Thái Cổ Thần Vương

Mười năm

Khi Dạ Thiên Vũ ngừng múa mặt hồ cũng yên tĩnh, mọi người vẫn nhìn bóng hình xinh đẹp dưới ánh trăng, như đã khắc vào linh hồn, đẹp làm người ta nghẹt thở.
Tu vi mạnh bao nhiêu khi nhìn Dạ Thiên Vũ múa không có ai cưỡng lại được ma lực đó.
Thật lâu sau có tiếng thở dài:
- Điệu múa của tiên tử trên đời hiếm thấy.
Mọi người lục tục tỉnh táo lại, nhìn Dạ Thiên Vũ xinh đẹp yêu diễm vô song làm họ xúc động muốn chiếm làm của riêng.
Tần Vấn Thiên đứng trên thuyền rồng truyền âm cho Dạ Thiên Vũ:
- Cung chủ, chúng ta nên quay về.
Dạ Thiên Vũ nhoẻn miệng cười truyền âm lại:
- Hẹn hò với tình nhân xong rồi? Ngươi đã xong nhưng ta chưa chơi xong.
Dạ Thiên Vũ nói với mọi người:
- Hôm nay bêu xấu mong các quân đừng trách, chẳng qua muốn tìm lang quân như ý làm bạn kề bên, không biết có ai đồng ý?
Tần Vấn Thiên sững sờ nhìn Dạ Thiên Vũ:
- A?
Nữ yêu tinh này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Một thanh niên vô cùng điển trai lên tiếng:
- Đương nhiên, nếu tiên tử không chê, ta nguyện đời này chỉ yêu mình tiên tử.
Da mặt của gã dày khiến người líu lưỡi, trực tiếp tỏ tình.
Lại có người nói:
- Nếu được làm bạn bên tiên tử dù đời này không thể tu hành ta cũng cam lòng.
Mọi người lục tục tỏ thái độ, trong đó không thiếu một ít nhân vật siêu phàm, tu vi cao. Tất cả bị Dạ Thiên Vũ mê hoặc, nhiều người thật sự bị nàng hấp dẫn say đắm, chấp nhận bỏ hết tất cả miễn có được nàng.
Mắt đẹp lóe ý cười mê đắm chúng sinh, Dạ Thiên Vũ nói:
- Nhiều người như vậy thì tiểu nữ tử biết chọn lựa thế nào? Đã là thế giới võ đạo hay chư quân tranh chấp bằng thực lực, người cuối cùng năng lực trấn quần hùng thì tiểu nữ tử sẽ đi theo được không?
Mọi người điên đảo thần hồn vì nàng.
Một Tiên Vương đỉnh cấp cất bước ra, đi thẳng tới gần Dạ Thiên Vũ:
- Ta nguyện thử một lần.
Bùm!
Bỗng một bàn tay lửa to siêu phàm từ trên trời giáng xuống người bước ra đó. Tiên Vương đỉnh cấp biến sắc mặt, vang tiếng nổ điếc tai, gã hét thảm bị đánh rớt xuống đất.
Một vị cường giả siêu phàm đi ra, khoanh tay đứng, mặc trường bào lửa cháy:
- Buồn cười thật, tiên tử tu vi cảnh giới Tiên Đế, Tiên Vương cũng dám tiến lên. Tại hạ là trưởng lão Huyền Viêm tông, nếu tiên tử không chê ta nguyện thủ hộ tiên tử.
Một thanh niên siêu phàm bước ra, tu vi cao cỡ Tiên Đế, trông rất trẻ, phiên phiên công tử rất là tiêu sái:
- Chỉ là trưởng lão Huyền Viêm tông cũng dám lỗ mãng tại đây, ta khuyên ngươi đừng đi ra mất mặt.
Đây là tử đệ của đại thế lực siêu phàm trong Đế thành, mặt mày tuấn tú hết sức tự tin.
- Tiên tử là tuyệt sắc trần gian, điệu múa khuynh thành, lại có cảnh giới như vậy, ta vốn không thể trèo cao. Nhưng tiên tử đã lên tiếng, có cơ hội như vậy đương nhiên ta phải tranh thủ.
Người này nói chuyện bùi tai nhưng trong lòng đoán Dạ Thiên Vũ có lẽ là võ tu đã luyện mị thuật, nàng rất xinh đẹp nhưng bị người bỏ rơi, muốn tìm thế lực dựa vào.
Không chỉ người này nghĩ vậy, rất nhiều người đều có cùng ý tưởng. Nếu không thì mỹ nữ như vậy có tu vi như thế dựa vào cái gì chọn lựa đạo lữ tại đây.
Mặt Tần Vấn Thiên đen thui:
- Cung chủ chơi đủ chưa?
Nhìn ngày càng nhiều lại gần, rất có thể sẽ hấp dẫn người bên Hạ Lan Đế Quân chú ý. Tuy không ai biết Dạ Thiên Vũ và Tần Vấn Thiên đổi mặt mũi là cường đạo, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, lỡ lộ ra manh mối bị người nghi ngờ thì không vui.
Dạ Thiên Vũ ai oán liếc về phía Tần Vấn Thiên, truyền âm:
- Nếu ngươi không ra tay thì ta thật sự sẽ đi theo người khác.
Tần Vấn Thiên không biết nên nói cái gì:
- Yêu tinh này!
Chơi như vậy chỉ vì ép hắn ra tay sao?
Nhưng Tần Vấn Thiên đã nhìn ra, cướp mạch khoáng hay việc làm hôm nay đều là Dạ Thiên Vũ thích gì làm đó, không đắn đo kiêng dè. Nhưng nàng rất thông minh, từ ban đầu muốn xem tinh hồn của hắn nhưng không ép buộc hắn, không uy hiếp hắn làm chuyện gì, chỉ tặng hắn một siêu đài tu luyện. Ngươi biết rõ đây là lung lạc ngươi nhưng vẫn chìm đắm trong đó.
Bây giờ Dạ Thiên Vũ cố ý làm như vậy chỉ vì bắt hắn ra tay?
Tần Vấn Thiên thầm than:
- Nữ nhân điên này!
Tần Vấn Thiên cất bước đi tới gần Dạ Thiên Vũ, vươn tay kéo nàng lại:
- Đi thôi.
Sóng mắt Dạ Thiên Vũ đa tình long lanh nhìn Tần Vấn Thiên:
- Được thôi, ôm ta.
Tần Vấn Thiên buồn bực nói:
- Vậy là ta ăn bớt, ta sẽ không chịu trách nhiệm, nàng đừng hối hận!
Bị Dạ Thiên Vũ đùa giỡn nhiều ngày làm Tần Vấn Thiên ức chế, hắn dứt khoát ôm nàng. Thân hình mềm mại không xương quấn trên người Tần Vấn Thiên, khiến người ta sa vào.
Thanh niên lúc trước đứng ra biểu tình cực kỳ khó xem:
- Buông tiên tử xuống!
Một Tiên Vương mà dám đứng ra cướp người.
Tần Vấn Thiên ôm Dạ Thiên Vũ cất bước:
- Đi!
Tiên Đế kia tỏa ánh sáng đế vương rực rỡ.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng liếc gã một cái, khoảnh khắc đồng thuật bộc phát hóa thành không gian đồng thuật làm đối phương bị rơi vào. Kiếm uy vô tận từ trên trời giáng xuống như kiếm vực tiêu diệt tất cả.
Tiên Đế hét to, đế uy bộc phát đánh ra công kích càn quét tất cả. Tần Vấn Thiên vẫn bước đi như thường, giơ tay tung ra cú đấm, quyền quang ngàn vạn, tiếng rống từ tám hướng cùng vang, tựa như cú đấm của thiên thần cực kỳ bá đạo. Cường giả Đế Cảnh gầm rống điếc tai.
Vang tiếng nổ lớn, Tiên Đế bị đánh trúng lùi xa, hộc ngụm máu.
Nhìn một kích mạnh mẽ, đám người con ngươi co rút. Tần Vấn Thiên đi lướt qua, trong phút chốc không ai dám ngăn cản, bọn họ nhìn Dạ Thiên Vũ cười yêu mị như âm mưu thành công. Bọn họ chợt hiểu Dạ Thiên Vũ làm như vậy dường như chỉ vì khiến thanh niên ra tay.
Tần Vấn Thiên ôm Dạ Thiên Vũ khoảnh khắc biến mất trong tầm mắt mọi người. Nhiều người thấy hụt hẫng, điệu múa khuynh thành tuyệt diễm vẫn quanh quẩn trong óc họ thật lâu không thể tan biến. Nàng chỉ là một nữ nhân tu hành thuật mị hoặc tầm thường thôi sao? Khí chất đó, điệu múa như vậy, có thật đơn giản như thế không?
Tốc độ của Tần Vấn Thiên siêu nhanh đi trong hư không. Hai tay Dạ Thiên Vũ ôm cổ Tần Vấn Thiên, sóng mắt đưa tình nhìn hắn, dưới ánh trăng nhan sắc tuyệt trần, thân thể mềm mại vô cùng quyến rũ làm hắn không dám nhìn nàng.
Tần Vấn Thiên buông tay ra:
- Như vậy đã làm cung chủ vừa lòng chưa?
Dạ Thiên Vũ vẫn ôm hắn không buông, cười dịu dàng:
- Sau này ngươi sẽ mãi mãi không quên ta được.
Dạ Thiên Vũ thả tay ra, đi song song với Tần Vấn Thiên, môi vương nụ cười quyến rũ rung động lòng người. Tim Tần Vấn Thiên rung lên, trong đầu nhớ lại điệu vũ đó và thân thể mềm mại mới ôm trong vòng tay, lòng thầm cảm khái quả nhiên chuyện nàng muốn làm luôn vô tình thực hiện được. Ngươi biết rõ nàng cố ý làm vậy nhưng vẫn không thể ngăn cản.
Hôm nay Tần Vấn Thiên vốn đến gặp Bắc Minh U Hoàng, nhưng bất giác ký ức một ngày nàng chỉ chiếm góc nhỏ, cung chủ của hắn thật lợi hại.
Tần Vấn Thiên cười bất đắc dĩ nói:
- Cung chủ có tu vi như vậy, lại có nhan sắc như thế cần gì làm đến mức này.
Dạ Thiên Vũ quyến rũ nhìn Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Lẽ nào ngươi không biết mình rất tuấn tú?
Tần Vấn Thiên câm nín:
- . . .
Tần Vấn Thiên sẽ không ngốc cho rằng mỹ nữ tuyệt sắc cảnh giới Tiên Đế cố gắng dụ dỗ mình chỉ vì hắn đẹp trai.
Dạ Thiên Vũ cười khẽ:
- Phải rồi, ngươi muốn xem lại điệu múa lúc trước không? Nếu sau này muốn xem có thể tìm ta, ta chỉ nhảy cho mình ngươi xem.
Tần Vấn Thiên ngạc nhiên, sau đó cánh cửa không gian xuất hiện, hắn bước vào trong trốn mất biệt.
Trở về Ỷ Thiên thành Tần Vấn Thiên đi bế quan tu hành ngay, hắn sợ ở chung với nữ yêu tinh lâu một chút sẽ bị ăn.
Dạ Thiên Vũ làm mỹ nữ số một Ỷ Thiên thành dù không chủ động dụ dỗ cũng sẽ có vô số người thèm muốn, huống chi nàng dốc hết chiêu trò ra dụ người, sợ là không bao nhiêu người cưỡng lại được, cũng sẽ không muốn cưỡng lại. Có mỹ nữ đẹp như vậy lao vào vòng tay, có ai ngốc từ chối?
Nhưng Tần Vấn Thiên thì khác, nếu hắn nhận Dạ Thiên Vũ sẽ phải chấp nhận tất cả trên vai nàng. Tần Vấn Thiên biết rõ điều đó, nam nhân của nàng sẽ phải gánh vác thù hận với hai Giới cung.
Đây chưa phải lý do chính, nguyên nhân sâu hơn là Thanh Nhi và Khuynh Thành, hai người trả giá rất nhiều cho Tần Vấn Thiên, hắn biết các nàng còn ở đó chờ hắn.
Tần Vấn Thiên phải sớm trở lại Thanh Huyền Tiên Vực, mục tiêu quan trọng nhất hiện giờ của hắn là tăng cao thực lực.
Gặp nữ nhân như Dạ Thiên Vũ có ai không động lòng? Nhưng dù động lòng Tần Vấn Thiên không thể bước ra một bước.
Lần này Tần Vấn Thiên bế quan tu hành rất lâu, hắn có xuất quan vài lần nhưng không lâu hơn một ngày, nhiều nhất là tâm sự với Dạ Thiên Vũ, uống vài ly rượu, hoặc hỏi Bắc Minh U Hoàng dạo này sống thế nào, sau đó hắn bế quan khổ tu tiếp. Có điều kiện tu luyện như vậy sao Tần Vấn Thiên có thể không cố gắng được.
Bất giá lại qua mười năm, Tần Vấn Thiên bước vào Thái Cổ Tiên Vực đã hai mươi năm, hắn chẳng những phục hồi tu vi còn vượt qua thời kỳ đỉnh cao cũ. Bế quan mười năm có thể nói Tần Vấn Thiên cách Tiên Đế chỉ một bước, hắn trực giác mình cách Đế cảnh không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận