Thái Cổ Thần Vương

Truy tìm kí ức

Từ sau khi cuộc đại chiến Tần tộc thiên thần xảy ra, thái cổ tiên vực dường như lại trở về sự yên bình vốn có, các thế lực đỉnh cấp đều bình tĩnh lại, không còn làm phiền đến Thiên Quật.
Tần tộc sau khi bị trọng thương trong trận chiến ấy, hình như cũng vô cùng tĩnh lặng, Tần tộc đã được trùng tu lại, vẫn đứng sừng sững giữa Tần thành, nhưng sự uy nghiêm của nó thì lại không còn như xưa.
Ở Thiên Quật, giữa bầu trời sao, cũng đều xuất hiện nhiều tòa lâu đài sao.
Bây giờ, người đến Thiên Quật tu hành ngày càng nhiều, có người của Tần Vấn Thiên, người của Lạc Thần thị, cường giả của Yêu Thần sơn, Càn Khôn giáo, Cửu Thiên Huyền Nữ cung... Những thế lực này, phần nhiều tự lập thành một phái, tạo cho mình một chỗ đứng riêng ở Thiên Quật.
Vì vậy, theo thời gian, ở Thiên Quật xuất hiện từng tòa thành cổ đầy sao, vô cùng tráng lệ, tựa như thần điện giữa không trung sừng sững trong bầu trời sao mênh mông, trở thành ngôi nhà chung cho các thế lực ở Thiên Quật.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng có một tòa thành cổ đầy sao, tòa thành của hắn nằm ở chính giữa, vô cùng rộng lớn, xung quanh còn có rất nhiều tòa thành đầy sao, lần lượt là những cường giả ở các mạch mà hắn mang đến, ví dụ như các thế lực Đấu Chiến Thánh tộc, Nam Hoàng thị, Trường Thanh Tiên quốc, Bắc Minh Tiên triều, Vạn Ma đảo... Mỗi mạch đều có thành cổ của mình.
Tòa thành cổ mà Tần Vấn Thiên ở khá giống với Thiên Đế cung, cảnh vật vô cùng đẹp, hắn chính là trang trí cho nơi này giống như Thiên Đế cung, coi này như nhà của mình, như vậy thì Thanh Nhi và Khuynh Thành cũng thấy quen hơn.
Lúc này, trong cung điện tòa thành của Tần Vấn Thiên, trên đài tu hành, nơi Cửu Thiên ngân hà có thể cảm nhận sức mạnh của Vũ Mệnh Tinh Thần , từng ánh sao sáng rơi xuống nơi này, bao trùm tất cả những người ở trên đài tu hành.
Ở phía trước, Thanh Nhi, Bắc Minh U Hoàng, Quân Mộng Trần, Nam Hoàng Nữ Đế đều có mặt, bọn họ ngồi xếp bằng, cảm nhận trong yên tĩnh.
- Đạo thiên thần, đạo Tinh Hồn Khả Tàng , các ngươi đều đã vượt qua Vũ Mệnh Tinh Thần, chắc hẳn nên biết, Vũ Mệnh Tinh Thần tuyệt đối không phải là sức mạnh đơn nhất. Trên những Vũ Mệnh Tinh Thần khác nhau sẽ cất giấu những pháp thiên đạo khác nhau, có nghĩa là, sức mạnh chúng ta tiếp nhận được sau khi đúc tinh hồn đều là sức mạnh đơn giản nhất, các ngươi phải để tinh hồn của mình hóa thân đạo pháp.
Tần Vấn Thiên ngồi phía trước, chậm rãi mở miệng giảng đạo cho mọi người. Bây giờ hắn có tu vi cao thâm nên hễ có thời gian liền giảng đạo ở Cửu Thiên ngân hà để mọi người cảm nhận cũng như lĩnh ngộ.
- Pháp của thiên đạo, cần vượt qua những kiến thức trước kia của các ngươi, vì thế, các ngươi muốn ngộ đạo, ngoài dùng những cảm ngộ trước kia mà còn phải vứt bỏ những giới hạn trước kia, không nên để những sức mạnh thuộc tính mà bản thân am hiểu khống chế, trói buộc vào trong một phạm vi không thể tự thoát khỏi. Những điều chúng ta biết trước đây, thiên đạo chỉ là đạo lấy chúc **dung mà thành thuần túy, đó là sai lầm, thiên đạo là một loại cảm ngộ, dựa vào thuộc tính mà ngươi am hiểu nhưng lại cao hơn chúng.
Âm thanh của Tần Vấn Thiên bình tĩnh dường như có một luồng ma lực linh hoạt kì ảo, triệt để, xuyên qua tai của mọi người đọng lại trong tâm trí họ. Mỗi người nghe hắn giảng đạo đều có cảm nhận khác nhau, so với những điều mà các thiên thần khác giảng có chỗ tương tự, có chỗ lại không giống. Những điều này bọn họ đều phải tự đi lĩnh hội và cảm nhận.
Hồi lâu sau, mọi người đều dần dần chìm trong thế giới cảm ngộ của mình, Mạc Khuynh Thành lại lặng lẽ mở mí mắt xinh đẹp, chớp chớp mắt nhìn Tần Vấn Thiên. Mấy trăm năm nay, dưới sự giúp đỡ của Tần Vấn Thiên, tuy nàng đã đạt đến cảnh giới giới chủ nhưng so với những người khác vẫn có những chênh lệch không nhỏ, để nàng đi cảm nhận bây giờ có chút khó khăn.
Mạc Khuynh Thành bình tĩnh đứng dậy, bước đến chỗ Tần Vấn Thiên, hai người trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ rời đi.
- Khuynh Thành, nàng thấy thế nào?
Trở về sân trong tẩm cung của Tần Vấn Thiên, hắn mỉm cười hỏi.
- Tu hành thật khó quá.
Mạc Khuynh Thành ôm cánh tay Tần Vấn Thiên, nhẹ ngửa đầu nhìn hắn, trong con mắt xinh đẹp của nàng ngập tràn ý cười ôn nhu:
- Không biết bao lâu nữa mới đạt đến cảnh giới của chàng.
- Nàng không cần áp lực, có ta ở đây, tất cả sẽ ổn thôi.
Tần Vấn Thiên ôn nhu nói.
Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu nói:
- Chính là áp lực của chàng quá lớn, tất cả đều một mình gánh vác, bọn ta không có cách nào chia sẻ cùng , có phải người làm vợ như ta quá là không đạt tiêu chuẩn rồi.
- Đúng vậy, vô cùng không đạt tiêu chuẩn, vậy thì nàng không phải nên bồi thường cho ta thật tốt sao.
Tần Vấn Thiên đùa giớn nói, xấu xa nhìn Mạc Khuynh Thành, khiến Mạc Khuynh Thành sững người lại, sau đó hung hãn nhéo hắn một cái, nhưng trong lòng lại thấy sự ấm áp lan tỏa.
Nàng ngẩng đàu nhìn bầu trời đầy sao nói:
- Bầu trời sao này đẹp quá, chàng nói xem trong vô vàng những ngôi sao này có ngôi nào là quá khứ của chúng ta.
- Có lẽ là có.
Tần Vấn Thiên đáp.
- Bao nhiêu năm rồi, Vấn Thiên, chúng ta vậy mà đã ở bên nhau mấy trăm năm, vậy sao ta lại thấy như quen biết hôm qua vậy, rõ ràng ở trước mắt.
Ánh mắt Mạc Khuynh Thành tràn ngập ôn nhu. Dưới bầu trời đầy sao, nàng xinh đẹp rạng ngời.
Trong con mắt xinh đẹp của nàng mang theo nụ cười ấm áp, tựa như đang nhớ lại mọi chuyện trong bao năm nay.
Tần Vấn Thiên ngồi xuống, ôm Mạc Khuynh Thành vào ngực, dịu dàng nói:
- Lại hoài niệm quá khứ, bây giờ không phải rất vui vẻ sao?
- Nào phải, hồi ức luôn đẹp mà.
Mạc Khuynh Thành nhè nhẹ lắc đầu:
- Chỉ là so với bây giờ, ta vẫn thích ngày xưa hơn, tuy lúc đó cũng có phiền não, lo lắng nhưng hôm nay nhớ lại dường như chỉ thấy điều tốt đẹp, chàng của lúc ấy thật ngốc.
- Ngốc?
Tần Vấn Thiên không nói, quá khứ đối với hắn mà nói chính là bể dâu, tất cả đều quá xa vời.
- Chẳng lẽ không ngốc sao? Chàng còn nhớ Đan Vương điện không, thanh kiếm lớn như vậy chàng lôi đi như thế nào?
Mạc Khuynh Thành cười khúc khích, nhớ về ngày xưa thật ngọt ngào, có lúc nàng cảm thấy phải cảm ơn những người có ác ý với mình. Nếu không có sự xuất hiện của bọn chúng thì sao có được quá khứ tươi đẹp đã qua.
- Nàng còn cười được.
Tần Vấn Thiên liếc Mạc Khuynh Thành một cái, nha đầu này, lại quên ban đầu bản thân tuyệt vọng như thế nào.
- Hihi.
Mạc Khuynh Thành càng cười càng rạng rỡ, vòng tay ôm cổ Tần Vấn Thiên, cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy:
- Đồ ngốc.
Nhìn mĩ nhân trước mặt, Tần Vấn Thiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng kia, khiến cho nụ cười của Mạc Khuynh Thành ngưng đọng, nhưng ánh mắt lại càng dịu dàng.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại ngẩng đầu lên cười nói:
- Nha đầu Thanh Nhi, ngươi còn nhìn lén.
Một than ảnh chầm chậm bước tới, chính là Thanh Nhi, nàng chớp chớp mắt, vô cùng đáng yêu.
- Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ thấy chàng trước kia ngốc không?
Mạc Khuynh Thành cười hỏi.
- Ừ.
Thanh Nhi không chút do dự, nghiêm túc gật đầu.
- Cái này gọi là người khôn giả ngủ, không thì làm sao có thể ôm mỹ nhân về.
Thân Tần Vấn Thiên chớt lóe sáng, trong nháy mắt kéo Thanh Nhi tới, nhưng không hề có ý gì chỉ là muốn ôm người con gái của mình.
Thanh Nhi yên lặng dựa vào lòng hắn, lời của nàng vẫn không nhiều nhưng luôn khiến người khác ấm áp.
- Nha đầu ngốc, các ngươi là muốn hoài niệm quá khứ.
Tần Vấn Thiên nhẹ giọng thở dài:
- Bây giờ ta đưa các ngươi về thế giới Lạp Tử, xem con đường chúng ta đã đi qua.
Mạc Khuynh Thành nghe được câu này của Tần Vấn Thiên thì ngẩng đầu, sững lại một chút.
Tần Vấn Thiên cười một cái, cũng không giải thích, dẫn theo hai vị thê tử xinh đẹp của mình trực tiếp biến mất, nói đi liền đi.
Với cảnh giới tu vi của hắn hiện giờ, thiên hạ này còn nơi nào hắn không thể đi, Mạc Khuynh Thành hoài niệm quá khứ, Thanh Nhi cũng nhớ, vậy thì đi một chuyến.
Thế giới Lạp Tử xung quanh Thanh Huyền tiên vực mênh mông vô tận, nhưng thế giới Lạp Tử mà Tần Vấn Thiên lớn lên chỉ có một.
Ngày này, ở chốn cũ nước Sở, Đại Hạ Hoàng triều, thế giới Lạp Tử, hoa tuyết bay bay giữa không trung, tô điểm cho đất nước bé nhỏ, vô cùng xinh đẹp, bên ngoài còn có nhiều người đang vui đùa, những cặp tình nhân trẻ thì vô tư đùa giỡn, không ưu không lo, tiếng cười nói khắp nơi.
Lúc này, ở một nơi nào đó ở nước Sở, nhưng bông tuyết bạch nhung không ngừng rơi xuống, giữa không trung bỗng có ba thân ảnh theo những bông tuyết hạ xuống.
Ba than ảnh này chính là ba người Tần Vấn Thiên.
- Thật là đẹp.
Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng xoay tròn cơ thể trong không trung, nàng đưa tay ra, mặc cho bông hoa tuyết rơi vào lòng bàn tay, nụ cười trong ánh mắt xinh đẹp kia tinh khiết thuần túy biết bao, những bông tuyết này rơi thật đẹp.
- Thật là đẹp.
Lúc này, những người chơi đùa ở phía dưới, nhìn thấy ba thân ảnh sắp hạ xuống thì khen một tiếng, hai cô gái kia đẹp đến nao lòng.
- Các nàng là tiên tử sao?
Có người nhẹ giọng hỏi.
- Chắc là vậy.
Tiên tử trong mắt bọn họ từ từ đáp xuống mặt đất, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt say đắm tựa như nhớ lại trận tuyết mấy trăm năm trước, tình yêu nảy mầm kia cũng bắt đầu từ đó.
- Vấn Thiên, chúng ta đắp người tuyết đi.
Mạc Khuynh Thành kép tay Tần Vấn Thiên, nhí nhảnh nói, tựa như quay về thời thiếu nữ hồn nhiên ấy.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, thực sự cùng Mạc Khuynh Thành đắp người tuyết, nếu để người của thái cổ tiên vực biết, thiên thần Tần Vấn Thiên đánh bại người con trời chọn Tần Đãng Thiên lại đi đắp người tuyết ở thế giới Lạp Tử, thì sẽ phản ứng ra sao đây?
Rất nhanh, một người tuyết thành hình, có chút giống Tần Vấn Thiên,Mạc Khuynh Thành nhìn người tuyết khúc khích cười nói:
- Thanh Nhi tỷ tỷ, tỷ xem giống chàng không.
Thanh Nhi chăm chú nhìn, sau đó nhẹ gật đầu:
- Có chút giống đó.
- Ừm.
Mạc Khuynh Thành gật đầu một cái, lập tức kéo tay Tần Vấn Thiên đến bên người Thanh Nhi, lại để tay kia của Tần Vấn Thiên kéo Thanh Nhi, cười duyên nói:
- Chúng ta đi dạo ở nước Sở, ngắm nơi này, được không?
- Ừ。
Tần Vấn Thiên gật đầu như cũ, các nàng vui đối với hắn là điều tốt đẹp nhất.
- Đi thôi.
Mạc Khuynh Thành kéo Tần Vấn Thiên chạy bước nhỏ về phía trước, không dùng sức gì, chỉ đơn thuần là ở cùng nhau đi dạo trong tuyết.
Không ai xung quanh đến làm quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn, đó là tiên tử trên trời tới thế gian để yêu đương.
Bông tuyết vẫn bay, ba người cứ đi cứ đi, trên người phủ đầy tuyết trắng.
Ba người cứ đi bên nhau, trắng xóa cả đầu.
Trong làn tuyết, chợt có tiếng cười như chuông ngân, khoảnh khắc ấy lung linh kì diệu, tuyệt đẹp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận