Thái Cổ Thần Vương

Truyền Thuyết Chi Địa

Giờ khắc này, toàn bộ thế giới luân hồi đều thấy được kì cảnh rực rỡ xuất hiện phía trên vòm trời kia.
Những cường giả đến từ Thái Cổ ngóng nhìn hư không, chỉ cảm thấy tựa như mộng ảo, không chân thật chút nào.
Vòm trời luân hồi Thánh Điện xuất hiện thánh điện, mây đỏ đầy trời, cầu vồng vờn quanh, thụy thú bay múa, quả thật là kì cảnh.
Lúc này, trong đầu bọn họ nhịn không được nhớ tới mấy chữ, Truyền Thuyết Chi Địa.
Truyền Thuyết Chi Địa đồn đại đã lâu trong Thiên Đạo Thánh Viện, chẳng lẽ nơi bọn họ vào không phải thế giới luân hồi mà là nơi ấy sao?
Có người chợt lóe, bay về phía vòm trời, truy đuổi Truyền Thuyết Chi Địa kia. Nhưng bọn họ phát hiện, dù di chuyển thế nào, thánh điện vẫn ở nơi chân trời xa xôi như trước, không có cuối. Dường như không bao giờ đuổi tới được.
Bọn họ, căn bản không thể bước vào Truyền Thuyết Chi Địa!
Trên ngọn núi, thần nữ Nghê Thường cười nhìn Tần Vấn Thiên, không biết đẹp đến nhường nào. Tần Vấn Thiên lúc này lại bị hào quang bao phủ. Hướng thánh điện phảng phất có một thiên lộ xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên.
Hiển nhiên là vì nghênh đón Tần Vấn Thiên!
Thần nữ Nghê Thường biết, Tần Vấn Thiên đây là chiếm được thánh điện tán thành, có cơ hội bước vào Truyền Thuyết Chi Địa chân chính.
- Còn chưa lên?
Một thanh âm vang vọng thiên địa.
Thanh âm này hư vô mờ mịt, giống như tiếng nói thần minh khiến những cường giả đến từ Thái Cổ kia đều khẽ run.
Những lời này, là nói với ai?
Có người, chiếm được Truyền Thuyết Chi Địa tán thành sao?
Tần Vấn Thiên lại cảm giác được những lời ấy là nói với hắn. Tần Vấn Thiên hơi sững sốt, lập tức nhìn thoáng qua thần nữ Nghê Thường bên cạnh. Chỉ thấy thần nữ Nghê Thường gật đầu nói:
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên quay đầu nhìn con đường kia, lập tức cất bước tiến lên. Trong mắt Tần Vấn Thiên có một tia túc mục.
Truyền Thuyết Chi Địa, thậm chí có người tồn tại sao?
Chủ nhân của thanh âm kia chính là người sáng tạo thế giới luân hồi? Vậy thì cường đại tới mức nào? Hắn có phải là người sáng tạo Thiên Đạo Thánh Viện không?
Lúc bàn chân Tần Vấn Thiên dẫm lên thiên lộ, thiên lộ tạo từ hào quang nhàn nhạt kia liền bay về phía thánh điện trên vòm trời kia. Thân ảnh Tần Vấn Thiên cũng theo đó biến mất.
Trên bầu trời, thụy quang vẫn như trước, Tần Vấn Thiên đi tới trước thánh điện. Nơi ấy có một cánh cửa đang mở, lộ ra một con đường. Tần Vấn Thiên bước theo con đường đó đi về trước, vào trong thánh điện.
Cảnh sắc trong ấy rộng mở trong sáng, tựa như thế ngoại đào viên.
Đây là một thế giới cực kì xinh đẹp.
Mây trắng trời xanh, thụy thú bay múa trên trời. Khung cảnh chung quanh xa hoa giống như nơi thần minh sinh sống. Trong lòng Tần Vấn Thiên lại càng tò mò hơn, hắn chậm rãi bước về phía trước.
Tần Vấn Thiên bỗng thấy một con bò.
Con bò này rất lớn, ánh mắt sáng ngời hữu thần. Nó đang nhìn Tần Vấn Thiên.
Tuy chỉ là một con bò nhưng nó lại khiến Tần Vấn Thiên thấy sâu không lường được. Tần Vấn Thiên hỏi:
- Xin hỏi ngưu tiền bối, đây là nơi nào?
Con bò ấy nhìn thoáng về phía sau, ý bảo Tần Vấn Thiên đi tiếp. Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó tiếp tục cất bước.
Tần Vấn Thiên thấy được một số nữ tử, ai cũng đều có dung nhan tuyệt sắc, xinh đẹp vô song, phong thái khác nhau. Trên người các nàng lộ ra ánh sáng thần thánh, giống như thần nữ, cao không thể chạm tới. Họ khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy dù là ai cũng không yếu hơn Thiên Thần chút nào.
Nội tâm Tần Vấn Thiên sóng gió ngập trời, rất khó bình tĩnh.
Có hồ ly tuyết trắng đang chơi đùa trước mắt. Phía trước, có một thân ảnh ngồi dưới đất. Y tùy ý tiêu sái, chỉ mặc một bộ bạch y đơn giản. Khuôn mặt người đó lại cực kì anh tuấn trẻ tuổi, y chỉ liếc Tần Vấn Thiên một cái liền giống như nhìn thấu tất cả. Phảng phất, trước mặt y không có bất kì bí mật gì đáng nói.
Vị thanh niên bạch y anh tuấn vô cùng này đang mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên. Bên cạnh thanh niên có một vị nữ tử mỹ mạo kinh thế, thánh khiết vô song, khí chất thậm chí còn hơn thần nữ Nghê Thường.
Cách đó một khoảng cách có một đóa hoa thật lớn. Trên bông hoa lại chiếu ra một cảnh tượng, có chút quen thuộc. Nơi đó dường như là cảnh tượng trong thế giới luân hồi. Bông hoa đang chiếu lại toàn bộ chuyện đã phát sinh nơi ấy.
Cái gọi là một hoa một thế giới, đại khái cũng chính là thế.
Trái tim Tần Vấn Thiên đập mạnh liên hồi, hắn bỗng thấy hơi khẩn trương. Tần Vấn Thiên ẩn ẩn cảm giác được thanh niên anh tuấn trước mắt có thể là nhân vật tuyệt thế chân chính, cường giả đứng ở đỉnh Thái Cổ!
Trong những người Tần Vấn Thiên gặp, có lẽ chỉ có Thì Quang Chi Chủ mới có tư cách sánh với y.
Tần Vấn Thiên khách khí nói:
- Vãn bối Tần Vấn Thiên, tham kiến tiền bối.
Thanh niên cười nói:
- Không cần đa lễ, trận luân hồi này khiến ngươi chịu không ít đau khổ. Ta nghe chính ngươi nói phải đánh vỡ thế giới luân hồi của ta đây.
Tần Vấn Thiên xấu hổ. Nhưng xét thân phận đối phương thì có lẽ y cũng không thật sự để ý mấy câu nói ấy của Tần Vấn Thiên.
Thanh niên cười nói:
- Cũng đã rất nhiều năm chưa tới đây, không biết tại sao tiểu gia hỏa kia lại mở ra nơi này. Nhưng mà lại gặp được ngươi, tương đối hợp tính của ta cho nên ta liền triệu ngươi tới.
Tần Vấn Thiên lại câm nín không biết nói gì.
Thì ra Tần Vấn Thiên hắn có thể tới cái nơi gọi là Truyền Thuyết Chi Địa này, cái thứ gọi là khảo nghiệm kia cũng chỉ toàn dựa vào tâm tình đối phương thôi!
Này quả thật…
Nhưng Tần Vấn Thiên lại hơi run sợ. Truyền Thuyết Chi Địa mở ra chỉ sợ là cần viện trưởng Thiên Đạo Thánh Viện đồng ý đi? Tiểu tử kia trong miệng thanh niên trước mắt….
Nghĩ vậy, Tần Vấn Thiên liền cảm thấy hết hồn.
Thanh niên bạch ý nói:
- Ta có thể thỏa mãn một yêu cầu của ngươi, ngươi muốn gì? Đương nhiên, không cần suy nghĩ bậy bạ. Nếu ngươi muốn một bước lên trời, tăng lên cảnh giới đều cần bước từng bước một, dựa vào sự lĩnh ngộ của chính ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn công pháp, thần thông linh tinh gì đó, ta ngược lại cũng có thể thỏa mãn.
Tần Vấn Thiên hỏi:
- Thế giới luân hồi này là thế giới của tiền bối sao?
- Ừ!
Thanh niên bạch y gật đầu.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm đối phương, hỏi:
- Một khi đã như vậy, hẳn tiền bối có năng lực khống chế tuyệt đối với thế giới này đi? Ta muốn muội muội của ta sống lại, đây có được tính là ý nghĩ kì lạ không?
Thanh niên bạch y cười nói:
- Chuyện ấy có đáng gì, ta có thể khiến thời gian thế giới của ta chảy ngược.
- Cảm ơn tiền bối!
Tần Vấn Thiên thở sâu.
Quả nhiên có thể làm được!
Tần Vấn Thiên liên tưởng đến trong Thì Quang Giới, Thì Quang Thần Vương có thể đưa hắn qua, chưởng khống thời gian trong thế giới mình sáng tạo, vậy thì bậc tuyệt thế trước mắt có thể làm được hay không? Y quả thật có thể làm được! Hơn nữa giống như cũng không khó khăn gì
Thanh niên bạch y cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ngươi xác định chỉ có yêu cầu đơn giản ấy? Ngươi phải biết, ngươi có thể đề xuất vô số điều kiện cao hơn. Ví dụ như, ta có thể tặng một tọa kị thần minh cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên dại ra, câm nín không biết nói gì.
Đây quả thật là hấp dẫn trắng trợn mà. Tọa kị thần minh… Tần Vấn Thiên nghĩ vậy liền không biết nói sao cho phải. Thiên Thần tối cao, người trước mắt lại xem như quà tặng bình thường cho người. Vị này tột cùng là tồn tại kiểu gì trời?
Sợ rằng y đã chân chính siêu thoát thế tục, đứng ở đỉnh cao tuyệt đối.
Nếu như Tần Vấn Thiên hắn cũng có cảnh giới như thanh niên trước mặt, chắc hẳn có thể chống lại toàn bộ Tần tộc đi?
- Ta xác định!
Tuy nội tâm Tần Vấn Thiên chấn động nhưng hắn vẫn không hề do dự gì. Lệ nhi là muội muội duy nhất của hắn, sao có thể để nàng chết trong thế giới luân hồi được. Mọi chuyện về sau, hắn sẽ dựa vào chính sức mình.
- Tốt!
Thanh niên bạch y cười gật đầu, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.
Nếu không được y thưởng thức, Tần Vấn Thiên cũng không có cơ hội tới đây. Nếu Tần Vấn Thiên đề xuất yêu cầu khác, có lẽ y sẽ xem nhẹ Tần Vấn Thiên.
Những người đến từ Thái Cổ có không ít người tâm trí cực kì cứng cỏi, có đại nghị lực. Hơn nữa bản tâm họ không xấu, luôn bảo vệ bản tâm không tu tà pháp. Thậm chí, có người có thể dốc hết tất cả vì cầu đại đạo, trả một cái giá lớn khó thể tưởng được. Nhưng thanh niên cuối cùng lại vẫn chọn Tần Vấn Thiên tới đây. Đơn giản vì Tần Vấn Thiên càng phù hợp tính cách y.
Tâm tính cứng cỏi, cũng có lúc nhiệt huyết xúc động. Vì thân nhân, Tần Vấn Thiên có thể điên cuồng. Vì không thương tổn bằng hữu cùng người vô tội, không để bản tâm bị tà pháp mê hoặc, Tần Vấn Thiên lại cam nguyện buông tha hết thảy. Hắn dẫn hàng vạn hàng nghìn lôi kiếp nhập thể, tự phế tu vi.
Trên người Tần Vấn Thiên, thanh niên có thể thấy một người có máu có thịt, sinh động.
Dù ngươi có cường đại cỡ nào, tu hành cao cỡ nào, nếu vì cầu đại đạo mà buông tha tất cả, thậm chí buông tha thân tình, hữu tình, ngay cả nhân tính cũng đánh mất thì quá mức vô tình rồi.
Thanh niên bạch y hỏi:
- Tu vi ngoài kia của ngươi phải là Giới Chủ Cảnh đi? Cảnh giới tiếp theo đó là Thiên Thần. Ngươi thấy việc tu hành của mình thế nào?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên chợt lóe, biết nhân vật tuyệt thế trước mặt muốn chỉ điểm mình. Hắn nói:
- Hiện giờ, ta còn hơi mơ hồ về cảnh giới Thiên Thần cảnh. Ta từng nghe lão sư Thiên Đạo Thánh Viện truyền đạo, cái gọi là Thiên Thần chính là ngộ thiên đạo, chưởng khống thiên đạo chi lực chân chính. Nhưng thật khó mở được cửa đó. Giờ ta có thể làm vẫn chỉ là không ngừng nghĩ cách dung hợp lực lượng pháp nguyên, tiếp cận thiên đạo chi nguyên từng bước một thôi.
Thanh niên hỏi:
- Thế nào là thiên đạo?
Tần Vấn Thiên sửng sốt.
Lúc trước, Tần Đãng Thiên luận đạo với ba vị Thiên Thần ở Thiên Đạo Thánh Viện, cũng từng thảo luận vấn đề này.
Thế nào là thiên đạo?
Thanh niên bạch y thấy vẻ mặt suy tư của Tần Vấn Thiên liền nói tiếp:
- Người tu hành, bước từng bước một về trước. Bất luận cảnh giới nào cũng không chỉ là lực lượng mà thôi. Cái gọi là pháp nguyên, cái gọi là lĩnh ngộ thiên đạo đều là nhân lực. Nhân định thắng thiên, khi ngươi đắc đạo, ngươi chính là thiên đạo. Lĩnh ngộ khi tu hành không cần có quá nhiều sự gò bó cực hạn, ngươi cần nghĩ điều người khác không dám nghĩ.
Tần Vấn Thiên nhớ những lời Tần Đãng Thiên từng nói cũng cùng loại với lời thanh niên trước mặt nói, trong lòng khẽ than. Tần Đãng Thiên không hổ là Thiên Tuyển Chi Tử, lĩnh ngộ thiên đạo dường như càng tới gần chân thật.
Cái gọi là tuyệt thế chính là như vậy. Có suy nghĩ khác người, cũng tự tin tuyệt đối vào bản thân.
Thanh niên bạch y lại mở miệng:
- Cái gọi là thế giới luân hồi kì thực cũng chỉ là một loại thế giới mà thôi. Nó cũng không phải là luân hồi trong suy nghĩ của ngươi. Ta cũng không hề tu hành lực lượng luân hồi.
Chỉ thấy y vươn tay, những bông hoa chiếu rọi cảnh tượng trong thế giới luân hồi kia liền bay về phía y, dừng trong tay y. Bàn tay thanh niên khẽ phất, đóa hoa kia liền bay về phía Tần Vấn Thiên.
Khi đóa hoa bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, giờ khắc ấy, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể tưởng được buông xuống khiến hắn hiểu rõ được sự nhỏ bé của chính mình. Đóa hoa đó giống như một loại thiên đạo vậy.
- Một hoa một thế giới, nó chứa lực lượng của ta. Bông hoa này đại biểu cho thiên đạo. Ngươi cũng có thể làm được như thế. Đem đạo của ngươi dung nhập vào trong bất kì sự vật gì, ví dụ như đóa hoa, chiếc lá, đao, kiếm. Nơi chứa lực lượng chính là chỗ của đạo. Người, mới là căn cơ của đại đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận