Thái Cổ Thần Vương

Yêu Thần Chi Vẫn

Thập Lý khách điếm.
Tần Vấn Thiên vẫn ôm Mạc Khuynh Thành.
Thật lâu sau Mạc Khuynh Thành vì đau đớn mà ngất xỉu. Ánh sáng rực rỡ dần tán đi, chỉ có sợi dây chuyền treo trên cổ nàng tỏa ánh sáng mờ nhưng không khuếch tán hơi thở nữa, như một sợi dây chuyền bình thường.
Tần Vấn Thiên nhìn sợi dây chuyền:
- Chuyện này là sao?
Một món trang sức trong Thiên Tiên Lâu tại sao sinh ra cộng minh với Mạc Khuynh Thành? Nàng đã trải qua điều gì?
Mới rồi trường bào phượng hoàng xuất hiện là bảo vệ Mạc Khuynh Thành sao? Vậy đồ án tỏa sáng rực rỡ là cái gì?
Tất cả đều không biết, may mà đã qua, Mạc Khuynh Thành chỉ bị xỉu chứ không gặp chuyện gì, sau khi nàng tỉnh lại chắc sẽ biết có chuyện gì.
Thanh Nhi yên lặng canh giữ bên cạnh, hai người luôn ở bên Mạc Khuynh Thành. Mãi đến hôm sau Mạc Khuynh Thành từ từ tỉnh lại, mắt đẹp lóe tia sáng khác lạ, người như có vầng sáng bao phủ.
Tần Vấn Thiên thấy Mạc Khuynh Thành mở mắt, khẽ kêu:
- Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành cười dịu dàng khẽ nói:
- Ta không sao.
Tần Vấn Thiên thả lỏng trái tim treo cao, tay nhẹ vuốt gò má Mạc Khuynh Thành, ánh mắt dịu dàng:
- Ừm, vậy thì tốt rồi.
Mạc Khuynh Thành cười tươi.
Thanh Nhi lại gần nhẹ giọng hỏi:
- Khuynh Thành, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?
Mắt Mạc Khuynh Thành lóe tia khác lạ, nàng ngồi dậy nhìn dây chuyền trên cổ động ý niệm, sợi dây hòa vào da thịt nàng chỉ để lại một ấn ký, đồ án kỳ diệu nổi trên người nàng. Mạc Khuynh Thành trở nên khác hẳn.
Mạc Khuynh Thành thì thào:
- Yêu Thần Chi Vẫn.
Tần Vấn Thiên sửng sốt:
- Yêu Thần Chi Vẫn?
Mạc Khuynh Thành cười nói:
- Dây chuyền này tên Yêu Thần Chi Vẫn.
Tần Vấn Thiên rất tò mò hỏi:
- Nàng và nó sinh ra liên kết, đây là báu vật gì?
Sợi dây chuyền này không phải bảo bối trấn tiệm của Thiên Tiên Lâu, nó rất bình thường trong đống báu vật, không chút bắt mắt. Khi nó rơi vào tay Mạc Khuynh Thành mới bị xúc phát, dường như sinh ra biến đổi vô cùng kỳ diệu.
Mạc Khuynh Thành khép mắt lại, ánh sáng trên người nàng càng lúc càng rực rỡ, chiếu rọi căn phòng sáng trưng. Hoa văn pháp trận vô tận hiện ra bao phủ Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, ánh sáng chói lòa làm thiên địa mất màu.
Một ảo ảnh chậm rãi hiện ra ngay giữa pháp trận, xuất hiện sau lưng Mạc Khuynh Thành, hoặc nên nói là bao bọc người nàng vào giữa.
Đó là một con phượng hoàng chói mắt, đôi mắt sắc bén chói lòa như có sự sống. Đây là phượng hoàng thật sự, mắt toát ra bễ nghễ nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, giống như yêu thần thật sự.
Tim Tần Vấn Thiên đập nhanh:
- Cái này . . .
Tần Vấn Thiên cảm giác phượng hoàng này rất mạnh, sợi dây chuyền có thể triệu hoán ra cổ yêu Phượng Hoàng mạnh như vậy.
Cổ phượng hoàng mở miệng hỏi:
- Các ngươi là ai?
Phượng hoàng phun ra giọng nhân loại, trong lòng Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Thanh Nhi lại dậy sóng lớn.
Phượng hoàng này thật sự có sự sống, có suy nghĩ, nếu không đã chẳng hỏi bọn họ là ai.
Tần Vấn Thiên hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén nhìn ảo ảnh phựng hoàng đăm đăm:
- Sợi dây chuyền này là báu vật gì? Tại sao bị thê tử của ta xúc phát?
Phượng hoàng nhìn nữ nhân xinh đẹp được nó bảo vệ, nói:
- Thê tử của ngươi? Bộ đồ trên người nàng bện từ lực lượng huyết mạch của ta nên triệu hoán ra ta, sinh ra cộng minh. Các ngươi lấy bộ đồ này từ đâu?
Tim Tần Vấn Thiên rung lên, thì ra đúng là do bộ đồ xúc phát.
Tần Vấn Thiên đáp:
- Là mẫu thân của ta tặng cho ta.
Phượng hoàng lạnh lùng liếc qua Tần Vấn Thiên, phát ra uy áp cường đại bao phủ căn phòng, uy áp rơi xuống người Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cau mày, Giới Tâm cường đại bộc phát. Không gian bị giam cầm hoàn toàn.
Tần Vấn Thiên nhìn nó chằm chằm, lạnh nhạt nói:
- Ta không cần nói dối.
Phượng hoàng cũng cứng rắn lạnh băng nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi không có huyết mạch.
Câu này nghe hơi mơ hồ nhưng Tần Vấn Thiên liên tưởng ngay đến huyết mạch của mình. Không lẽ tất cả có liên quan đến mẫu thân mà hắn chưa từng gặp?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Ta đã chết một lần, suýt hồn phi phách tán nên đã mất huyết mạch.
Dứt lời Tần Vấn Thiên thả tinh hồn ra. Phượng hoàng nhìn chằm chằm tinh hồn của hắn, uy thế yếu bớt, dường như hơi tin Tần Vấn Thiên. Không chết một lần thì không thể có tinh hồn như vậy, chuyển kiếp cũng không được.
Phượng hoàng hỏi:
- Mẫu thân của ngươi ở đâu? Là ai?
- Không biết, ta chưa gặp qua. Ta lớn lên ở hạt thế giới, vốn tưởng mình là cô nhi, sau này mới biết có phụ mẫu. Ta không biết mẫu thân ở đâu, còn sống hay đã chết, ta đến Thái Cổ Tiên Vực vì về sau điều tra rõ việc này.
Nếu là người khác hỏi Tần Vấn Thiên sẽ không kể rõ như vậy, nhưng phượng hoàng này có liên quan đến mẫu thân nên hắn mới trả lời.
Phượng hoàng nói nhỏ:
- Xem ra thê tử của ngươi nhặt của rơi.
Phượng hoàng dần tin Tần Vấn Thiên, thầm tiếc linh chủ đời này của mình hơi yếu.
Tần Vấn Thiên cau mày lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không muốn thì ta không ép, có thể giải trừ liên kết với thê tử của ta.
Phượng hoàng nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm:
- Ngươi có ý gì?
Chợt một ánh sáng lấp lánh, Tư Thần Thiên Thần hiện ra. Phượng hoàng nhìn Tư Thần Thiên Thần, cảm nhận uy áp từ người đối phương.
Tư Thần Thiên Thần lạnh lùng nói:
- Chẳng qua là khí linh có gì kiêu căng, nàng trở thành linh chủ của ngươi là phúc cho ngươi, có tư cách gì nói là nàng ấy nhặt của rơi?
Phượng hoàng nhìn Tư Thần Thiên Thần chằm chằm, hỏi:
- Ngươi là ai?
Tư Thần Thiên Thần lạnh lùng nói:
- Tư Thần Thiên Thần, chú ý thái độ nói chuyện của ngươi.
Phượng hoàng chợt cười nhìn hướng Tần Vấn Thiên:
- Xem ra ngươi không đơn giản, có cơ duyên phi phàm.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ngươi rốt cuộc có muốn ở lại không? Nếu không muốn thì ta nói rồi, sẽ không bắt buộc, có thể giải trừ liên kết với thê tử của ta.
Tần Vấn Thiên không hy vọng có linh thể bất kính với Mạc Khuynh Thành đi theo, một chút không tôn trọng cũng không cho phép.
- Rất kiêu căng, không uổng là hậu nhân của tộc đó. Tốt, ta đồng ý ở lại, phụng nàng làm linh chủ, nghe theo triệu hoán.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì đa tạ tiền bối.
Tần Vấn Thiên là người như thế, đối phương bất kính thì hắn không e ngại, nếu đối phương khách khí hắn sẽ đáp lệ tương tự dù người đó là ai.
Tần Vấn Thiên dò hỏi:
- Tiền bối, những gì ta nói đều là thật, ta không biết mẫu thân là người nào. Tiền bối mới nói ta không uổng là hậu nhân của tộc đó, ý là tộc nào?
Không ngờ vụ ăn cướp Thiên Tiên Lâu sẽ có trùng hợp như vậy, gặp báu vật của tộc mẫu thân vừa đúng dịp liên kết với Mạc Khuynh Thành.
Tần Vấn Thiên cảm giác cách cơ duyên tiếp xúc gia tộc của mẫu thân càng gần.
Phượng hoàng lạnh nhạt nói:
- Cái này không cần ta nói, không lâu sau ngươi sẽ tự biết. Mới rồi tiểu tử nhà ngươi không khách khí, ta đã phụng thê tử của ngươi là linh chủ nhưng không cần phải nghe lời ngươi.
Tần Vấn Thiên cười gượng.
Mạc Khuynh Thành hỏi:
- Vậy thì tiền bối, ta hỏi thay hắn được không?
Phượng hoàng nói:
- Cũng không được, hừ, ra vẻ ân ái. Ta đi đây, nếu có cần hãy triệu hoán ra.
Phượng hoàng nói xong ánh sáng dần tán đi, ảo ảnh hóa thành đốm sáng chui vào dây chuyền trên cổ Mạc Khuynh Thành rồi ẩn vào lớp da chỉ còn vết hằn.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói:
- Không ngờ có báu vật thần kỳ như vậy.
Mới rồi Tư Thần Thiên Thần biểu hiện cứng rắn nhưng lúc này ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tần Vấn Thiên:
- Xem ra thân thế của ngươi không đơn giản.
Mắt Tần Vấn Thiên lóe tia sáng chói lòa:
- Đến bây giờ ta chưa rõ thân thế của mình, chỉ biết ta có thù sâu như biển với gia tộc của phụ thân, thù này phải trả.
Tư Thần Thiên Thần lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi trở thành tồn tại như Bất Diệt Thiên Chủ thì thù gì không thể trả? Ta cũng ngủ đây, có gì cần hãy đánh thức ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Biết.
Ý chí Tư Thần Thiên Thần biến mất.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên cứ cảm thấy trên người Mạc Khuynh Thành có thay đổi, hỏi:
- Khuynh Thành có cảm giác gì khác lạ không?
Mạc Khuynh Thành gật đầu nói:
- Ừm, hình như có lực lượng thần kỳ không ngừng rèn luyện thân thể ta. Đặc biệt vị trí trái tim nhịp đập nhanh hơn.
Tần Vấn Thiên vươn tay chạm vào ngực Mạc Khuynh Thành cảm nhận, quả nhiên tim nàng đập rộn ràng như có lực lượng kỳ diệu chuyển động.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói:
- Chắc là Yêu Thần Chi Vẫn phát huy tác dụng. Báu vật này phi phàm, không đơn giản là triệu hoán ra linh thể.
Nhưng giờ không cách nào chứng thực.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, nàng cũng có cảm giác đó:
- Ừm!
Mạc Khuynh Thành chợt nói:
- Chắc đây là cơ duyên mẫu thân ban cho ta, Vấn Thiên nói xem có khi nào mẫu thân nhìn ngươi trưởng thành không?
Mắt Tần Vấn Thiên mông lung.
Mẫu thân có còn sống không? Phụ thân thế nào rồi? Tu hành hai đời, bây giờ là đời thứ hai, mẫu thân có khỏe không?
Tần Vấn Thiên ôm Thanh Nhi, Mạc Khuynh Thành vào lòng, dịu dàng nói:
- Nếu mẫu thân đang nhìn, khi người thấy hai nàng sẽ thấy kiêu ngạo vì ta.
Sóng gió Thiên Tiên Lâu bị cướp vẫn đang kéo dài, từng ngày trôi qua mà cường đạo như đã bốc hơi khỏi trần gian, không cách nào tìm được. Long Uyên Phủ nằm mơ cũng không ngờ một trong các cường đạo là Tần Vấn Thiên lúc trước mang Kim Chi ra Thiên Tiên Lâu, bọn họ lấy một món báu vật làm thù lao muốn bắt giữ hắn.
Giờ trong tay Tần Vấn Thiên có không chỉ một báu vật của Thiên Tiên Lâu.
Thời gian trôi đi, ngày Đại Hội Vạn Giới mở ra càng lúc càng gần, không khí trong Thì Quang Chi Thành dần nhiệt liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận