Thái Cổ Thần Vương

Vả Miệng

Tần Vấn Thiên nhìn bóng Hoa Thái Hư biến mất, thở dài một tiếng, nhớ lại năm đó, Đông Thánh Tiên đế hàng lâm tiểu thế giới, uy áp thiên hạ, đó là lần đầu tiên hắn và Hoa Thái Hư nhìn thấy đại nhân vật của tiên vực, dù là Đông Thánh, hay là Bạch Vô Nhai sư huynh, Diễm Uyên Tiên Vương, Vạn Hóa Tiên Vương, đều là Đại Năng Giả cao cao tại thượng.
Hiện giờ, thế sự biến ảo, Bạch Vô Nhai sư huynh bước vào cảnh giới Tiên Đế, Diễm Uyên Tiên Vương đã sớm vẫn lạc trong tay Bạch Vô Nhai, Đông Thánh Tiên môn bị phá, Đông Thánh Tiên đế bái nhập môn hạ của Đoạt Thiên lão ma, mà hiện giờ, Vạn Hóa Tiên Vương vẫn lạc trong Cổ Đế thành, mấy trăm năm qua đi, thế sự xoay vần, có lẽ, chỉ có thời gian là có thể chứng kiến mọi chuyện, dù là hạng người phong lưu bậc nào, thế giới võ đạo tàn khốc này, có ai có thể mãi mãi cao cao tại thượng, đi lên con đường này, chỉ đành thân bất do kỷ.
Vung tay lên, Tần Vấn Thiên lại hóa thân thành Đao Kiếm Tiên Vương, trong con ngươi của hắn có ý vô cùng cứng cỏi, tu hành giới tàn khốc, hắn không thể lay động thiên hạ nhưng chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, hắn mới có thể khiến bi kịch không xảy ra trên người mình.
Bước ra một bước, Tần Vấn Thiên ngóng nhìn đạo thống truyền thừa đang rơi xuống, trong lòng có muôn vàn cảm khái.
Quay lại Cổ Đế thành, đế vận mà hắn đã từng tích tụ mà lại biến mất không thấy, không còn cách nào, đây là quy tắc của Cổ Đế thành, nếu người rời khỏi rồi lại quay về, thì cũng cần bắt đầu tích tụ đế vận lại từ đầu.
Cổ Đế thành ba mươi năm sau, náo nhiệt hơn ba mươi năm trước rất nhiều, cho dù là sơn mạch hoang vu, cũng có thể thấy được rất nhiều Tiên Vương tu hành, phía sau bọn họ không có đế vận, ba mươi năm nói ngắn thì rất ngắn, nhưng đối với Cổ Đế thành mà nói, một biển cường giả Tiên Vực hội tụ ở nơi này, có thể tưởng tượng ra sự rầm rộ hiện giờ.
Hiện giờ những người biết hắn trong Cổ Đế thành đã không nhiều lắm, bọn họ nhìn thấy trên người Tần Vấn Thiên không có đế vận, thần sắc vô cùng đạm mạc, thậm chí chẳng muốn nhìn nhiều một cái, đây là một người mới tới Cổ Đế thành, nếu không thì hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút đế vận, phải biết rằng, những người đế vận cực mạnh trong Cổ Đế thành đã có thể hấp thụ ánh sáng quy tắc của đạo thống truyền thừa này, quả thực không biết có bao nhiêu đáng sợ, hai mắt bọn họ lấp lánh ánh sáng như ngọc, có thể nhìn thấu tất cả.
Tần Vấn Thiên đi thẳng một đường, có thể cảm nhận được khí thế của tất cả Tiên Vương trong Cổ Đế thành vô cùng bất phàm, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều đã mang cứng cỏi chi ý, cho dù cường giả tuổi tác gì cũng có, rất nhiều người đều đang tìm một mảnh bảo địa, ngồi ở đó tu hành cảm ngộ đạo thống.
Càng đến gần đế thành trung tâm Cổ Đế thành thì cường giả càng nhiều, nhân vật đế vận phi phàm cũng là chuyện thường, đạo thống truyền thừa của nơi này càng thêm rõ ràng hoàn thiện, tụ tập càng nhiều người phi thường, nhưng nhiều người, thì tranh đấu cũng nhiều, rất nhiều người vì đế vận, vì bảo vật, sẽ chiến đấu, sát phạt, tranh đoạt lẫn nhau.
Hiện giờ mọi người trong Cổ Đế thành biết đế vận là cường thịnh thế nào, chiến đấu, tín ngưỡng, khiến người sùng bái, sợ hãi, đều có thể tăng cường đế vận, có thể danh chấn Cổ Đế thành khiến đế vận cực thịnh, thí dụ như những nhân vật đỉnh phong kia, không ai không biết.
- Nơi đó, đế vận thật mạnh.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn tới một chỗ, ở đó có gió lốc đế vận đang nổi lên, đế vận thuần khiết không tỳ vết, giống như đã trải qua lột xác, giống như thần quang, ánh sáng phù văn đạo thống truyền thừa hạ xuống trong thiên địa lại dung nhập vào trong ánh sáng của đế vận, rót ánh sáng vào, hóa ra đế vận cường đại đến một mức nào đó, sẽ có hiệu quả như vậy, đúng là kinh người.
Thấy cảnh tượng như vậy thân hình Tần Vấn Thiên chớp lóe, di chuyển sang chỗ đó, mặc dù nhìn như gần trong gang tấc, nhưng thật ra khoảng cách tương đối xa xôi, đó là trên một tòa cổ phong độc lập đứng ngay giữa Đế Thành, có một một bóng dáng như thần nữ đang đứng, cả người nàng không có một tia tỳ vết nào, hoàn mỹ đến tận cùng, đường cong linh lung, da thịt hơn tuyết, giữa mi tâm có ấn ký hoa mai, thêm vào đó là đế vận rộng lớn vô thượng kia, khiến cho người ta không nhịn được muốn cúng bái.
- Là nàng.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn từng gặp nàng này, năm đó lúc chiến đấu với tuyệt thế thái tử từng nhìn thấy nàng, vị tuyệt sắc mỹ nữ của tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ, lúc trước thấy đế vận của nàng thì biết là nàng vô cùng mạnh mẽ, không nghĩ tới bây giờ, đã đáng sợ đến mức này, đế vận có thể hỗ trợ nàng hiểu được đạo thống truyền thừa.
- Ầm.
Đúng lúc này, trời đất nơi xa vang lên những tiếng nổi chấn động, hư không run lên, đất đai run rẩy, âm hưởng ầm ầm không ngừng, ánh mắt rất nhiều người chuyển sang chỗ đó, chỉ thấy nơi đó, đột nhiên xuất hiện một pho tượng tuyệt thế đại yêu kinh khủng, thân hình hắn khổng lồ, hóa thân mấy vạn trượng, che lấp cả mặt trời, lúc bước ra một bước, như có thể san mọi thứ thành bình địa.
Ầm ầm, cước bộ của hắn bay thẳng đến bên này, hai mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào nữ tử cửu vĩ yêu hồ trên cổ phong.
Ánh sáng hoàng kim vạn trượng nở rộ xung quanh thân hình khổng lồ đến đáng sợ kia, giống như ác ma hoàng kim, đây một đại yêu là man hoang, ánh mắt của hắn ta băng lãnh nhìn chằm chằm vào nữ tử, phun ra một câu:
- Ngươi giết tộc nhân của ta để đoạt lấy đế vận mạnh mẽ, yêu hồ, ta muốn ngươi sau này phải phụng dưỡng ta? Hừ.
Nữ tử không thèm để ý đến đối phương, giống như không biết đối phương xuất hiện, nàng vẫn nhắm mắt lại, vạn vật trong thế gian không có quan hệ gì với nàng.
Chung quanh, lại không ngừng có cường giả hội tụ đến, hình như muốn xem náo nhiệt.
- Ầm.
Trong trời đất lại vang lên một tiếng thật lớn, chỉ thấy ác ma hoàng kim khổng lồ kia đánh ra một chưởng, che lấp mặt trời, trong khoảnh khắc đó, vô tận thần hoa hoàng kim hóa thành Thiên Địa Lao Tù, giết hết mọi thứ, càn quét hạ xuống.
Cuối cùng nữ tử trên cổ phong cũng mở mắt ra, giữa hai mắt nàng bắn ra ánh sáng lấp lánh như ngọc, quần áo sạch sẽ tinh khiết phất phới trong gió lốc, đôi mắt của nàng vô cùng đáng sợ, nhìn xuyên qua mọi thứ, trong nháy mắt đã nhìn xuyên qua đồng tử của vĩ đại đối phương.
- Ầm ầm...
Tiếng nổ tung kinh khủng vang lên, bàn tay khổng lồ kia tiếp tục hạ xuống, có điều tốc độ lại dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại trong hư không, thân hình khổng lồ kia, giống như biến thành một pho tượng thật sự, cứng ngắc ở đó.
- Ngươi có nguyện làm nô bộc cho ta, cả đời thủ hộ ta?
Đột nhiên nữ tử mở miệng, có vẻ vô cùng mạc danh kỳ diệu, nhưng mà thân hình đại yêu khổng lồ kia nhúc nhích, thu hồi bàn tay, chậm rãi cử động cơ thể, giữa đôi mắt vĩ đại như có ánh sáng yêu dị, lập tức gật đầu nói:
- Ta bằng lòng.
- Quỳ xuống.
Giọng nói của nữ tử mềm mại đáng yêu, giống như giọng của thần nữ, một tiếng ầm vang nổ tung, thân hình khổng lồ kia quỳ trên mặt đất.
- Nếu có người tiến đến quấy rầy ta tu hành, giết không tha.
Nữ tử yên lặng mở miệng.
- Vâng ạ.
Đại yêu mạnh mẽ kia cứ thế quỳ ở nơi đó, nghe lời của nàng, vô cùng cung kính, giống như đã hoàn toàn thần phục.
- Thật mạnh.
Mọi người run sợ, nhìn kia bóng dáng giống như thần nữ kia, sâu sắc cảm thấy người này là không thể chiến thắng, chỉ liếc mắt một cái đã khiến một đại yêu phải thần phục, bị khống chế, quỳ trên mặt đất.
- Sau khi nhận được đạo thống truyền thừa, nàng trở nên đáng sợ hơn trước nhiều.
Rất nhiều cường giả cảm thấy vô lực, như vậy nữ tử hoàn mỹ không có khuyết điểm như vậy, cho dù là yêu, bọn họ cũng bằng lòng cưới làm thê tử, nếu có thể có được nữ tử như vậy, thật là không uổng cuộc đời này, nhưng mà thực lực của nàng khiến cho không ai dám bất kính với nàng, những kẻ đã từng bất kính với nàng, đều đã chết rồi.
Một bóng hình xinh đẹp lóe lên, hàng lâm giữa hư không, thấy một màn như vậy trong đôi mắt nàng sinh ra một tia vô lực, những năm gần đây, nàng vẫn lấy nữ tử này làm mục tiêu, muốn vượt qua nàng nhưng mà lại phát hiện không có hi vọng gì, hồ ly tinh này không chỉ thắng nàng trên dung nhan khí chất, thực lực cũng khiến nàng phải tuyệt vọng.
- Chỉ liếc mắt một cái, nếu ta giao thủ cùng nàng, có thể chịu đựng được uy lực của ánh mắt đó không?
Trong lòng Hứa Thanh Dao nói nhỏ, bản thân nàng cũng là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng mà cùng so sánh với nữ tử trước mắt, lại có vẻ kém cỏi không ít.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng chậm rãi dịch chuyển, nhìn các cường giả xung quanh, ngay lập tức, con ngươi tối đen mỹ lệ của nàng ngừng lại ở đó, dừng trên một người.
Người này biến mất trọn vẹn ba mươi năm, nhưng ấn tượng hắn để lại cho nàng quá sâu, thế cho nên dù đã qua ba mươi năm, nàng chỉ cần nhìn một cái là nhận ra hắn ngay, Đao Kiếm Tiên Vương.
Hình như Tần Vấn Thiên có điều phát hiện, ánh mắt chuyển sang lập tức nhìn thấy một gương mặt mỹ lệ, đúng là Hứa Thanh Dao lúc trước bị mình khinh bạc đùa giỡn, đúng là trùng hợp.
- Nhiều năm không thấy, Thanh Dao tiên tử, đã lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên thấy Hứa Thanh Dao còn đang sững sờ, không khỏi mỉm cười mở miệng.
Nhìn thấy nụ cười có ý đùa giỡn của Tần Vấn Thiên, Hứa Thanh Dao nhất thời cắn môi, trừng Tần Vấn Thiên, nhìn thấy sau lưng Tần Vấn Thiên không có đế vận, nhân tiện nói:
- Không nghĩ tới sau một trận chiến năm đó ngươi lại đi khỏi Cổ Đế thành, hiện giờ trở về chẳng lẽ muốn rửa nhục báo thù hay sao?
- Rửa nhục?
Tần Vấn Thiên ánh mắt lộ ra vẻ thú vị, hắn không cảm thấy chiến bại lúc trước là chuyện sỉ nhục gì, không chỉ có hắn, trên thực tế, những người tận mắt chứng kiến trận chiến ấy không có ai cho rằng trận chiến đó Tần Vấn Thiên bại là sỉ nhục, nếu không thì sau trận chiến ấy, đế vận của Tần Vấn Thiên hẳn không thể tăng cường, trong Tiên Vương Chi Cảnh đã đánh bại Hoàng Cửu Thiên, lại chiến đấu cùng tuyệt thế thái tử, nếu chuyện này cũng xem như sỉ nhục, như thế rất nhiều thiên kiêu trong Cổ Đế thành tính là cái gì?
- Xem ra sau khi tu vi của Thanh Dao tiên tử tiến bộ, thì đã quên bài học năm đó.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên mang theo vài phần đùa giỡn, Hứa Thanh Dao nhìn hắn, nháy mắt nhớ tới năm đó tên hỗn đản này khinh bạc mình, hai tay sờ loạn trên người mình, sắc mặt của nàng trầm xuống trong nháy mắt, vốn dĩ không có oán niệm gì với Tần Vấn Thiê, chỉ là cố ý mỉa mai hắn vài câu, không nghĩ tới tên hỗn đản này lại nhắc tới chuyện cũ.
Tu vi của Hứa Thanh Dao quả thực có tiến bộ, sau ba mươi năm, nàng đã đột phá từ Tiên Vương Trung Giai đến chỗ Tiên Vương Đỉnh Phong, có thể thấy được ba mươi năm lịch lãm Cổ Đế thành này nàng cũng không sống uổng.
- Bài học?
Ánh mắt không ít Tiên Vương xung quanh nhìn về phía Tần Vấn Thiên, có người nghi ngờ, ba mươi năm trước có rất nhiều người không có mặt tại Cổ Đế thành, nên cũng không biết Đao Kiếm Tiên Vương.
Cũng có mấy người nhìn thấy đao kiếm sau lưng Tần Vấn Thiên, dần dần nhớ tới một vài chuyện lớn xảy ra trong Cổ Đế thành ba mươi năm trước, không khỏi lộ ra vẻ mặt thú vị, hóa ra là hắn đã quay lại.
- Thanh Dao tiên tử, không bằng chúng ta lại tâm sự chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt thêm bảy ngày bảy đêm đi, bổn tọa vô cùng nhớ nhung những chuyện đã xảy ra trong bảy ngày năm đó.
Tần Vấn Thiên thấy Hứa Thanh Dao nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục cười nói.
- Đúng là hắn, Đao Kiếm Tiên Vương trở về rồi.
Có người thấp giọng nói.
- Đao Kiếm Tiên Vương, hắn là ai vậy?
Cũng có người không biết.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thanh Dao lạnh như băng nhìn Tần Vấn Thiên, tên hỗn đản này, còn dám hung hãn như năm đó, vậy mà lại một lần nữa nói ra lời khinh bạc trước mặt mọi người.
- Cho dù ngươi là ai, dám nói chuyện với Thanh Dao tiên tử như thế, lập tức vả miệng đi.
Hứa Thanh Dao vừa muốn nói gì đó thì đã có một người đi ra, chắn trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên băng lãnh nói, ngạo nghễ vô cùng, một màn này khiến cho những người biết chuyện năm xưa mở to hai mắt, tất cả đều lộ ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch, chuyện này cũng thật là thú vị, bảo Đao Kiếm Tiên Vương tự mình vả miệng à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận