Thái Cổ Thần Vương

Khó chơi

Rất nhiều người trong đại quân Phật giới tới từ thế giới tây phương thậm chí còn rơi nước mắt. Tỉnh ngộ lại từ trong luân hồi, bọn họ biết mình bị đạo pháp của Phật Chủ Tiểu Tây Thiên mê hoặc, rơi vào trong tay giặc mà không có cách nào tự kềm chế, không ngờ bọn họ lại buông bỏ tất cả chỉ để đi theo Tiểu Tây Thiên, điều này quá mức sai lầm.
Vì cầu đại đạo sao? Cầu đạo từ ai?
Nếu như hôm nay Tiểu Tây Thiên nắm giữ được Thiên Quật, có thành tựu cũng chỉ là vị đứng đầu vạn Phật kia mà thôi, đối với bọn họ lại có tác dụng gì?
Tinh không vô tận, chúng sinh tỉnh ngộ, lực lượng của tôn cự Phật vẫn đang không ngừng suy yếu. Điều này khiến cho lực uy hiếp của công kích mà Tần Viễn Phong và Tử Thần đánh ra càng lúc càng mạnh, đã có thể kìm chế được tôn cự Phật này, chẳng mấy chốc, chiến trận siêu cấp mà cự Phật lôi kéo tín ngưỡng chúng sinh tạp thành đã sắp tan rã.
Nhưng đúng vào lúc này, trong con ngươi Phật tu của Tiểu Tây Thiên đều lộ ra nét cười lạnh, sau đó từ trong miệng một người phun ra âm thanh lạnh giá:
- Sư đệ, các ngươi cho rằng như vậy sẽ có tác dụng hay sao?
Tâm thần Hoa Thái Hư run lên, đôi mắt anh tuấn của hắn nhìn về phía cự Phật, trong lòng sinh ra một luồng dự cảm không lành.
Bởi bản thân từng là Phật Chủ Tây Thiên, hắn đặc biệt quen thuộc với rất nhiều đạo pháp Phật môn, nếu như vậy mà vẫn không hóa giải được sự cường đại của đối phương thì đối phương chắc hẳn đã tu thành một loại đạo pháp nghịch thiên. Nếu thật là như vậy, chỉ sợ đạo pháp biến hóa kỳ ảo của thiên đạo luân hồi mà hắn có cũng sẽ hóa vô ích, chỉ là công dã tràng.
Trên trời cao có vô tận tinh quang lập lòe chiếu xuống, vô số vũ mệnh tinh thần Phật đạo soi sáng lên người cự Phật, sau đó lại từ trên người tôn cự Phật đó mà phóng đến trên người quân đoàn Phật giới. Phật quang hừng hực bao phủ cả không gian vô cùng vô tận, tất cả mọi người đều giống như đã bị nó chiếu sáng tới, dường như giữa bọn họ và tôn cự Phật đã phát sinh một liên hệ vi diệu nào đó.
Phạn âm vang vọng khắp thiên địa, giống như chân ngôn của số phận vậy. Số phận của chúng sinh như thể đã không còn là của riêng mình, không bị chịu sự khống chế của bản thân nữa. Trên đỉnh đầu của bọn họ đều sáng lên Phật quang, giống như từng ngọn Phật đăng. Vô cùng vô tận Phật đăng sáng lên, chiếu rọi khắp cả thế giới tinh không, giống như đang thiêu đốt số phận của vô số người.
Phật quang vọt tới phía thân thể Hoa Thái Hư, vô tận Phật quang bao trùm lấy Hoa Thái Hư, trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn. Sắc mặt Hoa Thái Hư trở nên khiếp sợ, hắn nhắm mắt lại, không ngờ thân thể lại run rẩy. Trong u minh, dường như có một bóng người hư ảo muốn đi ra từ trong cơ thể hắn, hư ảnh ấy chính là hình ảnh của hắn, giống như là vận mệnh của hắn vậy, một khi hư ảnh số phận đi ra, số phận của hắn sẽ bị người ta nắm trong tay, muốn làm gì thì làm.
- Đạo pháp số phận, độ hóa chúng sinh, ai lại có thể không nhất tâm hướng Phật.
Một vị Phật Chủ mở miệng nói, ánh mắt sắc bén đến cực điểm, Hoa Thái Hư phản nghịch Phật môn có cường đại thêm nữa thì đó cũng đã là thời đại của Hoa Thái Hư năm đó, khi đó Vũ Vực Thần Vương còn chưa hiện thân, tuy rằng Phật Chủ Tiểu Tây Thiên biết sự hiện hữu của hắn nhưng cũng biết hắn bị thương, không chi phối đại thế cục của Tiểu Tây Thiên.
Nhưng nay đã khác, ở thời đại này Vũ Vực Thần Vương đã trở về, là chủ nhân của thế giới tây phương, có hắn thì sao Hoa Thái Hư lại có thể có ngày ngóc đầu lên được.
Trên người Hoa Thái Hư xuất hiện vô tận bóng hình, dường như mỗi một bóng người đều chính là hắn, thân thể hắn nhanh chóng lui về phía sau, chém ra ánh sáng luân hồi, hòng chặt đứt hoàn toàn liên hệ giữa những này tia sáng Phật môn với mình.
- Thất bại.
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng ngắc, hình như chỉ thiếu chút nữa là đã có thể thành công, thế nhưng vẫn là thất bại. Hắn cảm nhận được lực lượng của vận mệnh từ trên người tôn cự Phật này, nếu hắn thật sự có thể tác động tới số phận của muôn dân trăm họ, thiên hạ này lại còn có ai có thể ngăn được hắn?
Đột nhiên, cự Phật chuyển mắt nhìn qua, phát động công kích về phía Hoa Thái Hư, giống như là muốn giết chết kẻ phản bội Phật môn này.
Thân thể Hoa Thái Hư không ngừng chạy về không trung phía trên, đại chưởng ấn khủng khiếp của Phật môn chộp tới phía Hoa Thái Hư, ngay lúc Hoa Thái Hư muốn tránh né thì đột nhiên, trời cao dường như bị định trụ, dường như thân thể hắn không có cách nào nhúc nhích. Đại chưởng ấn kia chụp giết đánh xuống, trong thủ ấn chất chứa lực lượng đạo pháp Phật môn vô biên, ràng buộc trời xanh.
Đôi mắt luân hồi của Hoa Thái Hư phóng ra ánh sáng luân hồi đáng sợ, vòng sáng này càng lúc càng lớn, cho đến khi bao bọc lấy cả thân thể của hắn. Hắn trốn vào trong đạo pháp luân hồi, phá giải sự ràng buộc của lực lượng Phật đạo. Khi chưởng ấn chụp giết đánh xuống, bóng dáng của hắn đã tới một mảnh không gian khác.
Nhưng đối phương còn chưa buông tha cho hắn. Tôn Phật lớn dường như sẽ tuyệt đối không dừng tay khi chưa giết được hắn, cho nên Tần Viễn Phong, Tử Thần cùng với Tần Vấn Thiên đều bị hắn bỏ quên. Ba người ngưng mắt nhìn thân thể cự Phật, sau đó tập trung lực lượng siêu cường trực tiếp công phạt đánh ra, đây thật sự có thể nói là công kích như diệt thế vậy, trên người cự Phật có hàng vạn hàng nghìn chưởng ấn chống lại nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được tất cả các công kích. Sáu đạo lực lượng của Tần Viễn Phong xuyên thủng trên đầu hắn, đánh cho cái đầu khổng lồ vô biên nát bấy, có thể tưởng tượng lực lượng mà hắn bạo phát có bao nhiêu kinh người.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp cao hứng thì đã thấy động tác trên tay cự Phật hoàn toàn không có dừng lại, hắn tiếp tục phát động công kích về phía Hoa Thái Hư, đồng thời chống lại các thế lực đang bao vây tiêu diệt mình.
- Vậy mà cũng không chết?
Rất nhiều người á khẩu, nhìn cự Phật không có đầu. Đây chẳng lẽ không phải là thân thể của kẻ đứng đầu vạn ma? Đây tột cùng là quái vật thế nào vậy.
Hoa Thái Hư thấy đạo pháp Phật môn vẫn đuổi giết tới người hắn, tâm thần run lên. Hắn biết, tuy rằng lúc trước chưa hoàn toàn đánh tan được lực lượng của đối phương, thế nhưng trên thực tế, công kích của hắn đã có tác dụng, bằng không đối phương sẽ không nóng lòng diệt trừ mình.
Hơn nữa, nhìn thấy đầu lâu kia nổ tung mà hắn lại không có một chút phản ứng nào, Hoa Thái Hư lại nghĩ đến một truyền thuyết khủng khiếp của Tiểu Tây Thiên, trong lòng chấn động, lớn tiếng nói:
- Đừng công kích kim thân cực lớn của hắn, đó không phải là kẻ đứng đầu vạn Phật, cũng không phải là bất cứ kẻ nào. Đây là thiên đạo của Phật môn tín ngưỡng, tập hợp tín ngưỡng của thiên hạ, số phận của chúng sinh, đạo pháp của vô số người tập trung lại mà thành tín ngưỡng Phật môn, có người phía sau nắm trong tay. Kẻ nắm giữ trong tay ở phía sau mới thật sự là người đứng đầu vạn Phật, là Thần Vương năm xưa. Cho dù có đánh nát bấy vị cự Phật này căn bản cũng là vô dụng.
- Nói như vậy, trên thực tế, đến bây giờ ta vẫn có khả năng chưa từng thấy qua người thật sự đứng đầu vạn Phật?
Tần Vấn Thiên có chút giật mình. Một vị cổ Phật lớn vô biên chính là được đúc lại từ lực lượng tín ngưỡng, bọn họ có khả năng ngay cả mặt mũi của Vũ Vực Thần Vương ra sao cũng chưa từng thấy qua.
Thật khó dây dưa, đối thủ lần này đáng sợ nhất từ trước tới nay.
Chỉ thấy lúc này, bên ngoài Thiên Quật có một tia sáng rực rỡ chói lòa vô biên phóng tới, gió lốc không ngừng nổi lên. Bóng dáng kia đi tới trước người tôn cổ Phật, chính là một vị nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp vô song, phong hoa tuyệt đại, nàng nhìn về phía Tần Vấn Thiên và Tử Thần, sau đó đôi mắt đẹp nhắm lại. Trong khoảnh khắc, vô tận tinh quang chiếu rọi trên người nàng, nhất thời, phía sau lưng nàng xuất hiện một bóng người khác đẹp đến mức khiến cho người ta kinh hãi. Bóng hình ấy đứng ở đó, giống như bóng hình xinh đẹp tuyệt thế của tuyệt đại thần chủ vậy.
Thấy bóng dáng ấy xuất hiện, ánh mắt Tử Thần ngưng lại, thân thể cuối cùng lại hơi run rẩy, không nghĩ tới sinh thời còn có thể thấy nàng trở về, hơn nữa cùng nàng sóng vai chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận