Thái Cổ Thần Vương

Sứ Mệnh

Răng rắc!
Tần Vấn Thiên nghe Lạc Thần Lệ nói xong siết chặt nắm đấm, tiếng xương kêu giòn vang, người hắn bộc phát lạnh lẽo đáng sợ, đôi mắt sâu thẳm như sao càng lạnh.
Cữu cữu bị phế tu vi trở thành bộ dạng hiện giờ là vì muốn đòi lại công đạo cho phụ mẫu của hắn, người phế bỏ cữu cữu là nhi tử của tiểu nhân tồi tệ Tần tộc.
Trong ký ức năm đó phụ thân đối xử với Tần Chính như huynh, chưa từng có lòng phân bì, thậm chí đi xa khỏi Tần tộc. Tần Chính tìm đến phụ thân, phụ thân đối xử lễ độ nhưng gã khiêu chiến với phụ thân, sau khi bị đánh lui vẫn không chịu bỏ qua, muốn dồn phụ thân của hắn vào chỗ chết. Thân thể kiếp thứ nhất của phụ thân bị Tần Chính cướp hết, giờ đối phương trở thành vua Tần tộc, chấp chưởng Thiên Thần tộc.
Con cái của Tần Chính cũng thành Thiên Thần, còn phế bỏ tu vi cữu cữu của hắn.
Thù này phải nói là không đội trời chung.
Tần Vấn Thiên áy náy nói:
- Cữu cữu, là phụ mẫu của ta liên lụy cữu cữu.
Một Thiên Thần bị phế tu vi thì đau khổ biết bao, thật khó tưởng tượng nam nhân trung niên tóc bạc phơ, mặt nhăn nheo trước mắt đã từng có phong thái thế nào. Thiên Dụ Thiên Thần, người nối nghiệp của Lạc Thần thị, Tần Vấn Thiên không thể tưởng tượng Lạc Thần Dụ phải chịu đựng sự chênh lệch lớn lao, bị người ta coi thường.
Hèn gì Lạc Thần Lệ khóc, nàng hiểu rõ nỗi đau của phụ thân nhất.
Lạc Thần Dụ mỉm cười nói:
- Đã trôi qua nhiều năm, sớm thành thói quen. Được tin của ngươi, thấy ngươi bằng mắt là ta rất vui rồi. Vấn Thiên, ngươi từ cô nhi lớn lên đến hôm nay, một đường đi rất khó khăn, giờ lại phải đối mặt thù lớn như vậy, khổ cho ngươi.
Lạc Thần Dụ biết thanh niên trước mắt là nhi tử của Tần Viễn Phong và muội muội của gã. Một vị là nhân vật tuyệt thế từng xuất sắc nhất Tần tộc, từng đánh bại Tần Chính người cầm lái của Tần tộc. Một người là thiên chi kiêu nữ của Lạc Thần thị, hai người kết hợp sinh ra hậu nhân sao có thể kém hơn Tần Chính và thiên chi kiêu nữ Tần tộc sinh con. Cái gọi là Thiên Tuyển Chi Tử thì sao, nghe tên của Tần Vấn Thiên đi, hỏi trời hỏi đất ai chủ chìm nổi.
Cũng vì vậy Tần Vấn Thiên phải gánh thù hận lên vai, đây là trách nhiệm, là sứ mạng của hắn.
Nên Lạc Thần Dụ mới nói Tần Vấn Thiên và Tần Đãng Thiên là số phận định sẵn sinh ra đối địch nhau.
Mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói:
- So với những gì phụ thân của ta từng chịu đựng thì cái này có đáng gì, tương lai ta sẽ giết vào Tần tộc, nợ máu trả bằng máu! Những gì chúng nợ phải trả lại cho ta!
Tần Vấn Thiên sẽ đòi lại món nợ Tần tộc đã nợ phụ thân.
Tần Đãng Thiên xuất chiến thay phụ thân, vậy hắn sẽ đòi nợ cho phụ thân.
Lạc Thần Dụ nói:
- Tốt, nhưng bây giờ ngươi chưa lớn lên, không tiện lộ ra. Bọn họ không biết sự tồn tại của ngươi, nếu để Tần tộc biết Tần Viễn Phong có nhi tử thì Tần Chính sẽ không tiếc mọi giá giết ngươi. Với sự cường thịnh hiện giờ của Thiên Vực Tần tộc rất khó có người bảo vệ ngươi. Lệ nhi cho ta biết tin của ngươi, ta lặng lẽ đến, trừ ta và Lệ nhi ra không có người thứ ba biết sự tồn tại của ngươi, ta giấu luôn ngoại công của ngươi.
Lạc Thần Dụ biết sự việc nghiêm trọng.
Tần Vấn Thiên là nhi tử của Tần Viễn Phong và muội muội của gã, hắn lớn lên xuất sắc như vậy, dương danh Thì Quang Chi Thành. Lệ nhi nói Tần Vấn Thiên bày ra phong hoa tuyệt đại trong Thì Quang Giới, nếu bị Tần tộc biết chắc chắn sẽ vượt biên giới giết tới, ai che chở hắn sẽ giết người đó.
Lạc Thần Dụ nhắc nhở:
- Đừng tùy tiện lộ ra huyết mạch trên người của ngươi, sẽ bị người ta biết. Dòng họ của ngươi thì không sao, thiên hạ có nhiều người họ Tần.
Tần Vấn Thiên nói:
- Cữu cữu, ta từng gặp tử kiếp, thân thể vỡ nát, may mắn có kỳ ngộ mới sống tiếp. Trên người của ta không có lực lượng huyết mạch.
Lạc Thần Dụ sửng sốt, hơi yên lòng nhưng có chút hụt hẫng, đó là huyết mạch của Tần Viễn Phong và Lạc Thần thị.
Lạc Thần Dụ gật đầu nói:
- Tuy hơi đáng tiếc nhưng vậy cũng tốt, dù người Tần tộc chú ý đến thiên phú mạnh của ngươi nhưng miễn là không có lực lượng huyết mạch thì không ai nghi ngờ.
Tần Vấn Thiên nói:
- Cữu cữu yên tâm, nếu ta muốn huyết mạch thì nó tùy thời trở lại người của ta.
Con ngươi Lạc Thần Dụ co rút nhìn thẳng đôi mắt trong trẻo của Tần Vấn Thiên, mỉm cười gật đầu nói:
- Nếu vậy thì quá tuyệt vời.
Lạc Thần Dụ không hỏi nguyên nhân cụ thể, có câu này của Tần Vấn Thiên đã đủ.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Cữu cữu, nếu ngoại công biết sự tồn tại của ta thì sẽ có thái độ gì?
Ngoại công của hắn, phụ thân của mẫu thân hắn cũng là quan hệ ruột thịt, Tần Vấn Thiên rất muốn biết ngoại công có cái nhìn gì về hắn.
- Tuy năm xưa ngoại công ngươi phản đối phụ mẫu ngươi bên nhau, nhưng đó là vì rất yêu mẫu thân ngươi, còn có áp lực đến từ gia tộc. Giờ sự việc đã qua, ngoại công ngươi ngoài miệng không nói nhưng thật ra rất nhớ mẫu thân ngươi. Ta từng thấy phụ thân một mình ngây người nhìn tranh vẽ mẫu thân ngươi, có ai không yêu thương nữ nhi của mình?
Lạc Thần Dụ chậm rãi nói:
- Nếu ngoại công biết mẫu thân ngươi có ngươi sẽ giống như ta rất muốn gặp ngươi. Nhưng mấy năm nay Lạc Thần thị trải qua nhiều điều, quyền nói chuyện của ngoại công ngươi trong gia tộc bị suy yếu rất nhiều. Lạc Thần thị hiện giờ không đồng lòng, nên ta không nói cho ngoại công ngươi biết để tránh Lạc Thần thị biết sự tồn tại của ngươi. Chờ thời cơ chín muồi ta mang ngươi đi Lạc Thần thị xem, để ngoại công ngươi gặp ngươi.
Tần Vấn Thiên gật đầu:
- Tốt.
Lạc Thần thị bị ảnh hưởng rất lớn vì phụ mẫu của hắn, cữu cữu từng là người thừa kế Lạc Thần thị, suy ra ngoại công của hắn có địa vị rất cao trong tộc. Năm xưa chắc thân phận của mẫu thân hắn cũng siêu nhiên, hèn gì Lạc Thần thị không đồng ý cho họ bên nhau.
Lạc Thần Lệ lên tiếng:
- Phụ thân, trong Thì Quang Giới có người muốn giết ca ca, nếu không phải ca ca ngộ đạo khiến thời không yên lặng thì đã bị giết.
Lạc Thần Dụ nghe vậy nhướng mày, mắt đục lóe tia sáng sắc bén, thân thể lọm khọm toát ra uy nghiêm. Dù tu vi bị phế nhưng Lạc Thần Dụ từng là Thiên Thần, uy nghiêm tự nhiên khắc trong xương.
Lạc Thần Dụ hỏi:
- Là ai?
Lạc Thần Lệ lạnh lùng nói:
- Long Uyên Phủ của Thì Quang Chi Thành, nữ nhi từng cảnh cáo họ nhưng họ vẫn âm thầm bài bố đánh lén, muốn nhất kích tất sát.
Lạc Thần Dụ nói:
- Hôm nay ta sẽ lên đường, sau khi đi sẽ để Vô Mệnh đi theo ngươi, chuyện kế tiếp giao cho ngươi và Vấn Thiên giải quyết.
Tuy Lạc Thần Dụ bí ẩn đến đây nhưng dù gì là Thiên Dụ Thiên Thần của Lạc Thần thị, cho dù hiện giờ tu vi bị phế, nếu bị kẻ thông minh trông thấy sẽ đoán mục đích gã đến Huyền Vực. Nên Lạc Thần Dụ phải nhanh chóng rời đi, đặc biệt khi để lại Vô Mệnh thì gã càng phải đi.
Lạc Thần Lệ gật đầu nói:
- Nếu có Vô Mệnh gia gia ở thì không thành vấn đề.
Lạc Thần Lệ là nữ nhi của Lạc Thần Dụ, sao không biết Vô Mệnh là tồn tại như thế nào? Dư sức đối phó Long Uyên Phủ.
Mắt Tần Vấn Thiên trầm xuống:
- Cữu cữu phải đi sao?
Tần Vấn Thiên nhìn nam nhân trung niên trước mắt, vượt qua cương vực vô tận từ Hoang Vực Lạc Thần thị đến đất Huyền Vực, mới gặp mặt nhau đã vội đi sao?
Lạc Thần Dụ lấy thủy tinh truyền tin ra:
- Hài tử, thấy ngươi là ta rất vui rồi, sau này hy vọng ngươi sống thật tốt. Phế nhân ta đây không giúp gì nhiều cho ngươi, nhưng nếu ngươi gặp khó khăn gì hãy nhớ tìm ta, ta sẽ làm hết sức mình.
Tần Vấn Thiên biết ý đối phương, hắn để lại tiên niệm, cũng lấy thủy tinh truyền tin ra, vậy là sau này hai người có thể giao lưu cách không gian.
- Được rồi, ta phải đi, mong tới ngày ngươi đến Lạc Thần thị. Đương nhiên ta càng mong chờ ngày ngươi bước lên Thiên Vực Tần tộc, khiến trời trăng thay đổi.
Lạc Thần Dụ ôm mong đợi rất lớn với Tần Vấn Thiên, không vì lý do gì khác, chỉ bởi hắn là nhi tử của Tần Viễn Phong và muội muội của gã.
Tần Vấn Thiên siết chặt hai nắm tay:
- Ta nhất định sẽ!
Lạc Thần Dụ cười lớn, thông báo người đến, cường giả hộ tống lặng lẽ rời khỏi Thập Lý khách điếm. Chỉ ở lại ngắn ngủi rồi vội vã đi như Lạc Thần Dụ chưa từng đến.
Tần Vấn Thiên đứng sững sờ trong sân, lòng nặng trĩu. Tần Vấn Thiên biết sự mong đợi của cữu cữu, đôi mắt đục nhìn hắn như thấy hy vọng, hy vọng hắn đòi lại công đạo cho phụ mẫu mình.
Lạc Thần Dụ làm Thiên Dụ Thiên Thần không thể thực hiện mong ước này, ngoại công của hắn cũng khó làm được, tất cả phải dựa vào chính Tần Vấn Thiên, vì hắn là nhi tử của họ.
Trách nhiệm, sứ mạng.
Thiên Tuyển Chi Tử, số phận định sẵn sinh ra đối địch nhau.
Tần Chính, vua của Tần tộc.
Mọi thứ đang chờ đợi hắn.
Một lão nhân không biết xuất hiện từ khi nào đứng bên Lạc Thần Lệ:
- Tiểu thư.
Lạc Thần Lệ lễ phép ngoan ngoãn kêu:
- Vô Mệnh gia gia.
Lạc Thần Lệ tỏ vẻ hết sức tôn trọng, có thể thấy thân phận của lão nhân bất phàm.
Lão nhân đúng là không tầm thường, lúc Thiên Dụ Thiên Thần còn nhỏ lão đã luôn ở bên bảo vệ, đến nay không biết qua bao nhiêu năm tháng. Sau khi Thiên Dụ Thiên Thần bị phế, một số người cũ rời đi nhưng Vô Mệnh không nói gì, vẫn trung thành tận tâm bảo vệ bên Lạc Thần Dụ. Dù người Vô Mệnh bảo vệ sẽ không có hành động lớn lao gì nữa, chỉ là phế nhân chẳng có tương lai.
Vô Mệnh và phụ thân của nàng mang tiếng chủ tớ nhưng như phụ tử, xem phụ thân của nàng như người thân, đây là một trong những lý do phụ thân nàng tin tưởng Vô Mệnh nhất.
Lão nhân nói:
- Chủ nhân nói tiểu thư có việc muốn ta làm.
Lạc Thần Lệ đáp:
- Vô Mệnh gia gia đi nghỉ trước đi, có gì cần ta sẽ tìm.
Lão nhân gật đầu nói:
- Được.
Sau đó lão biến mất.
Lạc Thần Lệ nói với Tần Vấn Thiên:
- Ca, việc Long Uyên Phủ tính sao? Tu vi của Vô Mệnh gia gia một mình đủ sức diệt Long Uyên Phủ.
Chuyện này là Lạc Thần Lệ chủ động nêu lên với phụ thân, dù Tần Vấn Thiên không nói nàng cũng không tha cho Long Uyên Phủ. Lạc Thần Lệ từng nói nàng sẽ ghi nhớ ngày đó, kêu Long Uyên Phủ đừng quên, hy vọng Long Uyên Phủ còn nhớ lời nàng đã nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận