Thái Cổ Thần Vương

Cướp

Hội chiến nhân vật đẳng cấp Cổ Đế Chi Thành, vô vàn cường giả Đế Thành đến xem đấu, cuối cùng Tần Vấn Thiên tao nhã vô song không ai có thể địch lại, chẳng qua hắn có thể phát triển thành nhân vật vô song Tiên Vực hay không, điều này khiến rất nhiều người hoài nghi.
Mặc dù trong Cổ Đế Chi Thành có rất nhiều cường giả đã từng chiến đấu qua, hơn nữa còn có mâu thuẫn rất sâu, nhưng vẫn chưa có người nào như Tần Vấn Thiên đã đắc tội với rất nhiều đại địch, cộng thêm trước kia từng có ân oán với những kẻ phía Đông Tiên Vực kia, vậy nên kẻ muốn dẫn hắn vào chỗ chết không biết sẽ có bao nhiêu, chỉ riêng chính giữa Cổ Đế Chi Thành này thôi đã có rất nhiều kẻ muốn giết hắn, chẳng qua không giết được mà thôi, bởi vậy ẩn nhẫn không bộc phát, không dám động thủ.
Về phần từ góc độ người Tiên, Ma, Yêu mà nói, lần này hầu như Ma tu không tham chiến, Yêu tu thì thất bại thê thảm, chỉ vì bọn họ đều giao thủ với Tần Vấn Thiên, vậy nên toàn bộ bại, sau đó nhân vật đẳng cấp của Thú Thần giáo lại còn săn giết quỷ U Minh này nữa.
Nhìn bóng dáng đứng ngạo nghễ trong hư không kia, vô số người đều sinh lòng cảm khái. Cổ Đế Chi Thành đã nhận biết được rất nhiều về Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên không lập tức rời đi, hai mắt hắn nhấp nháy, thi thoảng nhìn về phương hướng nào đó sẽ xuất hiện đạo ánh mắt lạnh băng, chứa sát niệm, khiến cho người bị hắn nhìn cả, giác run sợ không ngừng.
Những người này phần lớn đều là người lúc trước truyền ra Đao Kiếm Thiên Vương là Tần Vấn Thiên, đầu Hư Không Thú kia nói có thể dùng Thanh Nhi ép hắn, giờ chuẩn bị hạ thủ với Thanh Nhi, mặc dù không thật sự động thủ, nhưng có suy nghĩ này thì Tần Vấn Thiên đều chú ý tới, những kẻ này đa số đều có cừu oán với hắn.
Bởi vậy, lúc này Tần Vấn Thiên thật sự đã động sát tâm. Hắn đang suy nghĩ xem nên giết hay là không giết đây.
Cân nhắc đến lần thứ ba, Tần Vấn Thiên không lập tức ra tay, mà là thân hình lóe lên, về tới bên cạnh Thanh Nhi.
Con ngươi u oán của Thanh Nhi liếc nhìn Tần Vấn Thiên, mặc dù đã được chứng kiến thực lực vô song của Tần Vấn Thiên, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo lắng cho hắn. Ra khỏi Cổ Đế Chi Thành, Tần Vấn Thiên sẽ có một kiếp, hơn nữa còn là đại kiếp.
Nhưng nàng không nói thêm gì, chỉ yên lặng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, lôi kéo tay của hắn, bất luận là kiếp nạn gì thì nàng cũng sẽ cùng đối mặt với Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Thanh Nhi liền nở nụ cười dịu dàng với nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, tất cả đều không cần nói gì cả.
- Tần sư huynh, danh tiếng lần này vang dội nha, không biết bao nhiêu kẻ đố kỵ ngươi đây, còn có rất nhiều ánh mắt mỹ nhân liếc nhìn nha.
Quân Mộng Trần đi tới cưỡi giỡn nói, khiến Tần Vấn Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, Quân Mộng Trần đành lén nhìn Thanh Nhi, gãi đầu cười nói:
- Đương nhiên so ra đều kém tẩu tử.
Từng đạo bóng dáng đến chớp nhoáng tới bên cạnh Tần Vấn Thiên nói:
- Thiếu chủ.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía bọn họ, chính là người của Đấu Chiến Thánh tộc trước kia tới Cổ Đế Chi Thành lịch luyện, lần này bọn họ cũng tới đây xem cuộc chiến, không ngờ gặp được Thánh chủ.
Hiện giờ bọn họ rốt cuộc hiểu được vì sao thiếu chủ lại có thể trở thành Thánh chủ rồi.
Năm đó gia nhập Đấu Chiến Thánh tộc, khi vừa vào mới chỉ là Tiên Vương cảnh, hiện giờ đã là Vương cảnh Vô Song rồi.
- Không tồi, đều đã tiến bộ rất nhiều.
Tần Vấn Thiên nhìn cường giả của Đấu Chiến Thánh tộc cười nói, bọn họ đều ở cùng nhau, toàn bộ đều ở đây, không tổn thất một người nào, hơn nữa thực lực còn tiến bộ rõ rệt.
Người của Đấu Chiến Thánh tộc am hiểu chiến trận nhiều người, chỉ cần bọn họ ở cùng nhau, muốn đối phó bọn họ là điều không dễ dàng.
- Vấn Thiên ca ca.
Một giọng nói trong trẻo cất lên, nữ Tế Ti Tài Quyết Tinh Nhi đã đi tới, nàng cởi vòng nguyệt quế Tài Quyết ra, mái tóc đen dài như thác rơi xuống, dáng người thon dài, dung nhan thuần mỹ không tì vết phối hợp với trường bào Tài Quyết vẫn mang tư thế oai hùng bức người như cũ.
- Tinh nha đầu.
Tần Vấn Thiên cười tiến lên phía trước, vuốt đầu của Tinh Nhi, ánh mắt ôn hòa.
Bạch Tinh cười ngọt ngào, năm đó Tần Vấn Thiên rời khỏi Vạn Ma đảo, nàng đích thân tiễn Tần Vấn Thiên, khi đó nàng cho rằng kiếp này rất khó để chào tạm biệt.
Nhìn thấy Thanh Nhi đi tới, ánh mắt Bạch Tinh đã chuyển đến người nàng, trong đôi mắt đẹp xuất hiện tia sáng khác thường, sau đó nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên ôn nhu nhìn Thanh Nhi đang đi tới cũng gọi:
- Thanh Nhi tỷ tỷ.
Khi nàng còn ở nhân thế giới cũng đã sớm quen biết Thanh Nhi tham gia cùng một bảng đấu thế giới Thiên Mệnh với Tần Vấn Thiên.
- Ừ, Tinh Nhi muội muội, tên của chúng ta rất giống nhau đấy*.
Thanh Nhi trước giờ lạnh tựa băng sương lại nở nụ cười với Bạch Tinh, khẽ nói:
- Vấn Thiên ca ca muội cũng thường hay nhắc tới muội, rất nhớ muội đấy.
(*Thanh - 青
và Tinh - 晴
cùng giống chữ - 青- )
- Vấn Thiên ca ca, có thật không?
Bạch Tinh cười sáng lạn hỏi.
- Đương nhiên là thật, ta vẫn luôn nhớ tới Tinh nha đầu muội mà.
Tần Vấn Thiên da mặt dày nói, nhớ là thật, nhưng hắn chưa từng nhắc tới Tinh nha đầu trước mặt Thanh Nhi, nhưng mặc dù Thanh Nhi nói dối thì Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng, Thanh Nhi đang thử tiếp nhận tất cả mọi thứ bên cạnh hắn, gắng hết trách nhiệm của một thê tử, điều này đối với tính cách của Thanh Nhi mà nói thật sự đã làm khó nàng rồi.
Quân Mộng Trần bên cạnh không ngừng chuyển động hai mắt, hai mỹ nhân vờn quanh bên cạnh Tần Vấn Thiên đều xinh đẹp động lòng người, nhưng hắn là người ngoài cuộc sao cảm giác bầu không khí có chút quái lạ nhỉ?
- Tần Vấn Thiên.
Bỗng nhiên một giọng nói lãnh đạm truyền tới, tầm mắt Tần Vấn Thiên nhìn qua, ngay sau đó nhìn thấy đệ tử Cơ Đế - Quân Di Tiên Vương, Tần Vấn Thiên thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, không khỏi lộ vẻ khó xử gọi:
- Quân Di Tiên Vương.
Đám đệ tử Cơ Đế cũng đều nhìn Quân Di, lo lắng nàng sẽ nghĩ không thông, đến cả Thanh Nhi hiển nhiên cũng có chút khẩn trương.
- Phì...
Nhưng đúng lúc này, Quân Di Tiên Vương bỗng nhiên nở nụ cười kiều diễm động lòng người, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi cái tên này, lừa ta thật thê thảm, rõ ràng tiểu tình nhân ở bên cạnh, còn lén làm bộ thầm mến, ngươi có mệt không hả.
Mọi người thấy bộ dạng này của Quân Di Tiên Vương đều lập tức thấy yên lòng, liếc mắt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Tần Vấn Thiên cũng cười, nói:
- Hết cách rồi, ta đây đã bại lộ thân phận, có thể bị giết chết bất cứ lúc nào, ngươi xem kết quả hôm nay cũng có thể hiểu rõ, nếu không phải ta có chút thực lực, chỉ e sống không quá hôm nay.
- Hừ, đã như vậy, vậy thì ta miễn cưỡng rộng lượng bỏ qua cho ngươi, từ nay về sau không được ức hiếp Thanh Nhi sư muội của ta, nếu không ta không tha cho ngươi.
Quân Di Tiên Vương không hề nhắc tới chuyện ngại ngùng trước kia, cười trêu ghẹo Tần Vấn Thiên.
- Nào dám, chỉ cần Thanh Nhi không ức hiếp ta là được.
Tần Vấn Thiên nhún vai liếc nhìn Thanh Nhi bên cạnh. Thanh Nhi thấy sư tỷ không sao, nụ cười cũng sáng lạn hơn một chút, lôi kéo tay Tần Vấn Thiên.
- Được, chúng ta nên rời đi thôi, bị nhiều người nhìn như vậy có chút không quen.
Tần Vấn Thiên cười giỡn nói, lúc này mọi người mới phát hiện xác thực tầm mắt của những người khác đều chăm chú về phía này, Tần Vấn Thiên quá chói mắt, rất thu hút kẻ khác.
Mọi người đều gật đầu, ngay sau đó lần lượt đạp không rời khỏi đây. Những người khác ngắm nhìn bóng dáng đám người Tần Vấn Thiên đi xa dần, trong lòng vô hạn cảm khái, người Vương cảnh Vô Song của Cổ Đế Chi Thành này rốt cuộc có thể còn sống đi về đỉnh Tiên Vực không?
E rằng rất khó đi.
Hứa Thanh Dao đứng trong đám người, đôi mắt đẹp nhìn bóng dáng kia biến mất, trong lòng âm thầm nhắc một cái tên, Đao Kiếm Tiên Vương - Tần Vấn Thiên!
Các cường giả lục tục tản đi, đám người của Tử Đế ở Tử sơn tụ lại cùng một chỗ, bọn họ ngưng mắt liếc nhìn nhau, một người trong đó mở miệng:
- Chuyện sư tôn giao phó hình như rất khó hoàn thành, phải làm sao bây giờ?
- Hóa ra hắn chính là Tần Vấn Thiên, cừu hận này sợ rằng ban đầu do sư tôn kết thành. Năm đó sư tôn từng hạ sát hắn ở Yêu Thần sơn, hiện giờ trong Cổ Đế Chi Thành chúng ta không có khả năng giết được Tần Vấn Thiên, chỉ đành bẩm lên sư tôn thôi.
Một người khác đáp lời, mọi người đều gật đầu, ngay sau đó cả người chớp lóe biến mất.
Những cường giả còn lại cũng đều tự rời đi. Mặc dù người trong Cổ Đế Chi Thành muốn giết Tần Vấn Thiên rất nhiều, nhưng lại không ai dám thực sự ra tay.
Đám người Tần Vấn Thiên rời đi tới trên một đỉnh núi lâu đời, rất nhiều người đang tụ tập ở đó vô cùng náo nhiệt.
Tần Vấn Thiên nhìn hảo hữu bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi.
- Tần Vấn Thiên, lần này ngươi đã đắc tội với nhiều thế lực hung ác rồi, một khi ra khỏi Cổ Đế Chi Thành thì chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều Tiên Đế muốn giết ngươi.
Người của Nam Hoàng thị nhắc nhở, năm đó Đông Tiên Vực có một trận gió lớn do Tần Vấn Thiên tạo thành, chẳng qua khi đó có nhiều cường giả chống lưng cho Tần Vấn Thiên giúp hóa giải tất cả phong ba, nhưng hiện giờ sợ là thực lực sau lưng không đủ, cho dù Nam Hoàng thị các nàng nhúng tay cũng không được.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Sư huynh, trước đã có không ít người muốn giết huynh, khi huynh bại lộ thân phận đã có không ít người chuẩn bị ra tay với tẩu tử được công nhận, sau khi chiến đấu chấm dứt, sao không tính sổ với bọn họ?
Quân Mộng Trần nói.
- Việc này lúc trước ta cũng đã suy tính, đã đắc tội rồi thì chi bằng trực tiếp chém hết những kẻ thù kia một nhát, suy yếu lực lượng tương lai của bọn họ, chẳng qua sau đó lo lắng sẽ hoàn toàn chọc giận những thế lực sau lưng bọn họ kia, do đó sẽ giận lây sang những người khác bên cạnh ta, bởi vậy mới từ bỏ.
Tần Vấn Thiên nhìn những người bên cạnh mình nói, hai mắt đám người Thanh Nhi lóe lên, trong lòng thầm than, giờ khắc này sao không hiểu ý tứ Tần Vấn Thiên chỉ cái gì.
Hắn kết thù rất nhiều, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn hi vọng những cừu địch kia chỉ nhằm đến hắn mà không liên lụy đến những người bên cạnh, bởi vậy mới quyết định bỏ qua cho những kẻ kia, nếu không Tần Vấn Thiên muốn muốn nghiêm túc thì dù cả Cổ Đế Chi Thành này xuất hiện một trận gió tanh mưa máu, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật Vương cảnh phải chết.
- Như vậy cũng tốt, ta không động tới bọn họ, ít nhất là trong Cổ Đế Chi Thành, sẽ không có ai dám động tới mọi người.
Tần Vấn Thiên cười:
- Mà tạm thời bỏ qua bọn họ đi, nếu ta cũng được, nếu ta thoát được kiếp nạn này, những kẻ muốn giết ta kia, cuối cùng hoặc hóa Tiên, hoặc trở thành cát bụi mà thôi.
Thần sắc mọi người thâm trầm, đều có thể cảm nhận được ý bi thương trong lời nói của Tần Vấn Thiên, sợ là chính bản thân Tần Vấn Thiên cũng hiểu một kiếp này rất có thể chính là tử kiếp.
- Sư huynh, nhất định không được xảy ra việc gì, chúng ta còn phải chinh chiến Tiên Vực, đi lên đỉnh Tiên Vực.
Quân Mộng Trần cất giọng ấm áp nói, Tần Vấn Thiên cười gật đầu:
- Được, cùng nhau.
- Còn có ta, còn có ta nữa.
Tiểu Hỗn Đản ló cái đầu non nớt ra nói, Tần Vấn Thiên đánh nó một cái, nói:
- Còn ngươi nữa thì nhanh chóng tu hành đi, chớ cả ngày lười biếng chiếm tiện nghi, cẩn thận ta phế thân dưới của ngươi.
Tiểu Hỗn Đản rụt cổ một cái, nhảy lên bả vai Thanh Nhi, móng vuốt nhỏ vuốt ngực, nói:
- Hù chết bảo bảo rồi.
- Ha ha...
Mọi người nhìn thấy bộ dạng nhóc con này liền cười rộ lên, tiêu tan không ít lo lắng.
Nhưng vẫn có rất nhiều người âm thầm thề trong lòng rằng nhất định phải cường đại lên, không thể để cho Tần Vấn Thiên xảy ra chuyện gì được, chẳng qua nghĩ tới những thế lực đẳng cấp kia, bọn họ vẫn cảm giác lực lượng bản thân quá bé nhỏ, bọn họ cần thêm thời gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận