Thái Cổ Thần Vương

Đường Khác Nhau Không Chung Lối

Nghe đồn tu hành thiên phú tự thần Lạc Thần thị đến trình độ mạnh có thể hoán chư yêu thần hàng thế, vạn yêu hộ pháp, thế thì đáng sợ biết bao. Hơn nữa thiên phú tự thần của mỗi người khác nhau, rất khó tu hành, cần có ngộ tính siêu mạnh.
Cái gọi là tự thần tức là tự yêu thần, mỗi tự thần mạnh yếu dựa vào thiên phú tu hành của chủ nhân.
Lạc Thần Lệ vào cảnh giới Giới Chủ không lâu, tuy có thiên phú tự thần rất lợi hại nhưng Giới Tâm khá yếu, cơ thể nàng bị giam cầm trông như bị ánh sáng hấp thu tại chỗ, không thể nhúc nhích. Nếu không phải Lạc Thần Lệ trời sinh phi phàm, có ưu thế bẩm sinh thì đã thua từ lâu.
Giọng Nguyệt Trường Không vang lên giữa hư không, bình thản nhẹ nhàng:
- Ta nghe nói thiên phú tự thần phải tu hành rất lâu, mỗi tự thần cần dựa vào lĩnh ngộ của chủ nhân. Thần nữ tuy có thiên phú phi phàm nhưng tu vi yếu, những tự thần này có Thiên Tâm Ý Thức chỉ tiếc hơi yếu.
Người Nguyệt Trường Không bộc phát ánh sáng chói lòa, hư không sinh ra ánh trăng siêu mạnh, thê lương mà lạnh lùng. Ánh sáng lấy thân thể Nguyệt Trường Không làm trung tâm, cả hư không ở trạng thái yên lặng, các tự thần bị ánh trăng bao phủ không thể nhúc nhích.
Mọi người nhìn cảnh này thì thầm nhủ:
- Giới Tâm áp chế!
Nguyệt Trường Không đối diện Lạc Thần Lệ có ưu thế tuyệt đối về Giới Tâm, nghiền áp nàng, kết cục chiến đấu đã định trước.
Nguyệt Trường Không lên tiếng:
- Đắc tội.
Nguyệt Trường Không tiêu sái phất tay, các tự thần nổ tung giữa hư không, chẳng thể ngăn cản lực công kích siêu bá đạo của gã.
Lạc Thần Lệ muốn lùi lại nhưng phát hiện mình bị nhốt trong lao ngục vô hình, thế gian chỉ có mình nàng bị giam cầm trong lực lượng tuyệt đối đó.
Bên dưới truyền đến tiếng quát:
- Dừng tay!
Lạc Thần Lệ khẽ rên, một luồng sáng bắn trúng người nàng, xuyên thấu vào, nàng hộc máu giữa hư không.
Lão nhân Lạc Thần thị lắc người đến bên nàng. Lạc Thần Lệ phất tay ngăn lão lại, mặt lạnh lùng nhìn hướng Nguyệt Trường Không.
Nguyệt Trường Không lạnh nhạt nói:
- Hôm nay gặp Hoang Vực Lạc Thần thị chỉ đến thế là cùng, hy vọng có cơ hội thấy nhân vật càng mạnh.
Kèm theo uy đánh bại thiên kiêu Giới Chủ của Hoang Vực Lạc Thần thị khiến Nguyệt Trường Không càng chói mắt rực rỡ vô song, thái độ khác thường, giọng nói cuồng ngạo lộ vẻ coi rẻ Lạc Thần thị.
Có người thấy cảnh này thầm nghĩ:
- Lúc trước Nguyệt Trường Không đấu với thiên kiêu thế lực lớn Huyền Vực khác đều nương tay, phút cuối không bị thương đối phương. Giờ đụng phải Hoang Vực Lạc Thần thị thì thái độ khác thường đánh Lạc Thần Lệ bị thương, còn nói Lạc Thần thị chỉ đến thế là cùng.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền hiểu rõ ra, Nguyệt Trường Không đang cố kiếm hảo cảm của Tử Vi Thần Đình. Nếu Nguyệt Trường Không được thu vào Tử Vi Thần Đình, làm đệ tử chưa nhập môn đã đánh bại thiêu kiêu Hoang Vực Lạc Thần thị thì rất có mặt mũi. Còn về có đắc tội Lạc Thần thị hay không thì không tới mức, tuy Lạc Thần thị sẽ khó chịu nhưng trong cuộc so tài chính quy, Lạc Thần thị không thể vì chuyện này trả thù Nguyệt Trường Không. Loại thế lực siêu nhiên này không chịu nổi mất mặt như thế, rất có thể để thiên tài Giới Chủ thế hệ trước lấy lại những gì đã mất.
Lạc Thần Lệ nghe Nguyệt Trường Không nói câu đó sắc mặt càng lạnh, gã cố ý dùng nàng để nâng mình lên, cứ nhấn mạnh là Lạc Thần thị. Dù biết có thể sẽ gặp được loại kết cục này nhưng kêu Lạc Thần Lệ chịu đựng không chiến thì không thể nào, đối phương đã nói rõ tên Lạc Thần thị, dù nàng đánh thua cũng phải chiến, đây là thái độ.
Mắt Tần Vấn Thiên lạnh băng nhìn Nguyệt Trường Không đứng trên cao, người hắn toát ra khí lạnh.
Đông Hoàng Anh nhẹ giọng nói, mắt đẹp lấp lóe nhìn người trong hư không:
- Nhẹ nhàng đánh bại được thiên kiêu Lạc Thần thị, thiên phú của Nguyệt Trường Không đúng là không gì sánh bằng.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- Chỉ là tiểu nhân vô sỉ.
Đông Hoàng Anh đang chìm đắm trong vui vẻ chợt con ngươi co rút, quay đầu nhìn Tần Vấn Thiên:
- Tần huynh, ta biết tiên tử của Lạc Thần thị này đã giúp huynh, nhưng Nguyệt Trường Không đường đường chính chính đánh bại nàng ta, Tần huynh không cần vũ nhục Nguyệt Trường Không như vậy.
Nguyệt Trường Không dường như nghe thấy câu nói của Tần Vấn Thiên, mắt nhìn hướng hắn cười hỏi:
- Cớ sao Tần huynh phỉ báng ta?
Lạc Thần Lệ truyền âm:
- Ca đã quên ước hẹn giữa chúng ta, thua cứ thua, không cần ra mặt thay ta.
Lạc Thần Lệ không muốn người ta biết quan hệ giữa nàng và Tần Vấn Thiên thân thiết, tránh cho có người điều tra, thân phận của hắn hơi nhạy cảm. Bởi vậy Lạc Thần Lệ cố gắng nhắc nhở Tần Vấn Thiên không cho hắn ra mặt.
Tần Vấn Thiên chậm rãi nói:
- Trước đó Lạc Thần tiểu thư có một món báu vật nằm trong tay ta nên quen biết nhau, ta không quan tâm thân phận của nàng.
Tần Vấn Thiên nhìn hướng Đông Hoàng Anh, nói:
- Có điều Nguyệt Trường Không muốn khiêu chiến nàng ấy thì thôi, sao luôn mãi nhấn mạnh Lạc Thần thị để biểu thị mình xuất chúng? Nói là Lạc Thần thị chỉ có thế là cùng. Trước đó Nguyệt Trường Không không bị thương ai giờ đánh thương một nữ nhân, dùng cách đạp người khác nâng mình lên, đây không phải vô sỉ thì là gì? Tiểu công chúa nhìn người nên xem kỹ chút.
Còn lời nói của Nguyệt Trường Không bị Tần Vấn Thiên phớt lờ.
Nguyệt Trường Không vẫn lễ phép nói:
- Ta luôn hơi tôn kính Tần huynh nhưng không ngờ bị Tần huynh phỉ báng như vậy, không biết đã đắc tội Tần huynh ở chỗ nào.
Đông Hoàng Anh bênh vực Nguyệt Trường Không:
- Đúng vậy! Nguyệt Trường Không luôn tôn trọng ngươi, dù ngươi có quan hệ tốt với Lạc Thần tiểu thư cũng không nên vì vậy ô miệt nhục nhã người ta. Rõ ràng là Tần huynh sai, sao ta không thấy rõ?
Nguyệt Trường Không ở giữa hư không lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn phỏng đoán ý đồ của Tần huynh, nhưng Tần huynh bất công như vậy và không tham gia cuộc chiến tinh tú, hay vì đã có nơi đi tốt hơn?
Mọi người mắt lóe tia sáng, Nguyệt Trường Không nói đầy ẩn ý, ám thị Tần Vấn Thiên rất có thể đi Hoang Vực Lạc Thần thị.
Không lẽ hắn muốn ở rể Lạc Thần thị?
Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua Nguyệt Trường Không:
- Quả nhiên là tiểu nhân thật sự.
Nguyệt Trường Không lừa gạt mọi người rằng được Thì Quang Chi Chủ thừa nhận, sau đó đến gần Đông Hoàng Anh, giờ còn dùng ý tưởng như vậy phỏng đoán hắn.
Có người nói thẳng:
- Nguyệt Trường Không đánh bại thiên kiêu thanh niên của Lạc Thần thị, anh tư phi phàm, ngươi buông lời vũ nhục là có ý gì? Không lẽ tính rời khỏi Huyền Vực?
Người nói chuyện là cường giả Long Uyên Phủ có thù với Lạc Thần thị và Tần Vấn Thiên, đứng lẩn trong đám người lên tiếng.
Một Giới Chủ cường đại của Đông Hoàng Thiên nói:
- Tần tiểu hữu nói hơi bất công, biểu hiện hôm nay của Nguyệt Trường Không không có gì để soi mói.
Đông Hoàng Thiên phụ thuộc Tử Vi Thần Đình, Nguyệt Trường Không rất có thể trở thành đệ tử của Tử Vi Thần Đình. Cộng thêm Nguyệt Trường Không và Đông Hoàng Anh có quan hệ không bình thường, dĩ nhiên cường giả này bênh vực gã.
Tần Vấn Thiên không ngờ mình đứng ra chỉ trích Nguyệt Trường Không ngược lại thành mục tiêu của mọi người. Công nhận mấy ngày nay Nguyệt Trường Không làm nhiều chuyện không uổng công, vì gã có thiên phú chói sáng, được truyền thừa của Thì Quang Chi Chủ, tương lai tươi sáng. Nhiều người dù nhìn thấu vẫn bênh vực Nguyệt Trường Không.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Các vị có nhiều người là đại nhân vật một phương, ta hỏi các vị một tiếng ta đánh bại một Giới Chủ trong thế lực của các vị, phải chăng ta có lý do đường đường chính chính mỉa mai thế lực của người đó đến thế là cùng? Các vị nghĩ sao? Có cảm thấy ta cuồng vọng tự đại?
Tần Vấn Thiên phớt lờ áp lực từ các phương, Lạc Thần Lệ khuyên hắn đừng bênh nàng nhưng hắn không nhịn được, hắn ngày càng ghét Nguyệt Trường Không.
Tần Vấn Thiên nói tiếp:
- Giới Tâm của Nguyệt Trường Không rõ ràng mạnh hơn Lạc Thần tiểu thư, tu vi càng ổn định, năm tháng tu hành dài hơn. Một người yếu hơn mình rõ rệt, đánh bại người ta xong trong mắt không người, còn mỉa mai Lạc Thần thị. Sau này nếu Nguyệt Trường Không có cơ hội vào thế lực bá chủ của Huyền Vực ta, người nước khác bắt chước đánh bại hắn chẳng phải là có thể châm chọc Huyền Vực không có người? Trong chúng ta dù đến từ nơi nào đều ôm lòng kính sợ với thế lực đỉnh cấp các vực mới đúng, mới thắng một trận là ngông cuồng tự phụ chỉ khiến người nhạo báng. Ta không tin Nguyệt Trường Không không biết điều này, trước đó hắn khiêm tốn giờ cố ý làm vậy đơn giản vì lấy Lạc Thần thị nâng lên bản thân, không phải tiểu nhân thật sự thì là gì?
- Buồn cười, Nguyệt Trường Không mời ngươi chiến nhưng ngươi không dám ứng chiến, giờ lại mỉa mai người ta. Đừng quên Nguyệt Trường Không được truyền thừa của Thần Vương, ngươi là cái thứ gì? Có tư cách gì buông lời ngông cuồng tại đây?
Tần Vấn Thiên trào phúng:
- Hành vi tiểu nhân như vậy hắn nói gì các ngươi cũng tin, vậy ta cũng có thể nói ta được truyền thừa của Thần Vương, các ngươi tin không?
Tần Vấn Thiên rất muốn vạch mặt Nguyệt Trường Không.
Có người cười to bảo:
- Ha ha ha! Ta tham gia Đại Hội Vạn Giới nhiều lần nhưng lần đầu nghe lời nực cười đến thế.
Nguyệt Trường Không dám lừa gạt tất cả người trong Huyền Vực sao? Còn Tần Vấn Thiên nói hắn được truyền thừa của Thần Vương, mọi người cảm thấy hắn cố ý hạ thấp gã, nghe thoáng qua là được.
Đông Hoàng Anh biểu tình cực kỳ khó xem nhìn Tần Vấn Thiên:
- Tần huynh, ta luôn kính Tần huynh là bằng hữu nhưng không ngờ huynh có hành vi như vậy, khiến người quá thất vọng.
Tần Vấn Thiên nhìn Đông Hoàng Anh, lúc trước nàng lôi kéo hắn vì thiên phú của hắn, giờ tin Nguyệt Trường Không sái cổ đơn giản vì thấy giá trị của gã cao hơn. Hai chữ bằng hữu đối với nàng quá giá rẻ. Nếu Đông Hoàng Anh thật lòng xem Tần Vấn Thiên là bằng hữu sẽ suy nghĩ kỹ lời hắn nói, không khó nghĩ ra đạo lý. Đông Hoàng Anh vẫn cho rằng hắn sai chỉ vì người đứng mặt đối lập với hắn là Nguyệt Trường Không.
Chọn một trong hai người đương nhiên Đông Hoàng Anh chọn Nguyệt Trường Không, vì cái gọi là truyền nhân của Thần Vương.
Tần Vấn Thiên không muốn nói nhiều:
- Nếu không cùng đường thì không chung lối, tiểu công chúa đi đi.
Đông Hoàng Anh nhìn Tần Vấn Thiên, hừ lạnh xoay người rời khỏi chỗ hắn đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận