Thái Cổ Thần Vương

Thiên thần tới rồi

Mọi người chung quanh Lạc Thần Mộ nghe thấy Lạc Thần Xuyên nói dừng tay thì rất nhiều người đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Dừng tay? Gia chủ đúng là có khí độ tốt quá. Một vị cường giả đại năng của Lạc Thần thị ta vẫn lạc như vậy, con cháu của Lạc Thần thị bi phẫn, gia chủ thì lại bảo dừng tay, xem ra gia chủ vẫn như năm đó, chỉ nghĩ cho bản thân, có thể dâng ra cả Lạc Thần thị.
Có người lên tiếng, chỉ trích Lạc Thần Xuyên một cách thẳng thừng.
Lời này vừa được nói ra, càng nhiều người phẫn nộ nhìn Lạc Thần Xuyên, hiển nhiên những người này đầu nhập dưới trướng Lạc Thần Mộ là có nguyên nhân, bọn họ cho rằng tất cả những hành động của Lạc Thần Xuyên đã khiến gia tộc suy yếu. Bọn họ hy vọng Lạc Thần thị sẽ có gia chủ mới thượng vị.
Lạc Thần Xuyên không nói gì, lão vẫn không biện giải, là người đứng đầu một gia tộc, có rất nhiều chuyện lão tất nhiên phải gánh vác trên người. Nhưng mà, lão nếu ngay cả nữ nhi của mình, cốt nhục chí thân của mình cũng không thể bảo hộ, trả giá cho nàng ta thì còn nói gì tới thủ hộ cả Lạc Thần thị.
Cục diện hiện giờ cũng không phải là cục diện mà lão muốn nhìn thấy.
Lạc Thần Mộ bình tĩnh nhìn tất cả những điều này, hắn đi đến cạnh thi thể của Lạc Thần Liệt, lập tức ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên:
- Nếu huynh trưởng đã có ngoại tôn tốt, hơn nữa muốn thủ hộ hắn. Vậy thì đệ tử của Lạc Thần thị ta e là chỉ có nước chết vô ích.
Nói xong, hắn phất phất tay nói:
- Hôm nay dừng ở đây đi.
- Mộ thúc.
Có người không cam lòng hô to.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Lạc Thần Mộ, nói:
- Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho hắn?
Hắn tất nhiên là chỉ Tần Vấn Thiên.
- Câm miệng.
Lạc Thần Mộ quát lớn, nói:
- Các ngươi muốn ta phải làm như thế nào? Huynh trưởng muốn che chở đứa cháu này, ta biết phải làm sao, tiếp tục cho các ngươi xuất chiến để chịu chết à? Ngoại tôn của Huynh trưởng, lĩnh ngộ đối với đạo pháp của hắn e là Lạc Thần tộc ta không tìm được một giới chủ nào có thể đánh bại được hắn đâu.
Mọi người ánh mắt lấp lánh, những người đó đều có chút không cam lòng, đồng thời trong lòng cũng có chút rung động. Bọn họ không nhìn ra, nhưng thiên thần đương nhiên có thể nhìn ra được, nếu Lạc Thần Mộ nói Tần Vấn Thiên mạnh như vậy, tất nhiên là mạnh như thế, Lạc Thần thị không ngờ không tìm thấy giới chủ nào có thể đánh lại hắn.
Con nối dòng mà Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết sinh ra, quả nhiên kế thừa thiên phú của bọn họ, thậm chí còn lờ mờ có xu thế con giỏi hơn cha.
- Các ngươi, chẳng lẽ hy vọng tiếp tục nhìn người của Lạc Thần thị đi chịu chết?
Lạc Thần Mộ lạnh lùng nói:
- Đi đi, trở về an bài hậu sự.
Rất nhiều người nghe thấy lời nói của Lạc Thần Mộ thì càng nhìn Tần Vấn Thiên với ánh mắt cừu thị. Thậm chí, ánh mắt lạnh lùng của bọn họ còn nhìn về phía Lạc Thần Xuyên.
Tần Vấn Thiên lặng lẽ đứng đó, trong lòng lạnh như băng. Lạc Thần Mộ này thủ đoạn quá, khơi mào lửa giận của mọi người trong Lạc Thần thị, cừu thị đối với ngoại công của hắn, hắn thậm chí sinh ra một loại cảm giác, trường phong ba này rõ ràng chính là Lạc Thần Mộ cố ý khơi mào, bất kể Lạc Thần Liệt tru sát hắn hay là bị hắn tru sát thì người thắng cuối cùng vẫn sẽ là Lạc Thần Mộ hắn.
Các cường giả tản đi, rời khỏi đây, nhìn ánh mắt trước lúc đi của phái hệ đó, phía sau Lạc Thần Xuyên có lão nhân đi lên nhắc nhở:
- Gia chủ, chuyện này e là thủ đoạn của Lạc Thần Mộ.
Hiển nhiên, bọn họ có kinh nghiệm dày dặn cũng lờ mờ nhìn ra đây là Lạc Thần Mộ đào bẫy cho Lạc Thần Xuyên chui vào.
- Ta biết.
Lạc Thần Xuyên thản nhiên đáp lại, lão sao không hiểu, vị tộc đệ này của lão thủ đoạn rất cao minh, nếu không thì cũng không có nhiều người như vậy ủng hộ. Trận chiến này bất kể kết cục như thế nào thì người được lợi cuối cùng chỉ có Lạc Thần Mộ.
- Những người đó chẳng lẽ không nhìn ra à?
Phía sau có người phẫn nộ nói.
- Người trong cuộc thì u mê, việc Lạc Thần Mộ làm vốn không có sơ hở gì. Huống chi, cho dù sau chuyện có người nhìn ra, bọn họ nếu đã ủng hộ Lạc Thần Mộ thì đương nhiên cũng chỉ đành lặng lẽ mà phối hợp.
Có giới chủ đại năng thản nhiên nói.
- Ngươi không cần thiết phải giết hắn. Dù sao đó cũng là đệ tử của Lạc Thần thị.
Lạc Thần Xuyên nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói.
- Nếu như hắn hắn niệm tình trong cơ thể ta có máu của Lạc Thần thị, chú ý đến ta là ngoại tôn của gia chủ Lạc Thần thị thì sẽ không động sát khí với ta. Nếu hắn đã động sát khí, vậy có nghĩa là căn bản không nghĩ tới ngài, càng không nghĩ tới huyết mạch của Lạc Thần thị trong cơ thể ta, chỉ muốn duy hộ bản thân hoặc là Lạc Thần Mộ. Một khi đã như vậy, tương lai tất nhiên sẽ kiên định xuất thủ, không nhân từ với người bên phe ngoại công.
Tần Vấn Thiên thản nhiên đáp lại, tranh đấu quyền lực, trước giờ luôn lạnh lùng tàn khốc, nhân từ chỉ tổ mang tới tai họa cho bản thân.
Lạc Thần Xuyên đương nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của Tần Vấn Thiên, yên lặng không đáp lại, sau đó cũng cất bước rời khỏi đây.
Ở phía khác, sau khi bọn Lạc Thần Mộ rời đi, một số hậu bối đi theo phía sau Lạc Thần Mộ, một vị thanh niên mở miệng hỏi:
- Phụ thân, cứ vậy buông tha hắn à? Người của Lạc Thần thị ta chẳng lẽ phải chết một cách vô ích sao?
Trong mắt Lạc Thần Mộ hiện lên hàn quang, nói:
- Yên tâm đi, cái chết của Liệt sẽ có giá trị.
Ánh mắt của thanh niên hiện lên vẻ sắc bén, nhìn về phía phụ thân của mình, than thầm trong lòng, xem ra trong lòng phụ thân hiểu rõ, hắn nói cái chết của Liệt bá sẽ có giá trị. Hai chữ giá trị này tỏ ra có chút lạnh lùng. Nhưng mà, có một số hy sinh là không thể tránh được, không phải sao?
...
Tần Vấn Thiên ở lại Lạc Thần thị, sống ở Thiên Tuyết cung, địa phương mà mẫu thân của hắn, Lạc Thần Thiên Tuyết ở trước kia. Ở đây giống như là có thể cảm nhận được sự tồn tại của mẫu thân.
Mấy ngày qua, Tần Vấn Thiên thường xuyên đến chỗ của Lạc Thần Dụ, bầu bạn bên cạnh cữu cữu, nói về cố sự, rất nhiều cố sự về mẫu thân của hắn. Lạc Thần Lệ đương nhiên cũng có mặt, kể cùng cữu cữu, ấn tượng của Tần Vấn Thiên đối với mẫu thân cũng càng lúc càng sâu.
Bà ta là thiên chi kiêu nữ của Lạc Thần thị, được khen là thần nữ. Nữ nhi của gia chủ Lạc Thần thị, có dung nhan vô song, có thiên phú kinh thế, trong một lần lịch lãm ở bên ngoài ngẫu nhiên gặp được Tần Viễn Phong, phụ thân của hắn dày công lắm mới theo đuổi được mẫu thân của hắn. Về sau bà ta ái mộ Tần Viễn Phong, bất chấp những thanh âm phản đối.
Đoạn cố sự đó chắc là oanh oanh liệt liệt, sự khó khăn đau khổ phải trải qua chỉ sợ là còn hơn cả so với mình và Khuynh Thành.
- Đang nói chuyện thế?
Lúc này, trong viện lạc của Lạc Thần Dụ, một đạo thanh âm truyền đến. Sau đó thân ảnh của Lạc Thần Xuyên xuất hiện.
- Phụ thân.
Lạc Thần Dụ chào.
- Gia gia.
Lạc Thần Lệ cũng chào. Tần Vấn Thiên nhìn Lạc Thần Xuyên, mấy ngày nay lão không xuất hiện, không biết hôm nay vì sao lại tới đây, chắc là muốn tìm mình.
- Không có gì, tùy ý tâm sự chút thôi.
Lạc Thần Dụ cười nói, không muốn ở trước mặt phụ thân nhắc tới muội muội Lạc Thần Thiên Tuyết của mình, sợ khiến lão nhân thương tâm.
Lạc Thần Xuyên không truy hỏi, ánh mắt lão dừng ở trên người, mở miệng nói:
- Ngươi tới đây đã được mấy ngày rồi, đến lúc rời khỏi Lạc Thần thị rồi đó.
- Gia gia.
Mắt đẹp của Lạc Thần Lệ như cứng lại, nói:
- Ca ca mới ở được có mấy ngày thôi mà.
Nàng ta không rõ vì sao gia gia lại đuổi ca ca khỏi Lạc Thần thị, nàng ta có thể cảm thấy, trong lòng gia gia có đứa cháu ngoại này, nếu không thì cũng không triệu hắn đến Lạc Thần thị để gặp mặt.
Tần Vấn Thiên nhìn Lạc Thần Xuyên, trong lòng lờ mờ đoán được nguyên nhân, lập tức gật đầu nói:
- Được, ta giờ đi đây.
Hiện giờ, thân phận của hắn đã phơi bày khắp thiên hạ, ngoại công Lạc Thần Xuyên bảo hắn rời khỏi, kì thực cũng là bất đắc dĩ.
- Cũng không phải vội, sáng mai hẵng đi, để Lệ nhi dẫn ngươi đi tham quan Lạc Thần thị.
Lạc Thần Xuyên nói.
Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt không có một gợn sóng của lão, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.
- Đừng phát sinh xung đột với người khác nữa.
Lạc Thần Xuyên nhắc nhở, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Thần Dụ thấy phụ thân đi rồi thì thở dài:
- Vấn Thiên, đừng trách ngoại công của ngươi, hiện giờ cục diện của Lạc Thần thị ngươi cũng thấy đấy, người rất khó xử.
- Ta hiểu mà.
Tần Vấn Thiên gật đầu, rất nhiều chuyện, trong lòng hắn hiểu rõ. Hắn hiện giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ, mà là nhân vật đã tiếp cận đỉnh phong, bước lên trên thêm một bước là có thể bước vào Thần cảnh.
- Ca ca.
Trong mắt đẹp Lạc Thần Lệ hiện lên một tia mất mát, mới được có mấy ngày mà ca ca đã phải đi rồi sao.
- Lệ nhi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.
Tần Vấn Thiên xoa đầu nàng ta, cười nói.
- Ừ.
Lạc Thần Lệ gật đầu, cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên Lạc Thần sơn, gió nhẹ vi vu, vô cùng thoải mái, Tần Vấn Thiên đi tới chỗ Lạc Thần Dụ chào từ biệt, chuẩn bị rời đi. Lạc Thần Lệ cũng ở đây, Lạc Thần Xuyên thì không tới.
- Lệ nhi, ta đi rồi nàng có nhớ ta không?
Tiểu Hỗn Đản ở trên lưng Tần Vấn Thiên bi bô nói, Lạc Thần Lệ vốn đang thương cảm bị một câu của tên này chọc cho bật cười, bảo:
- Đương nhiên là có rồi.
- Hu hu, ta cũng nhớ nàng lắm.
Tiểu Hỗn Đản nhảy vào trong lòng Lạc Thần Lệ rồi cọ cọ. Tần Vấn Thiên túm đuôi nó giật lại, tên này vẫn vô sỉ như vậy, không thể dung túng hắn mãi được.
- Ca ca, sau khi rời khỏi đây ngươi sẽ đi đâu?
Lạc Thần Lệ hỏi.
- Vẫn chưa nghĩ ra, có lẽ lang thang ở Hoang vực.
Tần Vấn Thiên cười thản nhiên.
- Được, sau khi đến đó thì liên hệ với ta, ta sẽ đi tìm ngươi.
Lạc Thần Lệ nở nụ cười, Tần Vấn Thiên lườm nàng ta một cái, hiện giờ đi theo bên cạnh hắn đã không còn an toàn.
- Đi đây.
Tần Vấn Thiên có chút thương cảm, nhìn tất cả những gì trước mặt, nhìn cữu cữu, muội muội của mình, cứ vậy bịn rịn bước đi.
- Ừ.
Lạc Thần Lệ tuy rằng cũng thương cảm, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, xinh đẹp vô cùng.
- Chiếu cố bản thân cho tốt, cẩn thận nhé.
Lạc Thần Dụ dặn dò, Tần Vấn Thiên xoay người bước đi.
Nhưng mà đúng khoảnh khắc hắn vừa cất bước thì nghe thấy một đạo thanh âm truyền ra, nói:
- Kẻ nào dám tự tiện xông vào Lạc Thần thị ta?
Thanh âm này giống như lôi đình, vang vọng trên Lạc Thần sơn, vang xa cả ngàn vạn dặm, khiến cho người của Lạc Thần thị giật mình, đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Đây là đang nhắc nhở mọi người, có thể thấy được thực lực của người vừa xâm nhập phi phàm cỡ nào.
Từng đạo thân ảnh phá không bay về phía hư không. Chân của Tần Vấn Thiên khựng lại, Lạc Thần Lệ và Lạc Thần Dụ cũng đều nhíu mày.
- Tần tộc Tần Chung tới Lạc Thần thị bái phỏng.
Lúc này, một đạo sóng âm truyền khắp hư không, khiến cho trong lòng Tần Vấn Thiên và Lạc Thần Dụ giật thót.
Tần tộc Tần Chung, cường giả thiên thần, bái phỏng Lạc Thần thị.
- Ầm.
Không gian thiên địa giống như run rẩy. Tần Chung cất bước trên Lạc Thần sơn mà giống như có một cỗ thiên uy hàng lâm.
Thân ảnh của Lạc Thần Xuyên xuất hiện trên hư không, ánh mắt của lão cực lạnh, cả người toát ra một cỗ hàn khí. Thiên thần của Tần tộc hàng lâm Lạc Thần thị, ý tứ thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng mà, tin tức Tần Vấn Thiên ở Lạc Thần thị chỉ có người của Lạc Thần thị biết, điều này có nghĩa là, chuyện của Lạc Thần thị không ngờ có người thông tri cho Tần tộc, cừu địch của Lạc Thần thị.
Lão bảo Tần Vấn Thiên đi là để phòng vạn nhất, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn không cho rằng tin tức sẽ bị truyền ra. Người của Lạc Thần thị chắc hiểu chừng mực, nhưng rõ ràng là lão đã sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận