Thái Cổ Thần Vương

Đồng hành

Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
----------------
Đế Tinh học viện, thi thể của Nhạc Thanh Phong yên tĩnh nằm trên đất, một thanh trường thương xuyên qua cổ họng của hắn, đóng đinh than thể của hắn.
Ở trước thi thể, thân thể Nhạc Hàn Sơn run rẩy, hắn không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, lần này tới Sở quốc, con của hắn Nhạc Thanh Phong sẽ bị người giết chết.
Chỉ thấy hai con ngươi của hắn đỏ bừng, trên người tràn ngập sát ý, xa xa người Đế Tinh học viện đều tránh đi rất xa, nhưng trong lòng thì nhìn có chút hả hê, trong khoảng thời gian này người Thương Vương cung hung hăng càn quấy như thế nào, phá hư Đế Tinh học viện hầu như không còn, cuối cùng đã nhận được trừng phạt.
Tất nhiên là Nhạc Thanh Phong này quá kiêu ngạo rồi, cho nên mới kết thù kết oán với người, bị giết chết.
- Tra, tra cho ta.
Nhạc Hàn Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ Đế Tinh học viện.
Tần Vấn Thiên ngồi ở trong viện của mình, trên tay cầm một bức bản đồ, giống như không có chuyện gì xảy ra, nghe tiếng hô kia, hắn ngẩng đầu nhìn xa xa một cái, thần sắc bình tĩnh.
Không giết Nhạc Thanh Phong, Mạc Khuynh Thành không được an bình, cho nên, hắn phải chết.
Hôm nay thiếu niên non nớt kia, ở trong hoàn cảnh tàn khốc, tâm đã thời gian dần trôi qua trở nên lạnh lùng chút ít, chỉ cần có người uy hiếp được người bên cạnh hắn, hắn tình nguyện làm sát thần lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn địa đồ trong tay, ngón tay của Tần Vấn Thiên rơi vào một địa phương, phía trên có chữ viết.
- Nơi này là Cửu Châu thành Yêu Châu thành, dấu hiệu địa đồ chỉ hẳn là sơn mạch ở bên ngoài Yêu Châu thành.
Tần Vấn Thiên nhìn địa thế kia, đại lục địa vực bao la vô tận, có đôi khi một mảnh sơn mạch hoặc rừng rậm, còn lớn hơn cả một quốc gia, cũng tỷ như Hắc Ám sâm lâm của Sở quốc, liền bao phủ cả Hoàng thành, ngươi thậm chí không cách nào thăm dò bên trong đến cùng cất dấu bí mật gì.
Bức bản đồ này đánh dấu phiến sơn mạch kia, liền chiếm cứ diện tích thật lớn.
Tần Vấn Thiên lại nhìn chằm chằm vào địa điểm, chỗ đó, là khu vực trong Sâm Lâm sơn mạch, là địa điểm nào đó trong một thị trấn nhỏ, thậm chí đánh dấu ra một vị trí cụ thể, không biết Đế Thương để bức bản đồ này ở Thiên Tinh các tầng thứ chín, đến cùng có bí mật gì.
- Vấn Thiên.
Giờ phút này, có thanh âm truyền đến, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía hư không, chỉ thấy Cố lão cùng với Mạc Khuynh Thành từ trên không nhảy xuống.
- Cố lão, Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên thu hồi địa đồ, đứng dậy.
- Nhạc Thanh Phong chết rồi.
Cố lão nhìn Tần Vấn Thiên nói, chỉ thấy thần sắc của Tần Vấn Thiên bình tĩnh, trong nội tâm Cố lão lập tức hiểu rõ, sau đó nói sang chuyện khác:
- Mục đích của Thương Vương cung đến Đế Tinh học viện, cũng dò thăm ra rồi.
- Vì sao đến?
Tần Vấn Thiên thấy Cố lão không có nói tiếp sự tình Nhạc Thanh Phong chết, ba người đều ngầm hiểu lẫn nhau, Đế Tinh học viện đương nhiên sẽ không đi tra, đối với Thương Vương cung, Tần Vấn Thiên cũng có chút tò mò.
- Thương Vương cung có hai đại phe phái, trong đó một mạch là Thương Vương dòng chính nhất mạch, Đế Nghĩa chưởng môn là người phát ngôn của mạch này ở Đế Tinh học viện, cùng Đế Tinh học viện có ngàn vạn tia quan hệ, một mạch khác, là những người lần này tới, chúng ta từ Thương Vương nhất mạch nhận được tin tức, năm đó Thương Vương có khả năng dấu bí mật lớn nhất của hắn ở Đế Tinh học viện, Cửu Huyền cung Tiêu Lam cũng vì thế mà đến.
- Bí mật của Thương Vương?
Tần Vấn Thiên biến sắc.
- Đúng, bí mật của Thương Vương, năm đó vô luận Thương Vương ở cảnh giới nào, đối mặt cường giả như thế nào, cũng cùng cảnh giới vô địch, đơn giản là hắn tu luyện đặc thù, Thương Vương, tu nhiều Nguyên Phủ, về sau bí mật này bạo lộ, toàn bộ Đại Hạ hoàng triều vô số cường giả bắt đầu đuổi giết Thương Vương, trước khi Thương Vương mất tích, khả năng đến Đế Tinh học viện mà hắn sáng tạo một chuyến.
- Nhiều Nguyên Phủ?
Nội tâm Tần Vấn Thiên rung động, tu sĩ Võ Mệnh tu hành, chỉ có thể tu thành một Nguyên Phủ hải, điểm ấy hắn đương nhiên tinh tường, về sau Võ Mệnh Thiên Cương, cũng từ trong Nguyên Phủ thai nghén.
- Đúng, có khả năng là một bộ công pháp nghịch thiên, không có ai biết ở nơi nào.
Cố lão tiếp tục nói, nhưng nội tâm Tần Vấn Thiên lại có chút run lên.
Địa đồ, địa đồ ở Thiên Tinh các tầng thứ chín.
Nếu như là địa đồ kia, như vậy Đế Nghĩa thủ hộ Thiên Tinh các tầng thứ bảy, có lẽ ẩn ẩn có thể suy đoán đến một ít a?
Mấy ngàn năm, không có người phá vỡ Thiên Tinh các tầng thứ chín, chẳng lẽ, đây là Thương Vương năm đó bày ra?
- Bất quá việc này ngươi không cần phải xen vào, cùng ngươi không quan hệ, ta tới là nói cho ngươi biết, Khuynh Thành nàng muốn đi ra ngoài một chút, ngươi cùng nàng đi giải sầu a.
Cố lão nhìn Tần Vấn Thiên nói.
Tần Vấn Thiên nhìn Cố lão cùng với Mạc Khuynh Thành, nhìn thấy ánh mắt của hai người, hắn làm sao không rõ Cố lão dụng tâm lương khổ.
Người Thương Vương cung cho rằng mình chỉ là Luân Mạch bát trọng, hơn nữa từng bị Nhạc Thanh Phong kích thương, tự nhiên sẽ không hoài nghi mình, nhưng Cố lão cùng Mạc Khuynh Thành ẩn ẩn biết rõ, mình có thể giết chết Nhạc Thanh Phong, bọn hắn có lẽ đoán được, cho nên hi vọng mình ly khai, không cần tiếp tục ở lại trong tầm mắt của người Thương Vương cung, nếu không khó tránh khỏi sẽ bạo lộ thực lực.
Hơn nữa, Cố lão nói ly khai, chỉ sợ là tạm thời ly khai Sở quốc, hôm nay Đế Tinh học viện đang cùng hoàng thất tranh phong, Thương Vương cung lại đây, đúng là thời buổi rối loạn, học viện muốn hắn rời xa phân tranh.
Như vậy, Tần Vấn Thiên hắn liền không gặp nguy hiểm, Cố lão có thể nói dụng tâm lương khổ.
Trầm mặc một lát, Tần Vấn Thiên gật đầu, nói:
- Được.
- Chuẩn bị một chút, liền trực tiếp xuất phát.
Cố lão vỗ vỗ bả vai của Tần Vấn Thiên, sau đó liền rời đi.
- Ta đi nói một tiếng cho phụ thân cùng tỷ tỷ.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành nói.
- Ân, ta chờ ngươi.
Mạc Khuynh Thành gật đầu.
Tần Vấn Thiên phân biệt nói cho Tần Xuyên, Tần Dao cùng với bọn người Phàm Nhạc một tiếng, cũng dặn dò bọn hắn nếu muốn ly khai, nhất định phải nhớ rõ để cho Đế Tinh học viện hộ tống.
Dặn dò tốt hết thảy, lúc này Tần Vấn Thiên mới cùng Mạc Khuynh Thành bí mật xuất hành, đi ra Đế Tinh học viện, sau đó mới cưỡi Bạch Hạc ngự không mà đi.
Bạch Hạc đi về phía tây, Tần Vấn Thiên đứng ở trên Bạch Hạc, nhìn Hoàng thành dần dần khuất bóng, ánh mắt của hắn có lưu luyến cùng không bỏ.
Sở dĩ Tần Vấn Thiên đồng ý ý kiến của Cố lão, là vì hắn rõ ràng tình huống hôm nay, hắn ngay cả tư cách tham dự đấu tranh cũng không có, cho nên hắn lựa chọn tạm thời rời đi.
- Rất nhanh, ta sẽ trở lại.
Trong nội tâm Tần Vấn Thiên âm thầm thề, trong Hoàng thành này, có rất nhiều người khó có thể dứt bỏ.
Hắn thật sự không nỡ đi, nhưng hắn nhất định phải đi tăng lên thực lực của mình.
- Nghĩ cái gì vậy?
Mạc Khuynh Thành đi đến bên người Tần Vấn Thiên, thấp giọng hỏi.
- Khuynh Thành, sau khi ngươi tiễn ta ra ngoài liền trở về đi, ta có khả năng phải đi một chỗ rất xa.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, lộ ra nụ cười ôn hòa.
- Đã nói ngươi là theo giúp ta giải sầu mà.
Mạc Khuynh Thành oán trách nhìn Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cười khổ, hai tay vịn bả vai của Mạc Khuynh Thành, chân thành nói:
- Ta thật sự phải đi rất xa, có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi không cần phải theo ta đi mạo hiểm.
Mạc Khuynh Thành trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, cũng không nói chuyện, dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc, trong đôi mắt mang theo một tia u oán, để cho nội tâm Tần Vấn Thiên như chảy qua dòng nước ấm.
Vươn tay, di động về phía gương mặt của Mạc Khuynh Thành, tâm của Tần Vấn Thiên đập đùng đùng, so với thời điểm chiến đấu còn hồi hộp hơn.
Rốt cục, bàn tay của Tần Vấn Thiên rơi vào trên gương mặt của Khuynh Thành, da thịt óng ánh mềm mại, để cho Tần Vấn Thiên tim đập nhanh hơn, hắn chăm chú nhìn gương mặt của Mạc Khuynh Thành, phảng phất như rất sợ Mạc Khuynh Thành sẽ tức giận.
- Ta đi cùng ngươi.
Mạc Khuynh Thành như trước trừng hắn, chỉ phun ra bốn chữ.
Tần Vấn Thiên cười khổ, chứng kiến u oán cùng với kiên trì trong ánh mắt đối phương, hắn chỉ có thể gật đầu.
- Cái này còn không sai biệt lắm.
Mạc Khuynh Thành tự nhiên cười nói, để cho Tần Vấn Thiên cảm giác tim đập nhanh hơn, hắn lần thứ nhất cách Khuynh Thành gần như vậy, thật đẹp, quá kinh diễm.
- Còn không có chiếm tiện nghi đủ sao.
Mạc Khuynh Thành nhếch miệng, lại trừng Tần Vấn Thiên nói, lúc này Tần Vấn Thiên mới thu tay về, sau đó ngồi ở trên Bạch Hạc, nhưng trong lòng cảm giác ngọt ngào, chỉ có thời điểm cùng Mạc Khuynh Thành ở chung một chỗ, hắn mới có ấm áp cùng ngọt ngào như vậy.
Mạc Khuynh Thành ngồi ở bên người Tần Vấn Thiên, Bạch Hạc phi hành cực nhanh, sức gió thổi đánh vào người, thiếu niên tuấn mỹ cùng với thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành ngồi chung một chỗ, ở trong mây mù ghé qua, như thần tiên quyến lữ.
- Chúng ta đi đâu?
Trên mặt Mạc Khuynh Thành mang mỉm cười nhu hòa, nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên lấy ra địa đồ, chỉ vào dấu hiệu nói:
- Bên ngoài Yêu Châu thành, chúng ta dựa theo địa đồ đánh dấu phi hành, chỉ sợ cần không ít thời gian mới có thể tới.
- Bản đồ này ở đâu ra?
Mạc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Tần Vấn Thiên.
- Thiên Tinh các tầng thứ chín, Đế Thương lưu lại, ông ngoại ngươi nói tới bí mật của Đế Thương, ta đoán rất có thể ngay ở chỗ này.
Tần Vấn Thiên chỉ vào địa điểm kia nói.
Ánh mắt của Mạc Khuynh Thành trì trệ, bí mật của Đế Thương, Tần Vấn Thiên lại không hề giữ lại nói cho mình.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Mạc Khuynh Thành chảy qua một tia ngọt ngào, gật đầu cười.
Hắn tín nhiệm như vậy, nàng thật sự rất vui vẻ.
Kình phong phất ở trên bản đồ, sau khi phân biệt rõ phương hướng, Tần Vấn Thiên thu vào, Bạch Hạc một đường đi về phía tây, vượt qua không thị trấn cùng thôn trang, sơn mạch rừng rậm, đi về địa phương xa xôi.
Đây là lần thứ nhất Tần Vấn Thiên đi xa như thế, đồng dạng cũng là lần thứ nhất Mạc Khuynh Thành đi xa, trước kia nàng chưa bao giờ đi ra Sở quốc.
Trong nội tâm bọn hắn có chút thấp thỏm không yên, cũng có từng tia ôn hòa, bởi vì người đồng hành, là đối phương.
Trong lòng thiếu nam thiếu nữ, lần thứ nhất có hạt giống tình yêu nảy sinh, tỉnh tỉnh mơ mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận