Thái Cổ Thần Vương

Tiếp cận chân tướng

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Cảnh tượng như vậy có chút giống với kẻ điên xuất hiện năm đó, những ai đã từng chứng kiến kẻ điên đột phá đều sẽ hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên đã bước vào cấp bậc ấy, thoát phàm nhập thánh, siêu thoát Tiên Đế.
- Thật đáng sợ.
Có người sợ hãi không thôi, đám người Mộ Dung Tiêu Tiêu cũng đều chấn động mà nhìn Tần Vấn Thiên. Hơn mười năm trước tại yến tiệc ở Trường Sinh giới, hắn vẫn chỉ là một Tiên Đế trung giai, giờ đây, mới qua mấy chục năm, hắn đã phá cảnh tiếp theo, đột phá được ràng buộc của Tiên Đế đỉnh cấp, bước chân vào cảnh giới mà vô số người đều hướng tới.
Còn kẻ điên kia lại được xưng là nghìn năm mài kiếm, có thể tưởng tượng được chênh lệch giữa bọn hắn đáng sợ tới mức nào.
- Đây chính là ngộ tính. Có lẽ, thân hắn mặc dù ở cảnh giới Tiên Đế trung giai nhưng kì thực ngộ tính lại mạnh hơn rất nhiều Tiên Đế đỉnh cấp, thậm chí cả Tiên Đế đỉnh cấp siêu phàm như Đan Lãnh Thu chẳng hạn.
Năm đó, khi hai người luận kiếm đạo, Tần Vấn Thiên hiển nhiên có cảm ngộ với sâu sắc hơn kiếm Đan Lãnh Thu.
- Chúc mừng tiền bối.
Dịch Thanh mở miệng nói. Hiện tại, nàng thậm chí không gọi hắn là Tần huynh, nên gọi hắn là tiền bối thì hơn. Giới tu hành từ trước đến nay đều là kẻ mạnh làm vua, phân chia tôn ti dựa trên thực lực, về phần tuổi tác thì có dùng mắt nhìn cũng là không nhìn ra, hơn nữa, không phải ngươi nhiều tuổi hơn ta thì ta phải tôn trọng ngươi. Ví dụ như, ở Trường Sinh giới, có thể có một vài lão gia hỏa sống còn lâu hơn Trường Sinh giới chủ, thế nhưng lẽ nào giới chủ lại phải dùng thân phận vãn bối để đối lễ với bọn họ hay sao?
Trừ phi là đối với trưởng giả trong gia tộc, hoặc là đối với một vài người cần được kính trọng, thì mới có thể như vậy.
Ví dụ như, nếu như Tần Vấn Thiên gặp một vài nhân vật trưởng bối có tu vi thấp thì hắn vẫn sẽ gọi một tiếng tiền bối, ấy là tôn trọng. Thế nhưng đối với người xa lạ, dĩ nhiên luận tôn ti không dựa trên tuổi tác mà dựa trên thực lực.
- Nghe giảng đạo có trước có sau, thế nhưng cuối cùng, người có thể thoát phàm mới là thật siêu phàm.
Có người khẽ cảm thán.
- Trước đây ta từng nghe nói, khi đã đạt tới cảnh giới Tiên Đế đỉnh phong viên mãn, quy tắc cũng đã đầy đủ, thì việc tiến bước đột phá đã không còn dựa vào việc nâng cao cảnh giới là có thể làm được. Nó thuần túy dựa vào lĩnh ngộ, có vài người có thể giác ngộ trong một chiêu, có vài người thì lại dùng cả đời cũng không đạt được. Hiện tại tiền bối đã nhập siêu phàm, quả nhiên đã xác minh điểm ấy.
- Đúng vậy, quy tắc của Tần tiền bối lúc trước đã đại viên mãn, thuộc Tiên Đế đỉnh phong, hiện tại, dựa vào ngộ tính siêu nhiên lại bước ra được một bước này chỉ trong khoảng hơn mười năm. Chúng ta vô cùng kính nể.
Thái độ của mọi người giờ đã khác trước. Hơn mười năm trước là cảm kích ân cứu mạng của Tần Vấn Thiên cũng như kính nể, e sợ chiến lực cường đại của hắn, thế nhưng hiện tại, bọn họ đã đối đãi với Tần Vấn Thiên như nhân vật ở một cấp bậc khác. Trong mắt bọn họ đong đầy sự tôn kính đối với một nhân vật siêu phàm, một bước đột phá này của Tần Vấn Thiên hàm ý hắn đã thật sự cách xa bọn họ, là người của một thế giới khác.
Tuy rằng, Tần Vấn Thiên chỉ là lĩnh ngộ được một loại thuộc tính, thế nhưng dựa vào thiên phú và ngộ tính của hắn, nếu có thể trong hơn mười năm đã lĩnh ngộ một loại năng lực thì chắc hẳn sớm muộn gì hắn cũng có thể linh ngộ được những thuộc tính khác. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể đứng ngang hàng với cung chủ Cửu Giới cung. Bản thân những nhân vật thuộc cấp bậc đó chính là những người cao cao tại thượng, cho nên việc bọn họ tôn trọng Tần Vấn Thiên có vẻ đặc biệt tự nhiên.
Duy nhất chỉ có Đan Lãnh Thu là một mặt thâm trầm, chỉ cảm thấy trong lòng thống khổ dày vò. Hắn vẫn bám trụ tại mảnh đất này mà tu hành, hi vọng một ngày kia có thể phá cảnh. Thế nhưng mới chỉ hơn mười năm trôi qua mà thôi, đối với người tu hành có cấp bậc như bọn họ thì có thể nói rằng đó là một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, hắn hoàn toàn không có chút sở ngộ nào, còn Tần Vấn Thiên thì lại phá cảnh. Nghĩ tới đây, hắn liền thấy cực kỳ áp lực.
Tuy nhiên, đó chẳng qua cũng chỉ là cảm nhận cá nhân của Đan Lãnh Thu mà thôi, Tần Vấn Thiên thậm chí không liếc hắn lấy một cái. Hắn đứng trong gió bão mà quay sang khẽ gật đầu với mọi người, sau đó thân hình lập tức lóe lên, giống như một đạo kiếm quang mà biến mất, trực tiếp rời khỏi đó.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên rời đi, mọi người chỉ cảm thấy một trận buồn bã vô cớ, nội tâm vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại. Hơn mười năm đã lĩnh ngộ nhập siêu phàm, quả thật là đáng sợ, nếu như trước đó Tần Vấn Thiên đã tốn rất nhiều năm để lĩnh ngộ thì bọn họ còn có thể hiểu được, thế nhưng bọn họ đều nghe nói rằng, ở yến tiệc thịnh soạn tại Trường Sinh giới mấy chục năm trước, Tần Vấn Thiên vẫn chỉ mới đến cảnh giới Tiên Đế trung giai mà thôi.
Tuy nhiên, Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không quan tâm tới ý nghĩ của mọi người, toàn thân hắn giống như một đạo kiếm quang mà không ngừng qua lại trên không, chẳng bao lâu sau, hắn đã đi tới một tòa hỏa diệm sơn. Ngọn hỏa diệm sơn này có nhiệt độ nóng bỏng đáng sợ, ở trung tâm tòa hỏa diệm sơn ấy dường như có một sắc đỏ kinh người, giống như màu máu tươi vậy, đỏ đến mức khiến cho lòng người run sợ.
Tần Vấn Thiên dùng kiếm ý bao quanh thân thể, quy tắc kiếm trên người như từng mảnh áo giáp cuốn lấy thân thể của hắn. Hắn từng bước một tiến vào hỏa diệm sơn, đi tới trung tâm ngọn núi. Ở đó có các tảng đá màu đỏ như máu tươi, xung quanh tràn ngập khí thể đỏ như máu, không có bất kỳ lực lượng nào khác ngoài hỏa diễm có thể tồn tại.
Tần Vấn Thiên dùng kiếm thế nhặt nó lên, sau đó lại lập tức ném xuống. Hắn biết, loại khoáng thạch này có tính hủy diệt đáng sợ, căn bản không có cách nào trực tiếp đựng bằng vật trữ mà mang đi, bởi nó có thể thiêu đốt hủy diệt vật trữ, chỉ có vật trữ pháp bảo siêu đế phẩm được nhân vật siêu phàm chế luyện ra thì mới có khả năng chứa được nó.
Tần Vấn Thiên hành tẩu ở đó mấy ngày, sau đó lại hóa kiếm rời đi, tiếp tục thăm dò khoáng mạch Thao Thiết, vốn dĩ hắn cũng không đến vì hầm mỏ, mà là vì cảnh giới.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tần Vấn Thiên không màng ngoại sự, tạm thời quên hết tất cả. Tin tức của Bắc Minh U Hoàng truyền lại lần trước là một kích thích không hề nhỏ đối với hắn. Nếu không có thực lực, hắn sẽ bất lực trước tất cả những chuyện đó.
... ...
Trong những năm gần đây mà Tần Vấn Thiên biến mất, mỗi ngày tại Ly Hỏa thành đều có chuyện phát sinh, thế nhưng chuyện lớn nhất phát sinh trong mấy năm nay vẫn là cái chết của Hạ Lan Đế Quân. Cho tới bây giờ, chuyện ấy vẫn còn chưa điều tra ra, nghe nói Ly Hỏa cung chủ cũng vì thế mà tức giận, tiếp tục tuyên cáo khắp khu vực mà Ly Hỏa cung quản hạt, dùng lợi ích cực lớn quyến rũ cường đạo tự mình ra đầu thú.
Hơn nữa, mấy năm trước, còn thật sự có một kẻ tham lam chạy tới Ly Hỏa cung, hắn chính là một trong những cường đạo năm đó, là người của thành Ỷ Thiên. Hơn nữa, dù hắn đã dùng tiên niệm phác họa ra tướng mạo của thủ lĩnh cường đạo, thế nhưng không một ai nhận ra người này. Gia Cát Hùng nghi ngờ, người này đã dịch dung, hơn nữa, tên cường đạo ấy cũng nói, đối phương căn bản là đề phòng cực kỳ nghiêm mật, trong đám cường đạo chẳng ai biết ai, có thể nói là cẩn thận vô cùng, căn bản là không có bất kỳ manh mối nào có thể điều tra.
Gia Cát Hùng biết, muốn nhúng tay truy tìm điều tra từ trên người cường đạo, căn bản là không có hi vọng.
Vì vậy, khi tên cường giả Tiên Vương được lĩnh thưởng còn đang ảo tưởng về tương lai, sau khi hưởng thụ mấy năm an lành ở Ly Hỏa thành, hắn cuối cùng đã quyết định ra khỏi thành mà đi tới những địa phương khác. Thế nhưng ngay ngày đầu tiên hắn bước chân ra khỏi thành thì đã bị người ta xóa sổ, tài nguyên tu hành đã nhận được, ngoại trừ số đã bị tiêu dùng thì tất cả đều bị người thu lại.
Cũng may mấy tên cường đạo khác đều không đánh mất lý trí vì lòng tham, bởi vậy nên mới không bị diệt vong.
Ly Hỏa cung, Gia Cát Hùng báo cáo tin tức cho Ly Hỏa cung chủ.
- Đã nhiều năm như vậy, cái chết của Hạ Lan vẫn không có một chút tin tức gì sao?
Giọng nói của Ly Hỏa cung chủ có chút không vui.
- Khởi bẩm cung chủ, đối phương chỉ xuất hiện một lần, hơn nữa, không ngờ tất cả cường đạo lại đều không quen biết lẫn nhau. Ta đoán tên thủ lĩnh tiêu diệt Hạ Lan có thể đã sử dung thủ đoạn dụng dịch, căn bản là không có bất kỳ manh mối nào có thể truy tìm. Chỉ có một tin tức, tương đối khả nghi.
Gia Cát Hùng mở miệng nói.
- Tin tức gì?
Ly Hỏa cung chủ hỏi. Hạ Lan thị đã làm lớn chuyện, hiện tại, bên phía Trường Sinh điện cũng đã biết tin, còn có người đến đây dò hỏi, khiến cho hắn đặc biệt khó chịu.
- Đám cường đạo này dường như tập trung từ thành Ỷ Thiên, mà năm đó Thiên Vũ Cung của Dạ Thiên Vũ cũng lại ở thành Ỷ Thiên.
Gia Cát Hùng mở miệng nói.
Ánh mắt Ly Hỏa cung chủ lóe lên, phong quang đáng sợ lập lòe, nói:
- Ngươi vẫn nghi ngờ Tần Vấn Thiên?
- Không có chứng cứ, thuộc hạ không dám hoài nghi ai.
Gia Cát Hùng cúi đầu nói. Hiện tại Tần Vấn Thiên đã khác xưa, sớm đã không phải là Tần Vấn Thiên của năm đó.
- Gia Cát Hùng, những năm gần đây ngươi vẫn đi theo ta, chuyện của Ly Hỏa thành cũng đều do ngươi xử lý, bản tọa vẫn luôn tín nhiệm trí tuệ của ngươi. Nếu có gì muốn nói thì cứ nói, đừng ngại, cho dù có liên lụy đến ai đi chăng nữa.
Ly Hỏa cung chủ nói. Gia Cát Hùng luôn thông minh đặc biệt, là nhân vật nhiều mưu trí được hắn tín nhiệm rất sâu, cho nên Gia Cát Hùng mới đảm nhiệm vị trí đại thống lĩnh lâu như vậy.
- Cung chủ, đã như vậy, ta đây liền nói thẳng. Theo như tất cả những gì chúng ta điều tra về Tần thống lĩnh, ai cũng biết Tần thống lĩnh am hiểu thuật dịch dung, năm đó hắn từng dùng moojt khuôn mặt khác xuất hiện tại thành Ỷ Thiên.
Gia Cát Hùng mở miệng phân tích:
- Hơn nữa, sau khi Hạ Lan Đế Quân chết, chúng ta ai cũng từng nghi ngờ hắn trước tiên, trên thực tế, Tần thống lĩnh thật sự là kẻ tình nghi lớn nhất.
- Thế nhưng lúc đó phủ thống lĩnh lại thật sự có rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên rời đi từ trong phủ thống lĩnh, chuyện này không thể nào sai được.
Ly Hỏa cung chủ khẳng định.
- Đây chính là điều mà thuộc hạ muốn nói. Tần thống lĩnh là ai? Hắn xuất môn cần phải căn dặn mọi người hay sao? Thường ngày nào có ai trong phủ thống lĩnh dám quấy rầy hắn. Tuy rằng ngày đó, thoạt nhìn thì thấy hắn như thể đặc biệt tùy ý, không phải cố ý làm ra, thế nhưng ta vẫn cảm thấy có chút cố ý, thời gian cũng thật trùng hợp.
Gia Cát Hùng chau mày.
- Huống hồ, còn có một điểm vô cùng quan trọng, nếu Tần Vấn Thiên có thể am hiểu thuật dịch dung thì chẳng lẽ sẽ không có người tu hành nào khác am hiểu dịch dung có thể dịch dung thành dáng vẻ của Tần Vấn Thiên hay sao?
Gia Cát Hùng nói.
Ly Hỏa cung chủ nghe được lời này, ánh mắt liền lóe lên, sau khi trầm ngâm một hồi, hắn vẫn lắc đầu một cái nói:
- Chuyện đi ra từ phủ thống lĩnh và hợp tác với những người thật sự là một mạo hiểm quá lớn, làm gì có ai có lá gan lớn đến mức chịu hợp tác với Tần Vấn Thiên. Ta cho rằng chuyện đó là không thể.
- Cung chủ quả nhiên lợi hại, thuộc hạ cũng cho rằng chuyện đó xác thực là không thể.
Gia Cát Hùng nói, Ly Hỏa cung chủ nhìn hắn chằm chằm:
- Nếu ngươi đã nói là không thể, vì sao lại vẫn nói cho ta biết những chuyện này?
- Bởi vì, thuộc hạ còn có một suy đoán to gan hơn.
Gia Cát Hùng nói.
- Suy đoán gì?
Ly Hỏa cung chủ hỏi.
- Tần Vấn Thiên tu hành một loại phân thân thuật, loại phân thân thuật ấy đặc biệt lợi hại, có thể tạm thời nắm giữ khí thế và khí tức của hắn.
Gia Cát Hùng vừa nói xong, trong phút chốc, trong tròng mắt Ly Hỏa cung chủ đã lóe lên một tia chớp vô cùng chói mắt.
Lời Gia Cát Hùng nói có vẻ đã cho hắn một đạo linh quang, dường như tất cả đã sắp được phơi bày trước ánh sáng. Hắn cảm thấy rất có khả năng đây sẽ là chân tướng!
Nghĩ vậy, ánh mắt Ly Hỏa cung chủ nheo lại, mơ hồ toát ra sát niệm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận