Thái Cổ Thần Vương

Ý chí Thánh Nhân

Tần Vấn Thiên nhìn thấy thân thể của Pháp Nộ bị xuyên qua, hai mắt sáng lên, cường giả Kim Cương Tông, vậy mà so với người của Thái Dương Thánh Giáo còn lợi hại hơn rất nhiều, xem ra, người truyền thừa của Đông Lăng đúng là không thể coi thường.
Đương nhiên, Pháp Nộ hắn là Thánh Tử Kim Cương, bản thân vốn đã không hề tầm thường, nếu như so sánh với Thánh Tử của Thái Dương Thánh Giáo thì cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên không có biến hóa gì quá lớn, nhưng mà Phong Thiển Tuyết và Phong Chú ở phía sau lại rất rung động, dùng sức của mình giết chết ba Tiên Vương trung cấp của Thái Dương Thánh Giáo, lại tiếp tục giết Pháp Nộ là Thánh Tử Kim Cương của Kim Cương Tông, lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên thật là kinh thiên động địa, rất đáng sợ.
- Sao hả?
Tần Vấn Thiên quay lại, nhìn ánh mắt của hai người, khẽ nói.
- Tần huynh, huynh không cảm thấy mình quá trâu bò sao?
Phong Chú thở dài.
- Có à?
Tần Vấn Thiên cười, nói.
- Chẳng qua chỉ sợ là sẽ có phiền phức với Tần huynh, cũng may là Kim Cương Tông, chứ Thái Dương Thánh Giáo là thế lực lớn mạnh nhất, huynh giết ba người Tiên Vương trung cấp của bọn họ như vậy, chắc chắn chọc giận đến Thái Dương Thánh Giáo, sẽ càng có nhiều người mạnh hơn ra tay đối phó Tần huynh.
Phong Chú nhắc nhở một tiếng:
- Trước lúc đó luyện chế mặt nạ và y phục, Tần huynh có thể dùng là được rồi.
- Không vội, trước tiên giải quyết việc Đông Lăng đã, sau đó mới thay đổi hình dạng, về phần mối thù với Thái Dương Thánh Giáo, giết nhiều thêm mấy người cũng chẳng sao, ta cũng đã từng giết Thánh Tử, đã kết thù, không có gì ghê gớm cả.
Tần Vấn Thiên bình thản nói, lại khiến cho Phong Thiển Tuyết và Phong Chú không còn gì để nói.
Thánh Tử của Thái Dương Thánh Giáo, huynh ấy cũng đã từng giết?
Hơn nữa, Tần Vấn Thiên còn nói một cách thoải mái như vậy, làm cho người ta không nói được lời nào, quá cuồng ngạo, thật là không thèm để Thái Dương Thánh Giáo vào mắt.
- Tần huynh không giống người bình thường khác, chỉ là, ta có chút hiếu kỳ, rốt cục là ai khiến huynh phải giấu kín thân phận để trốn tránh?
Phong Chú hỏi.
- Có rất nhiều Tiên Đế muốn giết ta, hết cách rồi, bây giờ thực lực của ta còn yếu, chờ ra khỏi nơi này, lập tức phải giấu kín thân phận trong khi hành tẩu ở Tiên Vực, còn các ngươi, tốt nhất nên rời khỏi thành Đông Lăng Tiên, ta lo lắng có người nhìn thấy ta, sẽ truy sát tới nơi này, tra ra được các ngươi, mặc dù khả năng không cao, những vẫn nên cẩn thận một chút.
Tần Vấn Thiên nói, hai người gật đầu liên tục, đều mơ hồ cảm thấy người muốn giết được Tần Vấn Thiên nhất định là nhân vật có thực lực cường hãn.
Rất có thể một thế lực cường đại nào đó giống như Thái Dương Thánh Giáo đang truy sát huynh ấy, Tần huynh cũng nói có rất nhiều Tiên Đế muốn giết huynh ấy.
- Ừ, của Huyền Thiết Đế Tông bị bắt buộc xóa bỏ, cũng không biết tông chủ có còn kiên trì được dưới sự công kích của mấy vị Tiên Đế kia nữa hay không, lần này đắc tội với Thái Dương Thánh Giáo và Lôi Thần Điện, thành Đông Lăng Tiên tất nhiên không thể ở lại.
Phong Thiển Tuyết nói:
- Chúng ta mau mau đi thôi, ta đã từng bước vào thánh địa Đông Lăng một lần, bây giờ dẫn các ngươi tới “Đông Lăng” thật sự.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, Đông Lăng chính là nơi Thánh Nhân ở lại, tất nhiên không hề tầm thường, ở Đông Lăng có bốn thế lực lớn tu hành giống có chỗ giống hắn, nếu như hữu duyên, vừa đúng lúc hắn có thể giác ngộ một phen.
Nhiều năm trước Phong Thiển Tuyết đã từng đến Đông Lăng tìm hiểu thánh thư, tự nhiên rất quen thuộc đường lối.
- Lần trước, Đông Lăng là thuận theo tự nhiên, nhưng lần này lại khác, Đông Lăng bắt buộc phải mở, có khả năng việc truyền thừa này bị cắt đứt, Đông Lăng Nhất Mạch sẽ không còn thuộc về bốn thế lực lớn, mà sẽ thuộc về người nào lần này có thể được truyền thừa Đông Lăng, hoặc sẽ không còn tồn tại nữa.
Phong Thiển Tuyết thở dài, nói.
Nàng nhanh chóng một đường thẳng đến cổ đạo, dọc đường đi gặp rất nhiều cường giả, đều là từ thành Đông Lăng Tiên Tiên đến.
Hoàng đế Huyền Thiết Kiếm chiếu cáo cho toàn bộ mọi người ở thành Tiên, để cho bọn họ tới Đông Lăng trước, cường giả thành Tiên sao có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy, tất cả đều đến Đông Lăng, tấp nập người đi, cường giả như mây.
- Ầm! Ầm!
Lúc này, cổ đạo rung chuyển, Đông Lăng bất ổn, trong hư không xuất hiện từng khe hở tối om, bên trong tràn ngập sự đáng sợ làm tê liệt ý chí, giống như ngày tận thế đã đến khiến mọi người phải lập tức tăng tốc, không ngừng đi về phía trước, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ làm sao có thể không biết việc này báo hiệu cái gì.
- Đông Lăng bất ổn, sắp sụp đổ, nhất định phải tranh thủ thời gian.
Phong Thiển Tuyết nói, mặc dù nàng biết Đông Lăng không ổn định, lần này bắt buộc mở ra nên dẫn đến truyền thừa của Đông Lăng biến mất, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy.
- Ta dẫn các ngươi đi.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hai tay kéo Phong Thiển Tuyết và Phong Chú, di chuyển nhanh như tia chớp, để Phong Thiển Tuyết chỉ đường.
Thời gian dần trôi qua, trong hư xuất hiện ngày càng nhiều khe hở màu đen, mặt đất rung cũng chuyển mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, đám người Tần Vấn Thiên thấy có rất nhiều thân ảnh cường giả ở phía trước Đông Lăng, ở nơi đó, có từng tòa lăng, trước mỗi tòa lăng đều có bia đá, thần bí khó lường, dường như bên trong nó đang cất giấu rất nhiều bí ẩn, rất nhiều cường giả đã bắt đầu ở đó lĩnh hội.
Phía trước Đông Lăng, có một tờ thiên thư lơ lửng giữa bầu trời, thiên thư chấn động, còn có thêm hàng vạn hàng nghìn biến ảo, vô cùng huyền bí, hóa ra đây chính là thánh thư Đông Lăng.
- Xem ra phía trước có ba đại tông môn của Đông Lăng Nhất Mạch dẫn đường, rất nhiều cường giả đều biết hướng đi đến nơi này.
Phong Thiển Tuyết nói, cường giả của Thái Dương Thánh Giáo và Lôi Thần Điện đứng đầu tiên, còn có thế lực của Thiên Chung Giáo và Kim Cương Tông, ngoài ra còn rất nhiều nhân vật Tiên Vương của thành Đông Lăng Tiên cũng đến nơi này.
- Vậy mà ngươi vẫn còn sống?
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, có một vị cường giả của Thái Dương Thánh Giáo nhìn về phía nhóm người Tần Vấn Thiên, ánh mắt người đó đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, ba người này còn sống, còn ba vị cường giả của Thái Dương Thánh Giáo bọn họ đã biến mất.
- Pháp Nộ đâu?
Cũng có một cường giả của Kim Cương Tông quay lại, nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói.
- Mấy người bọn hắn muốn giết ta, vậy người nói thử xem bọn hắn ở đâu?
Tần Vấn Thiên lạnh lùng đáp lại, khiến cho ánh mắt một đám cường giả bạo phát ra sát khí đáng sợ, khí tức trên người Tần Vấn Thiên cũng bộc phát, trực tiếp lấy ra kiếm yêu, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
- Dừng tay!
Tên cầm đầu nhóm Thái Dương Thánh Giáo hét lớn một tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía người của mình nói:
- Các ngươi muốn Đông Lăng nhanh chóng sụp đổ không, thiên thư cũng đang chấn động, không còn nhiều thời gian, bất kỳ ai ở đây gây chiến, giết không tha.
Hắn vừa dứt lời, những người của Thái Dương Thánh Giáo và Kim Cương Tông đều thu liễm khí tức, nhưng tròng mắt của bọn họ lại lạnh lẽo vô cùng, cứ nhìn chằm chằm vào ba người Tần Vấn Thiên:
- Cho các ngươi sống thêm vài khắc.
Rất rõ ràng, nếu không phải Đông Lăng bất ổn bọn họ sẽ ra tay, sau khi chuyện này kết thúc, chắc chắc họ giết chết đám người Tấn Vấn Thiên này.
- Thiên thư đang ở trước mắt, lại không đi thức tỉnh mà còn ở đây nói nhảm, các ngươi thật sự rất rảnh ha.
Tần Vấn Thiên châm chọc nói.
- Thiên thư thần bí khó lường, những bia đá kia lưu lại Ý chí của Thánh Nhân đều vô cùng ngang tàng, vô cùng ảo diệu, không phải người nào cũng có thể lĩnh ngộ được, rất nhiều người xem không hiểu, đến đây cũng như không.
Phong Thiển Tuyết nói, sắc mặt của những người kia trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Phong Thiển Tuyết, đây là đang ngầm chế nhạo bọn hắn không lĩnh hội được thiên thư và bia đá huyền bí sao.
- Cho dù ngươi lĩnh hội được nhiều hay ít, cuối cùng cũng sẽ chết ở đây, cho nên, các ngươi cũng không cần lĩnh hội đâu.
Đối phương đáp lại, không hề che giấu sát ý chút nào, dù như thế nào, bọn hắn đều muốn giết chết đám người Tần Vấn Thiên.
Tuy nhiên lúc này, dường như Tần Vấn Thiên không nghe thấy lời của hắn, đi về phía các tòa lăng, ánh mắt chăm chú nhìn bia đá.
- Trong truyền thuyết, bên trong những bia đá này chứa đựng bí ẩn đó chính là Ý chí Thánh Nhân, Đông Lăng Nhất Mạch, so với lĩnh ngộ thiên thư có sự khác biệt, có sâu có nông, nhưng Ý chí Thánh Nhân, hình như không một ai có thể thăm dò huyền bí trong đó, cho dù là tông chủ, nhìn ra được một, hai phần cũng đã là rất khó.
Phong Thiển Tuyết nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói, mặc dù trước đó nàng khiến đám người của Thái Dương Thánh Giáo nhục nhã, nhưng thực ra chính nàng cũng hiểu rõ, thánh thư khó ngộ.
Đông Lăng Nhất Mạch chưa từng được quật khởi là do thế lực cao nhất, ngoại trừ trong trong Tiên Vực bộ có một ít thế lực lớn chèn ép bên ngoài, vẫn là không có người nào có thể chính thức lĩnh hội được sự huyền bí của Đông Lăng.
Tần Vấn Thiên âm thầm gật đầu, tất nhiên để lĩnh ngộ được là rất khó, ánh mắt của hắn rơi vào một tòa lăng trước bia đá, phía trên kia, có một tượng tháp nhỏ, nhỏ vô cùng, chỉ bằng một ngón tay cái, nhưng khi ý thức của Tần Vấn Thiên đắm chìm vào trong đó, lại cảm giác đầu muốn nổ tung, rên lên một tiếng, cả người liên tục lùi lại, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng bao la hùng vĩ.
Tháp nhỏ kia vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng lại tràn ngập Trấn Thiên Áo Nghĩa, Tần Vấn Thiên cảm giác trời đất bao la dường như có một cỗ trấn áp Áo Nghĩa vô thượng đánh úp tới, trời long đất lở.
- Phụt!
Tần Vấn Thiên vẫn không muốn rời khỏi, rên lên một tiếng, khóe miệng chảy máu, bị cưỡng ép chấn động, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao những người kia còn có thể rảnh rỗi tìm hắn gây sự, thì ra là có vài người ngay cả tư cách giác ngộ cũng không có.
- Tần huynh!
Phong Chú thấy cảnh này thần sắc cứng lại, Tần Vấn Thiên là người có tư chất siêu phàm cũng không thể chịu nổi sao?
- Tần huynh cảm nhận được Ý chí Thánh Nhân?
Phong Thiển Tuyết lộ ra vẻ chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Phong Thiển Tuyết, nói:
- Bên trong tháp nhỏ kia, cất chứa Trấn Thiên Áo Nghĩa, sức mạnh vô tận, không thể chống lại.
Phong Thiển Tuyết hít sâu một cái:
- Tần huynh, huynh có cơ hội giác ngộ được một, hai phần thánh ý, giống như tông chủ của Đông Lăng Nhất Mạch, là người lần đầu tiên có thể cảm nhận được thánh ý, cực kỳ hiếm thấy, huynh nhìn các bia đá khác xem.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phái bia đá khác, đó là một cái chuông nhỏ màu vàng kim, trong lúc Tần Vấn Thiên tập trung nhìn, chỉ cảm thấy màng nhĩ rung lên dữ dội, giống như một âm thanh lớn giáng xuống, hắn gào to một tiếng, giống như chống cự nguồn sức mạnh kia, khí tức cuồng bạo càn quét xung quanh, khiến cho không ít người nhìn về bên này, lạnh lùng chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên.
- Có thể cảm ngộ được!
Trong đôi mắt đẹp của Phong Thiển Tuyết toát ra tia kinh hãi:
- Tiếp tục nhìn bia cổ khác đi.
Tần Vấn Thiên lại nhìn một tấm bia, chỗ đó hình như chỉ khắc một chữ, là chữ cổ Kim Cương Phật môn, nhưng mà Tần Vấn Thiên nhìn thấy được đạo lý của Phật môn bên trong đó, chấn động đến mức khiến thân thể hắn như muốn nổ tung.
Hắn không có dừng lại, nhìn về phía một cây cành cây nhỏ, sau đó tập trung tinh thần, cành cây nhỏ kia giống như cây kiếm tuyệt thế sắc bén, tùy ý di chuyển, không khí nứt ra, thiên địa tách rời, toàn thân Tần Vấn Thiên cũng theo đó phóng ra kiếm ý, nhưng lại vô cùng nhỏ bé, không thể chống lại được mà bị đánh tan ra. Toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh, trong chớp mắt ấy, cả người hắn giống như bị một nhát kiếm chém thành hai nửa.
- Ý chí Thánh Nhân thật mạnh.
Trong lòng Tần Vấn Thiên rung động, Phong Thiển Tuyết ở bên cạnh so với hắn càng thêm chấn động hơn, Tần Vấn Thiên vậy mà lại có thể dễ dàng tiếp nhận được Thánh Ý trên tấm bia đá kia.
Bước đầu tiên lĩnh ngộ, chính là phải cảm nhận, nếu như ngay cả cảm nhận còn không thể làm được, thì đừng nhắc đến lĩnh ngộ nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận