Thái Cổ Thần Vương

Vũ Vực

Sau khi nghe Tần Vấn Thiên nói Viện trưởng Diệp im lặng hồi lâu, đột nhiên hiểu ra nhiều thứ, đương nhiên lão biết Phật Nhân Quả sẽ không thể nào chủ động giải trừ nhân quả.
Trên thực tế, Phật Nhân Quả bước chân vào Thần Tông, hoàn toàn không chỉ là để uy hiếp hắn mà thôi, mà là, đã chuẩn bị ra tay với hắn, vừa hay gặp phải Tiểu Diệp, hoặc cũng có lẽ, đây là số mệnh, cho dù không phải là Tiểu Diệp, Phật Nhân Quả cũng sẽ tìm người khác, dùng một phương pháp khác, để gieo nhân quả.
Hạt giống nhân quả sau khi đã được trồng, thì số mệnh của Tiểu Diệp đã được định sẵn, bị Phật Nhân Quả nắm trong lòng bàn tay, thế giới Tây Phương không hề trực tiếp ra tay mà là Nguyệt Trường Không bước ra ngoài, cho dù Nguyệt Trường Không không đối phó được với mình, thì hắn ở trong nhân quả này, không cách nào thoát ra được, chung quy thì hắn vẫn phải đối mặt với người đã gieo hạt nhân quả này.
Đối phương thì chỉ cần ngồi tại thế giới Tây Phương quan sát mọi chuyện là được, căn bản không cần phải động thủ, cho dù tới cuối cùng, vẫn chỉ là đợi hắn tự mình tìm tới mà thôi.
Đây, chính là đạo nhân quả, từ thời khắc khi Phật Nhân Quả đặt chân vào thế giới Tây Phương, thì tất cả mọi thứ đã được định sẵn rồi.
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Tần Vấn Thiên vòng tay, Viện trưởng Diệp khẽ lắc đầu:
- Chẳng qua là một chút việc nhỏ mà thôi, thế giới Tây Phương rất mạnh, ngươi phải cẩn thận.
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó cáo từ rời đi, cũng không ở lại đây, nếu như là bình thường, có lẽ hắn sẽ ở lại Thiên Đạo Thánh Viện một thời gian, nhưng giờ phút này, làm gì có tâm tư mà ở lại.
Sau khi hắn rời đi,Viện trưởng Diệp và ba vị Thiên Thần của Thiên Đạo Thánh Viện nhìn theo bóng dáng hắn biến mất đi, trong đôi mắt của Thiên Thần, mơ hồ cảm thấy một chút lo lắng cho hắn.
Viện trưởng nói thế giới Tây Phương rất mạnh, thì đó đương nhiên là cực kỳ mạnh, mà hiện nay, Tần Vấn Thiên dường như không thể tránh khỏi việc phải đụng độ với thế giới Tây Phương, mà theo như bọn họ thấy, mặc dù hiện giờ Tần Vấn Thiên đã cường đại tới độ có thể hủy diệt Tử Vi Thần Đình, nhưng vẫn không thể lay động được tới thế giới Tây Phương.
- Viện trưởng, nếu Tần Vấn Thiên đi tới thế giới Tây Phương, chẳng phải là sẽ tự chui đầu vào lưới hay sao?
Độc Cô Thiên Thần hỏi một cách quan tâm, dù sao, nàng và Tần Vấn Thiên cũng có một quãng duyên sư đồ, Tần Vấn Thiên từng gọi làng là thầy, mà hiện nay, đệ tử đã xuất chúng hơn cả nàng, nàng đương nhiên không hy vọng Tần Vấn Thiên ngã xuống.
- Số mệnh của Tần Vấn Thiên không đơn giản như vậy.
Viện trưởng Diệp lắc đầu cười nói:
- Có điều, muốn qua được kiếp nạn này, e rằng cũng không dễ dàng.
- Tử Thần, chẳng phải hắn từng uy hiếp thế giới Tây Phương sao, chẳng lẽ, thế giới Tây Phương đã không còn kiêng dè Tử Thần nữa.
Tư mệnh Thiên Thần cau mày nói.
Vẫn có chút e dè, bởi thế trước đó mới không trực tiếp ra tay, cho dù là hiện tại, cũng là để cho Tần Vấn Thiên tự mình tìm tới bọn họ, còn như nói vì một câu uy hiếp của Tử Thần mà từ bỏ Thiên Quật, thì là đã coi thường thế giới Tây Phương rồi.
Viện trưởng Diệp nói, ánh mắt nhìn về phương trời tây xa xôi.
Tần Vấn Thiên rời đi, bên ngoài, rất nhiều người khi biết tin hắn tới Thiên Đạo Thánh Viện thì đều vội tìm tới muốn nhìn hắn dù chỉ một lần, nhưng mà rốt cuộc, không tới kịp, khi nghe được tin tức hắn đã rời đi, rất nhiều người thầm thở dài, với một truyền kỳ còn đang sống, thế nhân thường luôn muốn được chiêm ngưỡng một lần cho thỏa, Tần Vấn Thiên, hắn chính là truyền kỳ còn đang sống đó.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ còn là hiện tại, vài năm sau nữa, hắn có khả năng chính là truyền thuyết của Thái Cổ Thiên Vực.
Đương nhiên, cũng có khả năng, Tần Vấn Thiên sẽ bỏ mạng trong tai kiếp lớn này, dù sao đối thủ của hắn, là thế giới Tây Phương cường đại không gì sánh bằng.
Sau khi Tần Vấn Thiên về Thiên Quật, đi tới cung điện lơ lửng giữa bầu trời của mình, liếc nhìn gia đình Phàm Lạc, Phàm Lạc và Huyền Tâm bình thản an lành dựa vào nhau, Tiểu Diệp lặng lẽ nằm ở phía trước bọn họ, khung cảnh này sao mà thanh bình tới thế, nhưng khi hắn nhìn thấy cảnh tượng này, lòng hắn luôn lạnh giá, mối thù này, nhất định phải báo, Nguyệt Trường Không, nhất định hắn sẽ phải giết, kẻ đầu sỏ gây họa là thế giới Tây Phương cũng sẽ phải trả giá.
Kiên quyết dứt khoát xoay người, Tần Vấn Thiên rời khỏi nới này, bắt đầu tu hành, hắn có một đạo pháp còn chưa thành thục, dự định sau khi luyện thành đạo pháp này sẽ đi ra ngoài một chuyến.
Mặc dù hắn hận không thể lao tới giết chóc ở thế giới Tây phương ngay lập tức, giết Phật Nhân Quả, gọi tỉnh Phàm Lạc và Huyền Tâm, nhưng hắn vẫn còn lý trí, kích động thì dễ thôi, nhưng căn bản không làm lên được chuyện gì, không chỉ không thể báo thù, thậm chí bản thân mình cũng sẽ bị rơi vào, hơn nữa một khi hắn bị rơi vào trong đó, vậy thì những người xảy ra chuyện không chỉ đơn giản là hai người Phàm Lạc và Huyền Tâm, mà tất cả những người mà hắn muốn bảo vệ, sợ rằng cũng sẽ phải gánh chịu những tai họa chìm ngập, điều này là thứ hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được, hắn không thể trả nổi một cái giá như thế.
Cho nên, cho dù là lòng hắn cuồn cuộn tràn ngập phẫn nộ, rồi lại lạnh giá như băng, nhưng hắn vẫn khống chế ý nghĩ muốn tự mình lao tới thế giới Tây Phương.
Nháy mắt đã mấy tháng trôi qua, đối với Tần Vấn Thiên, kẻ đang tu hành trong bí cảnh mà nói, nó giống như mấy chục năm vậy, dòng chảy thời gian gấp trăm lần, khiến hắn càng có nhiều thời gian hơn để cảm ngộ.
Âu Dương Cuồng Sinh đã làm đứt đoạn quá trình tu hành của hắn, nói với Tần Vấn Thiên, nha đầu Cầm Tâm, tới nay vẫn chưa thể ổn định được tinh thần, dường như, nàng không thể đi ra khỏi nỗi bi thương đó, nếu không phải vì chuyện của Cầm Tâm, Âu Dương Cuồng Sinh cũng sẽ không tới tìm Tần Vấn Thiên, hắn biết Tần Vấn Thiên đang bận việc tu hành.
Sau khi Tần Vấn Thiên biết tin, lập tức kết thúc việc tu hành, đi tìm Âu Dương Cầm Tâm.
Ân Dương Cầm Tâm đã trở nên tiều tụy rất nhiều, một cô nương vốn tươi trẻ xinh đẹp như nàng đã rất gầy yếu, cả con người dường như mất đi sức sống và sinh lực ngày xưa.
- Tần thúc thúc.
Khi thấy Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cầm Tâm khẽ kêu lên.
- Cầm tâm, cha con nói cho ta biết rằng con mãi chưa thể bước ra khỏi chuyện đó được, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Con cũng không biết, trong đầu con toàn nghĩ tới Tiểu Diệp, mỗi lần đều dường như thấy nàng tới tìm con, nhìn thấy tình cảnh khi nàng bị người ta giết, cho dù muốn nghỉ ngơi, nhưng luôn bị ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Âu Dương Cuồng Phong khẽ lắc đầu, nàng rất thống khổ, không chỉ là nỗi thống khổ bởi cái chết của người bằng hữu tốt nhất, mà còn là vì nàng chịu sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, khiến ý chí của nàng suy sụp.
- Phật Nhân Quả.
Lòng Tần Vấn Thiên lạnh như băng, Phật Nhân Quả không chết, nghiệp lực Nhân Quả vẫn còn tồn tại, nhân quả không đứt, Cầm Tâm, sẽ luôn chịu sự ảnh hưởng, đây là Phật Nhân Quả đang cảnh cáo hắn hay sao?
Tần Vấn Thiên đau lòng, đi tới trước mặt, khẽ ôm lấy Cầm Tâm, dịu dàng nói:
- Cầm Tâm, con phải luôn tốt, Tần thúc thúc không muốn con lại xảy ra chuyện gì nữa.
Mất đi Tiểu Diệp, đã là nỗi thống khổ cùng cực đối với hắn, nếu Cầm Tâm còn xảy ra chuyện gì, hắn không biết sẽ phải đối diện ra sao.
- Ừm.
Âu Dương Cầm Tâm ra sức gật đầu, nghĩ tới việc mình vẫn còn có thể ôm Tần thúc thúc, được an ủi, còn Tiểu Diệp đã hóa thành bộ xương cốt, thì nước mắt nàng lại một lần nữa lăn dài, không thể kiềm được, làm ướt cả áo của Tần Vấn Thiên.
- Nhưng mà Tần thúc thúc, con không thể khống chế được bản thân mình.
Cầm Tâm nàng cũng muốn cố gắng không nghĩ tới nữa, nhưng không cách nào khống chế được cảm giác của mình.
- Tần thúc thúc biết.
Tần Vấn Thiên thầm trách bản thân, đương nhiên hắn biết Cầm Tâm vì sao không khống chế được chính mình, bởi vì nhân quả đó, nàng ở trong đạo đó, đạo nhân quả, đến cả bản thân hắn cũng khó mà dò ra được, huống chi là Cầm Tâm.
Tần Vấn Thiên ôm mãi Cầm Tâm trong lòng, nàng cứ thế khóc nức nở trong lòng hắn, mãi cho tới khi tiếng khóc nhỏ dần đi, Tần Vấn Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện đôi mắt đẹp của Cầm Tâm đã nhắm lại, đang say ngủ một giấc yên lành, khóe mắt còn ngấn lệ.
Không ngờ nàng cứ thế mà say ngủ?
Nhìn cảnh này, Tần Vấn Thiên càng đau lòng hơn, nha đầu này, đã chịu biết bao nhiêu mệt mỏi rồi mới tới mức như vậy.
- Nó đã lâu lắm rồi chưa có giấc ngủ nào được an tâm yên lành như vậy, cũng có thể, ở trong lòng ngươi, nó mới có cảm giác an toàn.
Tần Vấn Thiên nhìn dung nhan tiều tụy của cô thiếu nữ, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời cao, hít thở thật sâu.
Xem ra, không thể đợi được nữa rồi.
Thân thể hắn không động đậy, cứ đứng mãi ở đó, để cho nàng thiếu nữ có thể an lành mà ngủ trên người hắn thêm một chút nữa.
- Tiểu Diệp.
Trong giấc mơ, cơ thể Cầm Tâm khẽ rung lên, dường như đang gặp ác mộng.
- Tần thúc thúc, mau cứu Tiểu Diệp, mau cứu con.
Nàng dường như đang gặp ác mộng, nói mớ trong mơ, những âm thanh phát ra trong giấc mơ ấy, yêu đuối bất lực làm sao, khiến người ta cõi lòng tan nát.
Tần Vấn Thiên đứng yên tựa một bức tượng, không một cử động, cho dù là một chút cũng không, hắn sợ làm phiền tới người thiếu nữ, hắn thầm thề với lòng, tuyệt đối không được để Cầm Tâm gặp phải những gì Tiểu Diệp gặp phải, tuyệt đối không.
Cầm Tâm yên lành ngủ mấy canh giờ, khi nàng từ từ tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trong lòng Tần Vấn Thiên, ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên kêu lên:
- Tần thúc thúc, sao con lại ngủ quên mất.
Trên khuôn mặt Tần Vấn Thiên là nụ cười hiền từ, khẽ xoa xoa mái đầu nàng, cười nói:
- Cầm Tâm, con mệt quá rồi, sau này phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Ừm.
Cầm Tâm gật gật đầu, nàng sẽ cố gắng.
- Đừng để cho Tần thúc thúc và cha mẹ con phải lo lắng.
Tần Vấn Thiên lại nói, Cầm Tâm nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, giòn giã kêu lên:
- Cha.
- Nha đầu ngốc.
Âu Dương Cuồng Sinh thở dài, Tần Vấn Thiên nói:
- Ta đi đây, Âu Dương, chăm sóc tốt cho nha đầu này, còn nữa Cầm Tâm con phải nhớ những gì Tần thúc thúc nói, ta không cho phép con xảy ra chuyện gì.
Hai người gật đầu, Tần Vấn Thiên rời đi, trở về tẩm cung của hắn, không ở lại lâu, hắn chào tạm biệt Khuynh Thành và Thanh Nhi, rồi một mình đi ra khỏi Thiên Quật, lên đường.
Trong Thiên Quật, cũng không có nhiều người biết Tần Vấn Thiên rời đi, người bên ngoài lại càng không biết.
Vũ Vực, vùng địa vực rộng lớn vô tận, mỗi một ngày đều có vô số người đi vào đi ra, ngày hôm nay, có một người trẻ tuổi bước chân vào Vũ Vực, căn bản không hề gây lên một con gió to sóng lớn nào, giống như một hạt cát trong biển vậy, không thể gây lên một gợn sóng.
Không có người nào biết hắn tới, càng không có người nào biết, hắn tới làm gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận