Thái Cổ Thần Vương

Thoáng Như Giấc Mộng

Tần Vấn Thiên nghe thanh niên nói vậy liền có cảm giác như thể hồ quán đỉnh. Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên như hiểu ra rất nhiều nghi hoặc trước kia.
Kiếm Quân Lai được xưng Kiếm Chi Quân Chủ đều không phải vì y chỉ am hiểu kiếm, mà là kiếm của y chính là đạo của y. Trong kiếm giấu đạo.
Lúc Thiên Tuyển Chi Tử Tần Đãng Thiên chiến đấu, quang hoa lượn lờ chung quanh. Các loại pháp ấn đều là lực lượng đại đạo, chúng đều là môi giới với đại đạo của Tần Đãng Thiên.
Còn nữa, rất nhiều thủ đoạn thần thông, đại đạo thuật pháp đều có thể vì người tu hành khác nhau mà biến thành lực lượng đạo pháp khác nhau. Chỉ vì người tu hành lĩnh ngộ đạo khác nhau.
Bọn họ mượn lực thần thông, thể hiện uy đạo pháp của chính mình!
Một hoa một thế giới, ngay cả một đóa hoa đều có thể chất chứa đạo uy thì vạn vật trên thế gian còn gì không thể giấu đạo? Chỉ cần ngươi cường đại, tất cả mọi thứ trong thiên địa đều có thể mặc ngươi sử dụng!
Người, mới là căn cơ đại đạo!
Người mạnh mẽ chân chính không cần thông qua phóng thích đạo uy để uy hiếp người khác. Ví dụ như thanh niên bạch y trước mắt, y ngồi tùy ý ở đó, giống như đại đạo chi nguyên, giơ tay nhấc chân đều có thể thành đạo. Y, chính là đạo, này mới chính là tu hành cực hạn chân chính đi?
- Ngươi tu hành chính là pháp nguyên chi lực, dung hợp thành đạo. Nhưng mà đại đạo hàng vạn hàng nghìn, mặc dù là pháp nguyên giống nhau đều có thể dung hợp vào đạo khác nhau. Do đó, khi suy nghĩ không cần cực hạn với trụ cột tiền nhân để lại, nếu không sao có thể đi ra được đạo của riêng mình?
Thanh niên bạch y tiếp tục mở miệng:
- Huống chi, mặc dù chỉ là một pháp nguyên nhưng cũng có thể thành đạo, khiến ngươi có thể nghịch chuyển thời gian, biết quá khứ, tương lai. Đây không phải đạo thì là đạo? Ngươi từng dùng lực lượng thời gian, không gian, phong ấn sinh mệnh. Ta thấy ngươi có thể khiến thời không yên lặng, sinh mệnh yên lặng. Đây đều là vận dụng đạo pháp. Nhưng ngươi có từng nghĩ, bản thân ngươi còn có thể sáng tạo càng nhiều thủ đoạn hơn? Ví dụ như không gian có thể vặn vẹo, gấp khúc. Thời gian có thể thác loạn, phong ấn người ta vĩnh viễn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động.
Tần Vấn Thiên từng tu hành tại Vạn Pháp Giới, cảm ngộ được rất nhiều ý thức khác người. Nhưng giờ nghĩ lại, suy nghĩ của hắn vẫn không đủ lớn mật. Một câu tùy ý của thanh niên liền chạm tới nơi Tần Vấn Thiên hắn không dám nghĩ đến.
Cùng là vận dụng lực lượng, tuy suy nghĩ của hắn đã xem như rất lợi hại nhưng vẫn thuộc loại thông thường, không đủ nhảy thoát lẽ thường, không hề lớn mật cảm ngộ.
Người tới cảnh giới nhất định, kiến thức cũng sẽ có sự siêu thoát nào đó. Ti Mệnh Thiên Thần cũng chưa từng chỉ giáo điều ấy cho Tần Vấn Thiên, có thể thấy được cảnh giới người trước mắt không phải Thiên Thần có thể sánh bằng. Thiên Thần tầm thường trong mắt y chỉ sợ cũng chỉ là thường nhân mà thôi.
Hai người vẫn tâm sự như cũ. Họ nói về đạo, về lực lượng. Đa số thời gian đều là Tần Vấn Thiên an tĩnh nghe, ngẫu nhiên đặt câu hỏi.
Tần Vấn Thiên biết, cơ hội như vậy chính là ngàn năm một thuở!
Rất nhiều mỹ nhân bên cạnh thanh niên bạch y đều thật an tĩnh nhìn mọi chuyện diễn ra. Ánh mắt họ khi nhìn Tần Vấn Thiên như nhìn hậu bối.
Tên này đã rất nhiều năm không chỉ giáo người khác như thế. Xem ra, thanh niên trước mắt quả thật rất hợp ý y. Có lẽ vì giữa bọn họ có chút giống nhau đi.
Đã từng, con đường y đi tới cũng nhấp nhô vô cùng, trải qua bao sóng gió chỉ có các nàng biết rõ. Nhưng mà y lại luôn giữ vững bản tâm, chí tình chí nghĩa. Cuối cùng mới có thể đặt chân đến đỉnh cao tuyệt đối, mới có hiện tại, hành tẩu tại các thế giới, mang các nàng đi du lịch thiên hạ.
Bất tri bất giác, thời gian chậm rãi trôi qua, Tần Vấn Thiên giống như tiến vào trạng thái nhập định, lâm vào trong ngộ đạo, quên hết thời gian. Thân ảnh bạch y trước mặt Tần Vấn Thiên đã muốn biến mất, những thần nữ xinh đẹp kia cũng đều không thấy. Thế giới này vẫn xinh đẹp như trước, siêu thoát nằm ngoài thế tục.
Thật lâu sau, lúc Tần Vấn Thiên mở mắt ra, trước người hắn có nhiều cổ tự phiêu đãng, hóa thành quầng sáng rực rỡ vờn quanh thân hắn. Khoảng khắc Tần Vấn Thiên mở mắt, những cổ tự này liền khắc sâu vào đầu óc hắn.
Tần Vấn Thiên cảm nhận ý nghĩa trong đó, thở sâu, nhìn thân ảnh biến mất trước mặt, nói:
- Tiền bối, khi nào có thể gặp lại người?
Một thanh âm hư vô mờ mịt truyền tới:
- Đợi ngươi đăng lâm tuyệt đỉnh, quan sát phong cảnh Thái Cổ chắc sẽ gặp lại.
Lập tức, Tần Vấn Thiên chỉ thấy một cỗ lực lượng kì diệu đưa hắn ra ngoài. Tòa thánh điện rộng lớn kia cũng biến mất. Thiên địa biến ảo, giống như thời gian nghịch chuyển. Một cỗ lực lượng không biết tên bao phủ Tần Vấn Thiên, buông xuống toàn bộ thế giới luân hồi.
Lúc thân ảnh Tần Vấn Thiên lại xuất hiện, bên cạnh hắn nhiều ra rất nhiều người. Những cường giả Thái Cổ bước chân vào thế giới luân hồi đều ở đây. Nơi này, chỉ có bọn họ.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên di chuyển, như đang tìm kiếm gì đó. Rất nhanh, Tần Vấn Thiên thấy được thân ảnh xinh đẹp kia…
Lạc Thần Lệ!
- Lệ nhi!
Thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, đi tới trước mặt Lạc Thần Lệ.
Lạc Thần Lệ lúc này còn trong trạng thái dại ra. Nàng nhìn Tần Vấn Thiên trước mặt, lại nhìn Vô Mệnh gia gia bên cạnh, cứ thấy như mình nằm mơ vậy. Nhưng giấc mơ này lại rõ ràng như thế, chân thực như thế.
Đôi mắt Lạc Thần Lệ lập tức đỏ lên, dường như lấp lánh ánh nước. Lạc Thần Lệ đã sống ở thế giới luân hồi nhiều năm, kia giống như một kiếp vậy. Tất cả những gì đã trải qua vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nàng bị người Lạc Thần thị bán đứng vứt bỏ. Nàng hại chết Vô Mệnh gia gia. Nàng tu hành tà pháp, hóa thân tà ma. Nàng khiến ca ca lâm vào tuyệt cảnh… Tất cả những chuyện ấy đều xảy ra ở kiếp ấy. Bây giờ, cơn ác mộng đó rốt cục cũng chấm dứt sao?
Lạc Thần Lệ hô:
- Ca ca, Vô Mệnh gia gia!
Thanh âm làm người ta tan nát cõi lòng.
Tần Vấn Thiên đi tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực. hắn vuốt đầu nàng, cười nói:
- Lệ nhi, đều qua rồi!
Luân hồi nghịch chuyển, hết thảy trở lại lúc ban đầu. Nhưng chỉ có một thứ duy nhất không biến mất, đó chính là kí ức của kiếp ấy vẫn còn đó. Những chuyện bọn họ đã trải qua cũng không hề quên.
Có lẽ, đây chính là ý của thế giới luân hồi đi.
Tìm được chân ngã, thấy rõ chính mình, nhận rõ bản tâm!
Dù thiện hay ác đều sẽ thể hiện hoàn toàn ở trong thế giới luân hồi. Phóng thích bản tâm đều vô cùng hữu ích với con đường tu hành trong tương lai.
- Ta còn sống!
Không chỉ Lạc Thần Lệ còn sống, những cường giả Thái Cổ tiến nhập thế giới luân hồi cũng đều còn sống. Đương nhiên, cũng gồm cả Nguyệt Trường Không!
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Nguyệt Trường Không tái nhợt, lộ ra một tia sợ hãi. Bởi vì Nguyệt Trường Không nhìn thấy sư thúc của mình cùng với hai vị đồng môn Tử Vi Thần Đình đang bước về phía gã. Trong đôi mắt họ lộ ra sát khí lạnh băng.
Nguyệt Trường Không nói:
- Sư thúc, hai vị sư huynh, ta cũng bất đắc dĩ thôi. Ta bị tà pháp ảnh hưởng tâm trí, mọi chuyện đều không phải ý của ta đâu.
Nhưng tim Nguyệt Trường Không lúc này lại lạnh băng, vẫn đang nghĩ nên giết mấy người kia thế nào.
Sau khi trải qua mọi chuyện ở thế giới luân hồi, tâm tính Nguyệt Trường Không cũng đã lột xác một lần. Nguyệt Trường Không hôm nay mới là gã chân chính!
Sư thúc Nguyệt Trường Không cười lạnh nói:
- Thì ra là thế, xem ra ta hẳn nên tha thứ ngươi?
Nguyệt Trường Không cắn nuốt bọn họ đấy! Trong đó đương nhiên có vì bị tà pháp ảnh hưởng, nhưng mà chẳng lẽ điều ấy không phải suy nghĩ trong lòng của Nguyệt Trường Không sao?
Sắc mặt ba vị cường giả Tần tộc đổi đổi, ánh mắt nhìn phía thần nữ Nghê Thường và Huyền Nữ đầy cảnh giác. Khi thấy ánh mắt bất thiện của Lâm Tiêu quét tới, nội tâm bọn họ lạnh lùng.
Đã chết qua một lần, bọn họ có gì phải sợ nữa?
Bọn họ là người Tần tộc, đi ra nơi này, Lâm Tiêu muốn đối phó họ cũng không dễ dàng như vậy. Điều họ nghĩ lúc này chính là, nên giải thích với Tần Đãng Thiên thế nào.
Nếu thần nữ Nghê Thường tới trước mặt Tần Đãng Thiên cáo trạng, họ sẽ lãnh hậu quả rất thảm.
Mấy người truyền âm nói chuyện với nhau, tựa hồ suy nghĩ cách giải quyết. Rất nhanh, ánh mắt họ dừng trên người Tần Vấn Thiên.
Phương pháp phá cục chính là nhi tử Tần Viễn Phong, Tần Vấn Thiên!
Cường giả Xa tộc Xa Ưng, cường giả Ngục Thần tộc Quỷ Thần, còn có cường giả Diệt Thần Cung Hàn Sát, mấy người này lại không hề sợ hãi gì.
Nếu vào thế giới luân hồi, các thiên kiêu tranh phong là chuyện bình thường, sau khi ra ngoài cũng như vậy. Chẳng lẽ ai dám vì chuyện này gây chiến thế lực Thiên Thần sao?
Người đang thật sự sợ hãi là Nguyệt Trường Không và Tần tộc. Bởi vì bọn họ đều đối phó người một nhà, đây mới là điều không thể tha thứ!
Đương nhiên, ánh mắt hai người Lạc Thần Lệ nhìn về phía Lạc Thần thị cũng có chút không tốt, thế giới luân hồi lần này, giữa hai bên xem như xé rách mặt hoàn toàn, chỉ sợ về đến gia tộc sẽ gây ra một cơn lốc.
Thất Giới Đại Sư đến từ tây phương Cực Lạc Tịnh Thổ chắp tay lại, kết thúc sao? Tất cả mới chỉ vừa bắt đầu thôi!
Hiện tại, tu vi bọn họ đều khôi phục tới cảnh giới trước đó. Nhưng mà, bọn họ là có thêm sự trải nghiệm của một kiếp, những điều đó đều là chân thật, đều có thể tăng mạnh thực lực. Hơn nữa, lão đã cầu được phật hiệu cao thâm chân chính ở trong thế giới luân hồi.
Nhưng mà, bây giờ lão vẫn còn một nghi hoặc.
Người bước vào Truyền Thuyết Chi Địa ấy, là ai?
Thanh âm đến từ Truyền Thuyết Chi Địa kia, là nói với ai?
Thất Giới mở miệng hỏi:
- Không biết là ai được bước vào thánh điện, đặt chân tới Truyền Thuyết Chi Địa?
Ánh mắt đám người sáng lên, sôi nổi nhìn chung quanh. Không ai mở miệng đáp. Thần nữ Nghê Thường nhìn thoáng về phía Tần Vấn Thiên. Có lẽ, chỉ có nàng và Tần Vấn Thiên mới biết người bước chân vào Truyền Thuyết Chi Địa là ai.
Thất Giới đại sư lại nói:
- Nếu không ai trả lời thì mọi ân oán rời khỏi đây tính sau. Nhiều năm ở trong thế giới luân hồi, không biết bên ngoài đã qua bao lâu.
Mọi người gật đầu liên tục, lập tức đi ra ngoài.
Tam đại cường giả của Tử Vi Thần Đình vẫn luôn nhìn Nguyệt Trường Không chằm chằm, giống như sợ gã chạy. Hận ý của Tần Vấn Thiên với Nguyệt Trường Không và cường giả Tần tộc vẫn như trước nhưng hắn cũng không nóng lòng đối phó bọn họ. Hiện giờ không cần Tần Vấn Thiên hắn ra tay, Nguyệt Trường Không chỉ sợ cũng chạy trời không khỏi nắng.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía thần nữ Nghê Thường.
Thần nữ đã cứu hắn ở thế giới luân hồi kia lúc này lại trở nên không thể khinh nhờn như cũ. Nàng giống như cũng không nhận ra hắn, không nhìn lại hắn.
Tần Vấn Thiên truyền âm cho thần nữ Nghê Thường:
- Cảm ơn!
Vẻ mặt thần nữ Nghê Thường vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không đáp lại. Đoàn người lần lượt đi ra khỏi không gian này. Sau đó chân chính bước ra luân hồi, quay về trên mặt đất Thiên Đạo Thánh Viện.
Ai cũng có cảm giác giật mình như cách một thế hệ.
Nhân sinh như mộng, kiếp này quả thật như một giấc mơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận