Thái Cổ Thần Vương

Vô Nhai hải

Tin tức Thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên và đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực thần nữ Nghê Thường đính hôn rất nhanh truyền khắp Vô Nhai thành, dù sao thần nữ Nghê Thường cũng đang sống ở Vô Nhai thành.
Vô số người đều hâm mộ, có điều cũng đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Thiên tuyển chi tử và đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực rất xứng đôi, là một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người ta cảm thấy hâm mộ, cũng có rất nhiều người cảm thấy mất mát. Thần nữ Nghê Thường, thần nữ thần thánh không thể tiết độc cuối cùng cũng phải lập gia đình sao. Tuy rằng mất mát, nhưng rất nhiều thiên kiêu của Vô Nhai thành đều chỉ đành chấp nhận, bọn họ tự thấy bản thân vĩnh viễn không thể sánh bằng Tần Đãng Thiên, bất kể thân phận địa vị hay là thiên phú thực lực, đều không thể.
Đáng tiếc, thần nữ trong lòng vô số thiên kiêu của Vô Nhai thành chung quy vẫn phải gả vào Tần tộc.
Trong một khách sạn đỉnh cấp của Vô Nhai thành, cường giả của Cửu Thiên Huyền Nữ cung cũng đến, Huyền Nữ tự mình đến, bởi vì nàng ta đến cho nên Lâm Tiêu cũng đến. Hơn nữa tới đây tìm nàng ta, vừa tới dã cười nói:
- Thần nữ Nghê Thường đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Tần Đãng Thiên rồi, sẽ được gả cho Tần tộc, nàng khi nào thì đồng ý gả cho ta thế.
Người của Cửu Thiên Huyền Nữ cung nghe thấy lời nói của Lâm Tiêu thì đều trợn mắt lườm hắn. Huyền Nữ là người thừa kế của Cửu Thiên Huyền Nữ, tuyệt đối sẽ không gả ra ngoài. Đương nhiên, tính tình của Lâm Tiêu này bọn họ cũng hiểu, hơn nữa thẳng thắn vô tư, người của Cửu Thiên Huyền Nữ cung không hề chán ghét hắn. Nhưng muốn Huyền Nữ gả cho hắn là tuyệt không có khả năng.
Hiện giờ Tần Vấn Thiên đang ở Vô Nhai thành cũng nghe nói tới tin tức này. Việc đính hôn của thần nữ Nghê Thường đã dẫn tới náo động trong Vô Nhai thành, muốn không biết cũng khó. Lần này hắn còn dẫn theo Tề Vũ và Quân Mộng Trần, hai người bọn họ cũng muốn vào thiên quật.
Sau khi biết được tin tức, Quân Mộng Trần thấp giọng mắng:
- Đúng là tiếc cho mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, không ngờ lại bị gả cho tên khốn khiếp đó.
Không thể nghi ngờ, sau khi thân phận thực sự của Tần Vấn Thiên bại lộ, Quân Mộng Trần hiển nhiên sẽ không có bất kỳ hảo cảm nào với Tần tộc. Nhất là biết chuyện năm đó phát sinh trên người của phụ thân Tần Vấn Thiên, đó giống như là cừu hận của chính hắn vậy. Mà Tần Đãng Thiên có thể nói là con của kẻ thù giết cha của sư huynh, sinh ra đã là kẻ địch, thái độ của hắn đối với Tần Đãng Thiên là thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Tần Vấn Thiên trong lòng cũng loáng thoáng có chút không thoải mái, trong luân hồi luân hồi, hắn và thần nữ Nghê Thường tuy rằng không nói chuyện với nhau được mấy câu. Nhưng mà nàng ta từng cứu mình, hơn nữa từng có một đoạn kinh lịch. Hắn hiện giờ vẫn nhớ rõ cảnh đẹp rực rỡ sau cơn dông tố đó, thân ảnh tuyệt sắc đứngtrên đỉnh núi, dưới ánh sáng cầu vồng. Trong lòng hắn đã coi thần nữ Nghê Thường là bằng hữu của mình, cho dù là sau khi rời khỏi thế giới luân hồi bọn họ chưa từng có trao đổigì.
Nếu như thần nữ Nghê Thường thật sự gả cho kẻ địch Tần Đãng Thiên của hắn, mà tương lai giữa hắn và Tần Đãng Thiên tuyệt đối sẽ có một trận chiến sinh tử. Khi đó hắn phải đối mặt với thần nữ Nghê Thường như thế nào.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm thấy có chút phức tạp, ba người cùng nhau đi tới bờ Vô Nhai hải.
Vô Nhai hải thật sự không có biên giới, nơi hải vực sóng biển cuồn cuộn không ngừng. Nhưng mà trên thiên khung lại xuất hiện kỳ cảnh huyễn lệ, nơi biển mà trời tiếp giáp, giống như xuất hiện mắt trời, mà mặt trời thì giống như là một khe hở trời cao mở ra, xuất hiện xuất hiện cửa vào. Nơi đó chính là thiên quật, khe thủng của trời.
Mắt trời chính là cửa vào của thiên quật.
Đứng trên bờ Vô Nhai hải nhìn về phía hải vực vô bờ bến, lại phát hiện trong sóng biển đang quay cuồng phía trước đều có người, từ bờ Vô Nhai hải kéo dài tới hải vực dưới thiên quật, đâu đâu cũng là bóng người. Bọn họ bồng bềnh trên mặt biển, đạp sóng mà đi, hiển nhiên đều là cường giả đang tiến về phía thiên quật.
- Nhiều người quá.
Quân Mộng Trần mở miệng nói, biển rộng lớn cỡ nào, thiên quật là nơi biển và trời tiếp giác, thoạt nhìn tuy rằng rất gần, nhưng kì thực thì không biết xa bao nhiêu. Cả một vùng hải vực rộng lớn tới vậy mà dường nhìn nhìn thấy trên mặt biển chỗ nào cũng có người, có thể biết rằng hiện giờ trên Vô Nhai hải xuất hiện bao nhiêu cường giả.
Đương nhiên, tuy rằng người đến rất nhiều, nhưng thật sự có dũng khí bước vào thiên quật e là chỉ có người cảnh giới giới chủ và thiên thần mới dám.
Thiên quật, thần cũng sẽ vẫn lạc. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy được thiên quật nguy hiểm cỡ nào. Giới chủ cũng mới miễn cưỡng có thể bước vào bên trong thiên quật, người yếu hơn thì vào rồi e là chết như thế nào cũng không biết, càng đừng nói tìm cơ duyên.
- Nơi có thể hấp dẫn thiên thần bước vào, sao có thể ít người được.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, có thể hấp dẫn thiên thần, có nghĩa là có thể hấp dẫn tuyệt đại đa số cường giả của thái cổ, người cảnh giới thấp có thể sẽ không từ xa tới, nhưng người có chút thiên phú xuất chúng, chỉ sợ đều sẽ lựa chọn vực mà đến, càng đừng nói tới cường giả bản địa.
- Ầm.
Trên thiên khung truyền đến tiếng sấm là chấn động màng nhĩ của mọi người. Một cỗ thiên uy khủng bố từ trên trời giáng xuống, bao phủ Vô Nhai hải. Sau đó, có hai hàng thân ảnh từ trên trời hạ xuống, người của một phe trong đó, trên người ma uy cuồn cuộn, khí thế ngập trời, nhất là người cầm đầu, giống như là một Ma Thần, giống như pho tượng đứng sừng sững ở đó, ma ý ngút trời.
Cường giả đi theo bên cạnh hắn tất cả đều là trình độ giới chủ.
- Người của Huyền Vực Đại Ma Thần cung người tới rồi, thiên thần tự mình hàng lâm.
Có người kinh thán, hỏi:
- Người ở đối diện đang giằng co với hắn là ai, không ngờ có người dám đối đầu với Đại Ma Thần cung.
- Tà uy ngập trời, là địch thủ của Đại Ma Thần cung, chẳng lẽ ngươi không đoán ra là đến à?
Bên cạnh có người nhẹ giọng nói. Ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh thanh niên thanh niên có màu da tái nhợt trong hư không, người vừa lên tiếng thần sắc chấn động, đã nghĩ tới một người, trong lòng dậy sóng.
- Nguyệt Trường Không.
Người đó thì thào nói nhỏ, nhân vật yêu nghiệt khiến Đông Hoàng thiên sinh linh đồ thán, luyện hóa hàng tỉ sinh linh đến rồi. Hơn nữa không ngờ đi cùng người của Đại Ma Thần cung, vừa tới đã phát sinh xung đột. Có thể biết rằng hiện giờ đấu tranh giã hai thế lực lớn của Huyền Vực đang kịch liệt cỡ nào.
- Quả nhiên là người không ra người, quỷ không ra quỷ. Người này tà ác tới không còn nhân tính, mới có thể tạo thành tội nghiệt lớn như vậy, chung quy sẽ bị trời phạt.
Có người ở phía dưới thấp giọng mắng, không thích tính tình của Nguyệt Trường Không.
Trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng yêu dị, hắn nhìn xuống dưới, lập tức nhìn chằm chằm vào người vừa lên tiếng vũ nhục hắn.
- Thiên thần mà ngươi cũng dám vũ nhục à.
Nguyệt Trường Không cười rất tà ác. Cường giả đó nhìn thấy nụ cười của Nguyệt Trường Không thì trong nháy mắt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Không ngờ Nguyệt Trường Không đã chú ý tới hắn, bởi vì một câu nói mà bị ánh mắt của Nguyệt Trường Không tỏa định. Hơn nữa nụ cười tà ác như vậy, giống là là ma quỷ vậy.
Chỉ thấy trên thiên khung, từng dòng khí màu xám quét tới, điên cuồng xuyên qua thân thể người vừa lên tiếng. Miệng hắn phát ra tiếng hét thảm, rất nhanh, cả người hắn chỉ còn lại một bộ xương khô, huyết nhục trên người đã biến mất không thấy đâu, khiến cho người ta cảm thấy thấy rợn người.
- Còn có ai có ý kiến với ta không, có thể cùng đề xuất.
Nguyệt Trường Không cười gằn, ánh mắt đảo qua hải vực phía dưới, mọi người đều câm như hến, trong lòng chấn động.
Thấy mọi người đã ngậm miệng, Nguyệt Trường Không cười tà ác. Tà tu thì sao chứ, nếu có thể có được lực lượng chí cường, hắn nguyện hiến dâng tất cả, có một ngày hắn xưng bá Tiên Vực rồi, ai còn dám bất kính với hắn? Lực lượng cường đại đại biểu cho tất cả, hắn không cần sự sùng kính của thế nhân, hắn thích thế nhân sợ hãi hắn hơn. Sợ hãi mới là đáng sợ nhất, giống như người phía dưới lúc này vậy, còn ai dám lên tiếng.
- Thiện tai.
Lúc này, trong thiên địa đột nhiên sinh ra một luồng sáng. Sau đó, bảo quang màu vàng kim từ trên trời chiếu xuống, nơi mà kim quang vô tận hàng lâm dần dần hội tụ thành một bóng người, chính là một phật môn đại sư, bảo tướng trang nghiêm, pháp thân vượt qua hư không mà đến.
- Việc thế gian đều có nhân quả, Nguyệt Trường Không, ngươi tạo ra tội nghiệt lớn như vậy, tương lai tất sẽ ứng kiếp.
Tăng nhân thản nhiên nói.
- Thất Giới đại sư đúng là người trách trời thương dân, nếu thế gian thực sự có nhân quả, vậy tu hành làm gì, chờ nhân quả tuần hoàn là được.
Nguyệt Trường Không cười nói:
- Về phần ứng kiếp, ai tới khiến ta ứng kiếp? Đại sư à?
Thất Giới đại sư hai tay tạo thành chữ thập, không nhìn Nguyệt Trường Không, kim thân của hắn biến mất, đi về phía thiên quật phía trước, hắn tới đây không phải là để tranh cãi với Nguyệt Trường Không, mà là vì thiên quật.
- Nguyệt Trường Không, ngươi sớm muộn gì cũng gặp quả báo.
Ma Thần của Đại Ma Thần cung lạnh lùng nói.
Nguyệt Trường Không phá lên cười:
- Ma tu từ khi nào lại đổi tính, không ngờ tin phật vậy.
Ma Thần phất tay áo, bước về phía trước, không muốn tiếp tục tranh cãi, dẫn cường giả của Đại Ma Thần cung tiến về phía thiên quật, khi đi qua Nguyệt Trường Không thì hỏi hắn:
- Ngươi không vào thiên quật à?
- Không cần ngươi quan tâm, ta còn muốn chờ một người.
Nguyệt Trường Không mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của hắn nhìn thế nào cũng thấy rất tà dị.
- Ai thế?
Ma Thần của Đại Ma Thần cung hỏi.
- Thất Giới đại sư nói có nhân quả. Nếu thực sự có nhân quả, quả của ta hôm nay chính là năm đó bị hắn gieo xuống, ta đương nhiên muốn chấm dứt đoạn nhân quả này.
Nguyệt Trường Không lạnh lùng cười. Hắn biết thiên quật mở ra, phải đợi hắn muốn chờ nhất định sẽ đến, đây là dự cảm của hắn.
Trên thực tế, người hắn muốn đợi lúc này đang ở ngay bờ Vô Nhai hải, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn trong hư không Nguyệt Trường Không trong hư không, thần sắc có chút lạnh lùng. Không ngờ hiện giờ Nguyệt Trường Không đã đoạt xá chứng đạo, về phần người hơn muốn đợi hiển nhiên là Tần Vấn Thiên.
Có điều, hắn lúc này không dùng diện mạo vốn có, cho dù Quân Mộng Trần và Tề Vũ cũng đều dùng thủ đoạn đặc thù để thay đổi tướng mạo. Tần Vấn Thiên hắn không ngại Nguyệt Trường Không. Nhưng địa phương hắn đến là Thiên Vực, là địa bàn của Tần tộc, hắn dùng diện mạo vốn có để xuất hiện thì thành ngại sống lâu quá à?
- Sư huynh, chúng ta xuất phát chứ?
Quân Mộng Trần truyền âm nói với Tần Vấn Thiên. Người như Nguyệt Trường Không không ngờ cũng có thể đoạt xá chứng đạo, khiến hắn rất khó chịu, tên này chỉ là bại tướng dưới tay sư huynh mà thôi, còn vô liêm sỉ giả mạo sư huynh để có được truyền thừa của Thần Vương.
- Không vội, xem xem sẽ có bao nhiêu cường giả vào thiên quật.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, hắn chuẩn bị ở bờ Vô Nhai hải chờ thêm một đoạn thời gian.
- Cũng được.
Quân Mộng Trần gật đầu, bọn họ liền ở lại bờ Vô Nhai hải. Trong lúc này, bọn họ nhìn thấy Tần Đãng Thiên, hắn mời thần nữ Nghê Thường cùng đến. Khi bọn họ xuất hiện đã dẫn phát động tĩnh lớn, số người hâm mộ nhìn đôi thần tiên quyến lữ đó, hiện giờ bọn họ bọn họ đính hôn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Vấn Thiên, Tần Đãng Thiên, thần nữ Nghê Thường Nghê Thường người của Tần tộc đi tới cửa vào của thiên quật.
Thời gian tiếp theo, hắn nhìn thấy một số người quen, một số người đã gặp ở trong thế giới luân hồi. Có một ngày, hắn lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, người đã rất lâurồi không gặp. Khi nhìn thấy hắn một thân áo trắng không dính một hạt bụi xuất hiện trên không Vô Nhai hải, trong lòng Tần Vấn Thiên cảm khái ngàn vạn, không ngờ, không ngờ lại ở đây gặp hắn, hắn vẫn nhớ rõ năm đó khi hắn rời khỏi đã từng nói với mình. Ta ở đỉnh Tiên Vực chờ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận