Thái Cổ Thần Vương

Thiên thần vẫn lạc

Ánh mắt của Tần Chung vẫn đầy khinh miệt trước sau như một, đúng là ngu xuẩn, không ngờ vẫn không chịu bỏ cuộc, tự mình chuốc lấy khổ, chẳng lẽ cứ muốn mình phế bỏ hắn rồi dẫn đi thì Tần Vấn Thiên mới chịu bỏ cuộc à?
Hắn lạnh lùng nhìn thân thể đang hàng lâm của Tần Vấn Thiên, căn bản không thèm chống cự, hắn hóa thân thành thiên đạo, công kích của Tần Vấn Thiên sao có thể đả động được hắn, chỉ như kiến càng lay cây. Trên người Tần Chung tràn ngập thiên uy, trong thần sắc hiện lên vẻ sắc bén, không định tiếp tục tiêu hao nữa, nếu Tần Vấn Thiên vẫn không bỏ cuộc vậy thì khiến Tần Vấn Thiên suốt đời khó quên vậy.
Phía sau hắn, một quầng sáng của cổ chung nở rộ ra, điên cuồng xoay tròn, uy thế đại đạo ép xuống, đợi Tần Vấn Thiên lao tới.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng đến cực điểm, hắn tới trước người Tần Chung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, Tần Chung lòng đầy tự tin, căn bản không cần phải cản ngăn cản, hắn chờ Tần Vấn Thiên tới công kích, công kích một cách không biết tự lượng sức mình, hắn là thiên thần, dưới thiên thần, tất cả chúng sinh đều chỉ là con kiến hôi.
Vào khoảnh khắc Tần Vấn Thiên hàng lâm tới trước mặt Tần Chung, bùng nổ trước không phải là kiếm trên tay phải mà là gậy màu đen trong tay trái, cây gậy này đã phóng to, giống như một cột đá trống trời, đập mạnh xuống, ầm một tiếng, trực tiếp đập lên thân hình khổng lồ của Tần Chung. Nhưng mà lại giống như là nện lên cổ chung thiên đạo, phát ra một tiếng vang kịch liệt, đó giống như căn bản không phải là thân thể máu thịt.
Nhưng mà, trong nháy mắt cây gậy màu đen này nện xuống, thần sắc tự tin trên mặt Tần Chung đột nhiên biến đổi, toàn bộ khuôn mặt đột nhiên trở nên vặn vẹo, lộ ra vẻ thống khổ. Trong ánh mắt hắn không còn vẻ tin tưởng nữa, giống như không tin một kích của Tần Vấn Thiên có thể làm ảnh hưởng tới hắn.
Một cú đập này, Tần Chung cảm thấy thân thể và linh hồn của mình như bị chia cắt, đã nện vào sâu trong linh hồn hắn, đạo pháp mất ổn định, đang chấn động.
Nhưng mà Tần Vấn Thiên sao chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, dưới sự thay đổi thời gian và tốc độ chảy, hắn trong nháy mắt có thể bộc phát ra bao nhiêu công kích?
Trong nhất thời, chỉ thấy vô số tàn ảnh màu đen xuất hiện, tiếng nổ xuyên thấu hư không thiên địa, trong nháy mắt cây gậy màu đen không biết đã đánh lên người Tần Chung bao nhiêu lần. Tần Chung thân là thiên thần, căn bản không thể phải chịu nhiều lần công kích như vậy, hắn đã sớm phải phản kích hoặc là thối lui. Nhưng hắn không làm vậy, dưới sự chấn động của thần hồn, cho dù thân là thiên thần, phản ứng của hắn cũng trở nên trì trệ, thế cho nên trong nháy mắt phải chịu đựng nhiều lần công kích.
Tần Chung cả người ngây ngốc, cả thương thiên đều chấn động một cách điên cuồng, lập tức cổ chung thiên đạo vỡ nát, lực lượng thiên đạo giống như sắp sụp đổ. Tần Vấn Thiên nhìn xoáy một cái vào Tần Chung, cái nhìn này chính là hiểu thiên mệnh, cất chứa đạo pháp, dẫn Tần Chung vào trong lĩnh vực mà hắn khống chế tuyệt đối.
- Kiếm sinh.
Tần Vấn Thiên thốt lên một chữ, kiếm vực tinh hồn phía sau bùng nổ kiếm uy kinh thế, trong thiên địa chữ cổ vô tận của kiếm trôi nổi, mỗi một chữ cổ đều cất chứa lực lượng đạo pháp. Kiếm trong tay Tần Vấn Thiên chém ra, trong nháy mắt, kiếm quang của chữ cổ muốn bao phủ hết thân thể của Tần Chung. Đạo cốt thời gian trong cơ thể hắn phóng thích ra lực lượng thời gian đáng sợ, từng tinh hồn ở phía sau cùng nhau nở rộ, khiến cho lực lượng thuộc tính được gia tăng tới cực hạn.
Đối phó với cường giả thiên thần, đã chiếm được tiên cơ thì phải trực tiếp tiêu diệt đối phương, không thể để lại cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, nếu không thì bản thân hắn sẽ bị hủy diệt.
Cho nên, trong giây phút ngắn ngủi, lực lượng mà Tần Vấn Thiên bộc phát ra có thể nói là kinh thiên động địa, giống như muốn thân thể của Tần Chung phải dừng hình trong đạo pháp của kiếm, thừa nhận lực lượng sát phạt của đạo pháp vạn kiếm.
Ánh mắt của Tần Chung lộ ra vẻ sợ hãi, Tần Vấn Thiên không ngờ đã che giấu thực lực, chính là để có thể bùng nổ toàn bộ trong nháy mắt này, còn cả cây gậy màu đen đó nữa, đó là thần khí chân chính.
Thân thể của hắn dưới lực lượng bùng nổ của Tần Vấn Thiên đang bị vỡ nát và hủy diệt từng chút một, lực lượng sinh mệnh giống như sắp tiêu tán. Động tác của Tần Vấn Thiên thì vẫn không dừng, liên tục công kích, cho tới khi thân thể của Tần Chung hóa thành hư vô hắn mới dừng lại, cả người ướt sũng mồ hôi.
Cuối cùng đã tuyệt sát được rồi sao?
Thiên thần quá mức nguy hiểm. Nếu như không phải đối phương lơ là, nếu như không phải lão nhân điên đã cho hắn cây gậy này thì hắn căn bản là không có cơ hội.
Nhưng ngay khi Tần Vấn Thiên đang thả lỏng thì đột nhiên một cỗ nguy cơ rất rất mạnh ập tới, Tần Vấn Thiên cảm thấy không ổn, thân thể của hắn vội vàng lui về phía sau, trốn vào bên trong hư vô. Sau đó, trong không gian hủy diệt phía trước xuất hiện một bóng dáng hư ảo, giống như là thần hồn.
Hư ảnh thần hồn đó có bộ dạng của Tần Chung. Trong ánh mắt hắn có sát khí vô cùng đáng sợ, hắn là nhân vật thiên thần, không ngờ lại bị Tần Vấn Thiên diệt sát. Thiên thần cao cao tại thượng lại bị con kiến tru sát, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ.
Sự ngụy trang của Tần Vấn Thiên đã lừa được hắn. Hắn quá tự tin, cho Tần Vấn Thiên cơ hội, nhưng lần này, hắn sẽ không cho Tần Vấn Thiên cơ hội nào nữa.
- Keng.
Thân ảnh hư ảo hóa thành một cổ chung cực lớn, cổ chung này phun ra hào quang vô tận về phía trước, trấn sát vạn cổ. Trong nháy mắt, địa vực không gian vô tận toàn bộ đều bị bao phủ trong lực lượng của cổ chung. Tần Vấn Thiên ở trong hư vô cũng bị trấn áp, sau đó cổ chung khóa chặt thân thể của Tần Vấn Thiên, trực tiếp hàng lâm tới, vượt qua hư không hư vô, công kích về phía Tần Vấn Thiên, trong đó phóng thích ra hào quang màu vàng kim, giống như thiên đạo chi kiếp, hủy diệt tất cả.
Thân thể của Tần Vấn Thiên điên cuồng lui về phía sau, đồng thời Yêu kiếm cũng được thu lại. Hắn giơ cây gậy màu đen lên, hắn cảm thấy cổ chung này chính là thần hồn của đối phương biến thành, chỉ có cây gậy đen này mới thích hợp để ngăn cản.
Đã không thể lui được nữa rồi, hào quang vô tận ập tới đã bao phủ thân thể của hắn vào trong. Tần Vấn Thiên cảm giác được một cỗ lực lượng hủy diệt chân chính. Tần Chung vào lúc này không còn lưu thủ nữa, hắn đã như vậy rồi thì sao có thể nghĩ tới muốn để lại người sống, hiện tại chỉ muốn Tần Vấn Thiên phải chết.
- Gừ.
Tiểu Hỗn Đản cảm giác được Tần Vấn Thiên bị uy hiếp, muốn tiến lên.
- Tránh ra.
Tần Vấn Thiên đột nhiên ném hắn ra ngoài, sao nỡ để Tiểu Hỗn Đản Đản đi chịu chết, cây gậy màu đen trong tay hóa thành một cây hắc côn chọc trời, Tần Vấn Thiên hóa thành cự nhân, trở nên vô cùng khổng lồ, hắn giơ Thí Thần côn lên, tốc độ dòng chảy thời gian thay đổi, dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía hào quang đang bắn tới, đập về phía cổ chung to lớn vô cùng kia.
Thí Thần côn va chạm với hào quang, trực tiếp xuyên thấu qua, một gậy này chỉ đánh vào linh hồn, cho dù là thần hồn của thần minh thì cũng vẫn bị công kích.
Hào quang vạn trượng ùa tới trực tiếp bắn lên người Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể bị phá hủy từng chút một, hắn phát ra một tiếng gầm đâu đớn, thân thể cũng dần dần trở nên hư ảo, một kích tuyệt mệnh của thiên thần cường đại cỡ nào chứ.
Nhưng Thí Thần côn của Tần Vấn Thiên vẫn không dừng lại, mang theo tốc độ cực hạn, đánh về phía trước.
- Gừ.
Tiểu Hỗn Đản ở xa xa lại gầm lên một tiếng, hắn nhìn thấy thân thể của Tần Vấn Thiên đang dần dần trở thành hư ảo, giống như tùy thời có thể biến mất, thân hình cự nhân vô cùng khổng lồ đó sắp tan thành mây khói, hóa thành bụi bậm.
Nhưng mà, thân thể lao về phía trước dưới hào quang đang ùa tới kia, cho dù là ở sau lưng Tần Vấn Thiên, cho dù cách rất xa thì vẫn bị công kích, hắn phát ra tiếng rên thống khổ, không thể tiến được về phía trước.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, giống như trời sụp đất nứt, Thí Thần côn của Tần Vấn Thiên đánh lên trên cổ chung, phát ra một tiếng vang kinh thiên, cả thương khung rung chuyển, không gian vô tận có gió lốc hủy diệt ùa ra.
Thân thể của Tần Vấn Thiên trực tiếp vỡ toác hủy diệt, Thí Thần côn cũng rơi xuống đất.
Cổ chung đó chấn động điên cuồng, lập tức truyền ra một đạo thanh âm bi phẫn, nói:
- Ta là thiên thần, ta không cam lòng.
Thanh âm này vang xa cả không gian vạn dặm, nhưng mà vạn dặm lại không có người, tất cả đều bị Tần Chung hủy đi rồi. Sau khi hắn nói xong, cổ chung đó dần dần xuất hiện vết nứt, lập tức vỡ tan, vào khoảnh khắc vỡ vụn giống như xuất hiện thân ảnh hư ảo của Tần Chung. Nhưng cũng giống như thân thể của Tần Vấn Thiên, trực tiếp bị hủy diệt, phiến không gian đó lại rung chuyển.
Khu vực không gian rộng lớn là một mảng tĩnh mịch, không có một tiếng động, trong không gian này có một đạo thân ảnh hư ảo vô hình đang bồng bềnh ở đó, còn có một thân ảnh cự thú đang hấp hối nằm đó, thê thảm đến cực điểm.
Thí Thần côn hóa thành một cây gậy màu đen bình thường, lặng lẽ nằm trên mặt đất, cho dù là đặt ở đó cũng không nhất định có ai nhặt lên, nhưng mà cây gậy trông thì bình thường này lại vừa tru sát một thiên thần.
Không gian vẫn tĩnh mịch, không ai biết nơi này từng phát sinh chuyện gì, nhưng mà sẽ có người biết Tần Chung đã chết.
...
Tần tộc, cung điện nguy nga, hùng vĩ rộng lớn. Lúc này, sự bình tĩnh xưa nay của Tần tộc đã bị phá vỡ, bên trong cung điện có rất nhiều người tụ tập, Tần Chính ngồi ở chủ vị, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Vào ngày hôm nay, không lâu trước đó, Tần tộc đã xảy ra một sự kiện tai họa, có một thiên thần đã vẫn lạc.
Toàn bộ đại điện đều tĩnh mịch. Thiên thần, tồn tại tối cao của thái cổ Tiên Vực, đặt ở trong bất kỳ một cỗ thế lực nào cũng đều là vậy, là nhân vật đứng đầu chân chính. Một vị thiên thần vẫn lạc tuyệt đối là tổn thất thật lớn, cho dù là đối với thế lực siêu cấp như Tần tộc mà nói thì cũng vẫn là như vậy.
- Gia chủ, tất nhiên là Lạc Thần thị đã nhúng tay, phái binh tới Hoang vực đi.
Có người lên tiếng, thần sắc lạnh lùng tới cực điểm, sát ý tràn ngập cả đại điện.
Tần Chung đã là tới Hoang vực Lạc Thần thị chấp hành mệnh lệnh của gia chủ rồi vẫn lạc, như vậy tất nhiên là Lạc Thần Xuyên gây ra. Lạc Thần thị không ngờ thật sự dám tru sát nhân vật thiên thần của Tần tộc bọn bọ.
Việc này không thể chịu đựng được, chỉ có tấn công Lạc Thần thị, cho dù là bùng nổ chiến tranh giữa thế lực đỉnh cấp thì cũng sẽ không hối tiếc.
Liên quan tới sự vẫn lạc của thiên thần, Tần tộc sao có thể bỏ qua.
- Được.
Tần Chính chỉ đáp lại đúng một chữ, thiên thần vẫn lạc, không cần quan tâm là vì bất kỳ lý do gì, cũng không có thương lượng gì hết, trực tiếp phát binh tới Lạc Thần thị.
Tần tộc chấn động, cường giả đều xuất hiện đều xuất hiện, chuẩn bị tới Hoang vực. Mà lúc này Lạc Thần thị lại không hề biết gì, bọn họ vừa hoàn thành bàn giao vị trí gia chủ, Lạc Thần Mộ cuối cùng đã đăng lâm vị trí này, đang là lúc đường làm quan rộng mở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận