Thái Cổ Thần Vương

Rời Đi

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Đám người nhìn sắc mặt của Đông Hoàng Anh, đồng tình và thương hại nhìn nàng.
Tiểu công chúa Đông Hoàng thị dù không có thân phận của Nguyệt Trường Không thì nàng vẫn chói sáng, địa vị phi phàm, phu quân tương lai sẽ là nhân kiệt phi phàm.
Lúc trước sau khi Đông Hoàng thị đồng ý Nguyệt Trường Không cầu thân thì cung điện náo nhiệt biết bao, Đông Hoàng Anh phong quang biết mấy. Mọi người đều cho rằng châu liên bích hợp, cường giả Giới Chủ đi chúc mừng.
Giờ thì sao?
Vị hôn phu của nàng là kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng, hôn ước này nên làm sao đây?
Nếu Nguyệt Trường Không không lừa gạt mọi người, không nói mình được truyền thừa Thì Quang Thần Vương, đơn thuần dựa vào thiên phú của gã thì hơi xứng với Đông Hoàng Anh, không tính là trèo cao. Vấn đề ở chỗ Nguyệt Trường Không dùng thủ đoạn lừa gạt được đến Đông Hoàng thị thừa nhận, bây giờ Đông Hoàng thị còn chấp nhận gã được không?
Đông Hoàng Anh có thể chịu được chênh lệch lớn vậy sao? Vị hôn phu của nàng từ tuyệt sắc thiên kiêu, đệ tử Thiên Thần thoáng chốc rớt xuống địa ngục, thành kẻ lừa đảo, hôn ước như thế giống trò cười.
Hơn nữa những ngày này Nguyệt Trường Không ở trong cung điện Đông Hoàng thị, giữa Đông Hoàng Anh và gã chắc đã ăn nằm với nhau. Tiểu công chúa Đông Hoàng thị sau này còn xứng đôi với những nhân vật tuyệt địa thiên kiêu không? Còn ai chấp nhận nàng?
Từ nay tiểu công chúa của Đông Hoàng thị sẽ phải nhận khinh bỉ từ mọi người, bị người trào phúng sau lưng. Một bước thiên đường, một bước địa ngục, đáng buồn lại đáng tiếc.
Những người từng bị lừa đơn giản đến chúc mừng một tiếng, không ai nhớ rõ mặt của họ. Đông Hoàng thị bị hại lớn nhất, Đông Hoàng Anh thảm nhất, Tử Vi Thần Đình thứ ba. Làm bá chủ đỉnh cấp Huyền Vực, Thiên Thần bị lừa, hơn nữa trong lúc bảo vệ Nguyệt Trường Không nhằm vào Tần Vấn Thiên thì bị hắn vạch mặt, quá bẽ mặt. Nên khi đi cường giả đại năng Tử Vi Thần Đình cứng miệng nói Tần Vấn Thiên nói bậy bạ, mục đích là bảo vệ mặt mũi của Tử Vi Thần Đình và sư huynh Thiên Thần.
Sự thật thế nào chắc trong lòng lão biết, huống chi mang Nguyệt Trường Không về Tử Vi Thần Đình, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn ép hỏi ra, kết cục của gã khó đoán.
Đông Hoàng Anh biểu tình cực kỳ khó xem, mắt đẹp tràn ngập oán niệm nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Ta từng xem ngươi là bằng hữu, ngươi đã biết rõ sự thật tại sao không nói thẳng cho ta biết?
Bây giờ Đông Hoàng Anh đã tin Nguyệt Trường Không vốn không được truyền thừa của Thần Vương mà là Tần Vấn Thiên. Nhưng Đông Hoàng Anh vẫn oán Tần Vấn Thiên, nếu lúc trước hắn nói cho nàng biết thì mọi chuyện không xảy ra.
Tần Vấn Thiên câm nín nhìn Đông Hoàng Anh, nàng còn lẽ thẳng khí hùng chất vấn hắn? Nghe rất buồn cười.
Thập Lý Xuân Phong bật cười nói:
- Đông Hoàng Anh, ngươi thật sự xem Tần huynh là bằng hữu? Hoặc nên nói cái gọi là bằng hữu ở trong mắt ngươi không đáng giá một đồng? Lúc Nguyệt Trường Không biểu hiện ra chút hảo cảm với ngươi thì ngươi quên sạch hai chữ bằng hữu, ta nhớ khi Tần huynh và Nguyệt Trường Không xung đột, thái độ của ngươi thế nào chắc ngươi không quên đi?
Phượng Hoàng lạnh nhạt mỉa mai:
- Tần huynh giấu cả chúng ta thì tại sao nói cho ngươi biết?
Chuyện này vốn là bí mật của Tần Vấn Thiên, hắn có nghĩa vụ nói cho Đông Hoàng Anh biết sao?
Tào Thiên trào phúng:
- Muốn người ta nói cho ngươi biết cũng phải xem ngươi có xứng không.
Nữ nhân này ngược lại trách móc Tần Vấn Thiên, đúng là nực cười.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta không rõ tiểu công chúa nói sự thật là cái gì, ta chỉ biết lúc xưa tiểu công chúa và Nguyệt Trường Không tiếp xúc, ta đã nhắc nhở tiểu công chúa là phẩm hạnh của Nguyệt Trường Không có vấn đề. Nếu tiểu công chúa xem ta như bằng hữu thì nên tin tưởng lời ta nói chứ không phải cho rằng ta ghen tỵ Nguyệt Trường Không, cố ý hạ thấp hắn.
Về truyền thừa của Thần Vương từ đầu tới cuối Tần Vấn Thiên không chính miệng thừa nhận mình có được.
Các ngươi nghĩ thế nào là chuyện của các ngươi, ta không thừa nhận.
Nhóm Thập Lý Xuân Phong câm nín nhìn Tần Vấn Thiên.
Tiểu tử này đúng là ẩn sâu công và danh, không sợ bị sét đánh sao?
Mặt Đông Hoàng Anh tái nhợt, Tần Vấn Thiên đúng là đã nhắc nhở nàng, nhắc mấy lần. Khi đó Đông Hoàng Anh chỉ lo mơ mộng Nguyệt Trường Không, nghĩ chân mệnh thiên tử của nàng, không rảnh nghe lọt tai lời của Tần Vấn Thiên.
Lạc Thần Lệ lại gần nói với Tần Vấn Thiên:
- Loại nữ nhân như vậy cần gì để ý. Tần Vấn Thiên, chuyện bên này đã xử lý xong, ta chuẩn bị trở về Hoang Vực.
Lạc Thần Lệ đến chào từ biệt, nàng nên rời đi. Lạc Thần thị và Tần Vấn Thiên cùng nhau nhằm vào Long Uyên Phủ đã biểu hiện có chút mối liên quan, nàng có thể lấy cớ là vì Long Uyên Phủ từng xúc phạm uy nghiêm của Lạc Thần thị, đây vốn là sự thật. Nhưng về sau Lạc Thần Lệ không thể quá thân thiết với Tần Vấn Thiên, sẽ bị người ta nghi ngờ.
Tần Vấn Thiên nói:
- Ta định về Thanh Thành Giới trước sau đó đi Thiên Đạo Thánh Viện, Lạc Thần tiểu thư lần này đi không biết khi nào gặp lại, đi đường cẩn thận.
Lạc Thần Lệ gật đầu nói:
- Ừm, cáo từ.
Lạc Thần Lệ xoay người cùng nhóm Vô Mệnh rời đi, truyền âm:
- Ca, ta đi đây, hy vọng ca sớm đến Lạc Thần thị gặp ta.
Tần Vấn Thiên truyền âm đáp lại:
- Lệ nhi, nhớ chăm sóc tốt cho cữu cữu.
Lạc Thần Lệ ừ một tiếng, dần đi khuất.
Nhiều người thấy buồn, nữ nhân tuyệt sắc Lạc Thần thị kia là nữ nhi của Thiên Thần, tiểu thư của Lạc Thần thị, thân phận địa vị xuất sắc hơn Đông Hoàng Anh. Nàng chỉ xuất hiện một thoáng ở Huyền Vực nhưng có nhiều người nhớ kỹ.
Thập Lý Xuân Phong xấu xa nham nhở nói:
- Tần huynh, hình như Lạc Thần Lệ tiểu thư này có chút hảo cảm với ngươi. Nàng sinh ra cao quý hơn vài người nhiều, có suy xét giành tới tay không? Ha ha.
Tần Vấn Thiên lườm Thập Lý Xuân Phong, hắn đã thói quen gã vô sỉ.
Cơ mặt Đông Hoàng Anh cứng nhắc, nói ai đó là ám chỉ ai?
Thân phận của Lạc Thần Lệ cao quý hơn nàng chút, Lạc Thần Lệ sinh ra đã định trước không cần dựa vào nam nhân nâng cao địa vị của mình.
- Chúng ta đi thôi.
Người Đông Hoàng thị hôm nay mất hết mặt mũi, có ở lại cũng chỉ bị người mỉa mai. Giờ nhiều người nhìn Đông Hoàng thị với ánh mắt khiến người khó chịu.
Đông Hoàng Anh thẫn thờ nhìn Tần Vấn Thiên một cái rồi theo người Đông Hoàng thị rời đi, lòng tràn ngập hối hận.
Tần Vấn Thiên mới là số phận định sẵn nhân vật phi phàm Huyền Vực, hắn mới có thể là Quân Chủ tương lai. Nàng vốn đã được tình bạn của hắn nhưng một tay nàng phá hủy, hai bên sinh ra oán hận.
Tất cả buồn cười biết bao.
Đời người đôi khi thoáng như nhất mộng không chân thật.
Đám người Đông Hoàng Anh rời đi, Thập Lý Xuân Phong hỏi Tần Vấn Thiên:
- Vấn Thiên, thật sự đi sao? Không ở lại một thời gian nữa?
Tần Vấn Thiên nói:
- Ừm, ta đi ra cũng hơi lâu, nên trở về Thanh Thành Giới.
Thập Lý Xuân Phong cười nói:
- Được rồi, đời người không có buổi tiệc nào không tàn, tương lai sẽ gặp lại.
Thập Lý Xuân Phong ở trong Thì Quang Chi Thành kinh doanh khách điếm, sẽ không rời đi.
Mắt đẹp chứa ý cười, Phượng Hoàng nói:
- Có lẽ chờ khi gặp lại Tần huynh thì đã là nhân vật Quân Chủ.
Tần Vấn Thiên tu hành chưa tới ngàn năm, Đại Hội Vạn Giới thì vạn năm một lần, cách vạn năm mới gặp mặt nhau cũng bình thường, trời biết khi đó Tần Vấn Thiên đi tới bước nào.
Thập Lý Xuân Phong cười to bảo:
- Ha ha ha! Nếu vậy ta đã cùng Quân Chủ làm cường đạo, sau này kể chuyện trong khách điếm có thể thu thêm phí.
Nhóm Tần Vấn Thiên trán nổi gân xanh.
Cường giả đại năng Thiên Đạo Thánh Viện nói với Tần Vấn Thiên:
- Tần Vấn Thiên, khi nào ngươi đến Thiên Đạo Thánh Viện có thể trực tiếp thông báo cho ta.
Tần Vấn Thiên đáp:
- Vâng, vãn bối nhất định sẽ đi.
Cường giả đại năng nhẹ gật đầu:
- Ta đi trước một bước.
Sau đó người Thiên Đạo Thánh Viện rời đi.
Nhìn theo cường giả Thiên Đạo Thánh Viện đi khuất, Tần Vấn Thiên quay sang nói với Long Uyên Phủ:
- Đừng quên lời thề của các ngươi, còn ta thì tùy thời chờ các ngươi tiến đến báo thù.
Đám cường giả Long Uyên Phủ biểu tình phức tạp nhìn Tần Vấn Thiên. Người này tru sát phủ chủ hại Long Uyên Phủ gặp nạn lớn, cuối cùng hắn tha cho họ, không nhổ cỏ tận gốc, chờ họ đi báo thù. Nếu vứt bỏ thù hận thì khí độ lòng dạ của hắn khiến người bội phục, nhưng hai bên đã định trước là địch.
Dù là địch, Long Uyên Phủ thật sự có thể báo thù sao?
Tần Vấn Thiên mới là người thừa kế thật sự của Thì Quang Thần Vương, Quân Chủ tương lai, Long Uyên Phủ sẽ tiếp tục ám sát hắn sao? Nếu có ngày hắn đổi ý phất tay diệt Long Uyên Phủ thì sao?
Sợ là mối thù này vĩnh viễn không thể trả.
Thập Lý Xuân Phong nói:
- Đi, chúng ta về khách điếm, hôm nay không say không về.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đoàn người trở về Thập Lý khách điếm.
Hôm nay Thập Lý Xuân Phong lấy ra nhiều rượu ngon, mấy người uống suốt đêm, thật sự không say không về. Hôm sau cả đám nằm trong đình đài.
Sáng sớm gió nhẹ lướt qua hơi mát, Thập Lý Xuân Phong nằm dưới đất mở mắt ra. Lão Quỷ, Tào Thiên, Phượng Hoàng tỉnh dậy.
Thập Lý Xuân Phong hỏi:
- Người đâu rồi?
Tào Thiên đáp:
- Đã đi, mang theo gia quyến.
Thập Lý Xuân Phong cười nói:
- Gặp nhau không dễ, không ngờ một phút nổi hứng làm bạn với Quân Chủ tương lai.
Ngẫm lại đúng là ảo.
Phượng Hoàng hỏi:
- Lão Quỷ, lão thấy sao?
Lão Quỷ híp mắt nói:
- Thiên phú của hắn không thua gì Kiếm Quân Lai, trở thành Thiên Thần chỉ là vấn đề về thời gian.
Thập Lý Xuân Phong cười nói:
- Đời người như giấc mộng.
Tào Thiên thừa cơ hội hôi của:
- Đời người như giấc mộng chẳng bằng say một trận, ngươi còn bao nhiêu rượu ngon khi chia tay hãy lấy ra chia cho mọi người, đừng có giữ khư khư.
Thập Lý Xuân Phong đen mặt quát:
- Dẹp đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận