Thái Cổ Thần Vương

Thăm Tù

Năm người thống lĩnh Tần Vấn Thiên thấy Ly Hỏa cung chủ tới liền bái kiến:
- Thuộc hạ bái kiến cung chủ.
Ly Hỏa cung chủ phất tay cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Tần Vấn Thiên, chuyện Bắc thành lần này xử lí không tệ, thu hoạch không nhỏ đi?
Tần Vấn Thiên bẩm báo chi tiết:
- Khởi bẩm cung chủ, các thế lực lớn trong Bắc thành đều chủ động tiến cống. Cống phú mấy chục năm qua chưa lấy được cũng thu được. Mặt khác, cũng không ít thế lực đưa riêng cho ta một ít tài nguyên tu hành.
Tần Vấn Thiên không hề e ngại, báo luôn phần mình đạt được.
- Bọn họ đưa cho ngươi, ngươi không cần báo làm gì. Chỉ cần cống phú không có vấn đề liền xong. Không nghĩ tới ngươi lại bước vào cảnh giới Tiên Đế trung giai nhanh thế. Tốc độ tu hành của ngươi ngay cả ta cũng phải kinh ngạc. Sau này chắc chắn có tiền đồ.
Ly Hỏa cung chủ không hề keo kiệt mà khen Tần Vấn Thiên. Y nói tiếp:
- Ngươi có yêu cầu gì không? Xem ta có thể thỏa mãn ngươi không.
Tần Vấn Thiên khách khí đáp:
- Đây là bổn phận của thuộc hạ, sao dám yêu cầu cung chủ cái gì? Nhưng mà, đã nhiều năm thuộc hạ chưa gặp qua Dạ Thiên Vũ, mong cung chủ cho phép thuộc hạ tới thăm một lần.
- Nhiều năm như vậy ngươi vẫn không quên tình cũ, đáng quý! Ta tự nhiên sẽ không ngăn cản ngươi. Ta sẽ để Thần hộ pháp mang ngươi đi một chuyến.
Ly Hỏa cung chủ cười đồng ý, giống như không hề quan tâm chút nào, không ai biết Ly Hỏa cung chủ nghĩ gì.
Tiếp, Ly Hỏa Cung Chủ cười nói:
- Đều ngồi đi, các ngươi đưa cống phú giao cho hai người Tử Nguyệt kiểm kê là được.
Năm vị thống lĩnh sôi nổi giao cống phú cho hai thị nữ của cung chủ.
Ly Hỏa cung chủ hiếm thấy lại ở đây nói chuyện phiếm với bọn họ. Ly Hỏa cung chủ còn từng nói với Tần Vấn Thiên:
- Vấn Thiên, tư chất ngươi bất phàm, tương lai tất thành đại sự. Hiện giờ ngươi cứ tiếp tục ở tại chức vị thống lĩnh lịch lãm một thời gian, sau này nếu ngươi muốn vị trí một trong chín Đế Quân ta cũng có thể dịch một cái ra cho ngươi.
Một trong chín Đế Quân dưới trướng Ly Hỏa cung chủ đều là chư hầu một phương, thống ngự khu vực rộng lớn, chưởng khống nhiều mạch khoáng. Hơn nữa, tài nguyên tu hành họ có thể có lại càng không phải thống lĩnh có thể sánh bằng.
Kia quả thật là một công việc béo bở!
Tần Vấn Thiên cũng không biết Ly Hỏa cung chủ nói vậy là thật muốn mượn sức mình hay chỉ muốn lợi dụng mình nhưng dù ý thật của đối phương thế nào thì ít nhất, mặt ngoài Ly Hỏa cung chủ xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên vẫn khách khí như trước:
- Thuộc hạ chưa từng dám hy vọng xa vời, cung chủ an bài là được.
Tần Vấn Thiên vẫn điệu thấp nội liễm như trước. Ly Hỏa cung chủ cười cười, ánh mắt đầy thâm ý.
Đợi sau khi hai vị thị nữ kiểm kê xong, mang một phần tài nguyên tu hành giao cho năm vị thống lĩnh, mấy người liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, Hạ Hầu thống lĩnh còn không quên lườm Tần Vấn Thiên một cái, ánh mắt như đao.
Tần Vấn Thiên không rời đi mà đi theo Thần hộ pháp đã dẫn hắn đến Ly Hỏa Cung năm đó tới Ly Hỏa lao ngục.
Sau khi bọn họ đều đi hết, Ly Hỏa cung chủ ngồi trên ghế trong hoa viên, cơ thể mềm mại của thị nữ Tử Nguyệt dựa vào đùi y, nói:
- Cung chủ, năm đó, cảnh giới Tần Vấn Thiên là Tiên Vương đỉnh cao. Sau khi Hạ Lan Đế Quân ra tay với Dạ Thiên Vũ hắn mới bước vào Tiên Đế. Hiện giờ mới gần năm mươi năm mà Tần Vấn Thiên đã bước vào cảnh giới Tiên Đế trung giai. Người này không thể không phòng!
Ly Hỏa cung chủ cười nói:
- A? Ngươi cho rằng hắn sẽ gây bất lợi cho bổn cung chủ?
Tử Nguyệt khẽ nói:
- Năm mươi năm, Tần Vấn Thiên vẫn không hề e dè yêu cầu gặp Dạ Thiên Vũ. Hiển nhiên trong lòng Tần Vấn Thiên chưa bao giờ quên Dạ Thiên Vũ. Nhưng Dạ Thiên Vũ là kẻ thù của cung chủ, trong lòng Tần Vấn Thiên e rằng chưa bao giờ chân chính quy thuận ngài. Nếu hắn mạnh lên chắc chắn sẽ muốn phản.
Ly Hỏa cung chủ cười nói:
- Ha ha, ngươi cho rằng Hạ Lan thị dễ đối phó như thế? Ta lại mong Tần Vấn Thiên có thể chịu tới ngày mạnh lên. Nếu vậy, chỉ cần Dạ Thiên Vũ còn trong tay ta, Tần Vấn Thiên sẽ không ngừng đấu với Hạ Lan thị. Nếu thật sự không khống chế được hắn, ta lại ra tay cũng không muộn. Đừng nói chỉ Tiên Đế trung giai, chỉ cần cảnh giới Tần Vấn Thiên còn ở Tiên Đế, bổn cung có thể bóp chết hắn dễ dàng!
Tử Nguyệt không nói thêm gì. Cung chủ hẳn nhìn chuyện thấu đáo hơn nàng.

Lao ngục âm trầm hắc ám, trong nhà giam của Dạ Thiên Vũ, Dạ Thiên Vũ đang chải vuốt mái tóc dài của mình trước một mặt gương cổ quái.
Mặc dù Ly Hỏa lao ngục cực kì âm trầm, Dạ Thiên Vũ vẫn chăm chút bản thân vô cùng xinh đẹp, nhà giam của nàng cũng thực sạch sẽ.
Trong nhà giam đối giện, một thân ảnh tóc tai rối bời khàn khàn nói:
- Năm mươi năm, ngươi có mệt hay không?
Dạ Thiên Vũ mặc kệ gã, không hề đáp.
- Nhưng vậy cũng tốt, có thể khiến ta nhìn đã mắt. Nữ nhân xinh đẹp khiêu gợi như ngươi không ngờ Ly Hỏa cung chủ có thể bỏ được, lại vẫn luôn nhốt ngươi ở đây. Đáng tiếc nơi này không có ngục tốt, nếu không chỉ với khuôn mặt ấy, ngươi chỉ sợ đã nhận hết tra tấn khuất nhục rồi.
Đôi mắt Dạ Thiên Vũ hiện lên sáng lạnh, thản nhiên nói:
- Cái mồm thối của ngươi có thể ngậm lại không?
Người nọ cười lạnh nói:
- Ha ha ha ha, trước kia ở đây quá nhàm chán, bây giờ còn khó được có một mỹ nhân có thể đùa giỡn, ta tự nhiên phải nói nhiều chút. Ngươi suốt ngày ăn diện chải chuốt, chẳng lẽ còn ảo tưởng bằng con sâu cái kiến kia đánh vỡ quy tắc sao? Ta khuyên ngươi vẫn bớt nằm mơ đi, nếu Ly Hỏa cung chủ đã nhốt ngươi ở đây, sao có thể để hắn như ý được.
Dạ Thiên Vũ cười lạnh nói:
- Ly Hỏa cung chủ, hắn rất tự tin. Thân là cung chủ hắn tự nhiên cao cao tại thượng. Có lẽ Ly Hỏa cung chủ cho rằng mình có thể chưởng khống hết thảy nhưng tới ngày hắn phát hiện mình sai, chắc sẽ hối hận đã lợi dụng ta để khống chế người ấy.
Người nọ điên cuồng cười to nói:
- Phải không? Nếu Ly Hỏa cung chủ sai điều gì thì chắc chắn là không nhốt ta và ngươi chung một nhà giam. Nếu được vậy, chúng ta sẽ không tịch mịch thế. Ha ha ha ha!
Trong đôi mắt đẹp của Dạ Thiên Vũ hiện lên một tia sát khí.
- Đát … đát… đát…
Tiếng bước chân thanh thúy truyền tới, tên điên kia dần dừng cười. Ánh mắt gã nhìn về phía xa xa.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người mặc đồ trắng đang chậm rãi tới gần. Dần dần, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt.
Thấy khuôn mặt ấy, đôi mắt vốn mang theo hàn quang của Dạ Thiên Vũ liền lập tức hòa tan. Nàng mỉm cười, ôn nhu như nước, yên lặng nhìn thân ảnh tuấn tú kia đang tới gần. Đồng tử kẻ trong nhà giam đối diện khi thấy thân ảnh ấy lại khẽ co rút.
Thân ảnh kia chậm rãi tới gần, ánh mắt nhìn kẻ bất kính với Dạ Thiên Vũ kia liền bắn ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, lập tức đâm vào mắt đối phương. Người nọ kêu thảm một tiếng, che mắt mình, chất lỏng màu đỏ chảy thấm qua kẽ tay.
Tần Vấn Thiên không nhìn gã nữa, hắn đi tới ngoài ngục giam Dạ Thiên Vũ.
Dạ Thiên Vũ đang cười nhạt nhìn Tần Vấn Thiên, khẽ nói:
- Ngươi đã đến rồi!
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Vâng.
Tần Vấn Thiên cố gắng khiến mình mỉm cười, nói:
- Cung chủ, ngài vẫn đẹp như thế.
Dạ Thiên Vũ cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Giờ mới biết ta đẹp?
Tần Vấn Thiên cười xấu hổ.
Nữ nhân này thật đúng là không hề có chút giác ngộ mình đang ở trong tù chút nào. Có lẽ, chỉ ở trước mặt mình nàng mới cố ý vậy đi.
Dạ Thiên Vũ hỏi:
- Năm mươi năm mới đến một chuyến, lập công cho Ly Hỏa Cung?
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói:
- Giờ ta là thống lĩnh Bắc thành, Hạ Lan thị, gia tộc của Hạ Lan ở nơi đó. Cách đây không lâu ta vừa chỉnh đốn nơi ấy một phen.
Hắn chỉ dùng mấy câu liền dường như khái quát chuyện mấy năm nay.
Dạ Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ngươi phải cẩn thận chút.
Dạ Thiên Vũ biết, dù là Ly Hỏa Cung hay là Hạ Lan thị cũng không dễ đối phó như thế. Tần Vấn Thiên lâm vào trong đó, áp lực đang chịu có thể nghĩ.
Tần Vấn Thiên gật đầu đáp:
- Ta sẽ. Cung Chủ, người có thể lại đây không?
Dạ Thiên Vũ cười quyến rũ, nói:
- Sao? Muốn chiếm tiện nghi? Không có cửa đâu.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên đen lại, lập tức ngồi xuống trên nền đất ẩm. Hắn lấy một khối đế thạch thật lớn ra, bàn tay xuất hiện một thanh tinh thần tiểu kiếm, bắt đầu điêu khắc trên đế thạch.
Dạ Thiên Vũ nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, chỉ nghe Tần Vấn Thiên nói:
- Năm đó, sau khi người giúp ta thoát vây, ta liền mất đi tin tức của người. Tiếp đó, ta lại tới cái hồ chỗ Hạ Lan Đế thành kia, điêu khắc ở đấy. Cũng lần ấy, ta đột phá cảnh giới Tiên Đế. Hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới Tiên Đế trung giai, ta lại điêu khắc cho người một pho tượng.
- Tốt thôi.
Dạ Thiên Vũ vui vẻ đồng ý, nằm nghiêng trên đất, đôi chân khẽ cong, chồng lên nhau, tư thái vô cùng yêu mị. Tay Dạ Thiên Vũ khẽ vuốt tóc, tùy ý tóc đen rụng rơi. Dung nhan tuyệt sắc, tư thái cực kì mị hoặc. Dạ Thiên Vũ ôn nhu nói:
- Cứ dựa theo bộ dáng này điêu khắc đi.
- …
Tần Vấn Thiên hơi ngạc nhiên, nhìn thân hình vưu vật yêu mị vô song kia, gật đầu.
Ánh sao tung bay, đế thạch dần dần hóa thành một pho tượng tuyệt mỹ. Mỹ nhân nằm nghiêng, yêu mỵ vô song, hấp dẫn đến cực điểm.
- Tốt lắm.
Tần Vấn Thiên điêu khắc xong liền để Dạ Thiên Vũ nhìn thoáng qua. Dạ Thiên Vũ gật đầu nói:
- Tốt lắm, ngươi có thể về. Sau này nhớ ta liền lấy nó ra nhìn một cái.
Tần Vấn Thiên cười khổ đáp:
- Người cứ không muốn gặp ta như vậy sao.
Dạ Thiên Vũ nở nụ cười như ma nữ:
- Năm đó không phải chính ngươi trốn tránh ta sao? Ta sợ ngươi phiền ta thôi.
Tần Vấn Thiên hơi áy náy, nói:
- Tốt, chờ ta.
Dạ Thiên Vũ khẽ gật đầu, nói:
- Ừ. Nhớ kĩ, nhất định phải điệu thấp. Dù có một ngày ngươi đã có đủ thực lực cũng phải điệu thấp. Trừ khi ngươi có thể nắm chắc một kích tất sát.
- Ta hiểu được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
Hắn biết Dạ Thiên Vũ chỉ ai.
Tần Vấn Thiên lại liếc nhìn Dạ Thiên Vũ một cái, lập tức xoay người, cất bước rời đi.
Tần Vấn Thiên cũng không nói một câu nào với kẻ bị hắn chọc mù mắt. Người mù kia cũng cố nén đau đớn không dám mở miệng.
Có một số lúc, sinh mệnh quan trọng hơn tôn nghiêm. Cho dù ở đây sống không bằng chết, gã cũng vẫn sợ chết như trước.
Dạ Thiên Vũ liếc tên mù đối diện một cái, khóe miệng nở một nụ cười cực kì quyến rũ. Đáng tiếc, tên kia đã mù, không thấy.
Có lẽ, đây là nguyên nhân Tần Vấn Thiên khiến gã mù đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận