Thái Cổ Thần Vương

Thượng Thương Chi Thủ

Thiên Đạo Thánh Viện, cửa vào thế giới luân hồi.
Những Thiên Thần giáng lâm Thiên Đạo Thánh Viện vẫn chưa rời đi. Đối với bọn họ, một lần tạo ngộ có thể trôi qua trăm năm, mà từ khi mọi người bước vào thế giới luân hồi đến giờ căn bản chưa qua bao lâu. Tốc độ chảy của thời gian trong đó khác với bên ngoài.
Vào lúc từng đạo thân ảnh xuất hiện, những Thiên Thần kia mở mắt, phong mang lập lòe. Trong phút chốc, mảnh thiên địa này xuất hiện một cỗ uy áp vô hình. Đó là khí tràng đến từ Thiên Thần.
Rốt cục cũng đi ra sao? Bây giờ rốt cục có thể biết Truyền Thuyết Chi Địa của Thiên Đạo Thánh Viện rốt cục là nơi thế nào.
Cường giả đi ra đều yên lặng đi về phía Thiên Thần phe mình. Tâm tư mỗi người khác nhau.
Tam đại Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện đều có mặt, họ nhìn về phía từng vị đệ tử Thiên Đạo Thánh Viện xuất hiện nhưng trong ánh mắt họ lại không thể nhìn ra điều gì.
Tần Đãng Thiên trước tiên mở miệng hỏi:
- Thế nào?
Ánh mắt y nhìn về phía tam đại cường giả của Tần tộc. Bản thân Tần Đãng Thiên cũng muốn bước vào Truyền Thuyết Chi Địa nhưng vì cửa vào có lực lượng kinh khủng muốn tiêu diệt đạo của Tần Đãng Thiên nên gã không vào.
Tuy vậy, Tần Đãng Thiên vẫn muốn biết, Truyền Thuyết Chi Địa của Thiên Đạo Thánh Viện rốt cục là nơi như thế nào.
Các Thiên Thần còn tại, ánh mắt họ nhìn về phía đệ tử môn phái hoặc con cháu gia tộc mình. Có người thẳng thắn mở miệng hỏi thăm, cũng có người bí mật truyền âm, dùng tiên niệm giao lưu.
Một vị cường giả Tần tộc đột nhiên nói:
- Tần Viễn Phong có hậu đại!
Gã không trả lời Truyền Thuyết Chi Địa thế nào mà nói thẳng câu ấy.
Tần Đãng Thiên hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức bắn ra quang mang vô cùng sắc bén.
Y là nhi tử Tần Chính, đương nhiên quá quen với cái tên Tần Viễn Phong này. Tần Viễn Phong bị Tần tộc tru sát năm đó, còn có hậu đại!
- Ai!
Tần Đãng Thiên phun ra thanh âm lạnh như băng.
Ánh mắt một cường giả Tần tộc khác nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ngón tay chỉ phía hắn, nói:
- Thanh Thành Giới Chủ Tần Vấn Thiên là nhi tử Tần Viễn Phong. Trong thế giới luân hồi của Truyền Thuyết Chi Địa, Lạc Thần Lệ gọi hắn là ca. Tần Vấn Thiên là nhi tử của Tần Viễn Phong cùng yêu nữ Lạc Thần thị kia.
Thiên Thần Lạc Thần thị giận dữ mắng:
- Làm càn!
Kẻ này lại dám nói nhị tiểu thư Lạc Thần thị năm đó là yêu nữ!
Nhưng trong lòng lão lúc này lại rất chấn động. Nhị tiểu thư và Tần Viễn Phong lại có hậu đại.
Hơn nữa Lạc Thần Lệ thì lão đã biết, nhưng Thanh Thành Giới Chủ Tần Vấn Thiên, người dương danh tại đại hội Vạn Giới lại mang huyết mạch của Tần tộc và Lạc Thần thị!
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của các cường giả đều dời khỏi Truyền Thuyết Chi Địa. Ánh mắt bọn họ sôi nổi rơi trên người Tần Vấn Thiên.
Đối với các Thiên Thần mà nói, bọn họ đương nhiên biết Tần Viễn Phong. Đoạn cố sự của Tần tộc năm ấy vô cùng đặc sắc, từng gây chú ý không nhỏ tại Thái Cổ Tiên vực.
Ánh mắt Tần Đãng Thiên rơi trên người Tần Vấn Thiên. Trong đôi mắt hờ hững kia lộ ý miệt nhị, y nói:
- Khó trách ánh mắt ngươi nhìn ta lại lạ như thế. Thì ra dòng họ ngươi lại đến từ Tần tộc chúng ta. Đáng tiếc, nghiệt chủng bị Tần tộc trục xuất, ngươi không xứng có được dòng họ ấy!
Mặc dù Tần Đãng Thiên có hơi giật mình nhưng một lát liền khôi phục như thường. Là hậu đại của Tần Viễn Phong thì sao? Con sâu cái kiến, tiện tay có thể diệt trừ. Tần Viễn Phong quả thật ẩn nhẫn thật sâu, thế mà vẫn lưu lại nghiệt chủng!
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, lạnh băng nhìn Tần Đãng Thiên, đôi tay siết chặt. Lạc Thần Lệ đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn Tần Đãng Thiên đầy cảnh giác.
Lạc Thần Lệ thầm trách mình nhất thời nóng vội, thấy Tần Vấn Thiên thân lâm hiểm cảnh liền hô ca, bại lộ thân phận hắn mới tạo thành cục diện bấy giờ. Trong mắt Tần Đãng Thiên có sát ý. Người Tần tộc cũng sẽ không bỏ qua cho ca ca.
- Trục xuất?
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Đãng Thiên chằm chằm, nói:
- Chuyện hèn hạ phụ thân ngươi làm năm đó, ngươi biết không? Khi ấy thực lực phụ thân ngươi không bằng phụ thân ta, sau đó cường giả Tần tộc đều xuất hiện, vây giết cha ta. Ngươi, biết không?
Vẻ mặt Tần Đãng Thiên cứng lại, hàn quang mãnh liệt hơn, một cỗ uy áp thiên đạo buông xuống.
Tần Vấn Thiên tiếp tục châm chọc:
- Ta nghe nói Tần Chính giờ là gia chủ Tần tộc. Kẻ bại tướng cũng có thể làm chủ Tần tộc, mà nhi tử bại tướng giờ lại vũ nhục phụ thân ta. Hơn nữa còn rất hiên ngang lẫm liệt, tình lí đương nhiên. Kẻ vô liêm sỉ như cha con nhà ngươi thật sự không nhiều thấy. Còn nữa, dòng họ của ta là từ phụ thân ta, ta và Tần tộc không có bất kì quan hệ gì cả.
Cừu hận kia, Tần Vấn Thiên không quên được. Bây giờ thân phận bại lộ, sát ý của Tần tộc và Tần Đãng Thiên với hắn là tất nhiên, sẽ không vì bất cứ thứ gì mà thay đổi.
Nhưng Tần Vấn Thiên biết, ở Thiên Đạo Thánh Viện, Tần Đãng Thiên không giết được mình. Không vì gì khác, chỉ vì Tần Vấn Thiên tiến nhập Truyền Thuyết Chi Địa, mà thanh niên bạch y ở Truyền Thuyết Chi Địa kia lại là người sáng tạo Thiên Đạo Thánh Viện.
Đương nhiên, dù thế Tần Vấn Thiên vẫn cảm thấy bị sỉ nhục.
Giờ Tần Vấn Thiên hắn chỉ có thể dựa vào Thiên Đạo Thánh Viện để bảo mệnh, cũng không phải dựa vào lực lượng của chính mình đường đường chính chính đối diện với Tần Đãng Thiên, đòi mối nợ với Tần tộc ngoài kia. Tim Tần Vấn Thiên hơi thấy đau đớn, khát vọng tăng mạnh thực lực lại thiêu đốt.
- Đông!
Tần Đãng Thiên nhẹ nhàng bước tới trước một bước. Chỉ một bước lại dường như có thiên đạo buông xuống. Một cỗ uy áp khiến người hít thở không thông nện lên người Tần Vấn Thiên.
Nhưng gần như đúng lúc đó, tam đại Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện đều bước ra, đứng ở trước người Tần Vấn Thiên, nhìn Tần Đãng Thiên. Ti Mệnh Thiên Thần nói:
- Nơi này là Thiên Đạo Thánh Viện.
Tần Đãng Thiên lạnh nhạt đáp:
- Thì sao?
Thanh âm y vẫn ngạo nghễ, cuồng vọng không ai bì nổi như cũ.
Thiên Đạo Thánh Viện, thì lại thế nào?
Ba vị Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện cũng đều đã thừa nhận không bằng Tần Đãng Thiên y!
Thiên Thần của các thế lực lớn đứng chung quanh thấy cảnh ấy đều yên tĩnh vây xem. Tần tộc chống lại Thiên Đạo Thánh Viện sao?
Xem ra chuyện Truyền Thuyết Chi Địa biết sau cũng không muộn, đoạn ân oán của Tần tộc này cũng rất thú vị.
Giờ phút này, một Thiên Thần bước ra, đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên. Ánh mắt lão nhìn Tần Vấn Thiên chăm chú, hỏi:
- Ngươi thật là nhi tử của nhị tiểu thư?
Tần Vấn Thiên không biết nhị tiểu thư là ý gì, nhưng Lạc Thần Lệ lại biết. Nhị tiểu thư trong miệng Thiên Thần này chính là mẫu thân Tần Vấn Thiên, cô cô của nàng.
Lạc Thần Lệ nói:
- Hắn là ca của ta. Cha ta cũng biết chuyện này. Hơn nữa cha cũng gặp ca ca rồi, chỉ là chưa công bố thôi.
Ánh mắt vị Thiên Thần kia sáng lên rồi đứng bên cạnh Tần Vấn Thiên. Lão quay đầu lại nhìn về phía Tần Đãng Thiên.
Dù thái độ Lạc Thần thị bọn họ đối với Tần Vấn Thiên thế nào thì hậu đại của nhị tiểu thư tuyệt đối không thể bị người Tần tộc đánh chết được.
Ti Mệnh Thiên Thần lạnh lùng nói:
- Thiên Đạo Thánh Viện không là gì, nhưng Thiên Đạo Thánh Viện quyết không cho phép có người giương oai ở đây!
Tần Đãng Thiên quá càn rỡ.
Tần Đãng Thiên cứng rắn nói:
- Mấy vị ban nãy không nghe được sao? Chính bản thân hắn cũng đã thừa nhận mình là nhi tử của kẻ phản nghịch Tần tộc ta, ta tự nhiên phải mang về. Chẳng lẽ, Thiên Đạo Thánh Viện muốn can thiệp chuyện nhà ta?
Dường như người bị y mang đi chắc rồi.
- Nếu đang ở trong Tần tộc của ngươi thì đương nhiên tùy ngươi xử trí. Nhưng Tần Vấn Thiên chính là đệ tử của Thiên Đạo Thánh Viện chúng ta. Trong Thiên Đạo Thánh Viện, đó là chuyện của thánh viện.
Ti Mệnh Thiên Thần đương nhiên không thể thỏa hiệp để Tần Đãng Thiên bắt Tần Vấn Thiên đi. Nếu vậy, Thiên Đạo Thánh Viện nào còn mặt mũi truyền đạo với người trong thiên hạ? Học sinh nội môn bị người bắt đi, đó không phải là chuyện chỉ dùng hai chữ nhục nhã là có thể khái quát được.
Lão làm vậy chẳng những vì bảo vệ Tần Vấn Thiên, còn vì bảo vệ Thiên Đạo Thánh Viện.
- Nếu ta nói, người ta chắc chắn muốn mang đi thì sao?
Quang hoàn vờn quanh người Tần Đãng Thiên, một cỗ đạo uy bùng nổ. Trong phút chốc, thiên địa biến sắc, cường giả chung quanh đều sôi nổi lui về sau.
Tần Đãng Thiên này thật đúng là đủ kiêu ngạo. Thế nhưng lại muốn bắt người ở Thiên Đạo Thánh Viện, muốn khai chiến với Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện.
Ba vị Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện không nói gì, cũng đồng thời bùng nổ thiên uy. Trong lúc nhất thời, khắp thiên địa đều như đang run rẩy. Nếu bùng nổ thần chiến trong thánh viện thì sẽ là cục diện thế nào?
- Hậu nhân Tần tộc không có gia giáo như vậy sao?
Lúc này, bên trong hư vô, có một thanh âm buông xuống. Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt ba vị Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện chợt lóe, vẻ mặt cũng lộ ra một tia thoải mái. Nếu lão nhân gia ông ta đến thì mọi chuyện đều tự nhiên không còn là vấn đề.
- Làm càn!
Tần Đãng Thiên ngẩng đầu, liếc mắt xuyên thấu hư không, nhìn phía trời cao nói:
- Lũ chuột nhắt phương nào dám nhục nhã Tần tộc ta?
- Nếu người Tần tộc không có gia giáo thì để ta dạy ngươi thay trưởng bối ngươi vậy.
Lại một thanh âm truyền tới.
Sau đó, thiên địa oanh minh, thiên không run rẩy. Đám người ngẩng đầu nhìn trời, một cỗ thiên uy không ai bì nổi từ trên cao giáng xuống. Mọi người thấy một thủ ấn thật lớn giống như bàn tay của trời đang cắt qua hư không xông đến, áp về phía thân thể Tần Đãng Thiên.
Mắt Tần Đãng Thiên bắn ra thần quang, thiên đạo quang hoàn quanh người lóng lánh rực rỡ. Mỗi một quang hoàn đều như một cổ tự, đại biểu cho một loại lực lượng thiên đạo. Những cổ tự ấy đánh về phía bàn tay trên trời cao.
Nhưng thủ ấn kia lại lấy lực lượng không thể chống cự hạ đến, tất cả lực lượng thiên đạo va chạm vào nó đều bị nghiền áp, hủy diệt. Cổ tự tan vỡ, bàn tay kia bay thẳng về phía người Tần Đãng Thiên!
- Oanh!
Thân thể Tần Đãng Thiên phóng lên cao, lực lượng huyết mạch cả người cũng bạo phát. Cổ tự bùng nổ thần quang kinh thế, xé rách thiên khung, điên cuồng đánh về phía bàn tay kia.
Nhưng không tác dụng!
Tất cả cổ tự đều bị luân hãm, vạn pháp đều diệt, vạn đạo đều hủy!
Tần Đãng Thiên phát hiện không đúng, thân thể lui về sau, một bước ngàn dặm. Nhưng mà bàn tay kia lại như bóng với hình, trực tiếp hạ xuống phía trên thân thể y, giam cầm, tóm Tần Đãng Thiên vào tay trên không trung Thiên Đạo Thánh Viện.
Tần Đãng Thiên giãy dụa điên cuồng lại không thể thoát được.
- Hậu bối Tần tộc không có gia giáo như thế. Từ nay về sau, đệ tử Tần tộc đều không cho phép đặt chân vào Thiên Đạo Thánh Viện nửa bước. Tuy Thiên Đạo Thánh Viện nói dạy không phân biệt nhưng không dạy kẻ không có gia giáo.
Trên trời cao, thanh âm cuồn cuộn truyền đi, cường thế vô cùng. Lập tức, bàn tay kia vỡ tan. Trong chớp mắt, thân thể Tần Đãng Thiên bị vứt đi rất xa, quăng thẳng ra ngoài Thiên Đạo Thánh Viện.
Một vị Thiên Thần, hơn nữa là Thiên Thần tuyệt đỉnh, Thiên Tuyển Chi Tử Tần Đãng Thiên cứ vậy bị quăng ra ngoài giống như một con kiến. Những Thiên Thần đứng trong Thiên Đạo Thánh Viện đều run sợ, trong mắt có tia kính sợ.
Nơi truyền đạo có thể sừng sững tổn tại vô số tuế nguyệt ở Thái Cổ không thể xem nhẹ được.
Thiên Thần ở đây đều nhớ tới một người, ngoại trừ vị viện trưởng thần bí của Thiên Đạo Thánh Viện kia, chỉ sợ không ai có được lực lượng như thế!
Ti Mệnh Thiên Thần nhìn về phía mấy đệ tử Tần tộc, lạnh lùng mở miệng:
- Mấy người các ngươi không nghe thấy sao? Về sau người Tần tộc không cho phép đặt chân tới Thiên Đạo Thánh Viện nửa bước.
Cường giả Tần tộc chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Tất cả đều xoay người rời đi.
Người Thiên Đạo Thánh Viện thấy vậy đều thầm thống khoái. Cuối cùng ra được một hơi tức, đem những gì Tần tộc mang lại cho Thiên Đạo Thánh Viện, hoàn trả lại gấp bội!
Một thanh âm vô cùng phẫn nộ truyền từ nơi xa tới chấn động cả thiên địa:
- Sỉ nhục hôm nay, Tần Đãng Thiên ta nhớ kĩ, ngày khác quay lại Thiên Đạo Thánh Viện sẽ đòi gấp mười lần!
Đó là thanh âm Tần Đãng Thiên.
Tần Đãng Thiên khuất nhục, không cam. Y đường đường là Thiên Thần Tần tộc lại bị ném ra ngoài Thiên Đạo Thánh Viện tựa như con kiến, nhục nhã khó tả.
Cả đời Tần Đãng Thiên y đến giờ đều như truyền kì, từ nhỏ đến lớn huy hoàng cỡ nào? Chưa từng có bất luận vết bẩn, được khen là Thiên Tuyển Chi Tử nhưng chuyện hôm nay sẽ bị sách sử ghi lại, là sỉ nhục Tần Đãng Thiên y không bao giờ xóa được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận