Thái Cổ Thần Vương

Ngày sinh nhật hai mươi tuổi

Mạc Khuynh Thành uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, nàng tin tưởng Tần Vấn Thiên đến vậy, hoặc cũng có thể nàng đã không biết đó là vì tiền duyên hai kiếp, ở kiếp trước, nam tử trước mắt chính là người mà nàng yêu sâu đậm, cho dù là tương ngộ sau khi luân hồi, nàng sinh ra mang theo cảm giác thân quen với hắn.
Lúc này, Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng, nhìn Tần Vấn Thiên cười hỏi:
- Quái thúc thúc, ngươi nói xem, ta có nên gả cho hắn hay không?
- Ngươi không muốn, thì đừng gả.
Tần Vấn Thiên trả lời.
- Nhưng mà, cha mẹ và trưởng bối trong gia tộc đều kêu ta lấy hắn đi, hơn nữa, bọn họ đều là muốn tốt cho ta, hy vọng của gia tộc cũng đều ở cả trên người ta.
Mạc Khuynh Thành mơ mơ màng màng nói.
- Ngươi không cần bởi vì người nhà mà phải chịu thiệt thòi cho chính bản thân mình, thế giới này, không có ai có thể khiến cho ngươi phải chịu thiệt thòi.
Tần Vấn Thiên nghiêm trang nói.
Mạc Khuynh Thành nhìn bộ dạng nghiêm trang của hắn thì cười khanh khách ngốc nghếch, nàng tiến sát tới, sát gần vưới khuôn mặt anh tuấn của Tần Vấn Thiên, dung mạo mỹ lệ đó nếu tiến thêm chút nữa thì sẽ áp hẳn vào khuôn mặt của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên thậm chí có thể cảm thấy được rất rõ ràng hơi thở của nàng, còn cả mùi hương quyến rũ thoang thoảng trên cơ thể nàng, và cả hương rượu nữa.
- Nhưng nếu không gả cho hắn, ta gả cho ai đây, ai cưới ta chứ?
Mạc Khuynh Thành cười ngốc nghếch nói, giống như những lời nói bừa sau ly rượu, nhìn dung nhan thanh thuần xinh đẹp đó của nàng, Tần Vấn Thiên sững người, mất bình tĩnh vô cùng, trong lòng thầm hét lên: Ta cưới nàng.
Nhưng mà, hắn không thốt ra những lời nói trong đáy lòng đó, còn hai năm nữa, thêm hai năm nữa thôi, Khuynh Thành sẽ khôi phục lại ký ức trước kia, đây là số mệnh luân hồi, nàng mang theo chấp niệm nhập luân hồi, hắn sẽ tiếp tục đợi.
- Đùa với ngươi đó Quái thúc thúc.
Mạc Khuynh Thành thản nhiên cười, lùi trở lại chỗ ngồi, lại uống một ly, tiếp tục nói:
- Có điều, thật sự Quái thúc thúc là người đẹp nhất mà ta từng gặp, hơn nữa còn không già, cái gì mà thiên tài Tiên môn, còn chẳng đẹp bằng Quái thúc thúc, người mà tương lai ta sẽ lấy nhất định phải là người đẹp như Quái thúc thúc, thương ta giống như Quái thúc thúc thương ta, hơn nữa, hắn còn cưỡi chân long thần phong hạ xuống, trang sức trải vạn dặm, ráng mây phủ khắp bầu trời, trời sinh dị tượng, chấn động thế gian, cái gì mà thiên tài Tiên môn, làm sao mà sánh được.
Tần Vấn Thiên nghe Mạc Khuynh Thành nói năng linh tinh lộn xộn, trong lòng thầm nghĩ:
- Nha đầu ngốc, đây là cảnh tượng mà kiếp trước ta cưới nàng và Thanh Nhi.
- Nhất định sẽ vậy.
Tần Vấn Thiên nghiêm túc gật đầu, nhớ như tạc những gì Khuynh Thành vừa nói.
- Thật vậy sao?
Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên hỏi:
- Quái thúc thúc thật biết dỗ dành khiến cho ta vui lòng.
- Không đâu là thật đó, sau này người ngươi sẽ lấy, hắn sẽ trải trang sức vạn dặm triệu dặm, lên thẳng thượng thiên giới, chư Thiên thần thú giáng lâm, trời sinh dị tượng, Cửu Thiên cùng rúng động, chư Thiên thần ma tới chúc tụng.
Tần Vấn Thiên nghiêm trang nói.
Lời của Tần Vấn Thiên khiến Mạc Khuynh Thành sửng sốt, sau đó phì cười, đôi tay nhỏ chỉ vào Tần Vấn Thiên, cười khúc khích ngốc nghếch nói:
- Quái thúc thúc, ngươi lại dỗ dành cho ta vui rồi, làm gì có người nào lợi hại tới vậy.
- Khuynh Thành.
Lúc này, bên ngoài có âm thanh vang lên, làm đứt ngang lời nói của nàng, có người kêu lên:
- Khuynh Thành, cha mẹ và cả các trưởng bối đều đang chờ ngươi, để chúc mừng sinh nhật ngươi, sao lại chạy ra ngoài rồi.
Nói rồi, một thân ảnh vóc dáng trung niên đẩy cửa bước vào, phía sau còn nhiều người đi cùng, Tần Vấn Thiên không bất ngờ, hắn đương nhiên đã sớm biết đối phương tới đây.
- Quái thúc thúc, ta phải đi về rồi, lời của thúc nói có lẽ sẽ xuất hiện trong mộng.
Mạc Khuynh Thành cười ngây ngô với Tần Vấn Thiên, sau đó xoa xoa Tiểu Hỗn Đản, có chút luyến tiếc:
- Tiểu Hỗn Đản, ta đi đây.
Nói rồi, nàng liền xoay người rời đi, ra khỏi căn nhà nhỏ.
Sau khi Mạc Khuynh Thành rời đi, nhị thúc của nàng không đi, ánh mắt lão dừng lại nơi Tần Vấn Thiên, đôi mắt sắc lạnh tựa dao.
- Ta không biết những năm vừa rồi ngươi xuất phát từ mục đích gì, cũng không cần biết ngươi là kẻ nào, nhưng tới nay, Khuynh Thành đã trưởng thành rồi, còn là đệ tử Tiên môn, sẽ được gả cho một thiên tài xuất chúng của Tiên môn, ngươi tốt nhất đừng gặp lại nó nữa, ảnh hưởng tới danh dự của nó.
Đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người trẻ tuổi cực kỳ đẹp đẽ trước mặt mình, lão cũng rất tò mò về Tần Vấn Thiên, tại sao hắn có thể không già? Trên người hắn rõ ràng không có một chút khí tức tu hành nào, nhìn như một người bình thường, nhưng khí chất của hắn lại bất phàm.
Nhưng bất kể thế nào, bất kể Tần Vấn Thiên là ai, cũng không thể để hắn tiếp tục tiếp xúc với Khuynh Thành nữa, hắn quá đỗi anh tú, bên cạnh Khuynh Thành không có ai có thể anh tuấn hơn hắn, hơn nữa cũng không bị già đi, Mạc Khuynh Thành tuổi còn nhỏ, đang ở tuổi thiếu nữ thanh xuân, là tuổi mà tình đầu chớm nở rạo rực, không thể lầm đường lạc lối, đặc biệt hiện nay Khuynh Thành đã bái nhập vào Tiên môn học tập, tương lai không lâu sau đó có thể sẽ tới thượng thiên giới, bái Tiên Nhân làm thầy, hơn nữa còn gả cho nhân vật thiên tài Tiên môn, thiên tài đó là hậu nhân của Tiên nhân, tất cả những điều này, làm sao có thể để bị ảnh hưởng bởi Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt hắn, hiện nay, không ngờ lại có người dám nói với hắn như vậy, cũng buồn cười thật, có điều, tốt xấu gì hắn cũng là nhị thúc của Khuynh Thành, với tâm tính hiện giờ của Tần Vấn Thiên, cũng không tới nỗi vì một câu nói mà so đo với lão, chỉ điềm nhiên nói:
- Ngươi đi đi.
- Hừ, tốt nhất ngươi hãy luôn nhớ tới những lời ta nói.
Nhị thúc của Mạc Khuynh Thành hừ lên một tiếng uy hiếp, sau đó rời khỏi căn nhà nhỏ.
Tần Vấn Thiên vẫn bình tĩnh nhìn hắn rời đi, sau đó, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhè nhẹ, Khuynh Thành, nàng đã tới tuổi nói chuyện cưới gả, mười tám năm bầu bạn, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.
Sau khi Mạc Khuynh Thành rời khỏi căn nhà nhỏ của Tần Vấn Thiên, cưỡi tiên hạc rời đi, khuôn mặt của nàng vẫn đỏ hồng hồng, gió thổi ào ào quất lên cơ thể nàng, bất giác mắt nàng hơi ướt.
- Quái thúc thúc, đương nhiên ta không muốn gả cho hắn, bởi vì, ta có người ta thích.
Mạc Khuynh Thành thầm nói trong lòng.
- Nghe những người già trong nhà nói, từ ngày ta sinh ra đời, ngươi đã luôn ở bên ngoài Mạc gia, nhìn thấy ta ra đời, sau đó rất nhiều năm, mỗi ngày đều ở đó nhìn ta lớn lên từng ngày, chơi cùng ta, ngươi luôn kiên trì nhẫn nại như vậy, không ngại ngần sự nghịch ngợm của ta, ta trèo lên người ngươi ngươi cũng không tức giận, thời gian ngươi bầu bạn với ta, còn nhiều hơn cả cha mẹ ta, ánh mắt ngươi nhìn ta luôn ấm áp dịu dàng như thế, không biết tại sao, nhìn thấy ngươi ta thường cảm thấy rất quen thuộc, dường như kiếp trước chúng ta biết nhau vậy, nhìn đôi mắt của ngươi, ta cảm thấy an toàn, dường như, bất luận là lúc nào, ngươi đều ở bên cạnh ta, bảo vệ ta.
- Hiện nay, cuối cùng ta cũng đã trưởng thành, còn ngươi, không hề già đi, lại vẫn đẹp như vậy, ngươi có biết không, người ta muốn lấy chính là ngươi.
- Ngươi nói, người sau này cưới ta sẽ trải trang sức hàng vạn hàng triệu dặm, trực tiếp nối thẳng lên Thượng Giới Thiên, chư Thiên Thần Thú giáng lâm, Cửu Thiên chấn động, Thần ma tới chúc tụng, nhưng mà, những điều này ta đều không cần, chỉ cần người lấy ta là ngươi là đủ rồi.
- Nhưng mà, sao ta có thể làm vậy được, tiên tử tỷ tỷ đẹp, lương thiện như vậy, ngươi đã có một gia đình ấm áp như thế, làm sao ta có thể phá hoại tình cảm của ngươi và tiên tử tỷ tỷ, ta không thể làm như vậy.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt Mạc Khuynh Thành rơi như mưa, sớm đã lệ đầm đìa trên mặt, quần áo đều bị ướt cả.
Tình duyên hai kiếp, ai có thể hiểu? Ai biết trái tim Khuynh Thành.
Tới Mạc phủ, Mạc Khuynh Thành lau khô nước mắt, nụ cười hiện ra trên khuôn mặt nàng, lòng thầm nói:
- Quái thúc thúc, ngươi từng nói với ta, phải sống vui vẻ từng ngày, ta phải kiên cường, không được nhớ ngươi nữa, ta nhất định sẽ khiến cho ta vui vẻ, ta biết, nhìn thấy ta vui vẻ, ngươi cũng sẽ vui, sau này, cho dù ta có không vui đi nữa, cũng sẽ lặng lẽ giấu kín vào đáy lòng, để ngươi chỉ nhìn thấy sự vui vẻ của ta, như thế, ngươi cũng sẽ vui.
Nghĩ tới đây, Mạc Khuynh Thành mang theo nụ cười trên khuôn mặt đi vào Mạc phủ.
Mạc phủ mừng sinh nhật của nàng, nàng nói với Mạc phủ, tạm thời nàng còn chưa muốn lập gia đình, đợi tới khi nàng hai mươi tuổi, rồi mới quyết định, tin tức truyền ra ngoài, người trong Tiên môn cũng sẽ không làm khó dễ cho nàng, dù gì thiên phú của nàng cũng ở đó,tương lai tất sẽ thành Tiên, người của Mạc phủ rất hy vọng nàng có thể đồng ý luôn nhưng cũng không miễn cưỡng nàng.
Không lâu sau đó, trong Tiên môn có tin tức truyền vào Mạc phủ, sau hai năm nữa, Tiên nhân của Thượng Giới Thiên của Tiên Môn sẽ đích thân hạ phàm tới Mạc phủ, vào ngày sinh nhật của Mạc Khuynh Thành năm hai mươi tuổi sẽ nhận nàng làm đệ tử thân truyền.
Ngoài ra, sau vị Tiên nhân đó, thiên tài Tiên nhân kia cũng sẽ cầu hôn với nàng trong ngày hôm đó, chuẩn bị cưới Mạc Khuynh Thành.
Tin tức truyền ra, Mạc phủ trên dưới vui mừng hoan hỉ, Thanh Huyền, Tiên nhân Thượng Giới Thiên, đích thân hạ giới, thu nạp Mạc Khuynh Thành làm đệ tử thân truyền, vinh quang tới mức nào cơ chứ, Mạc gia của tòa thành nhỏ này từ đó sẽ một bước lên trời.
Sau khi tin tức này được truyền tới, rất nhiều đại gia tộc trong vương quốc tới bái kiến Mạc gia, bọn họ cường đại hơn Mạc gia không biết tới bao nhiêu, nhưng đều cung cung kính kính, chính vì vậy cảm giác hư vinh mà cả Mạc gia từ trên xuống dưới có được đều được thỏa mãn tới cực hạn, còn về cuộc cầu hôn hai năm sau đó, trong mắt bọn họ về cơ bản không cần phải băn khoăn thấp thỏm.
Nhưng mà, từ đó về sau, Mạc Khuynh Thành rất ít khi ra khỏi nhà, đa số thời gian nàng bận rộn tu hành, chỉ có khi tu vi cường đại mới có thể nắm giữ trong tay vận mệnh của mình, điều đó đúng với bất kỳ một nơi nào trên đại lục Cửu Thiên này.
Thậm chí, nàng rất ít khi đi thăm Quái thúc thúc.
Đương nhiên, Tần Vấn Thiên vẫn lặng lẽ quan tâm dõi theo nàng, và thậm chí dõi theo tất cả mọi thứ xung quanh nàng.
Thời gian trôi qua từng ngày một, cách mốc thời gian hai năm càng lúc càng gần, tâm tư của Tần Vấn Thiên càng không cách nào bình ổn, đương nhiên không phải vì việc người của Tiên môn sẽ tới xin cưới, điều này đối với hắn chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới thôi.
Nguyên nhân khiến tâm tư hắn không cách nào bình ổn, đó là bởi vì Khuynh Thành cuối cùng cũng sắp quay trở lại rồi, ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi ấy nàng sẽ khôi phục lại ký ức của kiếp trước.
- Quái thúc thúc.
Còn bảy ngày nữa là tới sinh nhật của Mạc Khuynh Thành, ngày hôm đó Mạc Khuynh Thành lại tìm tới căn nhà nhỏ, nhìn người trẻ tuổi anh tuấn đang ngồi phía trước nhà, cười khanh khách nói:
- Quái thúc thúc, ngươi vẫn không già.
- Ngươi cũng sẽ không già.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Quái thúc thúc lại lừa ta.
Mạc Khuynh Thành xinh đẹp trừng mắt lên một cái với Tần Vấn Thiên, rồi nói:
- Quái thúc thúc, ta tới để nói với ngươi rằng bảy ngày sau, Tiên nhân Thượng Giới Thiên ở Thanh Huyền sẽ tới, muốn nhận ta làm đệ tử, người mà hồi đó ta nói với thúc muốn cầu hôn ta, ta dần dần phát hiện, thực sự hắn cũng không có xấu lắm đâu, thiên phú hàng đầu, anh tuấn tiêu sái, cũng rất tốt, gả thì gả vậy, dù gì ta cũng rất vui.
Tần Vấn Thiên không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Mạc Khuynh Thành, ánh mắt nàng có đôi chút tránh né.
- Quái thúc thúc, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không.
Mạc Khuynh Thành lại tiếp tục nói.
- Ngươi nói đi.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Ngày hôm đó, ngươi phải đến thăm ta, được không?
Mạc Khuynh Thành căng thẳng hỏi Tần Vấn Thiên.
- Được, nhất định ta sẽ tới.
Tần Vấn Thiên nghiêm trang gật đầu, Mạc Khuynh Thành hài lòng rời đi, có điều Tần Vấn Thiên biết, sau khi nàng xoay người rời đi sẽ không còn vui nữa.
- Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, tâm tư của Mạc Khuynh Thành làm sao có thể giấu được hắn, cuối cùng, chỉ còn lại bảy ngày thôi sao.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xuyên qua Cửu Thiên, thần niệm bao trùm cả không gian bao la mênh mông, chư Thiên Thế Giới, thời khắc này, trong điện Thần Vương, vô số người cảm nhận được thần niệm này, bọn họ biết, đây là thần niệm của ai.
- Còn bảy ngày nữa, sắp xếp một chút.
Một đạo âm thanh vang vọng cả điện Thần Vương, vô số người chấn động trong lòng, liền sau đó rất nhiều người nở nụ cười trên môi, hai mươi năm rồi, sự chờ đợi ròng rã trọn vẹn hai mươi năm, cuối cùng, cũng đã tới lúc trở về rồi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận