Thái Cổ Thần Vương

Cường thế

Tiêu sái!
Trong lòng rất nhiều người thầm khen một tiếng, đối mặt với Thái Cổ Chư Cường, còn có thể đáp lại cường thế như vậy, Thiên Quật thuộc về ta, ta muốn cho ai vào thì sẽ cho người đó vào, tiêu sái xiết bao, giống như không thèm để lời nói uy hiếp của Thái Cổ Chư Cường trong lòng.
Nhưng mà, tiêu sái là một chuyện, hắn thật sự chịu nổi lửa giận của Thái Cổ Chư Cường giả sao?
Đừng nói là Tần Vấn Thiên, cho dù là thế lực cao nhất của Thái Cổ tiên vực chiếm được Thiên Quật, muốn độc chiếm lấy, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy đâu?
- Lời của hắn, chắc chư vị nghe thấy.
Sau một chốc yên tĩnh, có cường giả Thiên Thần mở miệng, trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc.
Quả thực, Thiên Quật được Tần Vấn Thiên kế thừa, do hắn nắm giữa, nhưng mà hắn có thực lực đó sao? Trước mặt cường giả của cả Thái Cổ tuyên bố như vậy, có vẻ cuồng vọng, buồn cười, không biết trời cao đất rộng, dù cho hắn đã là Thiên Thần rồi.
Tần Vấn Thiên bật cười lớn, bình tĩnh nói:
- Một khi đã như vậy, ai muốn uy hiếp Tần mỗ nhường lại Thiên Quật, có thĩ đứng ra trước mặt ta nói chuyện.
Nghe Tần Vấn Thiên nói vậy, trên không Hải Vực lại im lặng khoảng khắc, Tần Vấn Thiên đã nói, có người muốn uy hiếp hắn thì hắn sẽ nhận hết, giờ phút này hắn bảo người đó đứng ra, là đang chuẩn bị tiếp đón, ai muốn đi ra đầu tiên chứ?
Nhìn thấy mọi người im lặng, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Các vị tốt xấu gì cũng là nhân vật đến từ các thế lực đứng đầu Thái Cổ, cường giả Thiên Thần không ít, nếu chỉ là dám trốn trong đám người ồn ào, như thế thì đừng có làm mất mặt xấu hổ trong những lúc thế này.
Lời này, đã có vài phần khiêu khích rồi.
- Thật kiêu ngạo.
Lâm Tiêu nghe thấy Tần Vấn Thiên nói vậy thì nhợt nhạt cười, thấp giọng nói một câu, Huyền Nữ cũng cảm thấy không nói nổi, tên Tần Vấn Thiên này chẳng những không cố tránh khỏi sự hiếp bức của các cường giả Thái Cổ, ngược lại còn chủ động đón chào, đúng là vô cùng kiêu ngạo, không phải càn quấy bình thường.
- Nghiệp chướng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, hai vị Thiên Thần của Tần tộc bước ra, ánh mắt của bọn họ rét lạnh, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, một người trong đó mở miệng nói:
- Tần Vấn Thiên, mặc dù năm đó phụ thân ngươi làm phản Tần tộc, nhưng trên người ngươi dù nói như thế nào cũng chảy dòng máu của Tần tộc ta, nếu ngươi chịu nhận sai thay cho phụ thân ngươi, cầu xin gia chủ tha thứ, rồi hiến Thiên Quật cho Tần tộc, có lẽ Tần tộc sẽ niệm tình trên người ngươi có chảy dòng máu của Tần tộc mà tha thứ cho sai lầm phụ tử ngươi đã phạm phải.
- Hiến Thiên Quật cho Tần tộc? Nhận sai? Cầu xin tha thứ?
Tần Vấn Thiên nhìn Thiên Thần của Tần tộc, những lời vô sỉ bực này mà vị Thiên Thần này lại có thể nói ra khỏi miệng hiên ngang lẫm liệt như thế, chẳng lẽ tu hành càng mạnh thì da mặt càng dày sao?
- Từ trước tới giờ ta chưa từng là người của Tần tộc, cha ta cũng lấy việc bị sinh ra từ Tần tộc làm điều hổ thẹn, đám lão già các ngươi ở đâu ra mà vô liêm sỉ như vậy, còn cần mặt không?"
Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, vẻ mặt hai vị Thiên Thần Tần tộc lạnh như băng, bọn họ phóng thích khí tức, thiên uy cuồn cuộn, một luồng uy thế kinh khủng nổ tung trên không Hải Vực.
- Quả nhiên là nghiệt chủng, một khi đã như vậy, đành phải cưỡng chế ngươi về Tần tộc trị tội.
Một vị Thiên Thần khác hiên ngang lẫm liệt nói, mang Tần Vấn Thiên về Tần tộc trị tội? Những người khác cũng sẽ không đồng ý, hóa ra hai Thiên Thần này nói ra những chuyện này, mục đích là muốn mang Tần Vấn Thiên đi, có được Tần Vấn Thiên thì có nghĩa là đạt được Thiên Quật, Tần tộc tính toán hay như vậy hả, không được.
Có điều, có Thiên Thần của Tần tộc xung phong, bọn họ không ngại tạm thời đứng xem náo nhiệt trước, nhưng muốn thoải mái dẫn người đi, chuyện này hiển nhiên không có khả năng.
- Gian ngoan mất linh.
Thiên Thần của Tần tộc băng lãnh mở miệng, giữa mi tâm của hắn xuất hiện một thụ nhãn, ánh mắt kia vô cùng yêu dị đáng sợ, bắn ra thiên uy, trong khoảng khắc, cả trời đất giống như bị ánh nhìn cảu hắn ta bao phủ lại, cả một vùng thiên địa đều như vậy, bao gồm cả thân thể của Tần Vấn Thiên.
- Tần Lễ, Chế Tài chi nhãn.
Cường giả Thiên Thần của Thái Cổ đều là những người cực có danh vọng, người này vừa ra tay, cho dù là vãn bối chưa từng gặp hắn đều biết hắn là ai, Thiên Thần Tần tộc Tần Lễ, hắn lấy huyết mạch chi thuật của Tần tộc chứng Đạo, mở chế tài chi nhãn, mắt một nhìn có chất chứa Thiên Đạo chi uy, có thể tiến hành chế tài, cướp đoạt mọi thứ của người khác.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được luồng chế tài chi uy kia rơi trên trên người mình, trong lúc nhất thời cả người hắn rét lạnh rét thấu xương, loại sức mạnh này là sức mạnh cướp đoạt tất cả mọi thứ của phụ thân năm đó sao?
Năm đó, phụ thân bị tộc rất nhiều lão nhân của Tần vây công, rất nhiều cường giả tham dự, hắn cũng không biết cuối cùng phụ thân đã chịu những đau khổ như thế nào, nhưng hiện giờ hắn thân là Thiên Thần lúc cảm nhận được sức mạnh của chế tài chi nhãn thì cũng ẩn ẩn biết được, năm đó, là này sức mạnh của chế tài chi nhãn này, cướp đoạt mọi thứ của phụ thân sao? Bị vây công, phụ thân chịu được trọng thương, bị tróc thân thể, máu huyết, linh hồn.
Luồng thiên uy này vô cùng khủng khiếp, bá đạo tuyệt luân, bao phủ cả một phương trời, tàn sát bừa bãi trong người của Tần Vấn Thiên.
Nhưng lúc này ánh mắt của Tần Vấn Thiên chỉ có lạnh lùng.
Đối phương nhíu nhíu mày, chế tài chi nhãn hàng lâm, có thể chế tài mọi thứ trong thế gian, tróc ra toàn bộ, nhưng mà Tần Vấn Thiên vẫn vững vàng đứng ở kia như cũ, hắn thể cảm nhận được sức mạnh của một phong ấn trong cơ thể của Tần Vấn Thiên, phong ấn hết tất cả sức mạnh chui vào trong thân thể của hắn, khiến cho thân thể không bị ăn mòn.
Tần Vấn Thiên bước ra một bước, cơ thể xuyên qua Hư Không hàng lâm, xuất hiện tại trước mặt Tần Lễ, chút khoảng cách ấy đối với Thiên Thần mà nói là quá ngắn, huống chi là Tần Vấn Thiên am hiểu lực lượngthời không, chỉ một bước mà thôi.
Tần Vấn Thiên liếc nhìn Tần Lễ một cái, cũng là một ánh mắt, chỉ trong chớp mắt Tần Lễ chỉ cảm thấy ánh mắt này sáng tạo ra một mảnh thời không bao phủ lấy hắn, thân thể hắn như rơi thẳng vào tay giặc, rơi vào trong thời không mà ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng tạo ra, thời không bị hắn nắm trong tay, bá đạo không lời nào nói hết.
Ánh mắt hắn dựng thẳng lên bắn ra ánh sáng đáng sợ đến cực điểm, trên vòm trời cũng đã xuất hiện một đôi mắt đáng sợ, tập trung vào thế giới này, nhưng mà Tần Lễ lại kinh hãi phát hiện, cho dù là vùng trời này cũng bị nhốt trong thời không Tần Vấn Thiên tạo ra, đạo của hắn cũng chỉ có thể quẩn quanh trong thời không của Tần Vấn Thiên.
Một ánh sáng cổ tự giáng xuống, nhanh đến không thể tin nổi, đó như một thanh kiếm, Thiên Đạo Kiếm, ánh mắt Tần Lễ phủ đầy vẻ kinh hãi, hắn cảm thấy chuôi kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức hắn tránh không kịp, không phải kiếm nhanh, mà là trong khoảng không hắn quá chậm, thời không bị Tần Vấn Thiên nắm trong tay, đương nhiên tốc cũng là độ tùy tâm sở dục.
Hắn giận quát một tiếng, ánh sáng bắn ra từ ánh mắt giữa mi tâm phát huy đến mức tận cùng, chế tài mọi thứ, nhưng khi tiếp xúc với cổ tự kia, lại bị nghiền nát, trong cổ tự kia, ẩn chứa đạo của Tần Vấn Thiên, thời không kiếm đạo.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ánh mắt nơi mi tâm Tần Lễ bị đâm thủng, máu tươi đầm đìa, hai tay hắn ta che mi tâm của mình, vô cùng đau đớn.
Nhưng mà mọi người xung quanh vẫn rung động nhìn hắn ta, bởi vì Tần Lễ giờ phút này, giống như không ở trong cùng một mảnh thời không với bọn họ, mà đang ở trong thời không mà ánh nhìn của Tần Vấn Thiên sáng tạo ra, thời không bị phong ấn.
- Kể từ hôm nay, ngươi sẽ bị nhốt trong phong ấn giới trọn đời, vĩnh viễn trầm luân.
Tần Vấn Thiên băng lãnh mở miệng, hắn liếc nhìn, trong khoảnh khắc, cánh cửa thời không bị đóng lại rồi biến mất không thấy gì nữa, giống như từ trước tới giờ chưa từng tồn tại trên thế gian này, không biết bị đưa đi đâu, biến mất theo nó, còn có Tần Lễ.
Thiên Thần có thể sáng tạo một thế giới, chuyện này cũng không khó, nhưng Tần Vấn Thiên lại phong ấn một giới kia trọn đời , để cho Tần Lễ bị giam trong đó, trầm luân trọn đời , chỉ cần Tần Lễ không thể phá một giới kia ra thì hắn ta vĩnh viễn không thể ra ngoài, mà Tần Lễ bị Tần Vấn Thiên dùng một cổ tự đục xuyên mi tâm hiển nhiên không có năng lực phá vỡ phong ấn thời không mà Tần Vấn Thiên sáng tạo.
Một vị Thiên Thần, cứ như vậy là xong rồi sao?
Giống như trò đùa, chỉ trong khoảnh khắc nâng tay.
Thế nhân đều biết mỗi một cảnh giới của đạo đều có phân chia mạnh yếu, càng lên cao, chênh lệch càng lớn, đến mức Thiên Thần, chênh lệch giữa các Thiên Thần khác nhau có khả năng đạt tới một mức đáng sợ, giờ phút này, bọn họ tận mắt chứng kiến rồi.
Tần Vấn Thiên và Tần Lễ, đều là Thiên Thần, nhưng chênh lệch giữa họ tuyệt đối không phải một chút mà là tuyệt đối nghiền ép, Tần Lễ trước mặt Tần Vấn Thiên, không khác gì một vị giới chủ, nhưng tất cả mọi người biết, đó là một vị Thiên Thần, một vị Thiên Thần mạnh mẽ, hắn đã trở thành Thiên Thần đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi.
Mà Tần Vấn Thiên, mới chỉ chứng đạo hơn hai trăm năm mà thôi.
Nhưng Thiên Thần mạnh yếu hay không, tới lúc này cũng không phải có thể dùng thời gian quyết định.
Một vị Thiên Thần khác của Tần tộc tên là Tần Thương, nhìn thấy trận chiến kết thúc trong nháy mắt này thì sắc mặt của hắn ta trở nên tái nhợt khác thường, thực lực của hắn, đại khái ngang với Tần Lễ, nếu như chiến đấu thì có thể đoán được kết cục.
Con của Tần Viễn Phong, đã mạnh mẽ đến mức này sao?
Hắn ta không tự chủ được nhớ tới Tần Đãng Thiên thiên tuyển, sau khi Tần Đãng Thiên thành Thiên Thần hai trăm năm, liệu có mạnh mẽ như vậy hay không?
Hắn ta có phần kinh hãi phát hiện, hắn ta cũng không nắm chắc.
Thiên phú của thiên tuyển chi tử Tần Đãng Thiên đã được Tần tộc công nhận, tương lai sẽ vượt qua Tần Chính, thậm chí có thể trở thành vương giả cực mạnh của Tần tộc trong tương lai, nhưng hắn thử so sánh Tần Đãng Thiên và Tần Vấn Thiên, lại không tuyệt đối nắm chắc Tần Đãng Thiên có thể thắng, chuyện này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là chỉ cần cho con của kẻ phản nghịch lại Tần tộc này đủ thời gian, hắn ta có thể vượt qua tất cả mọi người trong Tần tộc, vậy thì sẽ có cục diện như thế nào?
- Những lời đồn về ta trong mấy năm nay về không hề ít, ngươi thân là Thiên Thần của Tần tộc, chắc hẳn có nghe nói?
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Thương hỏi.
Sắc mặt Tần Thương rất khó coi, quả thực hắn ta có nghe qua.
- Như vậy chẳng lẽ ngươi không nghe nói tới lời đồn rằng cái chết của Tần Chung là do một mình ta giết sao?
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, sắc mặt Tần thương trắng bệch, nếu như năm đó Tần Vấn Thiên nói ra những lời này, hắn ta sẽ hoài nghi, nhưng giờ phút này, hắn ta lại tin.
- Ta ở cảnh giới giới chủ đã có thể giết Thiên Thần của Tần tộc ngươi, các ngươi chỉ có hai người, cũng muốn mang ta đi Tần tộc à?
Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, mọi người cũng run sợ theo, giống như Tần Thương vậy, giờ khắc này không ai hoài nghi lời của Tần Vấn Thiên, Tần Chung năm đó là một mình hắn giết chết, giết khi còn ở cảnh giới giới chủ.
- Yên tâm, ta không giết ngươi, cũng sẽ không trục xuất ngươi.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, giống như vận mệnh vị Thiên Thần trước mắt, đã do hắn quyết định, không có bất kì ai dám nghi ngờ, hắn muốn Tần Thương chết, thì Tần Thương không thể sống.
- Bên Tần tộc còn có một vị Thiên Thần của Lạc Thần thị đúng không, vừa lúc bảo bọn họ mang người tới đổi ngươi về, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho hắn không có việc gì, nếu không, hắn có cái gì, ngươi sẽ chịu cái đó.
Tần Vấn Thiên nhàn nhạt mở miệng, một câu, giống như đã quyết định vận mệnh của hắn, vận mệnh của một vị Thiên Thần Tần tộc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận