Thái Cổ Thần Vương

Bái lạy

Tần Thiên Thần tông đứng sừng sững ở Vô Nhai hải vực, giống như một Thần quốc mênh mông.
Vô số cường giả trong thái cổ tiên vực từ bốn phương tám hướng tới, có người đến tham quan, có người tới chúc mừng.
Ngày hôm nay, Tần Vấn Thiên cho phép người trong thế gian đến Thần tông chúc mừng.
Vì vậy, vô số người lướt sóng tới, họ đến Vô Nhai hải vực, nhìn Thần quốc sừng sững phía trước, trong lòng không kìm được run rẩy.
Với sự sùng kính thán phục ấy, người người bước vào Tần Thiên Thần tông, rất nhiều người đều là cường giả của các thế lực lớn nhỏ trong thiên vực. Bọn họ cảm thấy thế cục của thiên vực thay đổi thật rồi, thiên vực của tương lai, Tần tộc sẽ không ngừng suy yếu, ngược lại, Tần Thiên Thần tông rồi sẽ có ngày thay thế vào vị trí đó.
Đây sẽ là sự chuyển mình của thời đại, lại thêm truyền kì xưa của Tần Vấn Thiên, rất nhiều người muốn đến xem nhân vật trong truyền thuyết này, nhất là với những hậu bối trẻ tuổi thì sớm đã coi Tần Vấn Thiên là thần tượng, vô cùng sùng kính, câu chuyện về ý chí nghị lực của Tần Vấn Thiên còn khích lệ vô số người tu hành.
Tần Vấn Thiên hắn đi từ thế giới Lạp Tử một đường tới đây, còn có thể tu hành đến cảnh giới cao nhất, đánh bại được người con trời chọn. Bọn họ mặc dù sinh ra không phải là đứng đầu nhưng trưởng thành ở thái cổ tiên vực nơi có không ít tài nguyên để tu hành, hà cớ gì không thể theo đuổi con đường thiên thần.
Bên trong Tần Thiên Thần tông náo nhiệt vô cùng, hôm nay, người thân bạn bè của Tần Vấn Thiên đều tới rồi, tòa Thần thành trung tâm ở Thần tông này chính là hắn cố tình xây cho tất cả người thân bạn bè của mình ở, bọn họ muốn tu hành ở Thiên Quật, bất cứ lúc nào cũng có thể đến.
Hôm nay, hắn đã có một chút nền tảng, không cần vĩnh viễn trốn ở trong Thiên Quật, không nhìn thấy thế giới bên ngoài, như vậy không phải cuộc sống bình thường, hắn tiếp nhận tất cả các đề nghị của nhiều thế lực ở thiên vực, sáng lập ra Thần tông, đặt tên là Tần Thiên Thần tông, đương nhiên sẽ nhớ tới cha mình.
Huống chi, kể cả có biến cố lớn hơn, bọn họ nơi đầu tiên có thể đến là Thiên Quật, Thiên Quật chính là hậu thuẫn của bọn họ.
- Nhìn Thần tông từng chút từng chút được xây dựng, tưởng chừng như là kì tích.
Ánh mắt Thiên Dụ thiên thần nhìn về phía trước, vô số người đến chúc mừng, khuôn mặt hắn ta lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hắn ta của bây giờ so với lần đầu tiên Tần Vấn Thiên gặp càng trẻ hơn, rõ ràng chăm sóc không tệ.
Tần Vấn Thiên có được thành tựu như ngày hôm nay, hơn nữa lại còn đánh bại Tần Đãng Thiên trong trận chiến Tần tộc, hắn ta vô cùng vui vẻ yên tâm, nếu hắn ta có thể được gặp lại em gái mình thì càng hoàn hảo hơn rồi, hi vọng sẽ có một ngày như vậy.
- Cha, ca ca đang viết nên một trang sử mới.
Lạc Thần Lệ đứng bên cạnh hắn ta, hai mắt híp lại cười, cô vẫn còn nhớ như in tâm trạng phức tạp của mình sau khi đoán ra thân phận của Tần Vấn Thiên ở đại hội Vạn Giới, cô dõi theo Tần Vấn Thiên từng bước đạt đến ngày hôm nay, quả là một đoạn lịch sử truyền kì, không biết có cổ nhân nào từng làm được.
- Thực sự là đang viết nên lịch sử.
Lạc Thần Dụ gật gật đầu:
- Hơn nữa, còn đang tiếp tục viết.
- Ta đi giúp ca ca tiếp khách.
Lạc Thần Lệ cười nói, Lạc Thần Dụ gật gật đầu, Lạc Thần Lệ bước về phía đám đông. Hôm nay trong những người tới có không ít là các thế lực lớn ở thái cổ tiên vực, đương nhiên, những người có đủ tư cách để Tần Vấn Thiên đích thân tiếp đón không nhiều, vì thế, đa số là do những người khác tiếp đón. Lạc Thần Lệ dù sao vẫn là thiên kim của Lạc Thần thị, là em gái của Tần Vấn Thiên, cô tiếp đãi khách cũng đủ trang trọng rồi.
- Lão Tần, ngươi chắc đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chứ.
Từ hướng khác, có mấy người đứng một chỗ nói chuyện.
- Trước kia ta chỉ nghĩ sẽ sống thật tốt ở Thiên Ung thành, nào nghĩ xa xôi như vậy, thế giới Lạp Tử, Thanh Huyền Tiên vực, Thái Cổ tiên vực đều như một giấc mộng vậy.
Tần Xuyên lắc lắc đầu, thật sự giống như một giấc mộng.
- Ha ha, con trai ngươi thật giỏi giang.
- Ngươi thì đắc ý rồi, năm đó, Mạc phủ các ngươi nào có chịu gặp Vấn Thiên nhà ta.
Tần Xuyên cười nói, đương nhiên, chỉ là đùa giỡn, những chuyện cũ này đều đã qua rồi, thỉnh thoảng nhắc đến chỉ là đùa một chút.
- Đúng, đúng, nhưng Khuynh Thành nhà ta thật có mắt nhìn.
- Khuynh Thành nha đầu này cũng không dễ dàng gì.
Tần Xuyên cảm thán một tiếng.
- Là không đồng ý, năm đó ở hoàng cung Diệp quốc, Khuynh Thành mất trí nhớ nhưng vẫn nhận ra được Vấn Thiên, tình cảm thật sâu đậm nhường nào.
Diệp Thanh Vân bước qua mở miệng nói, mấy trưởng bối của Tần Vấn Thiên tụ hội một chỗ cùng cảm khái.
Bên cạnh đó không xa, có mấy nữ tử xinh đẹp đứng một chỗ, có sư tỷ Nhược Hoan, tỷ tỷ Tần Dao, Diệp Lăng Sương, bọn họ đứng ở một chỗ, nhìn tình huống trước mặt.
- Haha.
Nhược Hoan bỗng ngây ngốc cười một tiếng, ánh mắt Tần Dao cổ quái quay ra nhìn nói:
- Tỷ không sao chứ?
- Không sao, đang nghĩ một vài chuyện thú vị.
Nhược Hoan vẫn cười như cũ.
- Nghĩ thôi mà vui đến vậy.
Diệp Lăng Sương hiếu kì hỏi.
- Ta đang nghĩ, Vấn Thiên nhà ta giờ đã lợi hại như vậy, thân làm sư tỷ như ta, có phải nên để đệ ấy tặng ta một tiên quốc, phong ta làm nữ vương, cảm nhận cảm giác làm nữ vương một chút.
Nhược Hoan cười nói, Tần Dao liếc một cái nói:
- Không có tiền đồ.
- Làm sao, nữ vương cũng không đáng sao, xem ra khẩu vị của Tần Dao cũng nặng đó.
- Tỷ chính là sư tỷ của Vấn Thiên, Vấn Thiên trước mặt tỷ là người như thế nào, tỷ còn không biết sao, tỷ nhìn những người này đi, cho dù có là thiên thần đối mặt với Vấn Thiên thì cũng đều phải bái lạy, tỷ nghĩ xem, tỷ có địa vị gì? Một tiên quốc đã khiến tỷ vui như vậy rồi.
Tần Dao đùa giỡn nói, với địa vị bây giờ của Tần Vấn Thiên, tiên quốc thật sự không đáng để nhắc tới.
Nhược Hoan nghiêm túc gật gật đầu nói:
- Dường như cũng có lí, không thì ta gả cho đệ ấy là được rồi, như vậy, cũng không lợi cho tiểu tử kia quá?
Mặt Tần Dao đen sì, im lặng nhìn Nhược Hoan, Nhược Hoan thì lại cười vui vẻ, cười mãi cười mãi, ánh mắt đẹp của nàng nhìn ra phía xa, dường như nhớ lại năm đó, cô theo người của Đế Tinh học viện bước vào Thiên Ung thành đi cứu chàng thiếu niên quật cường kia, bây giờ nhớ lại giống như đã trải qua mấy thế kỉ đằng đẵng.
Chàng thanh niên quật cường ấy nay đã là nhân vật đỉnh cấp của tam thập tam thiên vực rồi.
Cách bọn họ không xa, còn có một nhóm mĩ nữ, bọn họ là người của Nam Hoàng thị, Nam Hoàng nữ đế Nam Hoàng Yêu Nguyệt nay đã là Đại Năng giới chủ rồi, khí chất của nàng càng hơn xưa, phong hoa tuyệt thế, đẹp đến khuynh thành, bên cạnh nàng còn có Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sanh Ca, đều là các mĩ nữ đỉnh cấp, đứng cùng nhau, khiến người khác hoa cả mắt, những người đến đều không kìm được nhìn ngắm nhưng lại không ai dám có tâm tư khác.
Những người ở Thần thành này đều có quan hệ với Tần Vấn Thiên, đâu đơn giản. Há có thể vọng tưởng đến.
- Thật nhiều cường giả.
Nam Hoàng Sanh Ca lẩm bẩm nói nhỏ.
- Đây là điều đương nhiên, Vấn Thiên để tất cả mọi người vào Thần thành. Với thực lực, địa vị của hắn hiện giờ, những người đến sao có thể không nhiều.
Nam Hoàng Yêu Nguyệt mỉm cười nói.
- Aiya, hắn đã bước tới vị trí cao như vậy, năm đó ta còn nói cho hắn nghe về Cầm khúc, cũng không biết hắn có nghe không, nếu như sớm biết như thế này, Nam Hoàng thị hà cớ gì phải lập ra quy tắc thánh nữ không gả cho người ngoài, không thì có lẽ Vân Hi đã gả cho hắn rồi.
Nam Hoàng Sanh Ca nhàn nhạt cười, vẻ đẹp của nàng như tranh vẽ siêu phàm thoát tục.
Mắt Nam Hoàng Vân Hi lóe một cái, trợn mắt nhìn Nam Hoàng Sanh Ca một cái:
- Ngươi nói bản thân ngươi đi.
- Tâm tư của ngươi, còn ai không biết, nhưng bây giờ sợ không còn cơ hội rồi, bây giờ mĩ nhân muốn gả cho hắn sợ phải xếp hàng đến Vô Nhai thành.
Nam Hoàng Sanh Ca dí dỏm nháy nháy mắt, ánh mắt Nam Hoàng Vân Hi nhìn theo:
- Cũng bao gồm cả ngươi nữa.
Nam Hoàng nữ đế nhìn hai vị hậu bối trêu ghẹo lẫn nhau, trong ánh mắt mang ý cười nhàn nhạt, Nam Hoàng thị bọn họ có thể có được ngày hôm nay, đều là nhờ quan hệ bạn bè năm đó giữa Nam Hoàng Vân Hi và Tần Vấn Thiên, đây chính là duyên phận, đáng tiếc, nàng có ý với Tần Vấn Thiên nhưng muốn gả cho Tần Vấn Thiên sợ là không có cơ hội rồi.
Đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cơ hội năm đó không nắm chắc, bây giờ, tuy vẫn là bạn bè nhưng cảm giác ấy thì không còn nữa.
Những người cũng thấy cảm khái như vậy còn có Bạch Vô Nhai, Thiên Biến đế quân, bọn họ hôm nay cũng ỏ trong thành trì này, trong đám người này.
Quan hệ giữa Bạch Vô Nhai và Tần Vấn Thiên đương nhiên không cần nói nhiều, là hắn đã mang Tần Vấn Thiên đến Thanh Huyền, hắn vừa là thầy vừa là bạn.
Thiên Biến đế quân, cũng giống như trưởng bối của Tần Vấn Thiên, tuy nói có chút ngăn cách vì chuyện của Thiên Phù giới, nhưng Thiên Biến đế quân cũng là thân bất do kỉ, Tần Vấn Thiên đương nhiên sẽ không trách hắn, mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ, hắn hi vọng người xưa có thể đối tốt với nhau, hắn hi vọng tất cả người thân, trưởng bối của mình đều có thể sống tốt.
Chính lúc này, ánh mắt vô số người lại cùng hướng về một phía, trên bậc thanh có thần tọa.
Thân ảnh của Tần Vấn Thiên xuất hiện ở đó, bên cạnh hắn còn có hai nữ tử tuyệt sắc cùng hắn xuất hiện, đó chính là Thanh Nhi và Khuynh Thành.
Càn Khôn giáo chủ và Cửu Thiên Huyền Nữ cũng xuất hiện rồi, cùng Tần Vấn Thiên tới, bọn họ ở bên cạnh thần tọa, hôm nay, Tần Vấn Thiên mới là nhân vật chính, bọn họ nguyện làm lá xanh. Trong Thiên Quật, bọn họ từng có đoạn đối thoại, nếu Tần Vấn Thiên bước lên đỉnh cao thì sẽ như thế nào, bây giờ, bọn họ đương nhiên nguyện ý giữ mối quan hệ tốt với Tần Vấn Thiên, cho dù có một ngày, Tần Vấn Thiên bước lên đỉnh cao, với thái độ mà hắn đối với nhiều bạn bè như bây giờ thì nhất định sẽ không đối xử tệ với bọn họ.
- Tần thúc thúc.
Một âm thanh vui vẻ truyền ra, chỉ thấy một bé gái xinh đẹp từ trong đám đông chạy ra.
- Cầm Tâm, quay lại đây.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp kêu một tiếng, nhưng bé gái không hề dừng lại mà chạy về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngồi xổm xuống, ôm lấy bé gái, gật đầu với nữ tử đang đuổi theo kia, nữ tử cười khổ một tiếng, trừng mắt nhìn bé gái.
- Tần thúc thúc, mẹ cản cháu không cho cháu qua đây.
Bé gái ngây thơ hỏi, âm thanh non nớt mà vui vẻ.
- Mẹ cháu nhất định là sợ cháu quá thân với thúc thúc mà không thân với nàng rồi.
Tần Vấn Thiên ôn nhu cười.
- Sẽ không, cha mẹ và cả Tần thúc thúc đều thân như nhau.
Bé gái hồn nhiên cười.
- Cầm Tâm thật ngoan.
Tần Vấn Thiên xoa xoa đầu bé gái, ôm bé ngồi trên thần tọa, bên dưới vô số người nhìn thấy một màn này, đều vô cùng ngưỡng mộ bé gái kia, rốt cuộc là con gái nhà ai mà có thể thân thiết với Tần thiên thần như vậy, điều này đã quyết định, cô bé này sinh ra đã phi phàm.
- Nha đầu này, ngươi cũng không cần quản, những ngày này còn phải giày vò Vấn Thiên nhiều.
Khương Đình nhìn Âu Dương Cuồng Sinh bên cạnh nói.
- Kệ con bé đi, Vấn Thiên sẽ không để ý đâu.
Âu Dương Cuồng Sinh thoải mái cười, Khương Đình nhẹ gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp.
Tên béo bên cạnh nhìn thấy một màn này, hắn sờ sờ bụng người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói:
- Con à, con ra đời sớm một chút nhé, xem ra sau này con phải tranh sủng rồi, nha đầu Cầm Tâm gọi là thúc thúc, sau này con phải gọi là cha nuôi.
Huyền Tâm hung hang trợn mắt nhìn tên béo kia một cái, Âu Dương Cuồng Sinh và Khương Đình cũng một mặt đen sì, tên béo chết bầm này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận