Thái Cổ Thần Vương

Phệ Thần

Tử Vi Thần đình thống trị Đông Hoàng thiên, hiện giờ nhiều năm, hiện giờ nhiều năm trôi qua, sớm đã là sinh linh đồ thán, không biết bao nhiêu người đã chết một cách mạc danh kỳ diệu.
Mà tên đầu sỏ gây ra tất cả những điều này hiện giờ đang ở trong một tòa tẩm cung tinh xảo của Đông Hoàng cung, hưởng thụ tư vị của mỹ nhân.
Nguyệt Trường Không đứng dậy, nhìn thân thể như bạch ngọc trên giường, trong đôi mắt tà dị hiện lên tư vị tươi đẹp. Mà Đông Hoàng Anh thì ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm Nguyệt Trường Không với vẻ cừu thị. Mấy năm nay, nàng ta quả thực là sống không bằng chết, nàng ta từng vô số lần muốn giết Nguyệt Trường Không, thậm chí biến thành hành động. Nhưng mà, nàng ta căn bản không làm được, Nguyệt Trường Không quá mạnh, mỗi lần thử chỉ đổi lấy một lần bị chà đạp.
Nàng ta mỗi ngày đều sống trong hối hận. Năm đó trêu chọc tên ác ma này, hắn không chỉ không chỉ mình, đồng dạng cũng vũ nhục rất nhiều mỹ nhân trong Đông Hoàng cung. Mà nam tử phản đối hắn đều đã vẫn lạc. Đông Hoàng cung hiện giờ, Nguyệt Trường Không vĩnh viễn có quyền uy tuyệt đối, chỉ có người thuận theo hắn mới có thể leo lên vị trí cao. Người cầm quyền của Đông Hoàng cung hiện giờ đều là tay sai của hắn.
- Nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi vẫn đẹp như vậy.
Khí chất của Nguyệt Trường Không đã lại thay đổi so với năm đó, trở nên càng tà ác hơn, sắc mặt tái nhợt, mặt không có chút máu, đầu ngón tay hắn vuốt ve thân thể trắng nõn trước mắt, cảm nhận loại xúc cảm tuyệt vời, lộ ra vẻ say mê, đúng là đẹp quá.
- Ngươi hiện tại có còn là người không?
Đông Hoàng Anh nhìn Nguyệt Trường Không vẫn vẻ khuất nhục, ngữ khí lạnh thấu xương. Nhưng Nguyệt Trường Không không quan tâm, hắn cười cười nhìn nữ tử trước mắt, không đáp lại rồi lập tức xoay người rời đi.
Đông Hoàng Anh mặc quần áo vào, lập tức đi ra ngoài. Nàng ta tới tế đài của Đông Hoàng cung, đó là địa phương tế bái thiên thần của Tử Vi Thần đình, nàng ta mỗi ngày đều sẽ tới đây quỳ lạy, hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng ta quỳ trước tế đài, lộ ra vẻ thành kính, tuy rằng đã quỳ lạy rất nhiều năm nhưng vẫn vô dụng. Song nàng không từ bỏ, đây là hy vọng duy nhất của nàng ta.
Nguyệt Trường Không biết nàng ta mỗi ngày đều sẽ đến đây, nhưng cũng không ngăn cản, Tử Vi Thần đình?
Nếu thiên thần của Tử Vi Thần đình tới thì sẽ không chờ tới hôm nay đâu. Tất cả những điều này đều là được Tử Vi Thần đình ngầm đồng ý, về phần vì sao lại ngầm đồng ý thì Nguyệt Trường Không mỗi lần nghĩ đến, trong lòng đều thấy vô cùng rét lạnh.
Đông Hoàng Anh ba quỳ chín lạy, cầu nguyện trước tế đài, thành kính nói:
- Nếu thiên thần có thể nghe thấy thanh âm của ta, vậy thì xin hạ giới nhìn xem, Đông Hoàng thiên hiện giờ đã bị họa hại thành thế nào rồi.
- Ầm.
Trên trời đột nhiên có tiếng sấm, kinh thiên động địa, giống như bổ toang trời. Chỉ thấy trên thiên khung xuất hiện một luồng ánh sáng, một đạo thân ảnh của thần minh tắm trong quang huy vô tận đang từ trên trời hạ xuống. Đông Hoàng Anh thấy một màn này thì ngây ngẩn cả người, nàng ta lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, ra sức dập đầu:
- Thiên thần.
Thiên thần của Tử Vi Thần đình cuối cùng cũng hàng lâm rồi sao?
Thiên thần hạ phàm, thiên địa quay cuồng, hàng lâm trên không Đông Hoàng cung. Vào lúc này, vô số người ở Đông Hoàng cung run rẩy, những người bị nô dịch thì mừng rỡ như phát điên, sinh ra hy vọng, những người cầm quyền đi theo Nguyệt Trường Không thì trong mắt có vẻ sợ hãi, hiển nhiên bọn họ cũng biết bản thân trong những năm này đã làm những gì.
- Nguyệt Trường Không.
Một đạo thanh âm từ trên trời giáng xuống, thần uy hàng lâm. Chỉ thấy thân hình Nguyệt Trường Không chợt lóe đi lên hư không, ngẩng đầu nhìn thiên thần vừa hạ phàm. Hắn quỳ lạy trong hư không, hai tay và chân xếp bằng, phủ phục ở đó, vô cùng thành kính nói:
- Đệ tử Nguyệt Trường Không, bái kiến sư tôn.
- Nguyệt Trường Không, ngươi nói ngươi sẽ thống trị Đông Hoàng thiên thật tốt. Đây chính là Đông Hoàng thiên mà ngươi thống trị tốt đấy à?
Thiên thần trong hư không lạnh lùng nói. Thanh âm của hắn giống như thiên uy hàng lâm xuống dưới, vang vọng trong tai mọi người. Đông Hoàng Anh lúc này đã chảy nước mắt, thiên thần, cuối cùng cũng thấy rồi sao?
Hiện giờ, thiên thần hàng lâm, giáng tội Nguyệt Trường Không. Tên ma quỷ đó cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi.
- Sư tôn, đệ tử mấy năm nay vẫn luôn cố gắng thống trị tốt Đông Hoàng thiên.
Nguyệt Trường Không phủ phục ở đó.
- Còn dám cãi ngang.
Thiên thần thần sắc lạnh như băng, hắn lập tức nhìn về phía Đông Hoàng Anh hỏi:
- Xem ra ta đã lơ là nên mới tạo thành hậu quả xấu như vậy. Mấy năm nay mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?
- Thiên thần, mấy năm nay Nguyệt Trường Không ở Đông Hoàng thiên không chuyện ác nào không làm, tàn sát tộc nhân của Đông Hoàng thị, người thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Hơn nữa, hắn vô cùng tàn bạo, dùng tính mạng của sinh linh thiên hạ để tu hành thủ đoạn tà ác, không biết có bao nhiêu người bởi vì hắn mà chết, rất nhiều thành trì đã trở thành thành chết.
Đông Hoàng Anh rơi nước mắt lên án.
Thiên thần của Tử Vi Thần đình thần sắc càng lúc càng lạnh lùng, hắn nhìn Nguyệt Trường Không nói:
- Không ngờ tên nghiệt súc ngươi ở đây lại gây ra những tội ác ngập trời như vậy. Nghiệt súc, ngươi có nên chết hay không?
- Sư tôn, đệ tử sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm. Xin sư tôn tha mạng.
Nguyệt Trường Không thân thể run rẩy, phủ phục ở đó cầu xin tha thứ.
- Sớm biết có hôm nay, năm đó nên lấy tính mạng của ngươi luôn cho rồi. Không ngờ ta nhất niệm nhân từ lại để lại hậu quả xấu như vậy.
thiên thầncủa Tử Vi Thần đình lạnh lùng nói. Chỉ thấy trên thiên khung như có ánh sáng tinh tú chiếu xuống, giống như là tinh tú đại trận đáng sợ, bao phủ lấy thân thể của Nguyệt Trường Không, ánh sáng tinh tú vô tận trong nháy mắt đã chui vào trong thân thể Nguyệt Trường Không, một cỗ uy thế đế vương đáng sợ từ trên người thiên thần của Tử Vi Thần đình bạo phát ra.
- Sư tôn tha mạng.
Nguyệt Trường Không hoảng sợ hét lên. Nhưng trong mắt thiên thần Tử Vi Thần đình chỉ có vẻ lạnh lùng, ánh sáng tinh tú ăn mòn thân thể hắn. Thân thể Nguyệt Trường Không dần dần bị phân giải tan rã, giống như muốn nhập vào trong ánh sáng tinh tú, thuận theo ánh sáng đó, thậm chí tiến vào trong cơ thể của thiên thần của Tử Vi Thần đình.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Nguyệt Trường Không biến mất khỏi thiên địa. Thấy một màn này, Đông Hoàng Anh ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, ác ma đó cuối cùng đã chết rồi sao, tất cả cuối cùng đều kết thúc rồi.
- Ta sẽ phái người hạ giới, chỉnh đốn Đông Hoàng thiên.
Thiên thần của Tử Vi Thần đình mở miệng nói. Nhưng mà vào một khắc hắn vừa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Lập tức, trên thương khung xuất hiện một mảng thiên địa u ám, không gian vô tận của Đông Hoàng thiên có từng dòng khí màu xám ùa tới, giống như là tử khí, những dòng khí màu xám này điên cuồng ùa vào trong thân thể của thiên thần Tử Vi Thần đình.
- Yêu nghiệt phương nào.
Thiên thần của Tử Vi Thần đình hét lớn một tiếng.
- Sư tôn, ngươi sao có thể đối đãi với đệ tử của ngươi như vậy.
Trong Hư vô giống như có một đạo thanh âm truyền đến. Sắc mặt của thiên thần Tử Vi Thần đình đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi. Sao có thể như vậy được, bị thần thuật của hắn đánh trúng, Nguyệt Trường Không sao vẫn có thể sống sót.
- Sư tôn, ngươi cố ý lưu ta lại tới hôm nay mới giết ta, tưởng rằng ta không biết mục đích của ngươi à?
- Cái gọi là Tử Vi Thần thuật, đồng dạng là tà pháp trái với thần ý, ngươi biết được ta ở trong thế giới luân hồi có được tà pháp, muốn chiếm lấy, cho nên thả ta tới Đông Hoàng thiên, mặc cho ta lĩnh ngộ tới bây giờ, trước khi ta sắp lĩnh ngộ được thần ý mới đến cướp lấy tất cả của ta chiếm làm của riêng, sư tôn, đệ tử nói có đúng không?
Giọng nói của Nguyệt Trường Không rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng quỷ dị. Toàn bộ thế giới giống như ở trong bầu không khí quỷ dị tới cực độ. Đông Hoàng Anh vào một khắc nghe thấy thanh âm của Nguyệt Trường Không thì sắc mặt lại trở nên tái nhợt, sao có thể như vậy được, hắn sao vẫn chưa chết?
Hơn nữa, nàng ta nghe thấy lời nói của Nguyệt Trường Không thì lộ ra vẻ tuyệt vọng vô cùng. Chẳng lẽ tất cả những điều này đều được thiên thần ngầm đồng ý à? Thiên thần cao cao tại thượng, trơ mắt nhìn Nguyệt Trường Không tàn sát bừa bãi ở Đông Hoàng thiên chính là để thành tựu cho Nguyệt Trường Không rồi sau đó cướp lấy tất cả của hắn.
Đây thật là thiên thần cao quý sao?
- Nghiệt súc, cút ra khỏi thân thể ta?
Thiên thần của Tử Vi Thần đình lạnh lùng nói.
- Ha ha ha...
Tiếng cười cực kỳ tà ác truyền khắp thiên địa. Từ địa vực vô tận của Đông Hoàng thiên vô số dòng khí màu xám như quỷ hồn bay tới, điên cuồng chui vào trong cơ thể của thiên thần Tử Vi Thần đình. Dần dần, sau lưng của thiên thần Tử Vi Thần đình không ngờ xuất hiện một khuôn mặt cực lớn, rõ ràng chính là khuôn mặt của Nguyệt Trường Không, khuôn mặt màu xám tà ác.
- Sư tôn, hôm nay đệ tử xả thân cầu đạo, vì chân ý đại đạo, đa tạ sư tôn đến thành toàn cho một bước cuối cùng của đệ tử.
Khuôn mặt tà ác bồng bềnh phía sau thiên thần của Tử Vi Thần đình không ngờ há miệng nói ra tiếng người. Nhục thân của Nguyệt Trường Không đã bị hủy, đích xác có thể gọi là xả thân cầu đạo, mục đích của hắn chính là tiến vào trong linh hồn của sư tôn. Hắn sớm đã biết về thủ đoạn tu hành của hắn, hắn từ lâu đã đoán được sư tôn sẽ đối xử với hắn như thế nào. Hắn điên cuồng tu hành chính là để có cơ hội liều mạng trước lúc sư tôn xuống tay với hắn.
Cho dù là sau khi sư tôn xuất hiện, hắn vẫn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bởi vì không xin thì hắn không có cơ hội tiến vào trong linh hồn của sư tôn, thi triển đạo mà hắn lĩnh ngộ, hắn không thể giết được vị tồn tại thiên thần này.
- Nghiệt súc ngay cả nhục thân cũng có thể vứt bỏ mà cũng dám si tâm vọng tưởng.
Thiên thần lạnh lùng nói, Tử Vi thần quang vô tận từ trên trời giáng xuống, hóa thành quang huy vô cùng rực rỡ, chiếu sáng thiên khung, giống như thần thuật, xuyên thấu thân thể của hắn, tiến vào bên trong linh hồn. Khuôn mặt hư ảo của Nguyệt Trường Không run rẩy, giống như không được ổn.
- Từ sau năm đó sư tôn trừng phạt ta, đã xem đã thân thân thể thể cho ma quỷ rồi. Hiện giờ, tất cả oan hồn của Đông Hoàng thiên này đều do ta sử dụng, nếu ta đã đi theo con đường này thì ở thể thất bại được.
Nguyệt Trường Không há miệng rít lên. Trong Đông Hoàng thiên, hồn phách nhiều vô tận điên cuồng bay về phía này, không ngừng củng cố khuôn mặt của Nguyệt Trường Không, ăn mòn linh hồn của thiên thần Tử Vi Thần đình.
Bên dưới, vô số người thấy một màn này thì chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, một người là thiên thần cao cao tại thượng, một người là đệ tử của thiên thần, cuộc đối thoại của bọn họ khiến vô số người cảm thấy lạnh lẽo.
Đây là thế giới tu hành sao, không ngờ tàn khốc như vậy, đáng sợ như vậy, thiên thần như vậy, đệ tử của thiên thần cũng như vậy.
Đông Hoàng Anh cảm thấy thân thể lạnh toát. Thiên thần thì ra đã biết cả, trơ mắt nhìn tất cả những gì xảy ra ở Đông Hoàng thiên, chỉ là để bồi dưỡng Nguyệt Trường Không, sau đó chiếm làm của riêng. Mà Nguyệt Trường Không thì sớm đã không thể gọi là người. Nực cười, nàng ta nhiều năm như vậy cầu xin thiên thần, nhưng so với Nguyệt Trường Không thì thiên thần có khác gì đâu? Cũng là tên đầu sỏ gây ra ác mộng ở Đông Hoàng thiên.
Vào lúc này, trong đầu nàng ta bất giác nhớ tới khuôn mặt rạng ngời như ánh mặt trời mà mình đã gặp ở đại hội vạn giới năm đó. Người đó từng nhắc nhở nàng ta phải cẩn thận với Nguyệt Trường Không, vì sao năm đó nàng ta không nghe theo hắn. Đông Hoàng Anh lúc này tâm dã như tro tàn, cho dù là Nguyệt Trường Không và thiên thần đang đấu nhau vang trời trong hư không, nàng ta cũng không hề có hứng thú quan khán, bất kể ai thắng ai thua, đối với nàng ta mà nói thì có khác gì nhau?
Tâm của nàng ta đã chết rồi.
Giống như trải qua rất lâu, chiến đấu đáng sợ trong thiên khung cuối cùng cũng kết thúc. Thân ảnh màu xám của Nguyệt Trường Không biến mất, thiên thần của Tử Vi Thần đình ngạo nghễ đứng trên hư không. Nhưng mà đúng lúc này, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cực kỳ tà ác, trong miệng thốt ra thanh âm rất càn rỡ:
- Cuối cùng cũng thành công rồi.
Thanh âm này không ngờ giống như là ngữ khí của Nguyệt Trường Không. Sau đó, dung nhan ấy dần dần vặn vẹo biến hóa, hóa thành khuôn mặt của Nguyệt Trường Không, sư tôn muốn cướp lấy tất cả của hắn, hắn cũng vậy thôi.
- Ngươi hỏi ta có phải là người hay không, ta hiện tại nói với ngươi rằng, ta không phải là người, ta là thần!
Nguyệt Trường Không nhìn chằm chằm Đông Hoàng Anh ở bên dưới, nụ cười cực kỳ tà ác, vị sư tôn thật đáng buồn của hắn tự cho mình là đúng, hiện giờ hắn phải trả một cái giá rất đắt cho những gì mà hắn đã làm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận