Thái Cổ Thần Vương

U Hoàng Xảy Ra Chuyện

Cuộc sống của Tần Vấn Thiên vẫn rất đơn giản, cảm ngộ, tu hành, cảm nhận đế quang từ trên cao giáng xuống trên đài tu luyện Tà Đế đưa cho, và nghiên cứu cách rèn đúc, hoặc giống như Hà Đồ Tiên Đế ngồi điêu khắc.
Hà Đồ Tiên Đế là cường giả Tiên Đế trung giai, còn là đại sư danh tượng, rèn đúc là bài tập bắt buộc hàng ngày. Làm như vậy khiến Hà Đồ Tiên Đế tăng lực thân hòa với đế thạch các thuộc tính, khi rèn càng thoải mái dễ dàng quen tay hơn. Tần Vấn Thiên cảm giác điêu khắc cho mình chút tâm đắc, mỗi lần điêu khắc hắn tập trung chăm chú, tâm tình trở nên bình yên.
Nhưng cũng nhờ Tần Vấn Thiên đã giàu, lúc hắn mới đến Thái Cổ Tiên Vực làm gì có điều kiện như vậy, điêu khắc bằng đế thạch là rất xa xỉ. Vụ cướp mười năm trước thu hoạch phong phú, Tần Vấn Thiên được chia cho nhiều tài nguyên tu hành, cộng thêm đài tu luyện khiến hắn ngày thường không cần dùng tài nguyên tu hành.
Lúc này Tần Vấn Thiên ngồi trên gò đất, lấy đế thạch ra yên lặng điêu khắc. Một vưu vật xinh đẹp mặc váy dài màu trắng nằm bên cạnh Tần Vấn Thiên, trừ Dạ Thiên Vũ ra còn ai.
Dạ Thiên Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Vấn Thiên, trong mắt đẹp lóe tia khác lạ. Dạ Thiên Vũ rất thích Tần Vấn Thiên chăm chú khi điêu khắc, dù nàng dụ dỗ cũng bị hắn phớt lờ.
Chợt mắt Dạ Thiên Vũ lóe tia sáng:
- A?
Dạ Thiên Vũ nhìn đế thạch to trong tay Tần Vấn Thiên, hắn không khắc binh khí mà đang điêu người. Đường nét hình người ẩn hiện dưới kiếm điêu khắc của Tần Vấn Thiên, thân hình ưu nhã, mái tóc dài bay bay, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp chậm rãi xuất hiện, thanh thuần duy mỹ, nhoẻn miệng cười rung động lòng người. Đôi mắt đẹp thuần khiết không tỳ vết, khuynh quốc khuynh thành.
Dạ Thiên Vũ nhìn chằm chằm kiếm điêu khắc trong tay Tần Vấn Thiên, hỏi:
- Nàng là ai?
Tần Vấn Thiên vẫn không dừng lại, từng nét điêu ra mỹ nhân tuyệt sắc hoàn mỹ, sống động như thật. Chờ khắc xong Tần Vấn Thiên tiếp tục điêu bên còn lại, một đường nét hình người khác hiện ra. Dạ Thiên Vũ đoán đây là một mỹ nữ. Đúng như nàng đoán, đó là một mỹ nhân khuynh thế, vẻ lạnh nhạt hờ hững thánh khiết vô song, như hoa sen tuyết trên núi băng, trắng trong.
Mắt đẹp lấp lóe, Dạ Thiên Vũ gằn giọng hỏi:
- Bọn họ là ai?
Dạ Thiên Vũ từng gặp Bắc Minh U Hoàng, hai nữ nhân mà Tần Vấn Thiên điêu khắc không phải nàng.
Rốt cuộc kiếm điêu khắc trong tay Tần Vấn Thiên tan rã thành đốm sáng, hắn nhìn hai hình người, đôi mắt sáng tỏ lóe tia dịu dàng. Dạ Thiên Vũ chưa bao giờ thấy hắn dịu dàng như vậy, nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười khiến tim nàng đập nhanh.
Đây là lý do Tần Vấn Thiên có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng sao?
Tần Vấn Thiên nhìn điêu khắc, khẽ nói:
- Họ là thê tử của ta. Ta không phải người Thái Cổ Tiên Vực mà đến từ hạ giới thiên Thanh Huyền Tiên Vực. Ở Thanh Huyền Tiên Vực ta có kẻ thù khắp thiên hạ, có ngày các thế lực đỉnh cao nhất giáng xuống hoàng cung Tiên quốc chỗ ở của thê tử ta, buộc ta xuất hiện. Các trưởng bối, bằng hữu tốt cùng ta xuất hiện, bùng nổ trận chiến oanh động hạ giới thiên. Khi đó ta chết trận, ta xem như người đã chết một lần.
Dạ Thiên Vũ không xen lời, nàng im lặng chăm chú lắng nghe.
Tần Vấn Thiên cười dịu dàng, đưa mắt nhìn Dạ Thiên Vũ:
- Sau trận chiến ấy thê tử của ta khoảnh khắc bạc đầu, một thê tử khác thì như xác sống. Mãi khi ta cơ duyên tình cờ được kỳ ngộ sống lại thì nàng mới lấy lại sức sống, trong mắt có tia sáng. Sau đó ta lại vì cơ duyên đi đến Thái Cổ Tiên Vực, họ còn chờ ta ở Thanh Huyền Tiên Vực.
Dạ Thiên Vũ hiểu ý hắn:
- Đây là lý do tinh hồn của ngươi siêu phàm?
Tần Vấn Thiên cười nói:
- Ừm, có lẽ thiên phú của ta rất bình thường. Sau khi biết những điều này cung chủ còn muốn trút công sức vào ta không?
Dạ Thiên Vũ cười nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười của nàng không quyến rũ như mọi khi mà rất dịu dàng:
- Ngươi có thể điêu một cái vì ta không?
Tần Vấn Thiên câm nín:
- . . .
Nữ nhân này trong đầu nghĩ cái gì?
Dạ Thiên Vũ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên, cười khúc khích nói:
- Có lẽ ta tự nguyện làm thiếp, ngươi muốn thử không?
- . . .
Tần Vấn Thiên đứng lên, lại chật vật chạy trốn đi đài tu luyện tu hành, sau lưng là tiếng cười như chuông của Dạ Thiên Vũ:
- Tần Vấn Thiên, ngươi có phải là nam nhân không?
Gần đây Bắc Minh U Hoàng bỗng nhận một nhiệm vụ rèn luyện, tự Ly Hỏa Cung phái nhiệm vụ cho nàng đi một chỗ bí cảnh. Lẽ tất nhiên Bắc Minh U Hoàng đồng ý, đợt rèn luyện này vô cùng quan trọng trong Ly Hỏa Cung, không thể nhờ vào vật ngoài thân, không được truyền tin cho ai. Mọi thứ trên người, bao gồm trữ vật giới chỉ đều không được phép mang vào bí cảnh rèn luyện, bao gồm thủy tinh truyền tin. Bắc Minh U Hoàng không có thắc mắc gì, nàng ở Ly Hỏa Cung được vài năm nên biết quy định nhiệm vụ này đúng là như vậy.
Khi Bắc Minh U Hoàng nhận nhiệm vụ, bên Hạ Lan Đế Quân phát lệnh truy nã Tần Vấn Thiên, một tháng sau sẽ chém đầu một đồng bạn của hắn, nghe nói là nội ứng trà trộn trong Đế Cung. Tin tức khuếch tán nhanh, Tần Vấn Thiên là một vị ma trong Hỏa Đại Đạo năm xưa.
Lúc này Tần Vấn Thiên chưa hay biết gì, mãi khi có ngày trên đường hắn đi Hà Đồ Tiên Đế thì bị Man Đế cản được.
- Có chuyện gì?
Giờ thái độ của Tần Vấn Thiên đối với Man Đế không còn khách sáo như ngày xưa, sự kiện năm đó khiến hắn biết Man Đế ghi hận mình.
Man Đế vung tay, một tờ lệnh truy nã xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên:
- Ngươi tự xem đi.
Xem lệnh truy nã, Tần Vấn Thiên biểu tình cực kỳ khó xem, hắn xoay người định quay về.
Man Đế truyền âm hỏi:
- Ngươi muốn nói cho cung chủ? Ngươi nghĩ cung chủ không biết sao? Nếu ngươi đi nói cho cung chủ, ngươi cảm thấy cung chủ sẽ cho phép ngươi đi Đế thành? Hoặc ngươi cho rằng cung chủ sẽ vì tình nhân của ngươi mà cử người đi Đế thành chịu chết?
Tần Vấn Thiên dừng bước, chậm rãi xoay người lạnh băng nhìn Man Đế, truyền âm:
- Ngươi nói cho ta biết vì muốn ta đi Đế thành chịu chết?
Man Đế lạnh lùng cười:
- Ta không thể yêu cầu ngươi đi, ngươi muốn đi là chuyện của ngươi, dù sao không được vài ngày. Đương nhiên theo ta thấy mạng sống của mình quan trọng hơn, huống chi cung chủ thích ngươi, chẳng cần quan tâm một tình nhân làm gì.
Nói xong Man Đế bước đi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng Man Đế, lạnh lùng nói:
- Làm sao ta biết lệnh truy nã này không phải ngươi ngụy tạo ra?
Man Đế đi thẳng:
- Buồn cười, tùy tiện điều tra là biết lệnh truy nã thật hay giả.
Tần Vấn Thiên đứng yên tại chỗ, hắn lấy thủy tinh truyền tin ra đánh vào tiên niệm, tìm tiên niệm của Bắc Minh U Hoàng, hắn hỏi:
- U Hoàng, nàng ở đâu?
Không ai trả lời.
Tần Vấn Thiên lại nói:
- U Hoàng, mau trả lời ta!
Vẫn không ai đáp lại.
Mặt Tần Vấn Thiên trắng bệch, hắn nhấc chân đi về phía Hà Đồ Tiên Đế nhưng trái tim lơ lửng. Suốt ngày hôm nay Tần Vấn Thiên truyền tin nhiều lần nhưng không nhận được hồi âm của Bắc Minh U Hoàng, mặc cho hắn kêu gọi hết lời.
Hiển nhiên Man Đế nói thật, U Hoàng đã xảy ra chuyện.
Hôm sau một mình Tần Vấn Thiên âm thầm rời khỏi Ỷ Thiên thành, đương nhiên hắn đã ngụy trang khuôn mặt. Dù chuyện thật hay giả Tần Vấn Thiên phải đi xem thử.
Tần Vấn Thiên không nói cho Dạ Thiên Vũ biết, dù nàng đồng ý đi cùng thì hắn không muốn lôi kéo nàng vào.
Tần Vấn Thiên rời khỏi Ỷ Thiên thành, hắn đi nhanh tới một hướng.
Đang đi Tần Vấn Thiên bỗng cau mày:
- A?
Tần Vấn Thiên nhạy bén cảm giác có người đang theo dõi mình, tuy cảm giác rất mong manh nhưng trực giác nói với hắn đúng là có kẻ bám đuôi.
Tần Vấn Thiên không để ý tới, tiếp tục tiến lên. Rốt cuộc có hai người đứng trước mặt hắn, dường như họ chờ từ lâu.
Tiên niệm theo dõi phía sau không che giấu nữa trực tiếp giáng xuống người Tần Vấn Thiên, lại có hai bóng người đáp xuống. Bốn cường giả đều là cường giả Tiên Đế. Có một người là Tiên Đế trung giai. Bọn họ mặc áo giáp, võ trang đầy đủ, cách ăn mặc giống lúc đánh cướp mạch khoáng.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng hỏi:
- Man Đế, đây mới là sát chiêu của ngươi?
Một người sau lưng Tần Vấn Thiên là Man Đế.
Man Đế lạnh lùng nói:
- Tần Vấn Thiên, nếu ngươi sống đi Đế thành bị bắt giữ rồi bán đứng chúng ta thì sao? Giữ lại ngươi là tai họa.
Bên Hạ Lan Đế Quân là nhóm Man Đế tiết lộ tin tức, nhưng y chỉ có một mục tiêu là giết Tần Vấn Thiên, y không muốn liên lụy Thiên Vũ cung.
Dù Dạ Thiên Vũ đối xử với Man Đế kém xa Tần Vấn Thiên thì y vẫn thích nàng, thích nàng đã nhiều năm. Man Đế chỉ muốn Tần Vấn Thiên chết.
Tần Vấn Thiên nhìn những người khác, hỏi:
- Các ngươi đều là người của Thiên Vũ cung? Là Man Đế xúi giục các ngươi đến giết ta?
Một Tiên Đế lạnh lùng nói:
- Hiện giờ cung chủ hơi khác lạ, chúng ta làm thuộc hạ phải nhanh chóng sửa sai cho cung chủ, dù bị trách phạt cũng không tiếc.
Giọng Man Đế lạnh băng:
- Nếu bị trách phạt ta sẽ một mình gánh chịu, nhưng Thiên Vũ cung là tâm huyết của huynh đệ chúng ta, quyết không thể bị hủy trong tay người ngoài!
Những người khác gật đầu:
- Đúng!
Bốn Tiên Đế bao gồm một vị trung giai, trận thế như vậy giết một Tiên Vương đỉnh cấp là đã xem trọng Tần Vấn Thiên. Man Đế sắp xếp tất cả, y biết Tần Vấn Thiên lợi hại, có thể dễ dàng tru sát một vị Tiên Đế sơ giai nên phải hết sức cẩn thận.
Ánh sáng chói lòa bắn ra, từ người Tần Vấn Thiên bộc phát lực lượng đại quang minh chói mắt. Ánh sáng rực rỡ chói lòa làm người ta không thể mở mắt ra. Cùng lúc đó bốn Tiên Đế bộc phát quy tắc cực kỳ cường đại, từng đợt đế quang từ trên trời giáng xuống, ánh sao chiếu sáng. Họ đứng bốn hướng cùng đánh một kích vào Tần Vấn Thiên đứng chính giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận