Thái Cổ Thần Vương

Tranh Phong

Thần sắc Nam Hoàng Vân Hi lạnh như băng, lạnh lùng nói:
- Man Hoang ngươi quấy nhiễu Yêu thú cũng đã đành, thế nhưng lại hoành hành ngang ngược như thế, tùy ý cướp người, không sợ Tiên Vực nổi giận hay sao?
- Tiên Vực nổi giận?
Gã yêu thú trẻ nở nụ cười, hệt như mỉa mai:
- Man Hoang ta bước vào Tiên Vực là điều tất yếu, là do thực lực, chẳng lẽ ngươi nghĩ là nhờ vào sự nhân từ và nhân nhượng của Tiên Vực hả? Loài người các ngươi có quy tắc của loài người, Man Hoang ta có quy tắc của Man Hoang. Trong Man Hoang Đại Sơn, tộc mạnh làm vua, bất kì yêu thú nào cũng phải cúi đầu tuân phục, kề bên phụng dưỡng hầu hạ, đến Tiên Vực của các ngươi cũng vậy, có thể để nàng ta bên cạnh hầu hạ là vinh hạnh của nàng ta.
- Đương nhiên, nếu như Thánh nữ truyền thừa của Nam Hoàng thị có thể trở thành tỳ nữ của ta, vậy càng tốt.
- Ha ha, ta nghe nói người của Nam Hoàng thị trong cơ thể có huyết mạch Chân Phương, nếu ngươi lấy nàng ta về làm ấm giường, sinh ra con nối dõi, có thể sẽ xuất hiện biến dị của Vương tộc Đại Yêu, hay là thử một lần đi.
Một pho tượng khác trên cung điện Huyền Thiên cười to nói.
- Nam Hoàng thị chính là thế lực cao nhất Tiên Vực Nam Bộ, tôn quý thiêng liêng, các người dám sao?
Một giọng nói truyền đến, mọi người quay nhìn về phía người vừa nói, hóa ra là người Vũ Tu, đều là cường giả Tiên Vương tộc Doanh thị của thế lực cao nhất Tiên Vực Nam Bộ. Khi hắn nói không hề có ý tức giận, ngược lại còn mỉm cười, giống như đang cố khích tướng tộc yêu thú.
- Kẻ này cố ý châm ngòi.
Có người nói.
- Lúc này hắn còn muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Yêu tộc và Nam Hoàng thị, đều là những thế lực tối cao của Nam Bộ, Doanh Thị Nhất Mạch và Nam Hoàng thị trước nay đều bất hòa.
Có tiếng người nói nhỏ giữa đám đông.
- Không dám?
Người của vương tộc Yêu thú cười lạnh, nhìn Nam Hoàng Vân Hi nói:
- Nam Hoàng Vân Hi, ta cho ngươi một cơ hội, ta phái cường giả của tộc ta và ngươi cùng tiếp nhận khảo nghiệm Đế Mâu, nếu nhưng thời gian cầm cự của ngươi lâu, ta sẽ thả thuộc hạ của ngươi. Nếu như thời gian cầm cự của ngươi ngắn, vậy thì ngươi phải hầu hạ ta, thế nào?
- Không được.
Nam Hoàng Sênh Ca nhìn về phía Nam Hoàng Vân Hi lắc đầu nói. Những Yêu tộc này đều là Vương tộc, vô cùng lợi hại, thiên phú tuyệt đỉnh. Bất cứ Yêu thú nào cũng đều rất đáng sợ, nàng lo rằng Nam Hoàng Vân Hi sẽ thất thủ.
- Đương nhiên nếu bản thân ngươi không dám, có thể phái một người ra, chỉ cần hai bên giao hẹn cùng một loại cảnh giới là được, các ngươi chẳng phải rất coi trọng công bằng sao?
- Để tự ta đi.
Nam Hoàng Vân Hi lạnh lùng đáp.
- Để ta thay ngươi.
Một giọng nói oai nghiêm trong đám đông truyền đến, một thanh niên thanh tú bước ra. Trông hắn vô cùng trẻ tuổi, nhưng trên người lại tràn ngập uy thế Tiên Vương, khí độ bất phàm.
Nam Hoàng Vân Hi thấy người vừa đến, ánh mắt như bị kiềm hãm lại, có chút kinh ngạc:
- Quân Mộng Trần!
Ánh mắt nàng nhìn về phía Quân Mộng Trần, dường như muốn nhìn xem có phải người kia đang ở cùng với Quân Mộng Trần hay không. Dù sao bọn họ cũng là đồng môn, quan hệ rất tốt, thế nhưng nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia.
- Nam Hoàng Vân Hi, ta đến thay ngươi xuất chiến, trảm một nghiệt xúc để ngươi hết giận.
Quân Mộng Trần đến bên cạnh Nam Hoàng Vân Hi nói. Tu vi của hắn cũng ở Tiên Vương sơ kỳ, nhưng khí tức lại dồi dào, hẳn là đang ở sơ kỳ đỉnh phong.
- Tự tìm chết.
Một số Vương tộc Yêu thú lạnh nhạt khinh thường nói.
Nam Hoàng Vân Hi nhìn Quân Mộng Trần, gật đầu đáp:
- Được.
Nàng tin tưởng thực lực và thiên phú của Quân Mộng Trần. Năm đó hắn vô cùng tỏa sáng, chỉ là bởi vì ở cạnh bên người nọ nên hào quang bị che khuất khá nhiều. Thế nhưng Nam Hoàng Vân Hi từng nhiều lần cùng hắn kề vai chiến đấu, đương nhiên biết điểm phi phàm của Quân Mộng Trần.
Từng bước từng bước, Quân Mộng Trần bước đến đài chiến đấu, ánh mắt nhìn xuống đám người Vương tộc Yêu thú, nói:
- Lăn ra đây.
Một số Tôn yêu thú dợm bước ra, những ánh mắt già trẻ lớn bé nhìn về một bóng dáng trong đó, nói:
- Để tộc Quỳ thú xuất chiến.
- Được.
Chư yêu gật đầu, chỉ thấy một pho tượng Yêu thú trong đó dợm bước lên, dừng ở đài chiến đấu. Ngay sau đó đài chiến đấu phát ra một tiếng nổ vang, cả bầu trời chấn động. Từ trên thân người kẻ vừa bay xuống này phát ra quang hoa sáng chói, trong cơ thể lâm râm tiếng sấm nổ vang, hơi thở nặng nề giống như tiếng sấm đùng đoàng. Lúc giẫm chân lại vô cùng nặng trĩu, gõ xuống trên người Quân Mộng Trần.
Bản thể của hắn là Thánh Thú Quỳ, Vương tộc Đại Yêu, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
- Ngày xưa sư huynh ta nướng thịt Bạch Hổ, hôm nay xem xem ta có cơ hội nướng thịt Quỳ Ngưu hay không.
Quân Mộng Trần giẫm chân đi đến khu vực Đế Mâu, Quỳ kia cũng bước vào. Trong phúc chốc, khoảng không trong Đế Mâu nổ rộ ánh quang hoa vô biên, bao phủ khắp không gian, từng đường ánh sáng khắp tứ phía bắn vào người Quân Mộng Trần và Quỳ.
Hàng nghìn hàng vạn ánh sáng phù văn hội tụ thành công kích hủy diệt đáng sợ, trực tiếp áp xuống nã vào thân thể Quân Mộng Trần và Quỳ, Quỳ chợt quát một tiếng, toàn thân xuất hiện sức mạnh Lôi Đình đáng sợ, bảo vệ toàn thân.
Còn Quân Mộng Trần lại bị một màn ánh sáng bao vây. Quầng sáng này vô cùng lóa mắt, Quân Mộng Trần đứng trong đó, sức mạnh của Đế Mâu mặc sức công kích điên cuồng, tẩy trừ toàn bộ thân thế hắn, hắn vẫn sừng sững bất động, giống như ánh sáng chói mắt của Đế Vương, quân lâm thiên hạ.
Đế Mâu biến hóa vô cùng lợi hại, càng thêm đáng sợ, trời đất biến đổi, hóa thành thế giới Tinh Không, Chư Thiên Tinh Thần. Có thiên thạch từ trên trời giáng xuống, vô cùng mạnh mẽ, có thể trực tiếp đập nát hủy diệt con người, uy lực không biết cuồng bạo đến mức nào.
Quỳ hóa thành bản thể Độc Giác, gã rống lên một tiếng to như trống sấm rền vang, tiếng sấm và chớp ầm ĩ sáng chói hung hãn công kích vào thiên thạch phía trên, hủy diệt đập nát nó. Phía sau Quân Mộng Trần như xuất hiện một cuộn tranh, hệt như như thế giới khác. Từ trong đó, một thanh trường mâu chuôi bạc hội tụ lại, sát phạt về phía không gian bên trên. Tựa như thần uy hàng thế, đập nát hết thảy thiên thạch trên kia.
- Đế Mâu này có thể không ngừng biến hóa, khiến công kích càng ngày càng mạnh.
Nội tâm của Tần Vấn Thiên hơi kinh hãi, từ nơi đây có thể nhìn thấy Nam Hoàng Vân Hi và Quân Mộng Trần, hắn cũng không ngờ đến. Hơn nữa, hai người họ cũng đã bước vào Tiên Vương rồi, thằng nhóc Quân Mộng Trần này thực lực đã mạnh hơn rất nhiều, đã có thể lột xác thăng hoa. Những năm gần đây đúng là không vô ích rồi.
- Đùng.
Chỉ thấy Quỳ bước ra, phát ra một tiếng động kinh thiên về phía Quân Mộng Trần, rúng động trời đất, động đến Lôi Đình, từ khoảng không gian cuồng bạo sinh ra Lôi Vực, nhằm đến về phía thân thể Quân Mộng Trần như muốn giết chết hắn.
- Thiên phú của đám Đại yêu này quả nhiên lợi hại, một tiếng rống cũng mạnh mẽ đến vậy.
Mọi người đều run sợ.
Quân Mộng Trần cũng rống to một tiếng, trong nháy mắt một thanh trường mâu màu bạc bức ra từ trong cuộn tranh chém về phía không trung như muốn hủy thiên diệt địa, đập nát Lôi Vực thành từng mảnh rơi rụng. Chỉ thấy cuộn tranh đó bay ra, trôi nổi trên trời, trong phút chốc một sức mạnh vô thượng bao phủ lấy tất cả, hóa mọi thứ thành Linh Vực, cuốn toàn bộ vùng không gian trên vào bên trong. Đoàn người bỗng sinh ra một loại ảo giác, như thể Quỳ đã bước vào trong Linh Vực của Quân Mộng Trần vậy.
Rất nhiều nhân vật lớn của Tiên Vương nhìn thấy cảnh tượng sắc sảo này, đây là.... sức mạnh trong lời đồn.
- Giết.
Quân Mộng Trần thét to một tiếng, bên trong cuộn tranh huyễn hóa ra vô vàn thanh trường mâu bạc đâm về phía Quỳ. Quỳ rống to, Lôi Đình rạch nát trời đất, thế nhưng trường mâu bạc đã quá nhiều, nhiều đến vô cùng tận, đang điên cuồng sát phạt. Quỳ điên cuồng gào rống, giãy dụa, muốn thoát khỏi khu vực này. Lại phát hiện trời đất đều bị bao phủ, căn bản không có cách nào bỏ chạy. Tiếng rầm vang lên không ngừng, cuối cùng toàn thân Quỳ đều bị đục lỗ, chết thảm ngay tại đó.
- Tên Quỳ Ngưu này ta giữ lại, sau này có cơ hội sẽ nướng lên ăn, chắc chắn là đồ bổ rồi.
Quân Mộng Trần nói, cuộn tranh cũng tiêu tán đi, Quỳ Ngưu kia cũng tan biến theo không thấy đâu nữa.
Rất nhiều cường giả tròn mắt nhìn, quả nhiên là Đại Thời Đại, cường giả xuất hiện lớp lớp, thân thể đáng sợ đến kinh ngạc như vậy cũng đã xuất hiện rồi.
- Làm càn!
Vương tộc Yêu thú ngồi trên Vương tọa trong cung điện Huyền Thiên lạnh băng mở miệng.
- Ngươi mới làm càn, chẳng phải thua rồi sao, có phải nên thả người rồi không?
Quân Mộng Trần ngẩng đầu nói.
- Ha ha, Yêu tộc các ngươi không được đâu nha, khảo nghiệm Đế Mâu chỉ vừa mới bắt đầu, đã bị đánh chết rồi.
Một cường giả thế lực tối cao cười to nói.
- Các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn thả người đi, Nam Hoàng thị các người, đám Yêu tộc này không nên dây vào đâu.
Cường giả tộc Doanh thị lạnh lùng mở miệng.
- Là vậy sao?
Một Yêu thú trẻ tuổi lộ ra vẻ yêu dị, tay cầm lấy Nam Hoàng Sênh Ca, cười quỷ dị nói:
- Đã nguyện đánh cược, thua thì nhận thua, ta thả người.
Vừa nói, hắn ném Nam Hoàng Sênh Ca về phía trước, liền sau đó ngón tay đâm vào, rầm một tiếng, Nam Hoàng Sênh Ca trên không phun ra máu tươi, sức sống yếu đi trong nháy mắt.
- Sênh Ca!
Nam Hoàng Vân Hi kinh hãi, thân người lóe lên, đón lấy Nam Hoàng Sênh Ca. Nàng lấy ra một viên đan dược đặt vào trong miệng Nam Hoàng Sênh Ca, đồng thời bảo vệ tâm mạch của Nam Hoàng Sênh Ca, nói:
- Vận chuyển tiên lực.
Nam Hoàng Sênh Ca gật đầu, hai người đắm mình trong ngọn lửa Phượng Hoàng, hệt như Niết Bàn. Người của Nam Hoàng thị lạnh băng nhìn gã Yêu thú trẻ tuổi kia, rồi lại lạnh lùng quét qua phía cường giả của Doanh thị Nhất Mạch. Đám người này luôn cố ý khích tướng đám người Vương tộc Yêu thú xuống tay với Nam Hoàng thị bọn họ, quả thực vô cùng đê tiện.
- Không biết xấu hổ!
Trong người Quân Mộng Trần lửa giận bừng bừng.
- Ta chỉ đáp ứng việc thả người thôi, đã làm rồi đấy.
Gã Yêu thú trẻ tuổi lạnh nhạt nói:
- Còn dám tiếp tục sao?
- Có gì không dám.
Quân Mộng Trần lãnh đạm đáp.
- Vậy được.
Người của Vương tộc Yêu thú ánh mắt lạnh như băng, lộ ra sát niệm. Những người của thế lực tối cao phía con người đều đang trong trạng thái xem náo nhiệt. Cường giả của tộc Doanh thị cười nói:
- Tộc con người bọn ta xuất hiện Thiên Kiêu, nhất định có thể quét sạch Yêu tộc, giết chết hết bọn chúng.
- Ừ, thiên phú của người này rất tốt, thay con người bọn ta trảm yêu.
Tiên Vương cao nhất của Sâm La Tiên Quốc mở miệng.
- Thua rồi vẫn không chịu ngừng còn muốn tiếp tục chiến. Các ngươi còn muốn chơi thì ta chơi cùng các ngươi.
Chỉ nghe một giọng nói truyền đến, ngay sau đó một bóng dáng cường giả bước ra. Tần Vấn Thiên nhìn về phía người đi đầu này, chính là vị Tiên Vương lãnh đạo quân nhân năm đó tham gia trận chiến Đông Thánh Tiên Môn và Thiên Biến Tiên Môn, Thác Bạt Tiên Vương thánh thiên, sức mạnh siêu phàm.
Quân Mộng Trần, là theo các vị cường giả Thiên Phù Giới đến đây.
- Tính cả ta nữa.
Tần Vấn Thiên bước ra, Thác Bạt thánh thiên cùng bọn người Quân Mộng Trần nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên, bọn họ có thể cảm nhận được đây là đệ tử của Thiên Phù Giới bọn họ. Chỉ có điều họ vẫn chưa từng thấy qua Tần Vấn Thiên, đương nhiên Thiên Phù Giới rất lớn, cường giả nhiều như mây, một số người họ chưa từng gặp qua cũng là điều bình thường, chỉ cần biết đồng môn là đủ rồi.
Thác Bạt thánh thiên khẽ gật đầu với Tần Vấn Thiên, thấp giọng nói:
- Được, các hạ tên gọi là gì?
- Đao Kiếm Tiên Vương.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, phía sau hắn vác một đao một kiếm, xưng hô này quả thật rất phù hợp.
- Rất tốt, chư vị đều là Thiên Kiêu của Tiên Vực ta, vừa hay có thể chép ép đánh hạ bọn Yêu tộc kiều ngạo.
Người của Doanh thị Nhất Mạch ngồi trên vương tọa trên không cười nói, ra dáng chỉ huy từ trên cao.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn về phía người của Doanh thị Nhất Mạch, hờ hững mở miệng:
- Lăn xuống đây, chỗ đó các ngươi không có tư cách ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận