Thái Cổ Thần Vương

Khiêu Chiến

Từ cửa Nhan thị đi vào trong có con đường thẳng tắp, thị nữ đến dẫn đường. Dù Đế Thiên tới khiêu khích nhưng làm thế gia trận pháp, Nhan thị vẫn giữ phong độ, nếu không sẽ làm người ta cười chê.
Huống chi Nhan thị dù ở bên ngoài đã có một vị khách khanh chịu nhục nhưng sẽ không gây ảnh hưởng gì. Địa vị của Nhan thị không phải hình thành trong một sớm một chiều mà qua năm rộng tháng dài mới có uy danh thế gia trận pháp như ngày nay. Đế Thiên muốn khiêu chiến phải chờ xem đại sư trận pháp này có tạo nghệ mạnh cỡ nào.
Có thị nữ ra ngoài cửa Nhan thị mời đám người xem cuộc chiến đi vào. Nhiều người thầm khen không uổng là đại thế gia, quả nhiên có khí phách, không để bụng tùy ý họ vây xem.
Vị đại sư Đế Thiên này tạo nghệ trận pháp rất mạnh nhưng không thể nào sánh bằng Nhan thị, giờ chờ xem y đi tới bước đường nào.
Làm thế gia trận đạo Nhan thị có quảng trường trận đạo riêng, rộng mênh mông, bốn phía có khán đài, chính giữa là các tòa trận đạo đài. Trong Nhan thị đấu trận pháp sẽ diễn ra tại đây, giờ họ mời Đế Thiên và những người xem đến.
Tiếp đãi Đế Thiên và mọi người là một trưởng lão Nhan thị tên là Nhan Trung, thực lực rất mạnh, tu vi Tiên Đế trung giai đỉnh, cách Tiên Đế đỉnh cấp chỉ có một bước. Nhan Trung có tạo nghệ trận đạo rất cao nên mới làm trưởng lão, giờ đang ngồi ở ghế chính. Mấy nhân vật Tiên Đế ở bên cạnh Nhan Trung, một số khách khanh và thanh niên hậu bối cùng nhìn người đeo mặt nạ ngồi đối diện.
Một nữ hậu bối trẻ tuổi khó chịu nói:
- Người này đến khiêu khích Nhan thị ta mà trưởng lão còn tự mình nghênh tiếp làm gì. Theo ta thấy sai người đuổi hắn ra ngoài là xong.
Nhan thị có địa vị thế nào? Đã bao giờ bị đại sư trận pháp tán tu khiêu khích?
Nàng cảm thấy đãi khách như vậy là làm yếu đi uy phong của Nhan thị.
Thanh niên điển trai lớn tuổi hơn thiếu nữ một chút nói:
- Nàng thì biết gì, cái này gọi là khí độ. Hắn đến khiêu khích thì cho hắn kiến thức năng lực trận pháp của Nhan thị ta, cũng cho người đến xem cuộc chiến biết về trận pháp không ai lay động được Nhan thị.
Đám hậu bối ngồi chung một chỗ thì thầm, các trưởng bối mặc kệ họ tán dóc.
Nhan Trung nhìn Đế Thiên phía đối diện, biết rõ còn cố hỏi:
- Đế đại sư đến Nhan thị ta không biết có gì chỉ bảo?
Đế Thiên bình tĩnh nói:
- Nghe đồn Nhan thị tộc là thế gia trận pháp, ngưỡng mộ danh tiếng tìm đến thỉnh giáo, muốn được kiến thức trận pháp của Nhan thị.
Đế Thiên dùng ngữ điệu lễ độ nhưng lạnh nhạt hờ hững. Ai đều biết y đến khiêu chiến, giả vờ khách sáo làm gì.
Nhan Trung cũng chỉ giả vờ giả vịt, nếu không đã chẳng có trận đạo đài đặt ngoài cửa Nhan thị.
Chuyện này không có gì đáng trách, nếu Đế Thiên yếu đến nỗi không qua nổi ải đó nghĩa là y không có tư cách Nhan thị giả vờ mặt ngoài với y, muốn thế gia trận pháp lá mặt lá trái phải xem ngươi có bao nhiêu sức nặng.
Nhan Trung hỏi:
- Đế đại sư muốn kiến thức thế nào?
Đế Thiên lạnh nhạt nói:
- Phá trận, võ trận, đấu trận.
Mọi người mắt lóe tia sáng sắc bén.
Giao phong trận đạo có ba loại là phá trận, võ trận, đấu trận.
Phá trận giống lúc nãy bên ngoài Nhan thị, hai đại sư trận pháp bày trận pháp rồi phá giải trận pháp của đối phương, lấy đó luận bàn.
Võ trận hay còn gọi là trận chiến, trực tiếp chiến đấu, nhưng trong lúc đánh nhau chỉ cho phép mượn lực lượng trận pháp chứ không được dùng thuật thần thông.
Đấu trận cũng là một loại trận chiến giống võ trận, nhưng có điều khác. Hai đại sư trận pháp bày đại trận trước, sau đó ở trong trận pháp mượn lực lượng trận pháp của mình chiến đấu, so đấu sức mạnh của trận pháp.
Ba cách chiến đấu này thật ra võ trận yêu cầu cao nhất, đại sư trận pháp tầm thường khó khắc trận vận dụng vào chiến đấu, cần phải một niệm thành trận. Đại sư trận pháp tầm thường không thể làm được điều đó.
Đế Thiên đến khiêu khích Nhan thị bao gồm cả ba cách luận bàn thủ đoạn, có thể thấy tạo nghệ trận pháp của y tinh thâm, là một nhân vật giỏi toàn diện. Chỉ một câu làm nhiều người nghiêm túc hơn, xem ra Đế đại sư chuẩn bị trước mới đến.
Mắt Nhan Trung nghiêm túc hơn nhìn chăm chú Đế Thiên phía đối diện. Xem ra đại sư trận pháp bí ẩn này không đơn giản, phải đối xử nghiêm túc, nếu Nhan thị thua trận, tuy địa vị còn đó nhưng sẽ ảnh hưởng nặng nề đến danh tiếng, khiến người cảm thấy Nhan thị yếu.
Nhan Trung trả lời:
- Nếu Đế đại sư có hứng như vậy tất nhiên chiều ý đại sư.
Đối phương đã đưa ra cách khiêu chiến không lẽ Nhan Trung từ chối? Vậy là thành sợ chiến.
Nhan Trung mở miệng hỏi:
- Nhưng người Nhan thị khắc trận am hiểu lĩnh vực khác sau, sợ là ba trận giao phong cần người khác nhau ra tay. Nếu muốn người toàn diện thì cần đại sư trận pháp đỉnh cấp của Nhan thị ta ra tay, làm vậy không công bằng với Đế đại sư. Đế đại sư nghĩ sao?
Nhan Trung nói hơi vô sỉ, dù sao Đế Thiên chỉ có một mình, Nhan thị là thế gia mà tính ra ba người đấu ba đợt trận pháp. Nhưng Nhan Trung nói rất thản nhiên, lão nói Nhan thị có đại sư trận pháp toàn diện nhưng vì quá mạnh, thi đấu sẽ ăn hiếp Đế Thiên, người khác khó thể phản đối cái gì.
Đế Thiên bình tĩnh đáp:
- Tùy các ngươi.
Một câu hờ hững ngược lại khiến Nhan thị càng có vẻ hẹp hòi.
Nhan Trung nói:
- Tốt, Đế Thiên đại sư là cảnh giới Tiên Đế sơ giai, nhưng trận pháp và tu hành là đạo khác nhau, nên đại sư trận pháp của Nhan thị ta có lẽ tu vi sẽ cao hơn Đế đại sư, mong đại sư đừng trách.
Nhiều người rủa thầm Nhan thị không có khí phách. Mặc dù trận pháp và tu hành khác nhau nhưng đại đạo nối liền, người càng mạnh đương nhiên càng giỏi trận pháp.
Đế Thiên chỉ có một mình, Nhan thị ra ba người thì thôi đi, còn muốn tu vi cao hơn y, từ điểm này đã chứng tỏ trận chiến không công bằng.
Nhưng là Đế Thiên đưa ra đánh ba trận, Nhan thị không muốn thua, Nhan Trung dù biết làm vậy sẽ bị người nói ra nói vào vẫn làm, chỉ vì chiến thắng. Được làm vua thua làm giặc, miễn Nhan thị nghiền áp Đế Thiên triệt để thì không ai ghi nhớ chuyện khác, sẽ cho rằng năng lực trận pháp của Nhan thị không cho phép khiêu khích.
Đế Thiên thản nhiên nói:
- Tùy ý.
Đế Thiên có vẻ tính trước tất cả, sự kiêu ngạo rõ rành rành.
Nhan Trung lễ độ nói:
- Tốt, nếu vậy thứ tự ba trận đấu do Đế đại sư lựa chọn.
Mọi người thầm khinh thường.
Đế Thiên mở miệng nói:
- Trận thứ nhất là phá trận đi.
Nhan Trung gật đầu, nhìn về phía lão nhân đứng bên cạnh.
Lão nhân toát ra khí thế sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ, lão tiến lên một bước vượt qua hư không giáng lâm xuống một trận đài.
Lão nhân nhìn Đế Thiên:
- Mời.
Đế Thiên đứng lên bước ra một bước lên trận đài, đứng đối diện lão nhân.
Đế Thiên lạnh nhạt nói:
- Bắt đầu đi.
Ánh sáng sao rực rỡ từ trên trời giáng xuống, Đế Thiên đạp mặt đất, từng đợt thần văn lấp lánh. Ánh sao chiếu xuống hóa thành cuộn tranh phong lại trận đài. Tiếng nổ ầm vang, nhưng không ai thấy Đế Thiên khắc trận thế nào, dù là tiên niệm cũng không thể thẩm thấu vào.
Lão nhân phía đối diện Đế Thiên cũng khắc trận, lão khắc sát trận. Nếu trận chiến này thử thách phá trận nghĩa là Đế Thiên phải phá trận pháp lão khắc. Mục đích bày ra sát trận rất rõ ràng, nếu Đế Thiên bị sát trận tiêu diệt thì dù là phủ thống lĩnh cũng khó nói cái gì, đây là khiêu chiến, hai bên đã ước hẹn rồi.
Người đã chết thì càng không phải lo trận đấu về sau.
Mọi người yên lặng chờ.
Một lúc lâu sau cuộn tranh biến mất, Đế Thiên hiện ra trên trận đạo đài. Phía đối diện lão nhân cũng khắc xong trận pháp, ý sắc bén kinh khủng dâng lên, toát ra lực lượng sát phạt vô cùng đáng sợ.
Lão nhân nói với Đế Thiên:
- Mời.
Đế Thiên đáp lại:
- Mời.
Hai người bước về phía đại trận đối phương bày ra. Đã phá trận tất nhiên phải làm cùng lúc, nếu hai người có năng lực phá giải trận pháp của đối phương thì xem ai phá càng nhanh người đó thắng.
Nhưng trong cuộc chiến phá trận này lão nhân chiếm ưu thế, tu vi của lão là Tiên Đế trung giai, cao hơn Đế Thiên.
Tuy nhiên Đế Thiên thèm để ý loại ưu thế này sao?
Đế Thiên tiến lên trận đạo đài của đối phương, nhìn lực lượng hủy diệt trong đó, mắt bắn ra tia sáng lạnh. Đế Thiên vươn tay, thiên chuy lại xuất hiện, không ngừng biến lớn che trời. Đế Thiên trực tiếp bước lên bên trên trận pháp, thiên chuy đập xuống.
Đế quang lấp lánh, uy trận pháp dâng lên bao phủ thiên địa, kiếm sát phạt vô tận hóa thành kiếm trận hủy diệt bao lấy Đế Thiên.
Mọi người thấy đồ án đáng sợ xuất hiện trên thiên chuy va chạm với kiếm trận hủy diệt do vô tận kiếm ý hợp lại, kiếm ý vô tận bị đè xuống trận pháp, thiên địa phát ra tiếng gầm rú inh ỏi.
Đế Thiên không ngừng lại, tiếp tục giơ thiên chuy lại đập xuống.
Nhìn cảnh này lão nhân Nhan thị biến sắc mặt, biết trận pháp này không ngăn được đối phương. Lão đi vào trận pháp của Đế Thiên, từng kiếm uy chĩa thẳng xuống lơ lửng trên trời, vạn kiếm cùng lao xuống, ý túc sát bao phủ thiên địa này.
Vù vù vù vù vù!
Kiếm đâm xuống, trận pháp như bị chọc giận, cuộn tranh vô tận rít gào bắn ra che kín trời, cuốn lấy hư không. Thiên địa tối tăm, hư không phong tỏa đế quang. Lão nhân bị kẹt trong đó ngước đầu lên nhưng không cảm nhận được quy tắc khung trời, lão sa sầm nét mặt, lão đã bị phong ấn.
Bùm!
Trên trận đạo đài khác, thiên chuy của Đế Thiên liên tục đập xuống, nhiều lần oanh kích, uy sát phạt trận pháp bên dưới dần bình ổn, bị áp chế.
Tình hình hai bên hoàn toàn khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận