Thái Cổ Thần Vương

Bờ đối diện

Thân thể Tần Vấn Thiên chìm vào biển máu, hắn cảm thấy thân thể mình đang dần dần tan biến, hóa thành hư vô, khi hắn hoàn toàn tiến vào bên trong biển máu, hắn cảm thấy bản thân đã không còn là thân thể máu thịt, chỉ có một cái hồn hư vô.
- Biển máu có thể ăn mòn thân thể người ta, nhưng linh hồn thì vẫn còn?
Tần Vấn Thiên tự hỏi, chỉ có linh hồn vẫn còn thì nhục thân mới có thể tái sinh, linh hồn không chết thì tức là chưa diệt.
Thuyền xương trắng không ngừng chìm xuống, các tới khi chìm vào trong biển máu sâu trong vô tận, hồn của Tần Vấn Thiên cũng đang trầm xuống, đồng thời lau động tiến về phía trước, cho dù là chỉ có linh hồn, hắn cũng phải vượt qua vùng biển máu này.
Thiên quật có thể hấp dẫn thiên thần tới mạo hiểm, tất phải có sự kỳ bí của nó. Nhưng mà hiện giờ vẫn chưa tiếp xúc được với cái gì.
Phía trước, bên trong biển máu, một dòng khí màu đen đang bay về phía linh hồn hư vô của Tần Vấn Thiên, chính là vật lúc trước trên biển máu đã ăn mòn lực lượng phòng ngự của các cường giả. Dòng khí màu đen này không ngờ hóa thành một thân ảnh hình người, mắt tối đen, vô cùng tà ác, như là tà linh. Sau đó, Tần Vấn Thiên không chỉ nhìn thấy một tà linh, mà là có rất nhiều tà linh, những tà linh do dòng khí màu đen biến thành này trực tiếp đánh về phía hồn thể của hắn.
Linh hồn của Tần Vấn Thiên có ánh sáng chiếu ra, là ánh sáng tinh hồn, muốn ngăn cản tà linh xâm nhập. Nhưng mà lúc những tà linh này đánh tới, trong nháy mắt đã bao phủ ánh sáng tinh hồn, vô số tà linh màu đen đánh về phía linh hồnc ủa hắn. Vào lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy linh hồn của mình đang bị gặm nhấm, hắn đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, những tà linh này đã mang đến cảm giác sợ hãi cho hắn, ý thứccủa hắn giống như sắp tan rã biến mất.
- Ta chết rồi sao?
Tần Vấn Thiên cảm thấy ý thức dần dần trở nên mơ hồ, lập tức như là về tới Thanh Huyền cổ, bồng bềnh bên trên Thanh Huyền cổ.
Hắn nhìn thấy Thanh nhi, nhìn thấy Khuynh Thành, nhìn thấy Dạ Thiên Vũ, nhìn thấy U Hoàng và Tình nha đầu, các nàng đều đang đợi mình. Ngày qua ngày, năm qua năm, mà hắn thì thủy chung vẫn không trở về.
Hắn giống như nhìn thấy Thanh nhi đã cắt mái tóc bạc trên đầu, tâm như tro tàn, nàng ta nhìn Khuynh Thành đang thương tâm muốn chết.
Ý thức của hắn lại bay tới Yêu Thần sơn, hắn nhìn thấy ngoại công, nhìn thấy Lệ nhi, sau khi biết được tim mình đã chết. Lệ nhi khóc, ngoại công thì ngửa mặt lên trời than thở, cữu cữu thì u sầu bi thương. Tất cả đều kết thúc, thù của cha mẹ, không có ai báo, thê tử của hắn không có ai chiếu cố, ở lại trên thế gian để chịu khổ, loại cảm giác sợ hãi này khiến hắn tuyệt vọng, khiến ý thức của hắn không ngừng yếu đi, giống như không muốn nhìn tiếp, đang tan rỡ biến mất.
- Ta nếu có thể nhìn thấy tất cả những cái này, có nghĩa là, ý thức của ta vẫn tồn tại ở thế gian. Ta vẫn chưa hoàn toàn chết đi.
Ý thức sắp tan rã của Tần Vấn Thiên đột nhiên trở về, kéo hắn vào trong biển máu, tà linh nhiều vô tận đang tiếp tục ăn mòn linh hồn của hắn. Nhưng vào lúc này, ý niệm của Tần Vấn Thiên vô cùng kiên định, linh hồn bay về phía trước, để mặc cho tà linh ăn mòn, chẳng có phản ứng gì.
Những tà linh do dòng khí màu đen biến thành này không phải là thật sự có thể hủy diệt linh hồn của hắn, xóa đi ý thức của hắn. Bản thân nó giống như chính là một loại thể ý thức, là hư vô, mang đến sợ hãi, nếu trong cơn sợ hãi đánh mất ý thức, như vậy chỉ sợ sẽ thật sự triệt để hồn phi phách tán ở đây, trọn đời trầm luân ở trong vùng biển máu này.
Linh hồn của Tần Vấn Thiên tiếp tục bay về phía trước, thuận theo vùng biển máu này, không ngừng có tà linh quấy nhiễu, hắn đã vượt qua được lần đầu nên không hề dao động, vô cùng kiên định cứ thế tiến về phía trước.
Không chỉ là Tần Vấn Thiên, tất cả mọi người bước vào trong biển máu đều bị tà linh ăn mòn.
Thần nữ Nghê Thường bị tà linh vô tận quấn quanh thân thể, trên người vẫn xuất hiện ánh sáng thánh khiết, nàng ta cũng là thân thể hư vô, nhưng mà ở khóe mắt của thân thể hư vô giống như lại có nước mắt hư vô, nhưng bước chân của nàng ta thì lại vẫn cứ tiến về phía trước.
Bên trong biển máu, Tần Vấn Thiên không biết có bao nhiêu người đã bước vào đây. Hắn cũng không bận tâm tới những người khác, hiện giờ hiện giờ chỉ có thể dựa vào ý chí cường đại để chống lại tất cả.
Hắn tin rằng, chung quy rồi sẽ có một ngày hắn có thể ra khỏi vùng biển máu này.
Nhưng mà, tín niệm kiên định của Tần Vấn Thiên sau một đoạn thời gian liền bắt đầu dao động. Theo thời gian trôi qua, hắn cảm thấy ở trong biển máu giống như đã trôi qua mấy thế kỷ. Nhưng, biển máu vẫn là vô biên vô hạn, như là vĩnh viễn không thể ra khỏi, hắn không tới được bờ đối diện.
Tà linh do dòng khí màu đen biến thành chưng từng dừng xâm nhập, mang theo các loại cảm xúc tiêu cực. Một ngày hai ngày, một năm, hai năm... Tần Vấn Thiên cảm thấy đã đi rất lâu trong biển máu. Nhưng, biển máu vẫn không có điểm cuối, hắn luôn nói với bản thân, giữ vững bản tâm, đừng dao động, chung quyrồi sẽ có một ngày có thể đi ra được. Có lẽ chính là ngày mai.
Cứ hy vọng rồi biến thành thất vọng, cho tới khi hóa thành tuyệt vọng.
Biển máu vẫn là vùng biển máu đó, giống như hắn chưa từng di động, giống như hắn vẫn quanh quẩn tại chỗ. Nhưng mà thời gian lại giống như đã trôi qua mấy chục năm, hắn cứ như vậy tiến về phía trước, đi hết mấy chục năm, trong lòng tuyệt vọng cỡ nào thì chỉ có tự mình biết. Huống chi còn có sợ hãi không ngừng xâm nhập.
Sợ hãi và tuyệt vọng đủ để triệt để phá hủy người ta.
Hắn bất giác lại nhớ tới Thanh nhi, nhớ tới Khuynh Thành, mỗi khi mình không thể kiên trì tiếp thì liền nghĩ tới các nàng. Nhờ vậy mà hơn lại có thể đi tiếp.
Nhưng tuyệt vọng là vĩnh hằng, nó có thể phá hủy tín niệm của ngươi từng chút một. Lại không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, hắn vẫn đang đi trong biển máu, như vậy, cho dù cuối cùng có một ngày hắn có thể ra khỏi biển máu thì chỉ sợ không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua.
Tần Vấn Thiên mệt rồi, hắn cảm thấy mình thật sự rất mệt mỏi, muốn bỏ cuộc, cứ để bản thân mình ở đây.
Ý thức của hắn dần dần tiêu tán, giống như không thể kiên trì tiếp được nữa. Có điều đúng lúc này, hắn rùng mình, chỉ cảm thấy linh hồn lạnh toát, trong nháy mắt, tất cả ảo tượng giống như biến mất không thấy đâu. Hắn giãy ra khỏi sự tuyệt vọng, thân thể đang bị rất nhiều tà linh xâm nhập, mấy chục mấy trăm năm tuyệt vọng đó giống như chỉ là một giấc mộng.
Tà linh không chỉ có thể mang đến sợ hãi, còn có thể mang đến tuyệt vọng, những tà linh trong biển máu này chứa đựng các loại phụ diện tình tự tiêu cực, mục đích chỉ có một, đó là muốn khiến cho người ta sụp đổ.
- Đáng sợ thật.
Tần Vấn Thiên cảm thấy lạnh run. Trong bất tri bất giác khiến cho ngươi ta đắm chìm bên trong không thể thoát ra, ngươi cho rằng vừa bước ra khỏi hư ảo, bước vào chân thực, nhưng sau đó lại phát hiện sự chân thực đó hóa ra lại vẫn là hư ảo.
Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh hư vô tuyệt đẹp ở đằng trước. Đó là hồn của thần nữ Nghê Thường, nàng ta đang giãy dụa, giống như cũng lâm vào trong tuyệt vọng và sợ hãi, linh hồn của Tần Vấn Thiên bồng bềnh tiến về phía trước, một dòng hồn lực của hắn giống như tiến vào trong thế giới sợ hãi à tuyệt vọng của thần nữ Nghê Thường, linh hồn của hai người đang tương liên.
- Là ngươi à?
Thần nữ Nghê Thường nhìn Tần Vấn Thiên.
- Là ta đây, tà linh trong biển máu có lực lượng mê hoặc lòng người, có thể chế tạo tất cả tình tự tiêu cực, khiến cho người ta tuyệt vọngvà sợ hãi.
Tần Vấn Thiên nói:
- Đừng dao động.
Mắt đẹp của Thần nữ Nghê Thường lóe sáng, sau đó giống như giãy ra khỏi đó, linh hồn của nàng ta run run, sau đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nói:
- Cám ơn, chúng ta cùng đi đi.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hai người một đường tiến về phía trước, tiếp tục bước chậm trong biển máu, nhưng vẫn không thể ra khỏi đây. Trong quá trình đi trong biến máu, bọn họ đã trải qua rất nhiều nguy cơ, không ngừng chống cự lại sự xâm nhập của tà linh.
- Chúng ta liệu có vĩnh viễn phải ở lại đây, không thể ra ngoài hay không?
Thần nữ Nghê Thường nhìn Tần Vấn Thiên.
- Không đâu.
Tần Vấn Thiên lắc đầu. Đúng vào lúc này, thần nữ Nghê Thường vươn tay ra nắm lấy tay Tần Vấn Thiên, nói:
- Ta mệt rồi, muốn bỏ cuộc.
Tay Tần Vấn Thiên run run, nhìn thần nữ Nghê Thường nói:
- Cho dù biển máu này thật sự là không có bờ bến thì chúng ta vẫn sẽ bước ra khỏi đây.
- Ta mệt lắm rồi, ngươi có thể ở đây cùng ta không?
Thần nữ Nghê Thường tựa vào người Tần Vấn Thiên, muốn rúc vào trong lòng hắn. Nhìn thấy cảnh này, Tần Vấn Thiên nhắm hai mắt lại, thở dài:
- Rốt cuộc ta khi nào mới thể trải qua chân thực, chẳng là những tà linh này có thể vĩnh viễn dẫn ta vào trong cảnh tượng hư ảo sao?
Lúc mắt mở ra, thần nữ Nghê Thường căn bản không ở đây, tất cả đều là giả. Lúc trước là tuyệt vọng, là sợ hãi, lần này thì là gì, là dục niệm và sự tham lam ở trong lòng hắn sao?
Thần nữ Nghê Thường chính là đệ nhất mỹ nữ của Thiên Vực, lại từng có một đoạn quan hệ với Tần Vấn Thiên. Nếu nói Tần Vấn Thiên không có một chút dục niệm và tham lam nào thì tuyệt đối là không thể. Trong lòng mỗi người đều tồn tại dục vọng tham lam, chỉ là có mãnh liệt hay không mà thôi? Tần Vấn Thiên tự thấy hắn cũng không có ý đồ gì với thần nữ Nghê Thường, nhưng trong đáy lòng không ngờ vẫn tồn tại dục niệm, bị tà linh đào bới ra.
- Dùng máu hóa biển, dùng xương làm thuyền.
Tần Vấn Thiên lầm bầm nói. Hắn không nghĩ nữa mà tiếp tục tiến về phía trước. Có những tà linh nhiều vô cùng tận này ở đây, mà ngay cả hư ảo và chân thật đều sắp không thể phân rõ.
- Nếu thế thì ta dùng linh hồn làm thuyền, dùng ý chí làm biển, biển máu không thể cản được con đường phía trước của ta.
Tần Vấn Thiên lầm bầm nói. Linh hồn hắn giống như hóa thành một chiếc thuyền con, ý chí cường đại lái về phía trước trong biển máu. Ý chí cường đại của hắn giống như là tương dung với biển máu, bảo vệ thuyền linh hồn tiến về phía trước, để mặc tà niệm ngập trời ăn mòn, không hề dao động, hắn không mượn biển máu mà đi, mà bằng vào ý chí của bản thân để tiến về phía trước.
Trải qua rất lâu, Tần Vấn Thiên cảm thấy một trận gió nhẹ thổi tới, hắn mở to mắt, chỉ cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái. Hắn đã tới một bờ biển, bước chân đi lên trước, linh hồn nguyên vẹn, nhục thân vẫn còn, giống như tất cả những gì trải qua trước kia chỉ là hư vọng. Nhưng vùng biển máu ở phía sau lại rất chân thật.
Nhưng bất kể là như thế nào, hắn cũng đã tới được bờ đối diện.
Trên bờ đối diện chỉ có vài ba người, so sánh với bờ bên kia của biển máu thì hình thành sự tương phản rất mãnh liệt.
Trong mấy người này còn có kiếm chi quân chủ Kiếm Quân Lai, Thất Giới đại sư, Hoa Thái Hư.
Hoa Thái Hư không ngờ cũng có thể dùng tốc độ nhanh như vậy tới được bờ đối diện, hắn tu luân hồi, hư vọng này căn bản không cản được hắn!
- Dùng máu hóa biển, dùng xương làm thuyền, các dạng tà linh tất cả đều là tà niệm. Thiên quật này phải chăng là...
Thất Giới đại sư lầm bầm, trong lòng nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng dậy sóng, không nhịn được mà run rẩy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận