Thái Cổ Thần Vương

Tin tức của U Hoàng

Trường Sinh điện, trong một khoảng sân bình thường, Dạ Thiên Vũ đang yên tĩnh nằm nghỉ, thân thể mềm mại khêu gợi toát ra vẻ lười biếng cực kỳ mê người.
Này mấy chục năm qua, nàng và một số người của Hồng Trần Tiên cung vẫn bị giam lỏng tại Trường Sinh điện, không thể ra ngoài. Khi nào Trường Sinh giới chủ có hứng thì liền gọi các nàng tới múa một điệu, gọi thì tới, đuổi thì đi, mặc dù không phải thật sự đi làm mấy việc vặt vãnh nhưng cũng đối xử với các nàng như là vũ nữ, còn không bằng cho các nàng đi làm việc vặt.
Có đôi khi Dạ Thiên Vũ cũng muốn phản kháng, nhưng nàng biết rõ Trường Sanh giới chủ là nhân vật như thế nào. Ở Trường Sinh điện phản kháng mệnh lệnh của hắn, chỉ cần một câu nói của hắn là đã có thể khiến ngươi phải chết, nàng vẫn muốn thấy người ấy trưởng thành. Để rồi xem, Trường Sinh giới chủ còn có thể thưởng thức kỹ thuật khiêu vũ của các nàng thêm bao nhiêu năm tháng nữa.
Cứ cách một khoảng thời gian, là trong đầu Dạ Thiên Vũ lại vang lên giọng nói của Tần Vấn Thiên, đó chính là động lực sống sót của nàng. Nàng biết vẫn còn có người đang lo lắng cho mình, tuy rằng thạch anh truyền tin của nàng đã bị bắt phải giao nộp, không có cách nào hồi phục được, nhưng thạch anh truyền tin của Tần Vấn Thiên lại vẫn nằm trong tiên niệm của nàng. Biết nàng có thể nghe được giọng nói của mình, cho dù không thể đáp lại, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn sẽ thường xuyên nói chuyện với nàng, đương nhiên ấy đều là Tần Vấn Thiên độc thoại, còn nàng thì chỉ lắng nghe.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến. Thân thể lười biếng của Dạ Thiên Vũ vẫn nằm ở đó, nàng mở mắt ra nhìn về phía người tới. Nàng nhìn thấy một dung nhạn không thua kém gì nàng, khí chất lạnh lùng như băng, tóc đen đổ xuống như thác nước.
- Ngươi tới rồi.
Dạ Thiên Vũ lười biếng nói:
- Ngồi đi.
- Hắn biết Trường Sinh giới chủ đối đãi với ngươi như vậy hay không?
Giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh U Hoàng truyền ra. Những năm gần đây, nàng vẫn luôn ở trong Trường Sinh điện, Trường Sinh giới chủ tự mình hạ lệnh đưa nàng về đây, Ly Hỏa cung chủ sao có thể không tuân theo. Từ đó về sau, nàng ở lại Trường Sinh điện, rất nhiều người đều nghe đồn rằng Bắc Minh U Hoàng đã trở thành thân tín của Trường Sinh giới chủ, cũng có người nghe đồn rằng Trường Sinh giới chủ có ý yêu thích vị mỹ nữ lạnh lùng như băng này. Đương nhiên, loại lời nói như thế sẽ không truyền tới tai nàng, không có một ai dám nói bừa.
Bắc Minh U Hoàng đến nay vẫn không rõ nguyên nhân là gì. Nàng biết Tần Vấn Thiên đã biểu hiện tư chất siêu phàm tại yến tiệc thịnh soạn của Trường Sinh giới, lấy sức một mình mình khiêu chiến tám vị thống lĩnh Đế Quân siêu phàm của bát đại giới cung, toàn thắng.
Nàng không rõ vì sao từ đó về sau, Trường Sinh giới chủ lại gọi nàng tới đây, đồng thời cũng thường xuyên bảo Dạ Thiên Vũ khiêu vũ. Ấy chính là không tôn trọng Dạ Thiên Vũ, Trường Sinh giới chủ không phải là không biết, hơn nữa, Trường Sinh giới chủ cũng hiểu rõ trước đây Tần Vấn Thiên sở dĩ xuất chiến chính là vì Dạ Thiên Vũ. Thế nhưng hắn vì sao lại phải làm như vậy?
Những việc này Bắc Minh U Hoàng đều không hiểu rõ, nàng không có cách nào đoán được tâm tư của Trường Sinh giới chủ. Đại nhân vật nghĩ cái gì trong lòng thật khó có thể đo lường được.
- Thạch anh truyền tin của ta đã không còn, sao hắn có thể biết được?
Dạ Thiên Vũ nhợt nhạt cười cười, phong thái so với năm đó không giảm đi một chút nào.
- Vậy ngươi có biết giới chủ vì sao lại làm như vậy hay không?
Bắc Minh U Hoàng lại hỏi.
- Ngươi còn không hiểu được vì sao hắn đưa ngươi về đây thì sao ta lại có thể biết được.
Dạ Thiên Vũ nhìn Bắc Minh U Hoàng, hai người hiển nhiên không phải là lần đầu tán ngẫu.
- Có lẽ là bởi vì vũ khúc của ngươi rất đẹp, giới chủ cũng mê luyến, thích xem. Thế nhưng, tất cả mọi người của Trường Sinh giới đều biết hắn năm đó xuất chiến là vì ngươi, giới chủ hẳn là cũng không tiện vung đao đoạt ái, bởi vậy chỉ để cho ngươi khiêu vũ cho hắn nhìn.
Bắc Minh U Hoàng bình tĩnh nói, nếu không phải vậy thì nàng thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác.
- Ngươi không hỏi hắn hay sao?
Dạ Thiên Vũ cười nói.
Bắc Minh U Hoàng sửng sốt, đã rất lâu rồi nàng không liên lạc với Tần Vấn Thiên.
- Lẽ nào ngươi muốn nói cho hắn biết những chuyện mình gặp phải tại đây sao?
Bắc Minh U Hoàng nói.
- Ngươi không hỏi hắn, bởi vì một khi ngươi hỏi, hắn sẽ dò hỏi về tình huống của ta, sẽ biết những chuyện mà ta gặp phải. Hắn sẽ hận Trường Sinh giới chủ, có lẽ sẽ làm ra một vài chuyện vọng động, gặp phải tai nạn, cho nên ngươi thà rằng không nói cho hắn biết ngươi đã ở Trường Sinh điện.
Dạ Thiên Vũ ngưng đôi mắt xinh đẹp nhìn Bắc Minh U Hoàng, cười nói:
- Ngươi thích hắn, có đúng không?
Đôi mắt xinh đẹp của Bắc Minh U Hoàng cứng đờ, lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dạ Thiên Vũ nhợt nhạt cười, nói:
- Năm đó hắn vì ngươi đã từng một lần kích động, cho nên ngươi không dám nói, ngươi sợ hắn lại kích động một hồi vì ta.
Bước chân của Bắc Minh U Hoàng không dừng lại, trực tiếp rời đi, bóng người rất nhanh đã biến mất. Dạ Thiên Vũ nhìn bóng lưng của nàng, thì thầm nói nhỏ:
- Cái tên gia hỏa này, ở Ly Hỏa thành, ngươi chính là tai họa của không ít nữ tử.
Tần Vấn Thiên lúc này không ở tại Ly Hỏa thành, hắn đang đi ở Ỷ Thiên thành.
Thiên Vũ cung năm đó giờ đã trở thành địa bàn của người khác, đang mở giao dịch các. Khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi tới, thị nữ xinh đẹp thấy khí chất của hắn không hề tầm thường, không khỏi hàm cười mà hỏi:
- Công tử muốn cái gì, ta có thể đề cử.
- Ta tùy tiện xem một chút.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, hắn vốn anh tuấn, dung nhan khi cười rộ lên lại đặc biệt mê người, thị nữ xinh đẹp kia nhìn mà có chút ngây người, trong lòng khẽ động. Khí chất hiện tại của Tần Vấn Thiên quả thật là quá thu hút người ta, vừa nhìn đã biết hắn không phải là nhân vật tầm thường.
- Được, ta dẫn công tử đi xung quanh xem một chút.
Nữ tử ôn nhu cười nói.
- Không cần, ta tự đi xem là được rồi.
Tần Vấn Thiên nói rồi mỉm cười bỏ đi, nữ tử kia thoáng lộ ra vẻ thất vọng, nhìn theo bóng lưng của Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đi vào trong nội cung của Thiên Vũ cung, chỉ có điều hiện tại nơi đây đã thay đổi dáng vẻ. Hắn một đường đi tới trên đài cao của tẩm cung hậu viện, nhìn khắp tòa hùng thành giống như long mạch to lớn này.
- Là kẻ nào?
Có người quát lạnh, lập tức có vài nhân vật Tiên Đế đáp xuống nơi đây, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên:
- Các hạ, nơi này là lãnh địa tư nhân, không thể tự tiện xông vào.
- Xin lỗi, trước đây ta từng ở chỗ này, bởi vậy liền tùy ý đi một chút.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, mấy người kia cảm nhận được khí chất phi phàm của Tần Vấn Thiên, lại nhìn không thấu tu vi của đối phương, trong lòng có chút do dự. Chỉ nghe Tần Vấn Thiên lại nói:
- Ta ngồi một chút liền đi, sẽ không làm cái gì, quấy rầy rồi.
Nói rồi Tần Vấn Thiên không coi ai ra gì mà ngồi xuống, lấy ra một bầu rượu, lập tức nằm tại đó uống rượu một mình, dường như đang nhớ lại dáng vẻ cô độc năm đó khi Dạ Thiên Vũ uống rượu. Không biết hiện tại Dạ Thiên Vũ sống ra sao.
Những người đó rời đi nhưng cũng không đi xa, ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.
Gió khẽ khàng thổi, rượu không làm người say, người tự say.
Tần Vấn Thiên cũng giống như Dạ Thiên Vũ năm đó, cũng lười biếng nằm nghiêng tại đây nhìn ra hùng thành xa xa, trên người toát ra vài phần cô độc.
Thái Cổ Tiên Vực mênh mông vô tận, hắn cũng đã gặp được rất nhiều người, thế nhưng người cho hắn ấn tượng sâu nhất tại Thái Cổ Tiên Vực thì chính là Dạ Thiên Vũ.
Có thể còn có cả U Hoàng, chỉ có điều, không thể xem nàng như là người của Thái Cổ Tiên Vực.
- Ngươi có khỏe không?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu hắn. Tần Vấn Thiên cứ tưởng rằng mình nghe nhầm cơ. Hắn không khỏi ngẩn người, lập tức lấy ra thạch anh truyền tin, truyền tiên niệm vào trong đó, tìm được một luồng tiên niệm, nói:
- U Hoàng?
- Phải. Ngươi ra sao rồi?
Giọng nói ôn hòa một lần nữa vang lên, đáy mắt Tần Vấn Thiên thoáng lộ ra nét cười mỉm, nói:
- Vừa nghĩ đến ngươi, không ngờ ngươi lại truyền tin tới. Ta vẫn ổn, còn ngươi? Ly Hỏa cung chủ an bài tới ngươi đâu vậy, sao mỗi lần ta tới Ly Hỏa cung đều không thấy ngươi.
- Ta ở Trường Sinh điện.
Bắc Minh U Hoàng khẽ nói, đôi mắt Tần Vấn Thiên ngưng lại. Hắn buông bầu rượu xuống, chậm rãi ngồi dậy, hỏi:
- Ngươi sao lại ở Trường Sinh điện, chuyện từ bao giờ vậy?
- Năm đó sau khi ngươi ở Trường Sinh thành đại triển phong thái, Trường Sinh giới chủ điều ta tới Trường Sinh điện. Từ đó về sau, ta vẫn ở tại Trường Sinh điện, Ly Hỏa cung chủ cũng đoạn tuyệt liên lạc với ta. Có vẻ như, bất chợt ta đã là người của Trường Sinh điện.
Bắc Minh U Hoàng khẽ nói, từ trong lời nói của nàng trong có thể nghe ra, nàng không biết nguyên nhân.
Tần Vấn Thiên run rẩy trong lòng, trong đầu nháy mắt nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới cung chủ Song Tử cung, cũng nhớ tới Nghệ Đế.
Chỉ có một loại khả năng khiến cho Trường Sinh giới chủ biết đến Bắc Minh U Hoàng, đó là bởi vì mình. Hắn điều tra mình, hắn cho rằng mình là đệ tử của Nghệ Đế, mà năm ấy, hắn và Bắc Minh U Hoàng xuất hiện ở Hạ Lan đế thành dưới thân phận sư tỷ sư đệ. Vì nguyên nhân này nên Trường Sinh giới chủ mới điều Bắc Minh U Hoàng đến Trường Sinh điện.
- Trường Sinh giới chủ có hỏi ngươi cái gì hay không? Ví dụ như về quan hệ giữa chúng ta, còn có sư môn của chúng ta.
Tần Vấn Thiên hỏi.
Bắc Minh U Hoàng trầm mặc một lát, hình như đang hồi tưởng, tùy tiện nói:
- Có đôi khi nói chuyện phiếm, ta cũng không biết là hắn có ám chỉ gì hay không, nhưng cũng không hỏi cụ thể.
Tần Vấn Thiên trầm mặc, sau một lát lại hỏi:
- Ngươi có thấy Dạ Thiên Vũ không?
- Chờ ngươi hỏi mãi.
Bắc Minh U Hoàng lập tức đáp lời:
- Không lâu trước đây, ta đã gặp được nàng. Không biết vì sao Trường Sinh giới chủ lại không tôn trọng nàng, mặc dù không gây khó dễ gì nhưng lại thường xuyên bảo Dạ Thiên Vũ khiêu vũ.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên trong nháy mắt thay đổi, có chút khó coi. Năm đó hắn vì Dạ Thiên Vũ xuất chiến đánh một trận, tất cả mọi người đều biết, giới chủ cũng biết, thế mà nay giới chủ lại làm như vậy, không chỉ không tôn trọng Dạ Thiên Vũ, mà cũng là không để ý tới Tần Vấn Thiên hắn đây. Đương nhiên, giới chủ cao cao tại thượng quả thật không cần lưu ý tới sự tồn tại của hắn. Thiên phú xuất chúng thì có sao, rốt cuộc cũng chỉ là một vị Tiên Đế mà thôi.
- Giờ ta mới nói cho ngươi biết là bởi vì ta sợ ngươi kích động. Dạ Thiên Vũ nàng nói, nàng tin tưởng ngươi, sẽ không giống như trước đây nữa.
Bắc Minh U Hoàng chậm rãi mở miệng, Tần Vấn Thiên lại thấy sửng sốt. Nhớ tới trước đây mình đã vì Bắc Minh U Hoàng mà tự chui đầu vào lưới tại thành Hạ Lan Đế, trực tiếp khiến cho Dạ Thiên Vũ bị bắt. Từ đó trở đi Bắc Minh U Hoàng cũng bị hạn chế tại Ly Hỏa cung, hiện tại nàng lại bị điều đến Trường Sinh điện.
- Ta sẽ chú ý.
Tần Vấn Thiên hít một hơi thật sâu, truyền tin nói.
- Được rồi, ta đi đây, ngươi bảo trọng.
Bắc Minh U Hoàng trầm ngâm một lát, sau đó lập tức truyền tin đến.
- U Hoàng, ngươi cũng vậy. Ở Trường Sinh điện có việc gì thì hãy lập tức nói cho ta biết.
Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, Bắc Minh U Hoàng không trả lời. Tần Vấn Thiên thu hồi thạch anh truyền tin, nhìn về phương xa. Đột nhiên, trên người hắn tràn ngập một loại cảm giác ớn lạnh cường đại, trong phút chốc uy áp đã bao phủ không gian mênh mông, những người bên ngoài đang theo dõi hắn chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi, áp lực vô cùng.
Một chùm sáng xuất hiện, bóng dáng kia trực tiếp biến mất không thấy dấu vết. Sau khi hắn biến mất, từng bóng người lóe lên đến, xuất hiện ở nơi Tần Vấn Thiên vừa rời đi. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói:
- Người kia thật đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận