Thái Cổ Thần Vương

Ỷ Thiên Thành, đệ nhất mỹ nữ

Hách Nhiên Minh Nguyệt ổn định thân hình, vươn bàn tay trắng nõn, lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt nàng lạnh giá đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào Bắc Minh U Hoàng.
- Đồ đê tiện, ngươi dám đánh ta?
Hạ Lan Minh Nguyệt âm thanh lạnh vô cùng, nàng chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Bắc Minh U Hoàng bước chân đạp một cái, một lực lượng lạnh đáng sợ hạ xuống, băng phong sinh mạng, trong phút chốc trên người Hạ Lan Minh Nguyệt bao trùm sương lạnh, cảm giác được một cỗ uy hiếp đến từ chết chóc
- U Hoàng, dừng tay.
Hạ Lan Đế Quân một bước đi tới, bàn tay rơi trên người Hạ Lan Minh Nguyệt đánh lui lực lượng hàn băng, ánh mắt của hắn nhìn Bắc Minh U Hoàng nói:
- U Hoàng, ngươi làm cái gì vậy?
- Người đào mỏ, thường là tội phạm, thậm chí nô lệ, không ngờ ngươi khiến cho Tần Vấn Thiên đi đào mỏ. Bắc Minh U Hoàng hai tròng mắt lạnh đến tận cùng, nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Minh Nguyệt.
- Ngươi muốn giết ta?
Hạ Lan Minh Nguyệt cảm giác được sát ý trên người Bắc Minh U Hoàng, trong con ngươi hiện lên ánh sáng huyết sắc.
- U Hoàng, vẫn còn rất nhiều người sống, có lẽ hắn cũng không có chuyện.
Hạ Lan Đế Quân mở miệng nói.
Bắc Minh U Hoàng ngưng mắt nhìn Hạ Lan Đế Quân, lạnh nhạt nói:
- Ta mặc dù chấp sự ở Đế Cung ngươi, nhưng ta được Ly Hỏa Cung Cung Chủ bổ nhiệm, ngươi có thể bổ nhiệm con gái ngươi làm Thành chủ, nhưng mà, con gái ngươi không ngờ dám cả gan khiến cho sư đệ ta đi đào mỏ, hiện tại không biết sống chết thế nào, Hạ Lan Đế Quân, nếu như Tần Vấn Thiên gặp chuyện không may, ta nhất định phải khiến Hạ Lan Minh Nguyệt chôn cùng.
- Phụ thân, người nghe chưa, tiện nhân kia phải giết con ngay trước mặt người, người lẽ nào vì mỹ sắc, mà bỏ mặc con gái không quản?
Hạ Lan Minh Nguyệt phát ra tiếng gào trầm thấp, trong tròng mắt tất cả đều là tơ máu, nàng từ nhỏ được nuông chiều, trong phạm vi thế lực Hạ Lan Đế Quân, đi tới chỗ nào không phải uy phong tám phía.
Ngày hôm nay, bị Bắc Minh U Hoàng đánh bay, sỉ nhục nói muốn giết nàng.
- Bớt tranh cãi.
Hạ Lan Đế Quân trầm mặt nói.
- Phụ thân, đã nhiều năm như vậy, lẽ nào ngươi còn chưa có chơi đủ hay thực sự có tình cảm không coi con gái ra gì. Cô ta muốn giết con?
Hạ Lan Minh Nguyệt từ trước đến nay được sủng ái, trước đây thường xuyên làm nũng, hiện tại, có người muốn giết nàng, phụ thân lại bảo nàng bớt tranh cãi.
- Ngươi câm miệng cho ta. Hạ Lan Đế Quân hét lớn một tiếng, một khí tức uy nghiêm đáng sợ từ trên người lan tràn ra, Hạ Lan Minh Nguyệt khiếp sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn phụ thân.
- Hạ Lan Minh Nguyệt, nhớ kỹ những gì ngươi nói hôm nay, Hạ Lan Đế Quân, ngươi tốt nhất quản giáo con gái của ngươi cho tốt.
Bắc Minh U Hoàng lạnh như băng mở miệng, lập tức thân hình lóe lên, trực tiếp phá không rời đi, đi tìm tung tích Tần Vấn Thiên tung tích.
Hạ Lan Đế Quân mặt thâm trầm, lạnh như băng nhìn Hạ Lan Minh Nguyệt, âm thầm truyền âm nói:
- Bình thường cưng chiều cũng được, hiện tại cả ngày làm xằng làm bậy, con nghĩ rằng ngươi ở Lôi Phong Thành vô pháp vô thiên ta không biết? Hiện tại, Bắc Minh U Hoàng là tâm phúc trong mắt Cung Chủ, được Cung Chủ trọng điểm bồi dưỡng, con dám sỉ nhục cô ta như thế muốn chết sao?
Hạ Lan Minh Nguyệt nghe được phụ thân nàng truyền âm liền ngây ngẩn cả người, mở miệng nói:
- Người chính là Đế Quân dưới Cung Chủ, chẳng lẽ còn phải sợ cô ta? Huống gì, phụ thân bên kia…
- Con biết cái gì, ta tất nhiên không sợ cô ta, nhưng con? Con căn bản không hiểu gì
Hạ Lan Đế Quân lạnh nhạt nói:
- Sau khi trở về, hãy từ bỏ vị trí Thành Chủ, đi Đế Thành, cho mẹ con quản giáo con cho tốt
Dứt lời, Hạ Lan Đế Quân phất ống tay áo, đi về phía những bị bắt trở lại, thần sắc âm trầm, năm đó hắn nhất thời thèm muốn Bắc Minh U Hoàng mỹ sắc, đem nàng tới Ly Hỏa cung, chuyện sau đó, lại là hắn không dự đoán được, cung chủ lại có ý bồi dưỡng Bắc Minh U Hoàng, sau đó thuận ý hắn sắp xếp vào bên cạnh hắn, gọi là hiệu mệnh, kì thực nhưng cũng có ý theo dõi hắn, khiến cho hắn vẫn rất khó chịu.
Hiện tại, Bắc Minh U Hoàng xem như là người bên Cung Chủ, hắn cũng không dám làm gì nàng
- Đế quân, những người này đều là người đào mỏ, theo như lời bọn họ, người của chúng ta tất cả đã bị giết, chỉ có người đào mỏ còn sống sót
Người thẩm vấn nhìn thấy Hạ Lan Đế Quân sắc mặt thâm trầm đi tới, khom người nói.
- Hỏi bọn họ có biết một người tên là Tần Vấn Thiên hay không
Hạ Lan Đế Quân lạnh như băng nói.
- Tuân lệnh
Càng lúc càng nhiều người bị bắt về, thẩm vấn từng người nhưng mà căn bản không hỏi được quá nhiều, chỉ biết là đám cường đạo kia võ trang đầy đủ, không có người nào để lộ khuôn mặt, ngoài ra còn có một con yêu đế sư tử đáng sợ, điều này Hạ Lan Đế Quân đã biết, đó là Tà Đế, thú cưỡi của truyền kỳ đạo tặc Dạ Đế.
Cuối cùng tin tức Tần Vấn Thiên cũng hỏi được, nhưng có chút kỳ quái là, Tần Vấn Thiên trong miệng bọn họ không ngờ là một vị cường giả Tiên Vương, hơn nữa chiến lực mạnh phi thường, bị cường đạo mang đi.
Bắc Minh U Hoàng sau khi biết tin tức này trong lòng khẽ run, hơi thở phào nhẹ nhõm, Tiên Vương, xem ra không sai, hắn tất nhiên là trùng tu trở lại Tiên Vương Cảnh, không ngờ tên này mạng lớn như vậy, lại được cường đạo đứng đầu coi trọng, hi vọng hắn không có việc gì.
Hạ Lan Minh Nguyệt sau khi biết được lên tiếng xưng Tần Vấn Thiên là kẻ phản bội, làm phản quy thuận cường đạo, Bắc Minh U Hoàng cũng không buồn để ý nàng, khoản nợ này sau này sẽ tính

Ỷ Thiên Thành thuộc khu vực Ly Hỏa cung, được xây dựng trong dãy núi vô tận, một tòa hùng thành siêu cấp cường đại, Ỷ Thiên Thành này vốn có lịch sử lâu đời.
Nữ thủ lĩnh cường đạo cũng không lừa gạt Tần Vấn Thiên, Ỷ Thiên Thành, thực sự là thành hồ giao dịch phồn hoa nhất trong Ly Hỏa Cung, ở chỗ này mỗi ngày đều có rất nhiều bảo vật được giao dịch, tòa thành trì này có rất nhiều thế lực đặc biệt cường đại đóng quân, Tiên Vương tùy ý có thể thấy được, thậm chí, đi trên đường nhìn thấy được một người, cũng có thể là tồn tại cấp bậc Tiên Đế, đây là nội tình của Thái Cổ Tiên Vực.
Thiên Vũ Cung, chính là một trong những thế lực lớn của Ỷ Thiên Thành, thực lực rất mạnh, đều có nhiều Tiên Đế trấn thủ, chủ yếu kinh doanh thần binh pháp bảo và thần thông pháp thuật cùng các loại bảo vật, ở trong Ỷ Thiên Thành có danh tiếng không nhỏ.
Đương nhiên, Thiên Vũ Cung nổi danh nhất không phải nhờ kinh doanh bảo vật, mà là Thiên Vũ Cung Cung Chủ.
Đơn giản là, Thiên Vũ Cung Cung Chủ này được xưng là Ỷ Thiên Thành đệ nhất mỹ nhân.
Ỷ Thiên Thành vô cùng to lớn, hùng thành mỹ nữ như mây, Thiên Vũ Cung Cung Chủ Thiên Vũ tiên tử có lẽ cũng không nhất định diện mạo rất xuất chúng, nhưng nàng tuyệt sắc dung nhan, hơn nữa tu vi cường đại, cùng với khí chất mị hoặc chúng sinh, giơ tay nhấc chân cũng có thể làm cho người rơi vào tay giặc, được xưng Ỷ Thiên Thành đệ nhất mỹ nữ không người nào dám chất vấn.
Ở trong Ỷ Thiên Thành, rất nhiều người đều mỏi mắt chờ mong, chỉ cầu thấy Thiên Vũ tiên tử một lần, bởi vậy, Thiên Vũ Cung giao dịch vô cùng náo nhiệt, trong đó không ít người là muốn tới vô tình gặp được Ỷ Thiên Thành đệ nhất mỹ nữ.
Nhưng mà, khiến cho người Ỷ Thiên Thành đều không ngờ chính là, lúc này có một người lại cực sợ nhìn thấy Thiên Vũ tiên tử.
Thí dụ như lúc này, ở một gian phòng ưu nhã, Thiên Vũ tiên tử ngồi trên ghế mềm, dựa lên tay vịn, thân mặc một bộ váy trắng dài vừa lộ vẻ thanh thuần lại quyến rũ vô song, nhất là váy buông xuống đến đôi chân này thon dài, quả thực làm cho không người nào có thể nhịn.
- Bản cung khó coi như vậy sao?
Dạ Thiên Vũ nhìn Tần Vấn Thiên nhu cười quyến rũ nói, chỉ thấy Tần Vấn Thiên mắt cũng không dám nhìn nàng.
- Cung chủ tuyệt sắc, thuộc hạ không dám không tôn trọng.
Tần Vấn Thiên cúi đầu nói.
- Có phải không, ánh mắt ngươi không có không tôn trọng?
Dạ Thiên Vũ cười khanh khách, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, khiến cho Tần Vấn Thiên rùng mình một cái.
- Không sao, nam nhân không phải đều như vậy, muốn nhìn thì nhìn đi, không cần phải khổ sở như vậy
Dạ Thiên Vũ âm thanh vô cùng mềm mại đáng yêu, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy thân thể có thể quyến rũ chúng sinh.
- Tin tức đã về rồi, ngươi cũng coi như thành thật, không có nói dối, người ngươi nhờ ta tìm hiểu, ta cũng thăm dò được.
Dạ Thiên Vũ nói.
- Tỷ ấy thế nào?
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Thiên Vũ hỏi, người hắn nhờ nàng tìm hiểu, tất nhiên là Bắc Minh U Hoàng, tuy nói trước đây dự đoán Hạ Lan Đế Quân không dám động tới Bắc Minh U Hoàng, nhưng nhiều năm như vậy không gặp, vẫn không tránh có chút bận tâm.
Dạ Thiên Vũ cười mà như không cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Khẩn trương như vậy?
- Cung chủ, ta và sư tỷ tình cảm thâm sâu, tất nhiên là khẩn trương rồi.
Tần Vấn Thiên nói.
- Xem ra mị lực của bản cung quả nhiên không lớn a, còn không bằng một cô gái ở phía xa, nghe nói còn là một mỹ nhân lạnh lùng.
Dạ Thiên Vũ thoáng cười nói:
- Yên tâm đi, nàng không có việc gì, được Ly Hỏa Cung Chủ coi trọng, đặt ở bên cạnh Hạ Lan Đế Quân.
- Đa tạ Cung Chủ.
Tần Vấn Thiên trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Tinh hồn của ngươi, có thể cho bản cung nhìn được không?
Dạ Thiên Vũ cười quyến rũ, Tần Vấn Thiên có chút xấu hổ, nữ tử này có vẻ vô cùng hiếu kỳ đối với tinh hồn của hắn, đã mấy lần yêu cầu xem tinh hồn của hắn.
Chỉ là, tinh hồn của hắn thật sự có chút đặc biệt, hắn không biết sau khi phóng ra tinh hồn đối phương sẽ có thái độ gì.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên không nói lời nào, Dạ Thiên Vũ chậm rãi đứng dậy, cất bước đi về phía trước, váy dài khêu gợi hơi tung bay, mái tóc dài của nàng tùy ý choàng chiếu vào, một cái nhăn mày một tiếng cười đều rung động lòng người.
Dạ Thiên Vũ đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, hương gió đập vào mặt, nàng so với Tần Vấn Thiên hơi thấp chút một, dáng người cao ráo, tỉ lệ hoàn mỹ, vưu vật tuyệt sắc gần trong gang tấc, còn là Tiên Đế, Tần Vấn Thiên không dám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, cúi đầu, sau đó hắn thấy được huyết mạch căng lên, trong nháy mắt khiếp sợ đến mức xoay người, một màn phong cảnh tuyết trắng, quả thực rung động lòng người.
- Ha ha ha
Dạ Thiên Vũ khẽ cười:
- Thấy cái gì?
- Cung chủ, người hãy buông tha cho ta đi.
Tần Vấn Thiên cầu xin tha thứ.
- Buông tha cho ngươi? Bản cung từ trước tới nay chưa từng đối với người khác ôn nhu như vậy, có thể nhìn ngươi xem, không nên nhìn ngươi cũng thấy rồi đấy, ngươi nói, nên làm thế nào?
Dạ Thiên Vũ cười nói, Tần Vấn Thiên sắp khóc, biết lần này không tránh khỏi, nói:
- Cung chủ, vẫn mong giúp vãn bối giữ bí mật.
- Được.
Dạ Thiên Vũ gật đầu, cười nhìn Tần Vấn Thiên.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên xoay người lại đối mặt với nàng, lập tức từng vị tinh hồn phóng ra, rất nhanh, bảy tinh hồn đồng thời phóng ra, trong phút chốc, trong phòng có vô tận rực rỡ bao phủ, có thể làm người ta đau mắt
Dạ Thiên Vũ vốn tưởng rằng đã chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy được ánh sáng chói lòa này, bước chân nàng vẫn lui về sau một bước, thần sắc khuôn mặt ngây dại ra, chỉ có điều rất nhanh, dáng vẻ tươi cười mị hoặc vô song lại một lần nữa xuất hiện ở trên khuôn mặt nàng, đôi mắt đẹp còn quay sang Tần Vấn Thiên chớp chớp.
Tần Vấn Thiên cười gượng thu hồi lại tinh hồn, chờ đợi câu hỏi, nhưng mà đã thấy Dạ Thiên Vũ chỉ là tùy ý cười nói:
- Được, ngươi có thể đi, nếu thân phận ngươi đã đã điều tra xong, sau này ở Ỷ Thiên Thành, ngươi có thể tùy ý đi lại.
Dạ Thiên Vũ không hỏi thêm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận