Thái Cổ Thần Vương

Vào biển máu

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Biển màu máu, thuyền từ xương trắng đóng thành, trên mỗi một chiếc cốt chu, chỉ chở được một người.
Tần Vấn Thiên không chút do dự bước lên một chiếc cốt chu, Quân Mộng Trần và Tề Vũ thần sắc kiên định, phân biệt ở hai bên trái phải của hắn, bước lên cốt chu, song song lướt đi, lái vào bên trong biển máu.
Dùng máu làm biển, dùng xương làm thuyền. Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, vùng biển máu này là máu tươi trong cơ thể chí cường giả biến thành, những chiếc thuyền làm bằng xương trắng này là xương trên người hắn đóng thành sao?
Nếu vậy thì thiên quật này là địa phương thế nào?
Một cỗ khí tức đầy áp lực hàng lâm, Tần Vấn Thiên theo thuyền xương trắng chậm rãi mà đi, dần dần lái vào bên trong biển máu, ở bờ biển máu, nhiều cường giả nhìn thấy đã có rất nhiều người thử thì đều tiến về phía trước, bước lên xương trắng mà đi.
Đám người Thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên, Thất Giới đại sư, Lâm Tiêu có ai mà không phải là thiên chi kiêu tử, hơn nữa là phong hoa tuyệt thế, bọn họ cũng nguyện mạo hiểm. Mà mình, so với bọn họ thì không bằng, vì sao không dám liều như đối phương?
Ngay cả Huyền Nữ của Cửu Thiên Huyền Nữ cung, đệ nhất mỹ nhân Thiên Vực thần nữ Nghê Thường cũng đều bước lên thuyền xương trắng. Bọn họ có lý do gì mà lùi bước.
Nghĩ vậy, không ngừng có người bước vào, đi mạo hiểm tiến về phía trước. Đương nhiên, vẫn có rất nhiều người còn đang do dự, dù sao có rất nhiều người tới, chư cường của thái cổ bát vực đều chạy tới thiên quật trong truyền thuyết.
Lúc này, bên trong đám người lại có một thân ảnh áo trắng cất bước mà đi, khí chất của hắn vô cùng tiêu sái, anh tuấn phi phàm, nơi hắn đi qua, mọi người chung quanh không ngờ giống như bị khí chất của hắn khiến cho sợ hãi, bất giác lui về phía sau để tránh, điều này khiến cho bọn họ đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Sao lại vậy, bọn họ có tu vi cảnh giới giới chủ thậm chí là đại năng, không ngờ sau khi nhìn thấy đối phương thì vô duyên vô cớ lui về phía sau để nhường đường, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy trong lòng lạnh toát, ánh mắt chăm chú nhìn thanh niên áo trắng đó, hắn rốt cuộc là mạnh cỡ nào?
Thân ảnh áo trắng đi tới trước bờ biển máu, nhìn về phía tấm bia đá đó.
- Dùng máu hóa biển, dùng xương làm thuyền.
Hắn nhỏ giọng thì thầm, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt:
- Thú vị đấy.
Dứt lời, hắn bước về phía trước, một cảnh tượng khiến người ta rúng động đã xuất hiện, không bước lên cốt chu mà là trực tiếp đạp xuống biển máu. Thậm chí, bàn tay hắn vung lên, lập tức cuốn lên một cơn gió lốc trong biển máu, hắn vươn tay ra chạm vào biển máu đó, giống như là đang cảm thụ lực lượng của biển máu.
- Cớ gì phải khổ vậy.
Hắn giống như biết được gì đó, nhẹ nhàng nói, tiếp tục bước đi trong biển máu, biển máu có thể làm thiên thần phải chấn động đó, đối với hắn mà nói thì lại chẳng khác gì biển bình thường. Hắn giẫm lên biển máu mà đi, thân ảnh áo trắng dần dần đi xa.
- Cái này...
Các cường giả đứng trên bờ biển ai nấy đều lộ ra vẻ chấn động, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Ở trên bờ còn có tồn tại nhân vật thiên thần, cho dù là bọn họ, trong lòng cũng sinh ra vẻ kính sợ. Bên trong thái cổ này không ngờ có nhân vật như vậy tồn tại, đáng sợ hơn là không hề có ai nhận ra.
Rất nhiều người bọn Tần Vấn Thiên đều đang vượt biển mà đi, tốc độ của giới chủ rất nhanh, thiên thần còn hơn vậy, bọn họ bước một cái là có thể vượt qua hư không vô tận. Nhưng ở bên trong biển máu, không ai dám làm bậy, đều thành thành thật thật cưỡi thuyền xương mà đi. Lúc này, mọi người trong biển máu nhìn thấy một đạo thân ảnh áo trắng đi lướt qua bên cạnh bọn họ, bước đi một cách tiêu sái, trong lòng đều dậy sóng, sao có thể như vậy được? Có người không ngờ có thể dễ dàng giẫm lên máu mà đi, mà bọn họ cảm thấy, lực lượng của vùng biển máu này có thể nhấn chìm tất cả sinh linh.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn thấy, vào một khắc trông thấy thanh niên áo trắng đó, trong ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng chói mắt, há miệng ra định nói gì đó, nhưng thấy thanh niên áo trắng cũng nhìn hắn, tuy rằng đã biển đổi khuôn mặt, nhưng đối phương dường như vẫn nhìn ra, mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó thì lướt qua bên cạnh hắn.
- Người này thật đáng sợ.
Trong lòng Quân Mộng Trần đột nhiên run rẩy, nói:
- Sư huynh, ngươi nhận ra hắn à?
- Từng gặp vị tiền bối này một lần. Nếu hắn đã tới đây, có thể làm như vậy cũng là rất bình thường. Thiên quật có thể ngăn cản thiên thần, nhưng lại không thể ngăn được hắn.
Tần Vấn Thiên đáp lại. Quân Mộng Trần và Tề Vũ ở bên cạnh sắc mặt đều cứng đờ, đều bị lời nói của Tần Vấn Thiên làm cho chấn động. Tần Vấn Thiên nếu đa nói như vậngươi nếu hiển nhiên biết thân ảnh áo trắng đó cường đại cỡ nào.
- Sư huynh gặp ở đâu vậy?
Quân Mộng Trần tràn ngập tò mò, hỏi.
- Thiên Đạo Thánh viện, thế giới luân hồi, Mộng Trần, việc này đừng có để lộ ra ngoài.
Tần Vấn Thiên truyền âm với Quân Mộng Trần. Sau đó thì không nói gì nữa, vị tiền bối này nếu đã giấu hậu thế, vậy chuyện về hắn nên nói ít thôi, điểm tới là dừng.
- Được.
Quân Mộng Trần gật đầu, biết sư huynh có thể có kỳ ngộ, gặp được một vị nhân vật siêu thoát thế ngoại.
Tần Đãng Thiên ở phía trước Tần Vấn Thiên cũng nhìn thấy thân ảnh áo trắng đó, ánh mắt cứng lại đó, lộ ra vẻ rung động, hô:
- Các hạ xin dừng bước.
Thân ảnh áo trắng quay đầu lại, tùy ý nhìn hắn một cái.
- Các hạ sao mà làm được như vậy thế?
Tần Đãng Thiên hỏi.
Thân ảnh áo trắng không đáp lại, xoay người, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Tần Đãng Thiên thần sắc cứng đờ, hắn không ngờ bị người ta phớt lờ, nhưng mà nhìn thấy đối phương có thể đạp lên biển máu mà đi, vốn hắn muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không thể mở miệng. Người này thực lực có thể vượt qua tưởng tượng của hắn, tốt nhất là đừng có trêu chọc.
Xem ra, thái cổ thái cổ quả nhiên vẫn có một số tồn tại cường đại không được biết đến, hắn vẫn phải cố gắng tu hành, hy vọng chuyến đi tới thiên quật lần này có thể có đột phá mới.
Theo tiếp tục tiến về phía trước, màu máu càng lúc càng đậm. Trên đỉnh đầu, quang hoa màu máu bao phủ, quang hoa màu máu đó đúc thành huyết quật, vắt ngang trên đỉnh đầu, khí tức áp bức càng lúc càng đáng sợ.
Phía trước, biển máu cuồn cuộn, giống như xuất hiện thùy triều màu máu. Ở xa xa, thân ảnh áo trắng trực tiếp xuyên qua gió lốc mà đi, vùng biển máu này đối với hắn mà nói, giống như không hề có bất kỳ trở ngại gì, nhưng những cường giả cưỡi thuyền xương tiến về phía trước thì lại cảm thấy nguy cơ.
- Nghê Thường, ngàn vạn lần chớ có rời khỏi bên cạnh ta.
Tần Đãng Thiên lên tiếng. Thần sắc của hắn cũng trở nên ngưng trọng hơn mấy phần.
Dứt lời, quanh người Tần Đãng Thiên có rất nhiều ánh sáng chữ cổ bao quanh, hóa thành quầng sáng chữ cổ, chắn ở phía trước, bao phủ cốt chu. Gió lốc biển máu thổi tới, bị quang hoa chữ cổ ngăn cản ở bên ngoài, không thể tiến được vào.
Những người còn lại cũng đều gặp phải tình cảnh như vậy, Tần Vấn Thiên nhìn biển máu cuồn cuộn phía trước, chung quanh thân thể đột nhiên xuất hiện một quầng sáng, không gian tuyệt đối, giống như cả người tiến vào trong một không gian riêng biệt, khi biển máu cuốn tới, không ngờ trực tiếp bao phủ lên trên thân thể hắn, nhưng lại không làm tổn thương được tới hắn.
Trên người Quân Mộng Trần xuất hiện một phương thế giới, bao bọc thân thể. Cả người Tề Vũ thì có chiến ý lượn lờ, đấu tự phù chặn ở đằng trước.
Các cường giả đều thể hiện thần thông của mình, tiếp tục vượt biển mà đi.
Gió lốc ở phía trước càng lúc càng đáng sợ, biển máu cuồn cuồn giống như sóng to ập tới, lực lượng kinh người, có lực lượng chống cự phía trước cường giả bị biển máu ăn mòn, dần dần cũng hóa thành màu máu, thần sắc của bọn họ từ từ biến đổi.
- Cẩn thận.
thần sắc của Tần Vấn Thiên càng trở nên ngưng trọng.
- Nghê Thường, biển máu phía trước có lực lượng ăn mòn vạn vật, ta đưa nàng về.
Tần Đãng Thiên nói với thần nữ Nghê Thường. Quang hoàn chữ cổ, uy thế đạo pháp trước người hắn không ngờ cũng bị ăn mòn.
- Không cần.
Thần nữ Nghê Thường thần sắc rất kiên nghị, máu hóa thành biển, xương trắng thành thuyền, tất sẽ có phương pháp đi qua.
Chỉ thấy lúc này, bên trong biển máu đột nhiên xuất hiện từng dòng khí màu đen, xộc tới những quầng sáng phòng ngự của rất nhiều cường giả, trực tiếp xuyên thấu mà vào. Cho dù làchữ cổ của Tần Đãng Thiên cũng bị xuyên thấu. Sau đó, biển máu từ từ thẩm thấu vào trong, tràn vào thuyền xương.
Phía trước, bảo quang phật đạo trên người Thất Giới đại sư cũng bị xuyên thấu, vị trí của hắn khá là trước nhất. Dần dần, biển máu bao phủ thuyền xương, thuyền xương bắt đầu chìm xuống, khiến cho tâm của mọi người ở đằng sau cũng trầm xuống theo.
Thất Giới đại sư đã chứng đạo thiên thần, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Chỉ thấy lúc này, Thất Giới đại sư hai tay tạo thành chữ thập, tụng một tiếng phật hiệu, lập tức vứt bỏ thuyền xương, thân thể từ từ bước vào trong biển máu. Khi hai chân hắn chạm vào biển máu, dần dần trở nên hư ảo, từ từ biến mất, nhưng thân thể hắn vẫn đang chìm xuống, mỗi khi chìm xuống một chút, thân thể hắn giống như muốn hóa thành một bộ phận của biển máu.
- Cái này...
Các cường giả ở phía sau thần sắc hoảng hốt. Thất Giới đại sư chính là cường giả thiên thần, hắn cũng không cản được sự ăn mòn của biển máu. Như vậy, chẳng phải là mọi người đều bị chôn diệt ở đây sao.
Thất Giới đại sư, cả người đã chìm vào trong biển máu và biến mất không thấy đâu. Bên trong biển máu xuất hiện một đạo quang hoa phật đạo, giống như xá lợi phật môn.
- Thất Giới đại sư, đây là đang vứt bỏ nhục thân để cầu đạo à?
Có người kinh hãi thốt lên. Ở phía sau, có người đã dao động, quay ngược hướng trở về, bọn họ không muốn mạo hiểm.
Biển máu này căn bản không thể vượt qua, xương trắng làm thuyền, mà đi qua biển máu thì định trước là sẽ hóa thãnh xương trắng.
- Nghê Thường.
Tần Đãng Thiên nhìn thần nữ Nghê Thường, chỉ thấy thần sắc của nàng ta vẫn lạnh lùng như nước, bên trong mắt đẹp cũng không hề có vẻ sợ hãi, nàng ta cất bước đi về phía trước, không ngờ trực tiếp ra khỏi thuyền xương, thân thể tiến vào trong biển máu.
- Nghê Thường.
Tần Đãng Thiên hét lớn, nhưng mà Nghê Thường không thèm để ý, thân thể chìm vào biển máu, thân hình tuyệt mỹ đó dần dần tiêu tán. Mọi người ở phía sau thấy một màn này thì trong lòng càng thấy run hơn. Mỹ nữ đệ nhất Thiên Vực thần nữ Nghê Thường sắp hương tiêu ngọc vẫn sao?
- Không đúng.
Ánh mắt của Tần Đãng Thiên đột nhiên lóe sáng. Cực Nhạc Tịnh Thổ chính là một trong những thế lực cao cấp nhất của thái cổ, có rất nhiều bí điển phật môn, có thể có ghi chép về thiên quật. Phụ thân của Nghê Thường từng vào thiên quật, có thể đã biết được một số bí mật về thiên quật, chìm xuống biển máu này không nhất định chính là tử lộ.
Nghĩ đến đây, Tần Đãng Thiên trở nên vô cùng kiên định, hắn thu lại quang hoàn chữ cổ, chân bước về phía trước, tiến vào trong biển máu. Chuyện ngay cả Nghê Thường cũng có thể làm được, Tần Đãng Thiên hắn có gì mà phải ngại.
- Điên cả rồi à?
Cường giả ở phía sau nhìn thấy những gì xảy ra ở đằng trước thì đều cảm thấy không hiểu, những người này đều điên cả rồi.
Tần Vấn Thiên tất nhiên cũng nhìn thấy tất cả những gì phát sinh phía trước. Thất Giới đại sư, thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên, thần nữ Nghê Thường, có người nào mà không phải là nhân vật phong hoa tuyệt thế. Nhưng bọn họ không ngờ đều vứt bỏ thuyền làm từ xương trắng, trực tiếp bước vào bên trong biển máu, đây thật sự là tử lộ sao?
Nếu là tử lộ, những người trước kia làm sao mà bước qua được. Thiên quật tuy rằng nguy hiểm, được xưng là nơi thần vẫn, nhưng theo các ghi chép của Thiên Việt Thiên Đạo Thư, chỉ cần cẩn thận một số thì tỷ lệ sinh tồn vẫn rất lớn, biển máu này cũng không phải là tuyệt lộ chân chính.
Nghĩ vậy, hắn mở miệng nói:
- Vũ thúc, Mộng Trần, các ngươi tự đưa ra lựa chọn đi.
Dứt lời, hắn từ bỏ chống cự, thuyền xương trầm xuống, thân thể hắn cũng theo đó mà chìm vào trong biển máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận