Thái Cổ Thần Vương

Tuẫn đạo

Bất Diệt Thiên Chủ nhìn Tử thần, cơ thể bọn họ càng lúc càng run lên dữ dội, chính vào lúc này, một đạo âm thanh lạnh băng truyền tới:
- Vẫn ở đó nói chuyện viển vông sao.
Lời này vừa dứt, liền ngay một luồng sức mạnh vô thượng giáng xuống, linh hồn số mệnh của Tử Thần bị bóc tách đi, bay về phía cơ thể khổng lồ to lớn vô biên, Tây Thiên Thần Vương mở miệng hít vào một cái, nuốt đạo ánh sáng đó vào trong bụng, sau đó đôi mắt lớn như vì sao nhắm lại, giống như đang rất tận hưởng..
Bất Diệt Thiên Chủ không tiếp tục nhìn về bên đó, đôi mắt xinh đẹp của bà nhìn U Hoàng, nói:
- Ta và ngươi đa từng nói về ý nghĩa thật sự của Tử Nhân Kinh, ngươi có còn nhớ không?
- Ừm.
Bắc Minh U Hoàng rưng rưng gật đầu:
- Tử Nhân Kinh, chỉ có chết mới có thể hóa đạo.
- Tử Nhân Kinh là dâng hiến, ý nghĩa thật sự của nó chẳng phải là sinh tử nhân, cũng chẳng phải là khống chế cơ thể của người khác, mà là hiến dâng chính mình, chỉ có cái chết, mới có thể hóa đạo, bởi thế mới gọi đó là Tử Nhân Kinh, nó và Bất Tử Kinh bổ trợ lẫn nhau, chỉ có người tu hành Bất Tử Kinh, mới có thể tiếp nhận đạo mà nó dùng cái chết để hóa thành đó, đã từng, ta và sư phụ ngươi, cũng đã từng liên thủ với nhau, đến nay, lại phải hy sinh ngươi.
Bất Diệt Thiên Chủ khẽ nói, không buồn không vui, trận chiến này có liên quan tới tính mạng của bọn họ, có liên quan tới tính mệnh của chúng sinh Thái Cổ, hy sinh là điều không thể tránh khỏi.
U Hoàng hi sinh, bản thân nàng cũng sẽ biến mất, hơn nữa còn là hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không còn tồn tại trên đời, cùng với việc U Hoàng hóa đạo, sự hi sinh này, vẫn không nhất định có thể đủ để chiến thắng Tây Thiên Thần Vương.
Nhưng mà, nếu không lựa chọn hy sinh, vậy thì, cuộc chiến này sẽ không còn bất cứ điều gì để thấp thỏm nữa cả, đương nhiên từng người từng người một sẽ bị giết.
- Không.
Tần Vấn Thiên nghe cuộc nói chuyện của Bất Diệt Thiên Chủ và Bắc Minh U Hoàng thì thần sắc hắn trở nên lắng đọng, nhìn về phía Bắc Minh U Hoàng, lắc đầu nói:
- Ta tuyệt đối không chấp nhận.
Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng lấp lánh ánh lệ, lúc này đôi mắt nàng nhìn Tần Vấn Thiên lại mang theo nụ cười, giống như thể đã buông bỏ nhẹ lòng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần để tiếp nhận cái chết, cái chết không hề đáng sợ, thứ đáng sợ thật sự chính là không có hy vọng, có thể đổi lấy hy vọng rằng Tần Vấn Thiên sẽ chiến thắng đối phương, thì cái chết của nàng có đáng là gì.
- Vấn Thiên, cũng phải có người hy sinh, nếu như thế mà có thể đổi lấy thắng lợi, thì sự hy sinh của ta đâu có đáng là gì, huynh đừng quên, ở đây, không chỉ có mình huynh và ta.
Bắc Minh U Hoàng cười với nụ cười sáng lạn rực rỡ, thời khắc này, giọng nói của nàng không chút băng lạnh mà chỉ có sự ấm áp dịu dàng.
Hai nắm tay Tần Vấn Thiên nắm chặt, xét về mặt lý trí hắn đương nhiên hiểu U Hoàng nói đúng, nếu không thì Bất Diệt Thiên Chủ cũng sẽ không để cho nàng làm thế, nhưng mà, để cho nàng hy sinh ư, xét về t tình cảm hắn không cách nào chấp nhận được.
- Hãy nhìn các nàng ấy.
Bắc Minh U Hoàng nhìn về phía các nàng Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi, Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía đó, ở nơi ấy, có rất nhiều người thân bằng hữu của hắn, trong hư không còn có phụ thân hắn và cả Quân Mộng Trần đang chiến đấu.
- Nếu tiếp tục như vậy, tất cả mọi người đều phải chết, đây là kết cục mà huynh muốn chứng kiến hay sao?
Bắc Minh U Hoàng vẫn mỉm cười với Tần Vấn Thiên, chỉ thấy vô tận những linh hồn của nàng bay thẳng vào đầu Tần Vấn Thiên, lòng Tần Vấn Thiên thống khổ quẫy đạp, chống lại nguồn sức mạnh kia.
- Vấn Thiên, đừng do dự nữa, còn tiếp tục do dự, chúng ta đều sẽ không sống nổi, ta biết huynh không quan tâm tới sự sống chết của bản thân, thà rằng cùng với ta chiến đấu tới chết cũng không muốn để cho ta hy sinh, nhưng đây đã không chỉ còn liên quan tới tính mạng hai chúng ta nữa rồi.
Giọng nói của Bắc Minh U Hoàng vang lên trong linh hồn Tần Vấn Thiên, những linh hồn vô tận không ngừng bay về phía linh hồn hắn, Tần Vấn Thiên đau khổ nhắm đôi mắt lại.
Giống như lời Bắc Minh U Hoàng đã nói, nếu chỉ có hắn mà thôi, hắn thà rằng cùng chết với Bắc Minh U Hoàng cũng không chịu chấp nhận sự hy sinh của nàng để đổi lấy cuộc sống cho hắn, nhưng mà, ở đây không chỉ có hai người bọn họ, còn có phụ thân, có Mộng Trần, ở bên kia còn có Khuynh Thành, có Thanh Nhi, có cả mẫu thân nữa, bởi thế, cho dù là chỉ có một tia hy vọng thì cũng phải tranh thủ mà nắm lấy.
- Huống chi, cho dù là hy sinh ta, chúng ta chưa chắc đã chiến thắng, có thể kết cục cũng vẫn chỉ vậy mà thôi.
Bắc Minh U Hoàng từ tốn nói, Tần Vấn Thiên cuối cùng cũng mở bung tất cả, để mặc cho vô tận những linh hồn của Bắc Minh U Hoàng tràn vào trong linh hồn mình, sau đó, vô tận những ánh sáng tinh tú chiếu rọi xuống, chiếu rọi lên trên người của hai ngườ.
- Tần bá phụ, bảo vệ Tần sư huynh.
Quân Mộng Trần hét lớn một tiếng, dùng sức mạnh thế giới bao phủ mảnh trời bên này, ngăn trở đòn tấn công tới từ trên vòm trời cao đang giáng xuống, Tần Viễn Phong cũng lao về phía bên này, mọi thứ, trong thời khắc này, đều đặc biệt rõ ràng trong đầu óc của Tần Vấn Thiên.
- Thời gian.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì phát động đạo thời gian, trong chớp mắt, tốc độ lưu chuyển của thời gian biến hóa, ở chỗ hắn, có tốc độ dòng chảy thời gian gấp cả hơn ngàn lần.
Bắc Minh U Hoàng ngồi đối diện với hắn, thời khắc này, nụ cười nơi khóe miệng nàng sao vẫn đẹp tới vậy, giống như đây là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời của nàng, bắt đầu từ khoảnh khắc này, nàng sẽ hòa cùng làm một với Tần Vấn Thiên, sẽ có thể vĩnh viễn cảm nhận được khí tức sinh mệnh của hắn, từ nay về sau, nàng chính là một phần của hắn.
Tần Vấn Thiên cảm nhận được dường như sức mạnh linh hồn của Bắc Minh U Hoàng đang bao phủ lên bầu trời tinh tú mênh mông, lúc này lại đang nhập vào trong đầu mình, khiến cho tinh không dần thu vào in vào đôi mắt.
- Hóa đạo.
Bắc Minh U Hoàng khẽ nói, thân ảnh của nàng và Bất Diệt Thiên Chủ bắt đầu cháy lên, ngọn lửa thần thánh thuần khiết không tì vết rơi lên cơ thể, rất nhanh chóng, Bất Diệt Thiên Chủ biến mất, còn cơ thể Bắc Minh U Hoàng cũng càng lúc càng hư ảo, giống như đang muốn dung nhập vào trong bầu trời tinh tú bao la.
Giờ phút này, Tần Vấn Thiên có cảm giác dường như hắn có thể thật sự cảm nhận được những tinh tú vũ mệnh vô tận của ngân hà Cửu Thiên, hơn nữa phạm vi còn mở rộng ra hơn nữa còn lớn hơn nữa, đó chính là sự cảm nhận của linh hồn Bắc Minh U Hoàng đang giúp hắn, phóng về phía bầu trời tinh tú mênh mông của ngân hà Cửu Thiên, điên cuồng mở rộng khuếch đại, hơn nữa sức mạnh linh hồn của Bắc Minh U Hoàng cũng đang không ngừng tiến gần tới điểm cực hạn, điều này khiến Tần Vấn Thiên có một ảo giác, dường như Bắc Minh U Hoàng đang lan tỏa sự cảm nhận linh hồn tới các Thiên tinh tú, không ngừng khiến nó giãn nở ra.
Cuối cùng, từ trong linh hồn vang lên một tiếng nổ lớn, linh hồn của Tần Vấn Thiên điên cuồng rung chuyển nứt toác, não của hắn dường như sắp nổ tung, một tiếng gầm trầm trầm vang lên từ miệng hắn, linh hồn vô tận, mỗi một sợi linh hồn đều giống như đang bị nổ tung ra, sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, không ai có thể nhận biết được lúc này Tần Vấn Thiên đang phải chịu đựng nỗi thống khổ như thế nào, nó giống như đạo pháp vô tận đang cắt gọt linh hồn ngươi từng chút từng chút một, sau đó lại để cho ngươi mọc ra, rồi lại tiếp tục cắt gọt, cực hình tàn nhẫn nhất trên thế gian này e rằng chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao chỉ có người tu hành Bất Tử Kinh mới có thể tiếp nhận.
Bất Tử Kinh, dường như vốn sinh ra là để tiếp nhận sức mạnh do Tử Nhân Kinh hóa đạo mà thành, như thể hai người họ hòa làm một thể, hiện nay đã dung hòa hợp nhất.
- U Hoàng.
Vào lúc Tần Vấn Thiên thấy thống khổ cũng là khi từ miệng hắn phát ra những tiếng gọi bi thương, hắn nhìn thấy thân ảnh của U Hoàng tan biến, hoàn toàn tan biến, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà hắn như thể đã trải qua cả mấy thế kỷ, sao mà nó dài tới như vậy, nhưng mà, khi đã trải qua sự bùng nổ của linh hồn, sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, thì thời khắc này, hắn phát hiện hắn thật sự có thể cảm ứng được với các Thiên tinh tú rồi, khác so với trước kia, hắn trước kia có thể cảm nhận được từng tinh tú vũ mệnh, nhưng lúc này đây, hắn lại có thể đồng thời cảm nhận được tất cả, các Thiên tinh tú, như thể đã in dấu ấn vào trong đầu hắn, Tinh Môn trong đầu hắn giống như là hóa thân của của các Thiên tinh tú.
Cảm nhận của hắn đi thăm dò ngân hà Cửu Thiên, hắn mơ hồ cảm giác được nơi đó dường như có bóng dáng U Hoàng, dường như nàng đã hóa thành một phần của bầu trời tinh tú, không nơi nào không có nàng.
Đã từng, Bất Diệt Thiên Chủ chắc cũng đã làm như vậy, lấy thân tuẫn đạo, rồi mượn sức mạnh của chư Thiên, niêm phong Thanh Huyền, với phương pháp nghịch thiên, khiến cho Thanh Huyền biến mất khỏi thế gian, thực hiện việc thay trời đổi đất.
Giờ phút này, không chỉ có linh hồn của hắn biến đổi trở nên cường đại, mà hắn dường như còn nắm giữ được cả đạo của U Hoàng, đạo của Bất Diệt Thiên Chủ.
“Ầm”, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy màn phòng ngự khắp trời đất bị vỡ nát hoàn toàn, Quân Mộng Trần và Tần Viễn Phong bị tấn công bằng một sức mạnh khủng khiếp bị đánh bay ra xa về phía Tần Vấn Thiên, cả hai đều bị thương.
Những âm thanh thùng…thùng… to lớn đáng sợ vang lên, trên bầu trời cao, thân ảnh khổng lồ chắn ngang cả dải ngân hà Cửu Thiên đó hạ xuống, cúi đầu quan sát bọn họ, lộ ra vẻ khinh thường trong đôi mắt, chỉ còn lại ba người thôi sao, Bắc Minh U Hoàng và Bất Diệt Thiên Chủ đều đã tuẫn đạo thành toàn cho Tần Vấn Thiên, cho rằng như thế có thể đối phó lại được với hắn sao? Hắn là thể kết hợp của năm đại Thần Vương cơ đấy, hiện nay, Tử Thần cũng đã trở thành một phần cơ thể hắn, đối phương mới chỉ có sự kết hợp của hai người, hơn nữa, thời gian ngắn ngủi đến vậy thì đối đầu lại với hắn thế nào được đây?
Tần Vấn Thiên không phải hắn, cũng không có được rất nhiều những năng lực của hắn, ví dụ như, trong thời gian cực ngắn tiêu hóa được mọi nguồn sức mạnh, ví như đạo của Tử Thần.
Đôi mắt hắn ngước nhìn trời cao, bầu trời tinh tú vô tận, chiếu rọi ánh sáng chết chóc, trong khoảnh khắc chiếu rọi về phía bọn người Tần Vấn Thiên, từng đạo từng đạo ánh sáng chết chóc này có thể hủy diệt giết chết mọi sự tồn tại trên đời, vô tận những ánh sáng tập trung tại một chỗ, sẽ làm tăng lên gấp bao nhiêu lần sức mạnh hủy diệt chết chóc đây, thật sự không cách nào tưởng tượng được.
Sắc mặt Tần Viễn Phong và Quân Mộng Trần cực kỳ khó coi, đến cuối cùng, vẫn không thể thoát khỏi số phận sao? Trong cả quá trình chiến đấu dài mà bọn họ và đối phương đã trải qua đó, bọn họ cảm nhận được một cách sâu sắc sự cường đại của kẻ địch, quá đáng sợ, thật sự là không có địch thủ.
Lúc này, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hắn là vô tận những đau thương mất mát thê lương.
Trên vòm trời cao, hằng hà sa số những vì tinh tú lấp lánh, dường như cũng cảm nhận được nỗi bi thương của hắn, thời khắc này, rất nhiều tinh tú đồng thời phóng xuống ánh sáng phong ấn, chiếu lên bầu trời tinh tú xung quanh họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận