Thái Cổ Thần Vương

Trận chiến đỉnh phong

- Động thủ.
Tần Viễn Phong nói ra tay liền ra tay, đối thủ quá mạnh mẽ, không thể có bất kỳ do dự nào. Phương pháp phá giải mà Tần Vấn Thiên đưa ra có thể thử một lần.
Tử Thần liếc mắt nhìn Bất Diệt Thiên Chủ sau đó cũng ra tay, nhất thời tử khí ngang dọc khắp cả trời cao, phía sau hắn xuất hiện một vị thần linh tử vong, hai tay hắn kết thành đạo ấn, trong nháy mắt trước người hắn đã xuất hiện vô tận ấn pháp hắc ám, đều là tử ấn. Ngàn vạn tử ấn đồng thời hạ xuống, đánh giết về phía tôn cự Phật kia. Nếu cự Phật là sinh thể thì e là tất cả sức sống trong khoảnh khắc sẽ bị đoạn tuyệt.
- Đông.
Ngay khi ngàn vạn ấn pháp đồng thời hạ xuống trên người cự Phật, toàn bộ thân thể làm bằng vàng của cự Phật trở nên tối tăm, ánh sáng màu vàng đều bị che kín hết. Không chỉ có như vậy, thân thể của từng vị Phật Chủ, Thánh Phật cường đại của Tiểu Tây Thiên phía sau cự Phật cũng trở nên tối tăm, dường như bị tử ấn nhấn chìm.
Tử Thần năm đó uy danh cuồn cuộn khắp Thái Cổ, không thể nghi ngờ, thực lực của hắn rất là mạnh mẽ, nếu như Thiên Thần tầm thường nhận lấy công kích của ngàn vạn tử linh đạo ấn thì sớm đã chết cả trăm lần, tuyệt đối sẽ không còn một chút sức sống nào tồn tại.
- Ra tay.
Tử Thần hét lớn một tiếng, công kích của Bắc Minh U Hoàng cũng đánh đến. Toàn thân nàng phóng ra đạo pháp thần thánh rực rỡ, giống như đạo pháp Thần Vương mà phóng xạ khắp cả tinh không, linh hồn của các cường giả trong quân đoàn Phật giới phương tây gặp phải công kích, linh hồn của bọn họ dường như đã bị bất động, lại một lần nữa hóa thành băng nhân, khiến cho lực lượng của tôn cự Phật không ngừng bị suy yếu.
Ánh sáng màu vàng trên người cự Phật muốn cắn trả khí tức tử vong hắc ám, thế nhưng bởi vì lực lượng suy yếu nên hắn khôi phục rất chậm.
- Thời gian đảo ngược.
Từ trên trời cao có một giọng nói vang lên một lần nữa, thời gian lưu chuyển. Thế nhưng giờ phút này, Tần Vấn Thiên đã đứng ở tầng không trung bên trên quân đoàn phương tây, đạo pháp của hắn đồng dạng bao phủ khắp cả không gian vô tận, trong cơ thể có vô tận ý chí thời gian lưu động, từ trong máu thịt xương cốt của hắn dường như đều có lực lượng đạo pháp phóng ra, cả thiên địa đều giống như muốn yên tĩnh lại. Cự Phật muốn khốn chế thời gian chạy ngược dòng, hắn lại làm cho thời gian bất động, khiến cho quá trình ngược dòng cực kỳ chậm rãi, thậm chí dần dần còn có xu thế đứng lại.
Hoa Thái Hư đánh xuống huyễn thuật thiên đạo luân hồi. Trong thời không đang ngừng lại, hắn dùng đạo pháp thiên đạo luân hồi biến hóa kỳ ảo trực tiếp tiến vào trong đầu mọi người, khiến bọn họ tỉnh táo lại, không bị cự Phật khống chế nữa. Mục đích của bọn họ chính là muốn hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa cự Phật và quân đoàn Phật giới, sau đó sẽ diệt tôn cự Phật này.
- Bạo.
Một tiếng hét lớn kinh thiên truyền ra, đó là giọng của Tử Thần. Hắn vừa dứt lời, ngàn vạn đạo ấn in trên người cự Phật lại bất ngờ đồng loạt bạo phát. Những đạo ấn tử vong này có thể sinh trưởng trên thân thể người khác, hấp thu lực lượng tử vong, liên tục bạo phát. Lúc này cả ngàn vạn đạo ấn đồng thời bạo phát, nhất thời, khí tức tử vong cuốn lấy trời cao, toàn thân tôn cự Phật kia trở nên tối tăm, như sắp hoàn toàn trở thành vật chết, cho dù bản thân hắn không phải là một sinh thể, không có sinh mạng, Tử Thần lại vẫn hắn phải chết.
Tần Viễn Phong vẫn luôn bảo toàn lực lượng đã đến, từ trên các tinh thần tại các tầng trời có vô số tia sáng rực rỡ chiếu xuống người hắn, phía sau hắn có hư ảnh của một vị thần chủ phóng ra, bản thân hắn cũng hóa thân thành một Thiên Thần lớn vô biên. Một quyền đánh ra sáu đạo pháp thật sự lớn, sáu đạo ánh sáng ấy trực tiếp đánh vào trên thân thể cực lớn kia, hóa thành sáu thương long đáng sợ điên cuồng phóng ra, không ngừng điên cuồng khuấy động phá hủy trong thân thể tối tăm của tôn cự Phật.
Phật thân vỡ nát, sau đó hoặc bị thương long cắn nuốt, hoặc bị thương long cuốn vào trong thời không khác, hoặc bị đánh vào trong lực lượng luân hồi... Thân thể Phật Đà vô biên cuối cùng đang từng chút một bị nghiền nát.
Một khi vết nứt xuất hiện liền điên cuồng mở rộng, sáu thương long chuyển động, xé nát tất cả, hóa thành sáu đạo pháp siêu cường, có thể cắn diệt chư thiên, hơn nữa còn có tử ấn điên cuồng bạo phát. Trong tinh không, mọi người dường như đang thấy một tòa dinh thần vô thượng dần dần sụp đổ nát vụn, cảnh tượng kia quả thực là chấn động lòng người.
Vị dinh thần này thật đáng sợ, rất nhiều nhân vật đỉnh cấp Thái Cổ tập hợp liên thủ mới có thể đem nghiền nát hắn, nếu không liên thủ thì Thái Cổ sẽ chẳng có một ai địch lại nổi. Đương nhiên, bản thân hắn cũng hấp thu lực lượng tín ngưỡng của đại quân Phật giới, cũng không phải là lực lượng của một người, bằng không nếu có cường giả như vậy thì chư thiên Thái Cổ sẽ bị nghịch loạn.
Những mảnh vụn của cự Phật rơi xuống cũng giống như là thần binh từ trong tinh không rơi xuống phía dưới, không biết sẽ rơi vào trên mảnh đất Thái Cổ nào. Rất lâu sau, có người Thái Cổ ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, chấn động phát hiện trên trời cao rơi xuống từng mảnh thần binh, mảnh vỡ kia giống như là rơi ra từ một thần binh to lớn vỡ nát, tích chứa đạo ý tử vong cùng với lực lượng Phật đạo, có mảnh vụn thần binh còn đâm xuống và khai mở mặt đất. Rất lâu sau bọn họ mới biết được, đó không ngờ lại là mảnh vụn rơi ra từ đại chiến trong tinh không cửu thiên, bọn họ không có cách nào tưởng tượng được đại chiến khi ấy đáng sợ tới mức nào.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này. Phật Đà bị xé rách, sáu thương long hóa thành sáu đạo thần quang trong tinh không, từ các vị trí khác nhau trên thân thể cự Phật phá ra, tôn cự Phật cuối cùng cũng vỡ tung thành vô tận mảnh vụn, bị hủy diệt dưới sáu đạo lực lượng.
- Thành công rồi.
Ánh mắt của các cường giả trong Tần Thiên Thần tông lóe ra tinh quang. Trận chiến này thật chẳng dễ dàng, cự Phật quá cường đại, gần như là vô địch, các cường giả vậy mà cuối cùng cũng đã đánh vỡ được vị cự Phật này. Lần này, Thần Vương phương tây, vị đứng đầu vạn Phật của Tiểu Tây Thiên sẽ hiện thân chăng?
- Tới lượt chúng ta ra tay rồi.
Khóe miệng Nguyệt Trường Không kéo lên một nụ cười nhạt, ánh mắt hắn liếc nhìn Xa Hầu, Xa Hầu ngầm hiểu.
Nhưng các Thiên Thần của các thế lực đỉnh cấp Thái Cổ bên cạnh Nguyệt Trường Không lại cảm thấy có chút bất an. Tận mắt chứng kiến trận thần chiến này, bọn họ ý thức được, dựa vào tu vi cảnh giới của mình, bọn họ thậm chí không đủ cấp bậc, bọn họ đã mất đi tư cách tranh vương Thái Cổ. Giờ mà đi theo Nguyệt Trường Không, có khả năng bọn họ sẽ chỉ là bia đỡ đạn, Tần Vấn Thiên, Tần Viễn Phong, Tử Thần, thậm chí Hoa Thái Hư và Bắc Minh U Hoàng, bất kỳ ai trong số bọn hắn cũng đều có thể huỷ diệt bọn họ.
Trận thần chiến này có thể sẽ là tai nạn với bọn họ.
Thân thể của Nguyệt Trường Không lơ lửng ở trên trời cao, hắn vươn hai tay ra, đôi mắt khép hờ, dường như có chút say sưa.
- Thịnh yến Thái Cổ cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Từ trong miệng của hắn truyền ra một luồng âm thanh say sưa dằng dặc, sau đó từ trên trời cao, vô tận ánh sáng tinh thần tập trung vào trên người hắn, dường như tinh thần trên bầu trời đang di động, chúng tạo thành một vòng trăng tròn chói lòa vô biên. Trên trời cao xuất hiện trăng tròn cực lớn, phóng thích ra tinh quang rực rỡ mạnh hơn tất cả, hơn nữa Nguyệt Trường Không vẫn đang không ngừng biến lớn, dần dần bao trùm cả tinh quang, che khuất các vì thiên tinh thần.
Đám người Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía vầng trăng tròn thê lương lạnh lẽo kia. Thê lương là ý trăng, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng Nguyệt Trường Không cũng đã ra tay, lại ra tay ngay khi thân thể Phật Đà bị phá vỡ, hiển nhiên lúc trước hắn cũng bận tâm Phật Đà này quá cường đại.
Lực lượng mà Nguyệt Trường Không sử dụng chính là lực lượng của nguyệt thần chứ không phải là thân thể kiếp trước của chính hắn, năng lực của Thần Vương Cô. Hiển nhiên, sau khi nuốt chửng Tần Đãng Thiên, hắn đã thừa kế đạo pháp nguyệt thần, hơn nữa còn hoàn chỉnh đạo pháp nguyệt thần.
Nguyệt thần bố cục lăng mộ của thần, sau vô số năm tháng, hắn đã sống lại mà trở về, tuy nhiên Tần Đãng Thiên lại không có cách nào khống chế được. Thế nhưng lấy năng lực của Thần Vương Cô, hắn đã sống lại và trở thành Nguyệt Trường Không, tất nhiên đã dung nhập đạo pháp nguyệt thần ngày xưa vào trong thân mình, đây vốn chính là lực lượng mà Thần Vương Cô am hiểu.
- Trận cuồng hoan cuối cùng của thịnh yến Thái Cổ đã chuẩn bị xong chưa.
Nguyệt Trường Không hít một hơi thật sâu, ánh trăng phóng xuống, bao phủ lấy cả bầu trời sao bao la phía dưới. Cả mảnh thế giới này hóa thành thế giới nguyệt thực, trời cao dường như đã bị một tầng bóng mờ bịt kín.
Nội tâm tất cả mọi người đều bị một tầng bóng mờ bịt kín, Tần Vấn Thiên không hề chú ý tới mà vẫn tiếp tục đối phó với võ tu Phật môn của Tây Thiên. Thân hình hắn lóe lên, trở lại bên phía Thanh Nhi và Mạc Khuynh Thành, Nguyệt Trường Không quá nguy hiểm, hắn đã từng lĩnh giáo qua nguyệt thần nhãn của Tần Đãng Thiên, cực kỳ đáng sợ, một khi bị bao trùm thì có là Thiên Thần cũng không thể kháng cự, hiện tại năng lực nguyệt thần mà Nguyệt Trường Không phóng ra chắc hẳn còn mạnh hơn.
Trên trời cao dường như xuất hiện một vị nguyệt thần thật sự, hắn đứng sau ánh trăng, giống như một vị thần giữa vòm trời, ánh trăng chẳng qua chỉ là ánh mắt của hắn, ánh trăng chính là ánh mắt của hắn.
- Bắt đầu thôi.
Ảo ảnh sau ánh trăng trên trời cao phun ra một câu, lại chính là giọng nói của Nguyệt Trường Không, khiến cho mọi người rung động trong lòng.
Nguyệt Trường Không vừa dứt lời, từng ánh sáng nguyệt thần soi sáng về phía Tần Vấn Thiên cùng với các Thiên Thần của Tần Thiên Thần tông quanh thân hắn. Đó là ánh trăng mà bọn họ dường như không có cách nào tránh né được.
Hai con ngươi của Tần Vấn Thiên biến đổi, đáng sợ đến cực điểm, thần văn sinh ra khắp cả thiên địa, bao vây mảnh thiên địa quanh thân hắn. Vô tận thần văn đan lại với nhau, hóa thành một màn sáng chắn ánh trăng chiếu xuống ở bên ngoài, khiến cho ánh trăng chỉ có thể chiếu xuống trên màn sáng, sau đó bị phản xạ mà quay về.
Thần văn vô cùng chói mắt đó chính là lực lượng do đạo pháp phong ấn biến thành.
Trong ánh trăng dường như xuất hiện từng bóng người tối tăm, những bóng người ấy giống như Thiên Cẩu muốn nuốt chửng ánh trăng, sau đó Tần Vấn Thiên phát hiện ra vô cùng vô tận bóng đen Thiên Cẩu đó vây đánh về phía hắn và về phía thần văn xung quanh thân hắn. Chúng từng chút một gặm cắn lực lượng phong ấn, cho đến khi gặm ra một lỗ hổng.
Những Thiên Cẩu đó dường như là thực đạo Thiên Cẩu, rất nhanh đã gặm sạch phong ấn thần văn, ánh trăng tiếp tục chiếu xuống, rơi vào trên người các Thiên Thần.
Tần Viễn Phong liếc mắt thoáng nhìn qua phía Tần Vấn Thiên rồi khẽ nhíu mày. Trong lúc chiến đấu, Tần Vấn Thiên đồng thời còn phải bận tâm đến người bên cạnh, bó tay bó chân rất phiền phức. Thân hình hắn lóe lên, đi về phía ánh trăng trên không trung, rất nhiều Thiên Cẩu đều nhào tới trên người hắn, muốn cắn nuốt đạo pháp của hắn, thế nhưng quanh người hắn tự thành lập nên sáu đạo lực lượng, sáu đại lực không bị bất kỳ đạo pháp gì khống chế đánh thẳng về phía vô tận Thiên Cẩu, toàn bộ trực tiếp bị đánh tới nát bấy, căn bản là không ngăn cản được hắn đánh giết về phía trời cao.
Những thân nhân bằng hữu được Tần Vấn Thiên bảo vệ phía sau đều có chút buồn bực. Bọn họ tốt xấu gì cũng là cường giả Thiên Thần, không ngờ lại trở thành gánh nặng?
Kì thực cũng không thể trách thực lực của bọn họ yếu kém, chỉ là do Nguyệt Trường Không quá mức nguy hiểm, hắn là Thần Vương, Tần Vấn Thiên lo lắng thân nhân bằng hữu bị hắn giết nên chỉ có thể lui lại bảo vệ bọn họ. Mặc dù bọn họ đều là Thiên Thần nhưng khi đối mặt với đối thủ như Nguyệt Trường Không thì cũng tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác.
Nguyệt Trường Không cực tà, nếu như bị hắn nắm lấy cơ hội thì Tần Vấn Thiên tin chắc rằng hắn sẽ trực tiếp hạ thủ đối với người thân cận nhất của mình. Nếu như thật sự xuất hiện tình hình như vậy, hắn sẽ ân hận suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận