Thái Cổ Thần Vương

Kiếp trước của Hoa Thái Hư

Tần Vấn Thiên gật đầu, truyền tin cho phụ thân Tần Viễn Phong cùng với Phong lão đầu, sau đó mấy nhân vật tuyệt đỉnh từ các phương hướng khác nhau đồng thời bước ra, đi về phía tượng Phật lớn vô biên kia.
Muốn đánh bại cự Phật vô thượng này, đầu tiên phải đánh tan được lực lượng chúng sinh mà hắn lôi kéo, sau đó chặt đứt liên hệ giữa hắn và các cường giả thế giới tây phương.
- Ta đưa ngươi qua đó.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thời không lưu chuyển, thân ảnh của hắn và Hoa Thái Hư trực tiếp biến mất, sau đó xuất hiện tại phía sau tượng Phật lớn vô biên. Vô số các cường giả của thế giới tây phương trong khoảng không đều đánh ánh mắt nhìn về phía bọn họ, sau đó lại cúi đầu, cứ như vốn dĩ đã không để ý tới. Lúc này, các cường giả của thế giới tây phương đã hóa thành một thể, coi khinh bất cứ cường giả nào khác.
Một đóa hoa sen màu vàng xuất hiện, sen sinh sáu cánh, hoa nở không ngừng, càng lúc càng nhiều, chỉ trong nháy mắt mà từng đóa hoa sen đã bao vây khắp cả hư không, phủ tới phía thân thể của Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư. Dường như trong cánh hoa sen có từng khuôn mặt, vô cùng vô tận, soi chiếu vào sâu bên trong linh hồn của Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư, khiến cho bọn họ cảm thấy như hoa sen đang trực tiếp sinh trưởng trong linh hồn của bọn họ, cắn nát tính mạng và hồn phách của bọn họ.
Đạo pháp Phật môn vô tận, hiện tại tất cả đều tập trung vào một thân thể, tùy ý bạo phát đạo pháp cũng sẽ có lực lượng cường đại kinh người, khó mà có thể chống lại được.
- Ngươi đi đi, cứ giao cho ta.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, thân hình hắn lóe lên, trực tiếp cất bước tiền vào trong vô tận cánh hoa sen, thân thể trong nháy mắt bị tầng tầng quấn lấy. Sau đó, tất cả các cánh hoa sen đồng loạt khép kín, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng hét giận dữ bén nhọn đến cực điểm, sau một khắc, có một một lỗ hổng bị đánh phá ra, cánh hoa sen xuất hiện vết nứt, Hoa Thái Hư trực tiếp từ trong đó cất bước đi xuống, phóng ra lực lượng đạo pháp của mình.
Ngay khi Tần Vấn Thiên và Hoa Thái Hư động thủ, Tần Viễn Phong và Tử Thần cũng đồng thời ra tay. Thân thể Tần Viễn Phong uy nghiêm vô biên, chân hắn đạp thiên địa, hóa thân thành vô thượng Thiên Thần chân chính, thân hình cực lớn, trên trời cao có sáu đạo ánh sáng đồng thời tập trung vào trên người hắn, hai tay hắn giết chết đánh ra, che khuất bầu trời. Sáu đạo ánh sáng huỷ diệt tất cả mọi thứ trên thế gian, sáu đạo vòng xoáy bao phủ đánh về phía đỉnh đầu cự Phật, không ngờ lại muốn nuốt chửng đầu cự Phật vào trong sáu chùm sáng.
Tử Thần nhìn về phía cự Phật, tinh hồn ảo ảnh đứng sừng sững sau lưng hắn phóng ra ánh sáng tử thần chân chính, nó đi qua nơi nào thì nơi đó sẽ có tử linh rơi xuống, bao trùm lấy các vị Phật.
Tần Vấn Thiên, Tần Viễn Phong và Tử Thần, ba người bọn họ đều là nhân vật đỉnh cấp nhất Thái Cổ hiện tại. Ba cường giả liên thủ, cho dù là cự Phật thì nhất thời cũng bị kìm chế, tại chiến trường bên phía Tần Vấn Thiên, hoa sen bị nghiền nát, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Hoa Thái Hư bên kia, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một mảnh ánh sáng luân hồi phóng vào trong tinh không vô tận, bao phủ các chúng sinh của thế giới tây phương ở phía dưới.
Thời khắc này Hoa Thái Hư chói mắt vô cùng, giống như là một vị thần luân hồi, thậm chí Tần Vấn Thiên còn mơ hồ cảm nhận được lực lượng Phật môn trên người hắn, dường như hắn cũng tu hành đạo pháp Phật môn.
Chúng sinh phương tây được đạo pháp bao phủ, bọn họ rơi vào trong đạo pháp luân hồi biến hóa kỳ ảo, trong đầu hiện lên tất cả mọi chuyện mà một đời này mình đã trải qua, từng cảnh tượng cảm động xuất hiện, người thân bồi bạn, bằng hữu giúp đỡ, sư trưởng dốc lòng đào tạo giáo dưỡng, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mắt, hoàn toàn ngược lại với những gì mà người đứng đầu vạn Phật đã dẫn dắt cho bọn họ thấy lúc trước.
Hai lực lượng của hai niềm tin khác nhau bạo phát xung đột trong đầu bọn họ, trên người Hoa Thái Hư phát ra ánh sáng chói lòa, hắn khẽ nói:
- Ta vốn tu đạo luân hồi vô tình, thế nhưng một đời diệt tình chung quy lại vẫn không biết mình tu hành là vì lẽ gì, sau lại tu thêm một đời, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ vô tình chỉ là để chứng minh cho hữu tình, vô tình vô ái vô sở vô cầu cũng là người, chỉ có điều đó lại chỉ là cái xác không hồn, là con rối của thiên đạo.
Giọng nói của hắn thâm nhập vào trong đầu mọi người, thậm chí người đời cứ như là có thể thật sự cảm nhận được tình cảm của hắn, ý chí càng thêm dao động.
Rất nhiều người thậm chí đã tỉnh táo lại, không còn chấp nhất với lực lượng tín ngưỡng mà mình cung phụng nữa, bọn họ đều có chút mờ mịt. Mọi người dần dần tỉnh táo lại cũng là lúc lực lượng bạo phát khi Tử Thần cùng Tần Viễn Phong va chạm với cự Phật dường như đã đang từng chút một giảm bớt, nhưng dù vậy nó vẫn vô cùng cường đại.
Có vài vị Phật Chủ của thế giới tây phương ngưng mắt nhìn Hoa Thái Hư, trong đó có một Phật Chủ chắp hai tay lại trước ngực, mở miệng nói:
- Hóa ra là sư đệ đã trở về, vì sao còn không về với Phật đạo, trái lại còn gieo tai họa cho chúng sinh.
- Sư đệ?
Mọi người nghe được lời vị Phật Chủ này nói mà thấy trong lòng run rẩy, tất cả đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Phật Chủ của Tiểu Tây Thiên lại gọi Hoa Thái Hư là sư đệ?
Ánh mắt của tên đầu sỏ thế lực đỉnh cấp đang đứng bên cạnh Nguyệt Trường Không lóe lên, sau đó trong đầu chợt xuất hiện một người, trong lòng run rẩy.
- Các ngươi biết sao?
Nguyệt Trường Không nhìn về phía người bên cạnh.
- Các Phật Chủ tại Tiểu Tây Thiên tu hành đạo pháp khác nhau, đạo pháp nhân quả, đạo pháp chuyển kiếp, đạo pháp bỉ ngạn, đại đạo luân hồi... Rất nhiều năm về trước, tại Tiểu Tây Thiên từng xuất hiện qua một vị Phật tu kinh tài tuyệt diễm, thành tựu Phật môn của hắn trên phương diện tu hành rất sâu đậm, tinh thông các loại Phật pháp, chính là Phật Chủ trẻ tuổi nhất của Tiểu Tây Thiên. Các vị Phật của Tiểu Tây Thiên từng nói, luận Phật pháp tinh thần, tất cả người Tây Thiên đều không bằng hắn, hắn có ngộ tính kinh người, tìm hiểu đạo pháp luân hồi vô tình, cắt đứt tất cả tình cảm của bản thân, tu luân hồi. Ai mà liếc mắt nhìn về phía hắn đều sẽ có thể bị rơi vào vô tình trong luân hồi, không có cách nào tự kềm chế, thậm chí còn tự sát mà chết. Thành tựu của hắn sâu không lường được.
Cung chủ Diệt Thần cung bên cạnh chậm rãi mở miệng nói:
- Thế nhưng sau này, nghe đồn dường như hắn có nghi vấn gì đó đối với con đường tu hành của bản thân, cho rằng tu luyện có vấn đề, bị ràng buộc. Tiếp đó, vị Phật Chủ phương tây kinh tài tuyệt diễm ấy đã có nghi vấn đối Phật môn, tính cách hắn cực kỳ phản nghịch, muốn làm cái gì liền làm cái đó, con người vô tình, chẳng ai có thể ràng buộc được hắn. Các Phật Chủ liên thủ muốn trấn áp hắn nhưng lại bị hắn chém mất một vị Phật Chủ, bản thân thì chạy khỏi Tiểu Tây Thiên, từ nay về sau không còn tin tức gì. Có người nói hắn đang lặng lẽ tu hành, cũng có người nói hắn bị Phật tu của Tiểu Tây Thiên tiêu diệt, còn có người nói hắn ở trong luân hồi rèn luyện bản thân, hiện tại xem ra suy đoán phía sau đã đúng, hắn đã tự mình tiến vào trong luân hồi, tới nay cuối cùng lại ngược lại mà tu luân hồi hữu tình, cho rằng vô tình chỉ là để chứng minh hữu tình.
Ánh mắt Nguyệt Trường Không lóe lên, bất luận là Thần Vương kiếp trước hay là Nguyệt Trường Không đời này, hình như hắn đều bỏ lỡ thời đại của đối phương, cho nên không biết lời đồn đại về Hoa Thái Hư. Không ngờ hắn lại là một nhân vật truyền kỳ như vậy, trước đây tu hành đạo pháp luân hồi vô tình, hiện tại lại hóa thành kẻ hữu tình, hai loại đạo pháp ấy tuyệt nhiên là đối ngược với nhau, có thể nói là đã hoàn toàn thấu triệt, thảo nào lại có thể có được tu vi như ngày hôm nay.
- Ngày xưa ta cho rằng đạo pháp của Tiểu Tây Thiên là sai, là không đúng đắn, bởi vậy nên mới trốn đi. Hiện tại việc làm của Tiểu Tây Thiên vừa hay cũng xác minh cho quyết định năm xưa của ta. Ta của ngày xưa không có tư cách được gọi là Phật Chủ, cũng không xứng với cái danh hiệu Phật, kiếp này ta không tiếp tục tu Phật, Tiểu Tây Thiên cũng không xứng đáng đại biểu cho Phật môn.
Hoa Thái Hư mở miệng nói.
- Nghiệp chướng, ngươi đã phản bội Phật môn, vậy lại còn dám cả gan tà thuyết mê hoặc người khác, khi sư diệt tổ. Hôm nay, ngươi phải đền tội.
Một vị Phật tu khác nổi giận quát mắng, thế nhưng Hoa Thái Hư lại như thể không quan tâm, lời nói của hắn vẫn đáp xuống trên người chúng sinh phương tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận