Thái Cổ Thần Vương

Phong ấn chi nhãn

Ở Ly Hỏa cung, Đế Thiên trước giờ luôn thành danh nhờ tài luyện binh khí, thân phận đại sư luyện binh khí từ lâu đã không còn bị bất kỳ người nào nghi ngờ, nhưng đến hôm nay, y gần như chưa từng ra tay lần nào, chỉ có lần trước vì để thành danh mà tới Nhan thị, mới dùng Trận Chiến để chiến đấu vài trận, sau đó lại từ chối lời khiêu chiến của Liễu Phi Bạch, bởi thế, chiến lực của Đế Thiên thế nào, người của Ly Hỏa cung không nắm rõ.
Đến nay, trên tòa đài cao đó, có mấy trăm cường giả, đều là các nhân vật Tiên Đế siêu phàm đến từ các thế lực siêu phàm của Trường Sinh thành và cả các thế lực lớn ở các chủ thành trong vùng đất cai trị của Cửu Giới cung, còn như các Tiên Đế tầm thường cho dù là đỉnh cấp cảnh giới, cũng không dám tùy tiện lên đó, không cần nói cũng biết, cuộc chiến tiếp tới đây sẽ thảm khốc tới mức nào, trong tình huống như vậy, cho dù là người của Ly Hỏa thành rất xem trọng thực lực của Đế Thiên, nhưng y cũng không thể nào có thể bộc lộ hết tài năng để vụt sáng lên, Tiên Đế trung giai là y chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.
Ngược lại, bọn họ lại hy vọng có thể được thấy một người, người thần bí mà đã liên tiếp đánh bại bốn vị thống lĩnh bao gồm cả Tiêu Dự, nhưng mà, nhân vật thần bị này lại không xuất hiện.
- Trận chiến đấu hôm nay, đến điểm là dừng, phân được thắng bại là được, chỉ cần có một bên chịu thua, lập tức dừng chiến, còn quy tắc cũng rất đơn giản, các ngươi đứng sát đường biên, có thể tùy ý bước ra, muốn khiêu chiến ai cũng được, mười người cuối cùng có thể ở lại trên đài, chính là Thập Cường.
Hộ pháp của Giới Chủ nói với mọi người.
Không cần y nói thì mọi người cũng đều biết quy tắc, quy tắc của cuộc chiến đấu giao lưu này rất tự do, hoàn toàn không nghiêm ngặt, ở ngay dưới mắt của Giới Chủ và cường giả các phương, chẳng ai có thể giở thủ đoạn, ai mạnh ai yếu, rất dễ dàng có thể nhìn ra, ngoài việc phân cao thấp thứ tự cụ thể của Thập Cường, thì những người khác không cần phân cấp quá cụ thể, không thắng được thì bị đào thải thôi.
Chỉ thấy tòa đài cao ở trung ương vô cùng rộng lớn ấy, đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa vô cùng, vùng đất xung quanh giống như vừa có làn ánh sáng trong suốt hiện ra, hệt như đại trận kết giới, bảo vệ chiến đài ở bên trong, để tránh những dư âm của cuộc chiến đấu lan tỏa ra ngoài, cuộc chiến giữa các Tiên Đế đỉnh cấp, có thể nói sức ảnh hưởng cực rộng, đương nhiên phải khống chế rồi, tòa đài cao này, chính là một trận pháp siêu cấp.
Ở sát biên giới, xuất hiện rất nhiều ánh sáng, hóa thành những màn ánh sáng hình tròn, có thể bao bọc một người vào bên trong, người tham chiến nếu trong thời gian tạm nghỉ có thể ngồi trong đó quan sát trận đấu, cũng không lo sẽ bị dư âm ảnh hưởng tới.
Mọi người lần lượt bước vào trong, mấy trăm người, đều đi vào trong.
- Cái con người Đế Thiên này, hà tất gì phải thế.
Hạ Lan Vân Thiên than thở:
- Y là trung giai Tiên Đế Cảnh giới, nhất định sẽ trở thành mục tiêu của người khác đầu tiên, chỉ cần một trận chiến, có thể sẽ bại, tội gì phải thế chứ.
- Có thể sẽ có niềm vui bất ngờ thì sao?
Hạ Lan Vân Hải cười nói.
- Có thể sẽ có, có lẽ y có thể vượt cảnh giới chiến đấu, nhưng đó là để đối phó với những Tiên Đế đỉnh cấp thông thường, còn ở đây, có rất nhiều Tiên Đế đỉnh cấp siêu phàm, làm sao có thể vượt qua?
Hạ Lan Vân Thiên lắc đầu, lão không phải là coi thường Đế Thiên, thậm chí, lão còn rất có niềm tin với Đế Thiên, nếu như đây là chiến đài của Tiên Đế trung giai, lão thậm chí sẵn sàng tin rằng Đế Thiên có khả năng vào nhóm mười người đứng đầu, đáng tiếc đây lại không phải.
Trên đài cao, có người đi ra, người này là đỉnh cấp Tiên Đế Cảnh giới, là cường giả của Kiếm Hồn Tông, Đế Thiên từng gặp y, ở Hạ Lan thị tại Trường Sinh thành.
Sau khi y đi ra, ánh mắt dừng thẳng nơi người Đế Thiên.
Hôm đó ở Hạ Lan thị, một người của Kiếm Hồn Tông y từng ra tay với người trước mắt đây, nhưng suýt chút nữa bị đâm mù mắt, hai mắt chảy máu, tới nay gặp lại ở đây, việc này, rõ ràng cần được kết thúc.
Tuy rằng hôm đó không phải là Đế Thiên, mà là bản tôn, nhưng đối với Đế Thiên mà nói, kỳ thực cũng chẳng có gì khác biệt, bởi thế khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, y liền biết, trận chiến đầu tiên này, sợ là phải ra sân rồi.
- Nếu ngươi đã là một đại sư luyện binh khí, vậy hà cớ gì lại xuất hiện trên chiến đài tranh phong võ đạo này, ở đây, không thích hợp với ngươi.
Nhân vật Tiên Đế đỉnh cấp Kiếm Hồn Tông này lạnh lùng mở miệng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, giống như từng thanh kiếm sắc nhọn, có thể xuyên qua hồn phách.
Tần Vấn Thiên đã từng giao đấu với hai người của Kiếm Hồn Tông, trong đó một người thậm chí là Tiêu Dự, Đế Thiên y đương nhiên hiểu năng lực sở trường của Kiếm Hồn Tông, đôi mắt đen bên ngoài mặt nạ đen tựa mực, Đế Thiên bình tĩnh nói:
- Thích hợp hay không, không thể nói miệng được.
- Cái tên này…
Hạ Lan Vân Hải nhìn Đế Thiên nói:
- Người khiêu chiến y là Kiếm Hồn Tông Tiêu Mặc, thực lực vô cùng mạnh, tuy rằng không thể sánh được với nhân vật tuyệt đại như Tiêu Dự, nhưng để đánh bại những Tiên Đế đỉnh cấp bình thường thì có thừa khả năng.
Đôi mắt Hạ Lan Thu Nguyệt nhấp nháy lo lắng, Hạ Lan Vân Thiên nhìn nàng cười nói:
- Yên tâm đi, Đế Thiên dù có chiến bại, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng, y sẽ biết chừng mực.
- Ai lo lắng chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Thu Nguyệt ửng hồng, phủ nhận nói.
Hạ Lan Vân Thiên cười không nói, mắt một lần nữa nhìn về phía đài cao rộng lớn kia, mấy trăm vị cường giả đứng ở trong vòng ánh sáng ở biên giới của đài cao, chỉ duy nhất Kiếm Hồn Tông Tiêu Mặc và Đế Thiên đứng ở trung tâm chiến trường.
Đôi tròng mắt Tiêu Mặc sắc như kiếm, y mang nụ cười lạnh lùng như băng tiến bước về trước, hồn hóa kiếm ý, trực tiếp xuyên vào đôi mắt Đế Thiên, kiếm khí tàn sát, đủ để giết hồn.
Tần Vấn Thiên tu hành Bất Tử Kinh, thân ngoại hóa thân Đế Thiên đương nhiên cũng tương tự như vậy, Bất Tử Kinh là tu luyện linh hồn, không phải là thuộc tính sứ mạnh, bọn họ tâm niệm tương thông, đương nhiên không có bất kỳ vấn đề gì, kiếm hồn của Tiêu Dự không làm gì được Tần Vấn Thiên, thì Tiêu Mặc này, làm sao có thể diệt được hồn của Đế Thiên.
Y cũng liếc tới tương tự như vậy, thánh ý hóa kiếm hồn, trực tiếp lao vào đôi mắt của Tiêu Mặc, giữa hai đôi con ngươi của hai người, dường như có một cuộc va chạm giữa các nguồn lực đáng sợ.
“Ầm…”, ánh mắt Tiêu Mặc lóe lên, từ trong đôi mắt ánh sáng chói lòa điên cuồng phóng ra chết chóc, y giẫm một bước lên trước, trong trời đất từng sợi từng sợi kiếm hồn được sinh ra, chết chóc lao vào cơ thể Đế Thiên, có nhân vật tiên hiền xuất hiện, chất chứa sức mạnh kiếm hồn khác nhau, tuy không thể lợi ại như Tiêu Dự, nhưng cũng vẫn vô cùng đáng sợ.
Áo bào đen trên người Đế Thiên tung bay theo gió, mái tóc đen tung bay, tròng mắt y đột nhiên thay đổi, trở nên càng đáng sợ hơn, giống như một vòng xoáy phong ấn tối tăm vô cùng.
“Ầm, ầm, ầm…”, vòng xoáy phong ấn đáng sợ tối tăm đột nhiên xuất hiện trong hư không, trực tiếp phong ấn những kiếm hồn đó bên trong, tiên hiền kiếm hồn giãy dụa tàn phá, điên cuồng hành động, nhưng mà vòng xoáy phong ấn phóng ra từ trong đôi mắt Đế Thiên càng lúc càng đáng sợ, trời đất trong chớp mắt dường như xuất hiện một đôi phong ấn chi nhãn, không ngừng phóng ra những lực lượng phong ấn đáng sợ cùng cực, khiến cho những tiên hiền kiếm hồn đó không thể tránh thoát được.
Cả vùng hư không bạo động, mảnh trời đất này, dần dần hóa thành thế giới phong ấn lĩnh vực, không chỉ phong ấn tiên hiền kiếm hồn, mà còn phong ấn cả sức mạnh bản thân của Tiêu Mặc, khi ánh sáng phong ấn đáng sợ đánh vào trong cơ thể Tiêu Mặc, kiếm quang trên người Tiêu Mặc chói lòa, dùng cái đó để chống lại, nhưng phong ấn trực tiếp phong ấn luôn cả màn kiếm quang đó, cả vùng hư không đó đều bị phong ấn vào trong, dần dần, cơ thể Tiêu Mặc bị xâm chiếm, bị phong ấn từng chút từng chút một, nếu tiếp tục như vậy, cả người Tiêu Mặc sẽ bị phong ấn cùng với vùng không gian.
- Ta nhận thua.
Tiêu Mặc la lớn, y đã không còn cảm nhận được sự tỏa xuống của tinh quần quy tắc, sức chống đỡ càng ngày càng yếu, sức mạnh của đối phương càng lúc càng mạnh, tiếp tục như vậy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Hai tròng mắt Đế Thiên phóng ra một đạo ánh sáng rực rỡ, vô tận những phong ấn quy tắc trong nháy mắt tản ra rồi biến mất, tất cả khôi phục lại như lúc dầu, chỉ thấy khuôn mặt Tiêu Mặc xám như tro, từ đầu tưới cuối, Đế Thiên thậm chí còn chưa thật sự ra tay theo đúng ý nghĩa của nó, chỉ mới là đôi mắt phóng ra quy tắc, là y đã trực tiếp bị bại, đây là sự thảm bại sỉ nhục tới mức nào.
Điều đáng sợ hơn là, đối thủ của y, chẳng qua chỉ là một trung giai Tiên Đế mà thôi, đây quả thực khiến y không còn mặt mũi nào tiếp tục cố thêm nữa.
Thân hình lóe lên, Tiêu mặc cúi đầu lặng lẽ rời khỏi đài cao, quả thực không còn mặt mũi nào nhìn ai.
Ánh mắt của người bên Kiếm Hồn Tông nhìn chằm chằm vào Đế Thiên, trong đó lộ ra một chút khó chịu, đệ tử Kiếm Hồn Tông của họ, Tiêu Mặc xuất chiến trận đầu tiên, cuối cùng lại trở về với kết cục thảm hại như vậy, bọn họ rất khó mà có thiện cảm vưới Đế Thiên được.
- Thật không đơn giản.
Biển người mênh mông quan sát trận đấu thì thầm cảm thán, quả nhiên, không thể coi thường bất kỳ một nhân vật thiên kiêu nào cả, một Tiên Đế trung giai, trực tiếp dùng thuật phong ấn cường thế nghiền ép Kiếm Hồn Tông Tiêu Mặc.
Người của Hạ Lan thị ngây cả người, Hạ Lan Vân Thiên càng trợn mắt há mồm, lão cảm thấy bản thân mình cũng đã xem trọng Đế Thiên rồi, trong thâm tâm lão, mơ hồ ôm ấp một tia hy vọng rằng Đế Thiên sẽ chiến thắng, nhưng kết cục như vậy, vẫn khiến lão phải sợ ngây người, Tiêu Mặc ở trước mặt Đế Thiên, không ngờ không chịu nổi một dòn, chênh lệch như vậy, rốt cuộc cảnh giới của ai cao hơn.
Đế Thiên, thật sự chỉ là một đại sư luyện binh khí thiên tài sao?
Thật buồn cười, cho dù là bỏ đi thân phận đại sư luyện binh khí, Đế Thiên cũng vẫn là nhân vật tuyệt đỉnh, có thể dễ dàng thể hiện phong thái của y.
- Xem ra ta đã đánh giá y hơi thấp.
Hạ Lan Vân Thiên cảm khái thốt lên, ánh mắt đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Lan Thu Nguyệt bên cạnh, hy vọng, nàng và Đế Thiên có thể đến với nhau.
Lúc này ánh mắt Hạ Lan Thu Nguyệt cũng nhìn chăm chăm vào nơi đó, nghĩ tới những lời nói của đối phương khi nàng tiễn Đế Thiên, nàng đột nhiên càng lúc càng tò mò về dung nhan của Đế Thiên, thực lực của y khiến bản thân nàng phải vui mừng kinh ngạc, vậy thì tướng mạo của y, chắc có lẽ cũng giống như y nói, vô cùng anh tuấn?
Người của Hạ Lan thị đều có phần hưng phấn nhìn về phía Ly Hỏa cung, Ly Hỏa Cung chủ nhìn thấy cảnh tượng đó thì thần sắc có đôi chút khó coi, thống lĩnh dưới quyền y, Hạ Hầu càng như vậy.
- Một trận thắng mà thôi, chẳng đáng là gì.
Hạ Hầu lạnh nhạt nói, Tiêu Mỹ Nhân bên cạnh cười không nói, Hạ Hầu này, e là trong lòng khó chịu vô cùng.
Sắc mặt của Liễu Phi Bạch cách đó không xa cũng khó coi vô cùng, năm đó khi y khiên chiến với đại sư luyện binh khí Đế Thiên, Liễu gia từng tung ra tin rằng, Đế Thiên không dám ứng chiến, đến nay xem ra, Đế Thiên thật sự là không dám ứng chiến sao?
Có thể, Đế Thiên căn bản không thèm ứng chiến, từ đầu đến cuối, Đế Thiên này, đã coi thường bản thân mình, thiên kiêu của Liễu gia, nghĩ tới đây, nắm đấm của Liễu Phi Bạch co chặt lại, cảm thấy bị sỉ nhục.
Bản thân Đế Thiên không có thời gian rảnh để ý tới ý nghĩ của kẻ khác, y trở lại vào trong vòng sáng ở biên giới, rất nhanh chóng, có người khác bước ra khiêu chiến người khác, cùng với từng trận từng trận chiến lớn bùng phát, buổi thịnh yến võ đạo này đã thật sự vén lên bức màn đặc sắc, không ngừng xuất hiện một vài nhân vật siêu phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận