Thái Cổ Thần Vương

Thần Vương tái xuất

Dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: Truyện YY
Sau khi Nguyệt Trường Không ra tay, thân hình Xa Hầu cũng động. Hắn nhìn thấy Tần Viễn Phong xông về phía mặt trăng trên trời cao, thân hình thần binh nhanh như tia chớp đáp xuống, ngăn cản phía trước Tần Viễn Phong. Một ngón tay đánh ra, trong khoảnh khắc, thần binh giống như mưa sao băng mà rơi xuống, gào thét lướt về phía Tần Viễn Phong.
Đôi mắt của Tần Viễn Phong lạnh lùng, hắn giơ tay lên đánh ra một quyền, đánh ra đại đạo cắn nuốt, nuốt hết thần binh vào trong không gian thứ nguyên.
- Ngươi tính đi đâu vậy.
Xa Hầu lạnh như băng mở miệng, thiên địa xung quanh sáng lên, chói lòa vô biên, vô tận thần binh lợi khí xuất hiện. Một kiện thần binh đã có lực lượng sát phạt mạnh đến mức kinh người, ngàn vạn thần binh đồng thời xuất hiện trong tinh không thì lại là cảnh tượng tráng lệ như thế nào?
Cũng chỉ có tinh không bao la này mới có thể chịu được bọn họ chiến đấu như vậy, nếu chiến đấu ở địa giới Thái Cổ thì sẽ tuyệt đối là sinh linh đồ thán, một đòn đã có thể hủy diệt vô số thành trì.
- Giết.
Xa Hầu chỉ về phía trước, vô tận thần binh diễn hóa đạo pháp vô tận từ trong hỗn độn mà sinh, uy lực vô cùng, đối mặt công kích như vậy, nếu là Thiên Thần tầm thường thì e cũng chỉ có một đường tuyệt vọng chờ chết. Thế nhưng Tần Viễn Phong lại bình tĩnh vô cùng, hắn đánh ra một chưởng ấn về phía trời cao, trong khoảnh khắc, cả mảnh tinh không chấn động, sau đó dường như tất cả đều dừng lại.
Sau một khắc, thời không hỗn loạn, nhật nguyệt điên đảo, tinh không như thể đang xoay tròn, phương hướng của vô tận thần binh đều bị thay đổi, lưu động không có phương hướng ở trong thời không hỗn loạn, sau đó liền tiến vào bên trong thời không thứ nguyên hỗn loạn, không ngờ lại không công kích tổn thương được Tần Viễn Phong một chút nào.
Xa Hầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc càng thêm lạnh lùng. Bản thể của hắn hóa thành thần binh lợi khí, không ngừng xuyên qua thời không, trực tiếp đáp xuống phía trước Tần Viễn Phong, cận chiến công kích. Hắn lấy nhục thể của chihs mình đâm về phía thân thể Tần Viễn Phong, thế gian này sợ là sẽ không có một ai có thể so sánh với thân thể máu thịt của hắn, hắn là thần binh lợi khí được tạo thành từ việc đoạt lực lượng thiên địa tạo hóa cơ mà.
Tần Viễn Phong giơ tay lên đánh ra, cuối cùng trực tiếp va chạm với thân thể máu thịt của Xa Hầu, sáu đạo lực lượng dung nhập trong một quyền, sức mạnh vô địch, không gì là không bị tiêu diệt. Thân thể hai người trực tiếp va chạm, trời cao cũng đều chấn động, thời không xung quanh không ngừng văng tung tóe, cục diện kinh người.
Nguyệt Trường Không nhìn lướt qua chiến trận bên kia, sau đó lại nhìn Tần Vấn Thiên, thoáng lộ ra một nét cười tà, nói:
- Lại nói, ta hẳn là phải đa tạ phụ thân ngươi mới đúng, hắn chính là người canh giữ lăng mộ, ta lại được thừa kế tất cả trong thần lăng. Để tạ ơn các ngươi cho thật tốt, ta sẽ cắn nuốt hết thảy các ngươi, để các ngươi trở thành một phần của ta, như vậy các ngươi có chết thì cũng vĩnh viễn sống sót, chính là dựa vào sự tồn tại của ta mà sống.
- Nguyệt Trường Không, dù ngươi có sống thêm một đời, chung quy cũng không thay đổi được số phận, trận chiến này ngươi vẫn sẽ bị thiêu cháy, bị tiêu diệt.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Trường Không, ánh mắt của hắn hóa thành màu vàng, trở nên cực kỳ đáng sợ. Nguyệt Trường Không nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt hai người đối đầu, Tần Vấn Thiên cảm nhận được lực lượng của nguyệt thần nhãn, bản thân dường như rơi vào trong vô tận đạo pháp biến hóa kỳ ảo; thế nhưng Nguyệt Trường Không cũng đồng dạng cảm nhận được lực lượng trong con mắt của Tần Vấn Thiên, hắn cũng tiến vào một thế giới kỳ diệu, gần trong gang tấc mà xa tận biển trời, mặc dù hắn và Tần Vấn Thiên đứng cách xa nhau rất xa nhưng lại dường như là đang đứng đối diện trong một thế giới tu di.
- Đây là thế giới gì?
Nguyệt Trường Không cười hỏi.
- Ý giới thời không, ý thức của chúng ta đã phong tỏa thế thời không, ai cũng không thể ra ngoài. Trận chiến hôm nay, trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống sót.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, Nguyệt Trường Không cười cười nhìn Tần Vấn Thiên:
- Ta tự xưng là nguyệt thần nhãn đồng thuật vô song, không nghĩ tới cuối cùng khi đối diện với ngươi lại tiến vào thế giới thời không của ngươi, đây hẳn đã dung nhập lực lượng Phật đạo vào đi, không hổ danh là đối thủ của Nguyệt Trường Không ta. Ta càng lúc càng mong đợi, sau khi cắn nuốt ngươi ta sẽ cường đại tới mức nào?
Hắn vừa dứt lời, nguyệt thần vẫn sản sinh trong mảnh thế giới thời không này, nguyệt thần nhãn đáng sợ rơi tới trên người Tần Vấn Thiên.
- Phật pháp coi trọng sự tĩnh lặng, không bị mê hoặc, huyễn thuật của ngươi đối với ta không có tác dụng gì lớn.
Tần Vấn Thiên nói. Nếu như tu vi của hắn yếu kém, khi nguyệt thần nhãn chiếu xuống, hắn sẽ trực tiếp rơi vào trong tay giặc; thế nhưng nếu tu vi của bản thân hắn cường thịnh thì sẽ có thể chống lại lực lượng của nguyệt thần nhãn.
- Nguyệt thần đã từng là Thần Vương như ta, lực lượng của hắn sao lại đơn giản như ngươi tưởng tượng được.
Nguyệt Trường Không cười lạnh mà nói, từng ánh trăng rơi xuống trên người Tần Vấn Thiên như muốn loại trừ vạn đạo, ánh sáng thần thánh trên người hắn tróc ra từng chút một, sau đó một vòng nguyệt quang trực tiếp chiếu xuống, muốn dùng ánh trăng cắn nuốt thân thể Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên giơ tay đánh ra, trong phút chốc, ngàn vạn kiếm ý thời không ngược dòng mà lên, chém sạch từng vòng trăng tròn. Thế nhưng đây cũng chưa kết thúc, trên trời cao ánh trăng càng lúc càng nhiều, vô cùng vô tận, những ánh trăng ấy đồng thời bắn ra những tia sáng âm u về mảnh không gian bên phía Tần Vấn Thiên. Giờ phút này, thời không kiếm đạo bị bắn thủng, ở dưới ánh trăng tiêu tan thành mây khói.
- Phá đạo.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, lực lượng nguyệt thần hoàn chỉnh ngoại trừ có thể mượn tinh thần của chư thiên tung ra ánh sáng Xạ Nguyệt, tạo thành huyễn cảnh lớn giữa trời, thay thế năng lực thật sự siêu cường thì còn có thể phóng ra ánh sáng Thần Nguyệt trên trời cao, diệt được tất cả mọi loại đạo pháp trên thế gian. Hai loại năng lực này kết hợp với nhau tạo thành sự cường đại của nguyệt thần, một ánh mắt của hắn cũng có thể làm cho muôn dân trăm họ rơi vào trong nhân sinh giả tạo, hơn nữa còn tưởng đó là thật.
Tất cả các loại oai lực đạo pháp hiện lên trên người Tần Vấn Thiên đều bị phá hủy dưới vô tận Ám Nguyệt, không gian xung quanh thân thể hắn dường như đã hóa thành một mảnh thời không vô pháp, không cho phép bất kỳ loại đạo pháp nào tồn tại. Hắn sử dụng đạo pháp thời không, muốn bất động thời không thế nhưng vẫn lại vô dụng, vô tận Ám Nguyệt chiếu xuống trực tiếp chôn vùi đạo pháp thời không, dường như không có đạo pháp nào trên thế gian này mà nguyệt quang không thể phá.
... ...
Còn với những người đang quan sát từ bên ngoài, Nguyệt Trường Không và Tần Vấn Thiên đang đại chiến với nhau lại đều đứng tại chỗ, không hề có chút cử động nào, hai người bọn họ dường như đã đều dừng lại, chỉ đứng từ phía xa mà nhìn nhau. Thế nhưng mọi người bên cạnh bọn họ đều hiểu, bọn họ hẳn là đã tiến vào giao phong trong một loại cảnh giới kỳ diệu, chỉ có điều mình không nhìn thấy được mà thôi. Loại giao phong như này cực kỳ đáng sợ.
- Đi phá chân thân của hắn.
Những cường giả Thái Cổ bên cạnh Nguyệt Trường Không mở miệng nói, lao thẳng đến phía Tần Vấn Thiên. Chỉ cần phá được chân thân bên ngoài của Tần Vấn Thiên thì thắng bại giữa hắn và Nguyệt Trường Không liền được phân định.
Trận chiến này vô cùng nguy hiểm, chỉ một chút lơ là thôi thì bọn họ cũng sẽ chôn xương tại Thiên Quật, cho nên bọn họ đều hy vọng có thể đạt được thắng lợi, trước giết chết Tần Vấn Thiên, tiêu diệt kẻ nắm giữ Thiên Quật trong tay, vậy thì Thiên Quật cũng sẽ tan rã.
Nhưng người bên cạnh Tần Vấn Thiên sao lại có thể để cho bọn hắn thực hiện được chuyện đó. Bọn họ trước đã một mực cảm thấy tương đối uất ức, cần phải dựa vào Tần Vấn Thiên bảo vệ, lúc này nghênh đón cơ hội liền hận không thể đại chiến một trận, tiêu diệt tất cả những kẻ xâm nhập Thiên Quật, nhất là Nguyệt Trường Không, kẻ này tội ác ngập trời, trên người có đại tội nghiệt, nhất định phải chết.
Đại quân Thiên Thần hai bên rất nhanh đã giao phong va chạm với nhau, Quân Mộng Trần và Thôn Thiên cự thú càng cường đại hơn, bọn họ trong đại quân Thiên Thần hỗn loạn bạo phát thần uy kinh thế.
Đồng thời, ở một chiến trường khác, Tử Thần và Bắc Minh U Hoàng cũng không hề lơ là thiếu cảnh giác. Tuy rằng bọn họ liên thủ phá hủy được thân thể khổng lồ của cự Phật, nhưng vị Thần Vương phương tây kia đến hiện tại còn chưa xuất hiện, hắn là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Bắc Minh U Hoàng vẫn dùng công kích linh hồn vô cùng cường đại khống chế linh hồn của đại quân Phật giới, khiến cho linh hồn bọn họ đông lại, Hoa Thái Hư thì lại muốn độ hóa bọn họ, để bọn họ tỉnh táo lại, Tử Thần thì nhìn chằm chằm vào quân đoàn phương tây, không có ai biết vị Thần Vương kia đang ẩn nấp ở nơi nào, hắn phải cẩn thận một chút.
- Các ngươi tội gì khổ vậy.
Một âm thanh dằng dặc truyền đến, như là đến từ hư vô:
- Đại thế không thể nghịch, vì muôn dân trăm họ, Phật môn ta tất sẽ khống chế Thiên Quật.
- Nói khoác không biết ngượng mồm, nếu Phật môn nhà ngươi lợi hại như vậy thì cần gì trốn trốn tránh tránh. Nếu ngươi không chịu đi ra, ta trước cứ chém hết mấy con lừa trọc của Tiểu Tây Thiên nhà ngươi.
Tử Thần lạnh như băng mở miệng, ánh mắt của hắn nhìn về phía quân đoàn Phật giới trước mắt. Những người đó đều là cường giả đến từ Tiểu Tây Thiên, hắn vung tay lên, dường như có một bàn tay tử vong cực lớn trực tiếp chụp lên linh hồn của mọi người, Thánh Phật tầm thường của Phật môn đều thấy như trái tim muốn ngừng đập, có cảm giác hít thở không thông.
- Ta vẫn luôn ở trước mặt ngươi, chỉ là ngươi không nhìn ra được mà thôi.
Lại có âm thanh mờ mịt truyền ra, một bóng người đi ra từ trong quân đoàn Phật giới, hắn chắp hai tay lại trước ngực, trong phút chốc một ánh sáng vô thượng màu vàng lấp lánh khắp cả thiên địa, cỗ lực lượng vô hình mà Tử Thần sở phóng ra trực tiếp bị nghiền nát.
- Chết.
Tử Thần liếc nhìn lại, trong mắt bắn ra tử thần mâu, trực tiếp xuyên qua thân thể của người kia. Sau đó, một tiếng động rất lớn vang lên, tôn thân thể kia trực tiếp bị chôn vùi, tiêu tan thành mây khói.
- Năm đó ngươi đánh giết tới Thái Cổ, muôn dân trăm họ máu chảy đầu rơi, tội nghiệt đầy người, hiện tại vẫn còn muốn giẫm lên vết xe đổ hay sao?
Lại có âm thanh truyền ra, một người trông có vẻ cực kỳ tầm thường phá vỡ khống chế của Bắc Minh U Hoàng và Hoa Thái Hư mà đi ra, Tử Thần cũng liếc mắt nhìn sang rồi tiêu diệt hắn, người kia trực tiếp ngã xuống, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Người thứ ba lại đi ra, dường như bất kỳ kẻ nào trong vô cùng vô tận nhân khẩu trong đám đại quân Phật giới này đều có thể là Tây Thiên Thần Vương, hắn không chỗ nào là không có mặt, hắn thật sự khống chế tính mạng của chúng sinh.
Sát niệm trong ánh mắt Tử Thần rất đáng sợ, nhưng hắn biết, trừ khi hắn chém chết tất cả những người ở đây, bằng không vĩnh viễn cũng không có khả năng giết được đối phương.
- Ta còn dẫn theo cả mấy ngừoi bạn lâu năm đến, để cho bọn họ cùng nhau chứng kiến tất cả những điều này.
Người thứ ba chậm rãi mở miệng. Hắn mở miệng tụng Phật âm, nhất thời từng bóng người Phật môn lần lượt được giải trừ lực lượng băng phong, bọn họ đều tụng niệm Phạn âm, chỉ thấy một bóng người hư ảo dần dần ngưng tụ mà lập lòe hiện ra trên trời cao.
Bóng dáng đó quá to lớn, che khuất cả bầu trời, chính là một vị thú lớn, hung ác vô song, giống như vua của vạn thú vậy.
Hắn phát ra một đạo rít gào trầm thấp, kinh động cửu thiên, tinh không run rẩy, khiến cho các Thiên Thần đang chiến đấu bên kia cũng phải nhìn về phía bên này. Sau đó dường như Tiểu Hỗn Đản đã cảm nhận được điều gì đó, hắn phát ra tiếng tưng rít gào kinh thiên, vọt về phía chiến trường bên này của Tử Thần, nhìn chằm chằm vào bóng hình vừa xuất hiện.
- Thần Vương Hoang.
Hư ảnh của Bất Diệt Thiên Chủ mở miệng nói, thú lớn khổng lồ vừa xuất hiện chính là Thôn Thiên cự thú.
- Sao nào, có cảm nhận được niềm vui bất ngờ hay không, cho các ngươi gặp một vị bằng hữu cũ.
Phật tu dưới khoảng không tiếp tục mở miệng, sau đó trời cao bên cạnh Thần Vương Hoang đánh xuống tinh không vô tận, những tinh quang ấy tràn ngập ma uy kinh người, hóa thành phong bạo ma khí đáng sợ, từng chút một ngưng thành một hư ảnh.
Ảo ảnh này dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hóa thành một thân thể cực kỳ khổng lồ. Toàn thân hắn tối tăm, đôi mắt khí phách vô song, quét mắt qua một cái liền giống như thiên địa cộng chủ, cả Thái Cổ đều phải thần phục dưới chân hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận