Thái Cổ Thần Vương

Gia Pháp Của Tần Vấn Thiên

Tần Vấn Thiên mượn truyền tống đại trận của Trường Thanh tiên quốc trở về Thiên Biến tiên môn một chuyến, phát hiện Thiên Biến Đế Quân và Bạch Vô Nhai đều không có mặt mà đã đi Cổ Đế thành, mà còn Đông Thánh cũng đang ở trong Cổ Đế thành, không chỉ có như vậy, bây giờ tất cả Tiên Vực không biết có bao nhiêu cường giả đã lao tới Cổ Đế thành, trận thế không nhỏ hơn việc Yêu Thần sơn xuất hiện lúc trước.
Tần Vấn Thiên dặn Tề Dự, bảo hắn ta mang cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc đi Cổ Đế thành thí luyện trước, gặp chuyện thì tự mình quyết đoán, những người này đều là Tiên Vương siêu phàm, đương nhiên đi Cổ Đế thành không cần Tần Vấn Thiên phải lo lắng, huống chi, sức chiến đấu sau khi bọn họ kết trận có thể nói là siêu phàm, cho dù đối mặt nhân vật đỉnh phong cũng không cần sợ.
Tiếp theo, Tần Vấn Thiên lại quay về Trường Thanh tiên quốc, một ngày sau, Thanh Nhi xuất hiện trong phủ công chúa hoàng cung tiên quốc.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Thanh Nhi trở về phủ công chúa, nàng mặc váy dài trắng tinh, khí chất phiêu nhiên, cao quý tao nhã, thánh khiết vô song, giống như cửu thiên huyền nữ vậy, kinh diễm không thể khinh nhờn, bây giờ Thanh Nhi đã đạt cảnh giới Tiên Vương nên khí chất càng xuất chúng hơn trước, Tần Vấn Thiên nhìn giai nhân trước mắt, thấy hơi ngơ ngác, Thanh Nhi cũng lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù vẫn bình thản lạnh lùng như cũ, nhưng mà trong con ngươi kinh diễm kia chất chứa tình cảm sâu nặng.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên đi lên phía trước, kéo bàn tay nhỏ xinh của Thanh Nhi, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc của nàng.
- Sư tôn đi Cổ Đế thành rồi, nàng hạ lệnh cho các đệ tử cùng đi.
Thanh Nhi nhẹ giọng nói, khiến cho Tần Vấn Thiên sửng sốt, xem ra sóng gió dấy lên từ Cổ Đế thành quá lớn, Tiên Đế khắp nơi đều đi đến đó.
- Nàng cũng phải đi sao?
Tần Vấn Thiên thấy không nỡ.
- Chàng có muốn ta đi không?
Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, giòn giã hỏi.
- Không muốn.
Tần Vấn Thiên lắc đầu, hắn không nỡ, đã nhiều năm không gặp, hắn không nỡ cho Thanh Nhi lại rời khỏi, huống hồ, bây giờ trong Cổ Đế thành có rất nhiều nguy hiểm, mây gió xoay vần, xinh đẹp như vị hôn thê sao hắn yên tâm được, giờ yêu thú hoành hành trong Cổ Đế thành, thiên kiêu vô tận, những người đó không sợ gì cả.
- Vậy ta không đi.
Thanh Nhi nhẹ giọng nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên đọng lại, nhẹ giọng nói:
- Thanh Nhi, nàng thật tốt.
- Vậy chàng dịu bồi thường Thanh Nhi tỷ tỷ như thế nào?
Mạc Khuynh Thành đã đi tới, cười khẽ nói.
- Thanh Nhi, ta lấy thân báo đáp cho nàng nhé?
Khóe miệng Tần Vấn Thiên cong lên một ý cười.
- Chàng muốn chiếm tiện nghi à, không có cửa đâu.
Mạc Khuynh Thành kéo Thanh Nhi nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, mặc kệ người này đi, chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, thế nào?
- Được.
Thanh Nhi mỉm cười gật đầu, hai người nói xong thì sóng vai mà đi, ném Tần Vấn Thiên sang một bên.
Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, đây là hậu cung muốn làm loạn sao... Tuyệt đối không thể tiếp tục ngồi xem như vậy nữa, nhất định phải hành động mới được, nhìn hai bóng dáng tuyệt mỹ kia, nụ cười Tần Vấn Thiên lại trở nên bỉ ổi, hai vị mỹ nhân tuyệt thế đáng thương, đâu có biết người này đang nghĩ gì.
Mấy ngày sau, một nơi cách tiên quốc hoàng cung vô cùng xa xôi, có một mảnh biển hoa giống như chốn tiên cảnh, nơi này là lãnh thổ của một vị mỹ nữ Tiên Vương trong Trường Thanh tiên quốc quản lý, giữa biển hoa mờ mịt, có hai nàng đang nhảy múa, giống như Tiên Cảnh Nhân Gian, Mạc Khuynh Thành vô cùng sinh động, nàng hái các loại kỳ hoa, mang lên đầu Thanh Nhi, cười nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp.
- Muội cũng vậy mà.
Thanh Nhi nhẹ nhàng cười nói.
- Hoa tuy đẹp, nhưng người còn đẹp hơn, không đẹp bằng hai người các nàng.
Tần Vấn Thiên đứng sau lưng nói.
Thanh Nhi cảm thấy hết sức ngọt ngào, lại nghe Mạc Khuynh Thành cười khẽ nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ đừng nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, chúng ta đừng để ý tới hắn tiếp tục đi chơi đi.
Thanh Nhi quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên một cái, một nụ cười khiến chúng sinh chao đảo, quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ, sau đó tiếp tục nắm tay Mạc Khuynh Thành chạy về phía trước, coi sự tồn tại của hắn như không khí, điều này khiến trán Tần Vấn Thiên nổi lên hắc tuyến, trong lòng suy nghĩ, xem ra phải tìm một cơ hội thi hành gia pháp với nha đầu Khuynh Thành kia, dám nghịch ngợm như vậy.
Mấy tháng sau, trên một mảnh đất của Bắc Phương tiên vực, một ngọn cổ phong nguy nga, vô cùng hùng vĩ, đằng trước là biển, núi biển nối liền, trời biển tiếp giáp, cảnh trí bậc này đẹp không sao tả xiết.
Mặt trời rực rỡ đi ra từ phía Đông, trên đỉnh cổ phong, có ba bóng dáng nhìn như vô cùng nhỏ bé, lẳng lặng ngồi trên tảng đá to bên vách núi, nhìn ra ngoài biển xa, nhìn kia ánh mặt trời từ từ sáng ngờ, lúc mây hồng dâng lên, một vòng mặt trời đỏ rực song song cùng mặt biển, có ánh sáng màu đỏ chiếu rọi lên người ba người, Tần Vấn Thiên ngồi giữa, Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi ngồi hai bên trái phải, lẳng lặng tựa vào người hắn, hưởng thụ yên tĩnh khó có được này.
- Đẹp quá.
Trong mắt Mạc Khuynh Thành đầy ngập ngọt ngào, tu hành cảnh giới như Tần Vấn Thiên, muốn xem cảnh đẹp gì cũng vô cùng dễ dàng,nhưng người tu hành chỉ lo tăng tiến thực lực, có bao nhiêu người có được niềm vui nhàn hạ thoải mái này, sợ là chỉ có người đặt người mình yêu trong lòng mới có thể cùng đi bầu bạn thưởng thức phong cảnh.
Tuy thực lực Mạc Khuynh Thành cũng đang không ngừng mạnh lên, nhưng thực ra nàng càng ngày càng hoài niệm thời thiếu nữ lúc trước, những ngày mới quen Tần Vấn Thiên ở Sở quốc, yêu say đắm mông lung, an bình ngọt ngào, sau khi đi tới tiên vực, mỗi lần tu hành hoặc là đi ra ngoài Tần Vấn Thiên thì mất rất nhiều năm, mặc dù nàng hiểu Tần Vấn Thiên, nhưng làm gì có ai không hy vọng người trong lòng mình có thể làm bạn bên cạnh không xa rời, lần này Tần Vấn Thiên có thể đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy cùng các nàng, nàng thật sự vô cùng vui vẻ.
- Tâm trạng còn tốt hơn.
Tần Vấn Thiên dịu dàng cười nói, du ngoạn thưởng thức phong cảnh, phần nhiều phải xem người làm bạn bên người là ai, nếu hắn một mình ra ngoài, hoặc là đi ra ngoài cùng với người không quen, làm sao có tâm trạng như giờ phút này chứ.
- Ừ.
Mạc Khuynh Thành trong lòng Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nếu không phải có Tần Vấn Thiên làm bạn bên cạnh, cho phong cảnh có đẹp hơn, há lại có tâm trạng thưởng thức.
Tần Vấn Thiên thấy Thanh Nhi không có phản ứng, cúi đầu nhìn thoáng qua giai nhân trong lòng, nhưng vừa nhìn thì Tần Vấn Thiên lại cảm thấy trong lòng run lên, chỉ thấy bên khóe mắt Thanh Nhi đang treo một bên một giọt nước mắt long lanh, óng ánh trong suốt dưới ánh mặt trời buổi sớm, nhìn như bảo thạch không tỳ vết.
Nhưng mà không phải Thanh Nhi không vui, trên dung nhan bình thản lạnh lùng của nàng hiện ra một nụ cười vô cùng thỏa mãn ấm áp, có cả nhu tình vô tận.
- Thanh Nhi, Khuynh Thành, ta xin lỗi.
Trong lòng Tần Vấn Thiên tự trách, hắn mới biết được, hóa ra hai nàng muốn muốn ở cạnh hắn bao nhiêu, cho dù chỉ làm bạn đơn giản như vậy, các nàng cũng vô cùng quý trọng.
Tần Vấn Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Thanh Nhi, đôi mắt trong veo của Thanh Nhi ngơ ngẩn nhìn hắn, chớp chớp, nàng không phản kháng, để mặt cho Tần Vấn Thiên thưởng thức môi thơm của nàng.
- Ai nha.
Một tiếng kinh hô cắt ngang ý cảnh, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, thấy mặt Thanh Nhi đỏ ửng lên, thậm chí sắc đỏ đã lan tràn đến cổ, đẹp không sao tả xiết, Tần Vấn Thiên thấy hơi buồn bực nhìn Mạc Khuynh Thành, đã thấy Mạc Khuynh Thành cười khẽ nói:
- Có cần ta né tránh một phen không?
- Khuynh Thành.
Thanh Nhi liếc Mạc Khuynh Thành một cái.
- Thanh Nhi, nàng nói xem có phải ta nên trừng phạt nha đầu Khuynh Thành này không ?
Tần Vấn Thiên hỏi Thanh Nhi hỏi, nha đầu này quá đáng giận, nhất định phải dùng gia pháp hầu hạ.
- Được.
Thanh Nhi gật đầu, Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Tần Vấn Thiên cười xấu xa, đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, nhưng không trốn đi đâu được, một tay Tần Vấn Thiên ôm nàng vào trong lòng, một tiếng bốp thanh thúy vang lên, trong chớp mắt mặt của Mạc Khuynh Thành xấu hổ đến đỏ bừng, còn đỏ hơn cả Thanh Nhi vừa rồi, cái tên háo sắc này vậy mà... Vậy mà vỗ lên mông nàng, mà còn ngay trước mặt Thanh Nhi...
- Cảm giác không tệ.
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng, lại nghe một tiếng bốp, Tần Vấn Thiên vô sỉ nói:
- Khuynh Thành, nếu sau này nàng không nghe lời, đây là gia pháp đó.
Lúc này Thanh Nhi cũng mở to mắt há hốc mồm, sao người này lại như vậy, sau này hắn có thể đối xử với nàng như vậy không? Vừa nghĩ vậy Thanh Nhi cảm thấy cả người nóng lên, xấu hổ không chịu được.
- Thanh Nhi tỷ tỷ.
Mạc Khuynh Thành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thanh Nhi, lại thấy Thanh Nhi xoay đầu đi nói:
- Ta không thấy gì xả.
- Sau này còn dám làm chuyện xấu không?
Tần Vấn Thiên cười nhìn Mạc Khuynh Thành, đôi má của Mạc Khuynh Thành đỏ đến mức có thể nhỏ máu, cuống quít lắc đầu.
- Khuynh Thành, vậy mới ngoan chứ.
Tần Vấn Thiên mỹ mãn nở nụ cười, ôm giai nhân, hôn lên môi Mạc Khuynh Thành, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, đương nhiên Tần Vấn Thiên hắn phải đối xử bình đẳng.
Hôn đến chỗ động tình, Mạc Khuynh Thành cũng buông thẹn thùng xuống, nhiệt tình đáp lại Tần Vấn Thiên, Thanh Nhi quay đầu lại thấy cảnh này nhẹ nhàng cười cười, tay khẽ huy động, nhất thời có màn che bay lên, che lại vùng không gian có Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, mang theo vài phần khó xử, nàng đi một mình thôi, để cho Tần Vấn Thiên chấp hành gia pháp...
Xuân đi thu tới, năm tháng không ngừng trôi qua, Cổ Đế thành chấn động tiên vực, không ngừng có cơ duyên xuất hiện, thậm chí đạo thống nhất truyền thừa thứ hai hàng lâm Cổ Đế thành, buông xuống từ trên vòm trời , không biết bao nhiêu người trong Cổ Đế thành tranh đoạt cơ duyên, cạnh tranh với nhau, chuẩn bị đánh bại hết người trong thiên hạ, tỏa sáng trong Đại Thời Đại này.
Nhưng mà lại có người giống như quên mất phân tranh của thiên hạ, chỉ làm bạn hồng nhan, du lịch xem hết cảnh đẹp thế gian.
Trong nháy mắt, đã qua mấy năm, bọn Tần Vấn Thiên đã đi tới một tòa tiên thành nằm ở nam bộ Tiên Vực, hơn nữa đã ở lại nơi này mấy tháng, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì tiên thành này phong cảnh cực đẹp, có sông có núi, có rất nhiều tiên hồ, đi không hết.
Lúc này, trên một tiên hồ, có rất nhiều thuyền rồng thuyền hoa đang nhẹ nhàng nổi trên tiên hồ, trong tiên hồ còn có không ít đình đài đứng sừng sững, có mỹ nhân đánh đàn nhảy múa, cũng có công tử ngâm thơ vẽ tranh, nhàn nhã tự tại, giống như vùng thế ngoại đào nguyên, ít đi phân tranh trong thiên hạ, chỉ có tình thơ ý hoạ.
Ở trên một con thuyền rồng tao nhã, một vài nữ tử đang chèo thuyền, phía đầu thuyền có một bóng dáng nhàn nhã tự tại nằm nghiêng, thưởng thức phong cảnh trước mắt, bên cạnh có hai vị mỹ nữ tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành đút hoa quả cho hắn, hai vị nữ tử tuyệt sắc nhân gian kia có khí chất siêu nhiên , nữ tử điều khiển mái chèo có khi vụng trộm trông lại, nhìn thanh niên nằm ở kia, cũng không biết sao người này có phúc như vậy, thậm chí có hai vị tuyệt sắc giai nhân bực này hầu hạ, trong tiên hồ mỹ nữ như mây, nhưng nữ tử xinh đẹp như vậy, các nàng cũng chưa từng gặp qua.
Còn tên kia cứ làm ra tư thái hưởng thụ, sao lại nhẫn tâm bắt hai vị giai nhân hầu hạ hắn, đúng là đáng giận.
- Khuynh Thành, có mệt không, có muốn ta tới hầu hạ nàng không?
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, hư hỏng cười nói.
Thanh Nhi bên cạnh hé miệng cười, hiện giờ nàng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên nên không còn lạnh lùng như trước, tươi cười nhiều hơn, trừ phi có người ngoài.
- Không mệt.
Khuynh Thành trừng Tần Vấn Thiên một cái, nào dám nói mệt, từ sau ngày đó, nếu nàng dám trêu chọc Tần Vấn Thiên, người này lập tức dùng gia pháp hầu hạ, thực lực của nàng xa xa không bằng Tần Vấn Thiên, không thể phản kháng, những năm gần đây, không thể chống lại Tần Vấn Thiên.
- Khuynh Thành, nàng đối xử với ta thật tốt.
Tần Vấn Thiên vô sỉ nói, vẻ mặt Mạc Khuynh Thành hắc tuyến, có điều trong lòng lại vô cùng ấm áp, nếu có thể như vậy cả đời, nàng cũng bằng lòng luôn hầu hạ bên cạnh hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận