọn riêng cho ngươi. Đối với ta mà nói thì chúng không có nhiều tác dụng, nhưng chắc sẽ trợ giúp được cho việc tu hành của ngươi, ngươi đừng có từ chối.
Thân thể mềm mại của Lục Dao khẽ run lên. Quả thật, với cảnh giới và sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên, cho dù là vật mà hắn không cần thì đối với nàng ta và rất nhiều người ở đây mà nói thì đều là chí bảo.
- Ta vì bị Tiên Đế đuổi giết, không thể ở lại, cũng không thể làm được quá nhiều việc cho ngươi. Mấy ngày nay ngươi tận tâm chiếu cố ta, tâm địa rất thiện lương, trong lòng ta đã coi ngươi như là muội muội của ta. Lúc ấy ngươi chiếu cố ta, bên cạnh ngươi không có ai ủng hộ ngươi, thậm chí là còn luôn châm chọc khiêu khích ngươi, vật ta tặng ngươi ngươi đừng có cho họ, nhưng có thể tặng cho người tốt với ngươi.
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng, lập tức ánh mắt nhìn về phía mọi người của Lục gia, nói:
- Những lời ta nói hy vọng chư vị đã nghe rõ, ta coi Lục Dao như muội muội của ta. Nếu tương lai muội muội của ta ở Lục gia phải chịu bất kỳ ủy khuất gì, vậy thì sẽ lôi các ngươi ra hỏi. Còn nếu có ai dám vì ngấp nghé vật trên người nàng ta mà xuống tay với nàng ta thì ta tất sẽ huyết tẩy Lục gia. Các ngươi tự mà làm cho tốt.
Người của Lục gia trong lòng đều chấn động. Bọn họ biết Lục Dao lúc trước bị mọi người châm biếm sẽ đi vào một con đường khác. Nàng ta đã trở thành người may mắn nhất của Lục gia.
Từ nay về sau ở Lục gia còn ai dám làm gì nàng ta nữa.
Lục Dao trong lòng có rất ấm áp, nàng ta tiếp nhận hảo ý của Tần Vấn Thiên, chỉ cảm thấy mắt có chút đỏ lên. Lúc trước khi người trong gia tộc châm chọc nàng ta, nàng ta quả thực rất rất khó chịu, vì lợi ích, vì lấy lòng Mạc Tiêu Tiêu và Lục Yến Tuyết, không ai đứng ở bên nàng ta, ai nấy đều nói những lời trào phúng chửi mắng khó nghe đến cực điểm.
Mà hiện giờ, Tần Vấn Thiên lại thật sự hoàn thành tâm nguyện mà nàng ta nói, nàng ta minh bạch, tất cả những gì Tần Vấn Thiên làm đều chỉ là vì cuộc đối thoại như là vui đùa của nàng ta lúc trước. Nhưng mà đoạn đối thoại này hiện giờ đã lại trở thành sự thật.
- Sở Thanh Y.
Tần Vấn Thiên lại nói, ánh mắt từ từ hướng sang, dừng ở trên người Sở Thanh Y.
Sở Thanh Y ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên. Năm đó nàng ta còn còn có thể có tư cách sánh vai với Tần Vấn Thiên, nhưng mà nàng ta phát hiện, hiện giờ nàng ta có lẽ chỉ có thể ngước nhìn người thanh niên trước mắt.
Hy vọng xa vời trong lòng nàng ta có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể trở thành sự thật. Bọn họ từ khi sinh ra đã được định trước là căn bản không thể tồn tại ở cùng một thế giới. Hơn nữa chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Nhân vật như vậy, khi hắn nghèo túng thất bại, ngươi có thể đứng cùng hắn mà không nắm lấy cơ hội, không đi được vào trong lòng hắn. Mà hiện giờ khi hắn đã cao cao tại thượng, ngươi còn muốn thân cận với hắn, Sở Thanh Y biết rằng, điều này là không thực tế, nàng ta chỉ có thể giữ ở trong lòng, chỉ vậy mà thôi.
- Ngươi là thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện, ta không biết ngươi còn thiếu thứ gì. Ngươi có gì cần ta giúp đỡ không?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
Sở Thanh Y nhìn Tần Vấn Thiên, chậm rãi nói:
- Ngươi có biết rằng, ta giúp ngươi không phải là vì gì cả không?
- Ta hiểu.
Tần Vấn Thiên gật đầu, trong lòng rất phức tạp, từng có thời gian hắn hận không thể tru sát nữ tử trước mắt, thậm chí là từng làm nhục nàng ta. Hai người từng có một đoạn cừu hận, nhưng mà hắn cũng không ngờ, hiện giờ Sở Thanh Y lại nảy sinh tình nghĩa với hắn. Nhưng mà Tần Vấn Thiên biết rằng hắn không thể bởi vì Sở Thanh Y đã giúp hắn mà chấp nhận tình cảm này.
Chuyện trong đây là không thể miễn cưỡng.
- Nếu tất cả lặp lại một lần nữa, chúng ta có thể đã trở thành bằng hữu tốt.
Tần Vấn Thiên nói:
- Sở Thanh Y, bất kể là như thế nào, ta cũng cám ơn ngươi.
Trong mắt đẹp của Sở Thanh Y hiện lên nét cười ôn nhu, cực kỳ động lòng người. Lúc trước mọi người cho rằng Sở Thanh Y mù mắt, không ngờ lại đi thích một phế vật, nhưng mà lúc này bọn họ cuối cùng cũng minh bạch Sở Thanh Y thích một người như thế nào. Bọn họ cũng hiểu, đây thậm chí còn là chỉ Sở Thanh Y yêu đương phương, thánh nữ của Phiêu Tuyết Thánh điện mà phải yêu đơn phương, nhưng bọn họ lại không cảm thấy khó hiểu, giống như điều này là rất bình thường. Chỉ vì thân ảnh đứng trong hư không đó quá mức chói mắt vô song. Lục Yến Tuyết cũng bị một kiếm tru sát. Cho dù là thánh nữ Sở Thanh Y thì vẫn không phải là người cùng một đẳng cấp với hắn.
- Cám ơn ngươi, bản thân ta cũng chán ghét mình khi ở Thiên Đạo Thánh viện, nếu không phải là có ngươi thì ta cũng sẽ không phải là Sở Thanh Y hiện tại.
Sở Thanh Y nở nụ cười nhu hòa, nhìn Tần Vấn Thiên:
- Khi đó, đại khái ta cũng có chút giống như Mạc Tiêu Tiêu, luôn tự cho mình là đúng.
- Ta phải đi rồi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói. Một hồi đại náo ở đây, tin tức tất nhiên sẽ truyền ra, tuy rằng Đông Thánh Tiên Đế đang ở nơi cực kỳ xa xôi, không nhất định có thể biết được, nhưng vì an toàn, hắn tất không thể ở lại đây quá lâu.
- Ừ.
Nét cười trong mắt của Sở Thanh Y càng trở nên rực rỡ.
Tần Vấn Thiên gật đầu với nàng ta rồi nhìn Lục Dao, nói:
- Lục Dao, tái kiến.
-Ngươi nói coi ta là muội muội, vậy ta có thể gọi ngươi là ca ca không?
Lục Dao nhìn Tần Vấn Thiên, cười nói.
- Đương nhiên là có thể rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu.
- Tần đại ca, sau này ngươi có đi ngang qua Lục gia thì nhớ tới thăm ta nhé.
Lục Dao ngọt ngào cười nói.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu rồi lập tức xoay người, cất bước rời đi, vô cùng tiêu sái.
Sở Thanh Y nhìn theo bóng dáng của hắn, chậm rãi nói:
- Tuy rằng ta và ngươi vô duyên, nhưng mà ta sẽ đứng trên đất bằng nhìn ngươi. Chờ một ngày kia, thiên hạ không ai là không nhận ra ngươi.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên dần dần biến mất, Lục Dao nhìn thoáng qua Sở Thanh Y, hỏi:
- Tần đại ca thật sự có thể đứng trên đỉnh Tiên Vực à?
- Lục Dao, ngươi có từng nghe nói thế gian có ai có thể trong mấy chục năm ngắn ngủi từ cảnh giới Tiên Thai bước vào Tiên Vương trung giai, một kiếm chém chết thánh nữ Tiên Vương trung giai hậu kỳ của Phiêu Tuyết Thánh điện chưa?
Sở Thanh Y nhìn theo bóng dáng đã rời đi đó, mỉm cười nói.
Lục Dao trong lòng rúng động, lắc đầu. Đúng vậy, thiên hạ này chưa từng có nhân vật nào như thế, hắn nếu không đứng trên đỉnh phong thì ai còn có thể.
Tần đại ca nói, Tiên Đế đang đuổi giết hắn, có thể thấy được, ngay cả nhân vật Tiên Đế cũng cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt từ trên người hắn.
Người của Lục gia đã chết lặng, còn có một số người của Phiêu Tuyết Thánh điện nữa, trong lòng không biết phải nói gì, không biết đang có cảm thụ gì.
Thọ yến của Lục gia vốn Lục thành chủ là nhân vật chính, song hôm nay, nhân vật chính lại chỉ có một người, người mà đã từng bị rất nhiều người khác miệt thị làm nhục và muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận