Thái Cổ Thần Vương

Tuyết nước Sở

Bữa thịnh yến Thái Cổ kéo dài liên tiếp mấy tháng cuối cùng đã kết thúc, vô số người ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực đều có cảm giác hụt hẫng mất mát, tòa điện Thần Vương sừng sững trong thế giới Thái Cổ đó đã biến mất khỏi tầm mắt, sau này, e là khó có thể được nhìn thấy Thần Vương rồi.
Sau khi buổi thịnh yến này chấm dứt, người trong thế gian như có một cảm giác rằng Thái Cổ ngày nay đã mở ra một bức màn mới, lại là một kỷ nguyên mới đang chờ đợi người trong thiên hạ đi khai phá.
Một buổi sớm tinh mơ, Thần Vương Điện, Tần Vấn Thiên ở trong cung điện của hắn, bọn người Tần Vấn Thiên, Mạc Khuynh Thành, Thanh Nhi, Bắc Minh U Hoàng, Dạ Thiên Vũ ở cùng nhau, sải bước đi về phía ngoài tẩm cung.
Vừa bước chân ra, một thân ảnh trắng như tuyết lóe lên, nhảy thẳng vào trong lòng Khuynh Thành, đôi mắt ti hí xinh đẹp của Tiểu Hỗn Đản trừng lên nhìn Tần Vấn Thiên, nói:
- Muốn hất ta ra, không có cửa đâu.
- Xuỵt.
Tần Vấn Thiên khẽ kêu lên, nhưng vào chính lúc này, phía sau lưng hắn, một đạo thân ảnh tuyệt mỹ xuất hiện, là Luyện Ngục, nàng lặng lẽ theo sau cũng không nói một lời.
- Vấn Thiên ca ca, vô dụng thôi, Thần Vương Điện này đã bị muội bố trí thiên la địa võng, toàn bộ đều là cấm chế, mặc dù huynh có thể dễ dàng hủy đi, nhưng muội cũng vẫn sẽ biết, hì hì.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, không biết từ khi nào, thân ảnh của nha đầu Tình đã xuất hiện trước mặt bọn Tần Vấn Thiên, nàng lúc này mặc một trường bào màu đỏ rực, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp mỹ lệ, nào có giống nhân vật Ma Vương khống chế vạn ma trong tay.
- Nha đầu Tình, muội cũng hùa theo bày kế Vấn Thiên ca ca sao.
Tần Vấn Thiên buồn bực nói.
- Ai bảo ngươi chơi không hay chút nào, là chủ ý của tỷ đó, làm sao, giờ là Thần Vương rồi, không nhận sư tỷ nữa phải không, ra ngoài chơi cũng không mang sư tỷ theo.
Bóng dáng gợi cảm của Nhược Hoan xuất hiện, hai tay nàng khoanh trước ngực, quyến rũ không gì sánh được, đôi mắt khiêu gợi liếc nhìn Tần Vấn Thiên, ở bên cạnh nàng, Tần Dao khẽ cười nhìn Tần Vấn Thiên, đệ đệ này của nàng không thành thực, không ngờ định lén ra ngoài chơi.
- Sư tỷ, tha cho ta.
Tần Vấn Thiên vô cùng phiền muộn.
- Ngươi có cầu xin ta cũng vô dụng thôi.
Nhược Hoan cười khanh khách, chỉ thấy lúc này có nhiều thân ảnh xuất hiện, Nam Hoàng Vân Hi, Nam Hoàng Sênh Ca, còn có cả Hạ Lan Thu Nguyệt, trong nháy mắt như thể trăm hoa đua nở, đẹp không bút nào tả xiết, những người vừa xuất hiện đại đa số đều là Thần nữ, đãi ngộ kiểu như vậy khắp thiên hạ này cũng chỉ có Tần Vấn Thiên hắn là có thể có được.
- Ca ca, lại một lần trốn chạy thất bại à.
Lạc Thần Lệ cũng đã tới, nàng cười khanh khách nói.
- Sư huynh, huynh chịu đi thôi.
Mộng Quân Trần đi tới, mục đích là để tham gia náo nhiệt thôi.
- Mộng Trần, mọi việc trong Thần Vương Điện sau này giao cả lại cho ngươi, phải xử lý thật tốt cho ta đó.
Tần Vấn Thiên nghiêm mặt nhìn Mộng Quân Trần.
Mặt Mộng Quân Trần xụ xuống, nói:
- Tần sư huynh, ta sai rồi, xin hãy tha cho ta.
- Ngươi là Thế giới Thần Vương, là Chủ của Thế giới, việc này đương nhiên phải giao cho ngươi làm rồi, một trọng trách lớn như thế chũng chỉ có thể do ngươi gánh vác thôi, ngoài ra, mấy vị nhạc phụ đại nhân của ta với Đế Quân và cả Vô Nhai sư huynh cũng sẽ cùng giúp ngươi, ông ngoại và cậu ta cũng ở đây, nhưng tu vi của ngươi cao nhất, nên vẫn cần ngươi đảm đương trách nhiệm trấn giữ.
Tần Vấn Thiên rất nghiêm trang, lấy việc công báo thù tư.
- Chẳng phải còn bá phụ bá mẫu sao?
Quân Mộng Trần nói:
- Khả Hân cũng ở đây mà.
- Bọn ta chuẩn bị đi du ngoạn thiên hạ.
Tần Viễn Phong và Lạc Thần Thiên Tuyết xuất hiện, cười nói, phá tan mọi hy vọng của Quân Mộng Trần.
- Phụ thân, mẫu thân, thật sự không đi cùng chúng ta sao?
Tần Vấn Thiên nói.
- Tự chúng ta không biết đi chơi hay sao?
Lạc Thần Thiên Tuyết cười vui vẻ nói, nhìn vào mắt Tần Viễn Phong, tất cả không cần nói ra bằng lời, một dòng khí ấm áp chảy trong tim Tần Vấn Thiên, phụ thân và mẫu thân thương yêu nhau như vậy, hắn đương nhiên vui rồi.
- Khả Hân, con theo ai?
Lạc Thần Thiên Tuyết cười hỏi
- Con đi cùng ca ca, không làm phiền cha mẹ.
Tần Khả Hân khẽ nói, không muốn làm phiền cha mẹ… Tần Vấn Thiên thống khổ muốn chết, không làm phiền cha mẹ, thì có thể làm phiền ta sao? Ái chà, làm ca ca ấy mà số khổ lắm.
- Hì hì, dù sao con cũng muốn đi du ngoạn cùng ca ca,
Lạc Thần Lệ chém thêm một dao nữa.
- Xin tha cho ta.
Tần Vấn Thiên đưa tay lên bưng mặt, đau khổ tột cùng.
- Ngươi yên tâm, cả nhà chúng ta tự mình đi du ngoạn, sẽ không làm phiền huynh, huynh xem, vẫn là huynh đệ đối xử tốt với huynh phải không.
Phàm Lạc Mập tử không biết tới từ lúc nào, nói với Tần Vấn Thiên, bên cạnh hắn là Âu Dương Cuồng Phong và Khương Đình, mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên.
- Cả nhà?
Phàm Diệp hỏi.
- Đúng thế, Tiểu Diệp, cả nhà ba người chúng ta, tận hưởng niềm vui gia đình.
Phàm Lạc đắc ý nhìn Tần Vấn Thiên nói.
- Ai muốn đi cùng với hai người chứ, con muốn đi cùng với cha nuôi.
Thân hình Phàm Diệp lóe lên, chạy tới ôm lấy cánh tay của Tần Vấn Thiên, Phàm Lạc ngơ ngác, còn chưa kịp hồi lại, sau đó ngửa cổ lên trời thở dài:
- Đáng thương thay, đây thật sự là con gái ta sao.
- Cha yên tâm, cứ mỗi mười năm trăm năm gì đó tâm trạng con tốt sẽ qua thăm cha một lát.
Phàm Diệp cười hì hì nói, bồi thêm một dao, Phàm Lạc lệ chảy tràn khuôn mặt.
- Vấn Thiên.
Diệp Thanh Vân cũng đã tới, kêu lên.
- Nghĩa phụ.
Tần Vấn Thiên nhìn Diệp Thanh Vân.
- Đưa cả Lăng Sương tỷ của ngươi theo, nha đầu này ở lại trong Thần Vương Điện cũng buồn chán.
Diệp Thanh Vân mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên chẳng có cách nào từ chối cả.
- Thanh Vân, hai lão già chúng ta thì có thể chơi cờ với nhau.
Tần Xuyên nói với Diệp Thanh Vân.
- A, a, Tần sư huynh, huynh đối xử với ta như vậy, ta sẽ báo thù đó.
Quân Mộng Trần không cam lòng nói.
- Tùy ngươi thôi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nhìn Quân Mộng Trần, nét mặt Quân Mộng Trần xụ xuống liền, chẳng thắng nổi sư huynh mà.
Tần Vấn Thiên áy náy liếc nhìn mấy nàng Khuynh Thành và Thanh Nhi, truyền âm nói:
- Trên đường đi chúng ta sẽ bỏ lại bọn họ.
Mấy nàng Khuynh Thành cười khẽ, lòng các nàng lại cảm thấy ấm áp lạ, cuối cùng chẳng còn gì gò bó chẳng có gì phải dè dặt nữa, khung cảnh này, thật đẹp.
- Xuất phát.
Tần Vấn Thiên nhìn về nơi xa nói.
- Xuất phát.
Tiểu Hỗn Đản ngẩng đầu nói.
Một đoàn người, đều mang dáng vẻ vui tương, đi về phía Thần Vương Điện.
Bọn họ đi khỏi không lâu, từ trong Thần Vương Điện truyền ra một tin tức gây chấn động Thái Cổ, Thần Vương Tần Vấn Thiên dắt theo rất nhiều mỹ nhân đi du ngoạn một vòng ba mươi ba Thiên Tiên Vực, thậm chí sẽ tới rất nhiều thế giới Lạp Tử, theo suy đoán, rất có khả năng hắn sẽ đi lại một lượt con đường trước đây từng đi, và cũng có thể sẽ đi thăm những nơi trước đây từng tới.
Và vì thế, những người ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực xôn xao, đều mong chờ một ngày nào đó có thể vô tình gặp được Thần Vương, không chừng còn được Thần Vương chỉ điểm, từ đó sẽ một bước bay thẳng lên trời.
Sau khi biết tin này, Tần Vấn Thiên thiếu chút nữa không nhịn được quay về Thần Vương Điện cho Quân Mộng Trần một trận tơi bời, sư đệ hắn học xấu mất rồi, nhưng mà, lòng hắn lại cảm thấy vui, hắn vẫn không thay đổi chủ ý của mình, sẽ để cho Quân Mộng Trần ngồi giữ ở Thần Vương Điện, thống trị cai quản mọi chuyện trong thiên hạ, thế giới này, sớm muộn rồi cũng là của hắn.
Thế giới Lạp Tử, nơi từng là nước Sở, tuyết lớn đang rơi.
Tuyết trắng phủ kín mặt đất, như trải lên trên mặt đất một tấm chăn trắng muốt.
Nơi trước đây từng là thành Thiên Ung của nước Sở, có một bức tượng cực lớn, những bông tuyết trắng rơi xuống đậu trên bức tượng, phủ đầy lên trên bức tượng, nhưng thỉnh thoảng có người đi qua, vẫn không ngăn được mình mà quỳ lạy cúi bái bức tượng.
Lúc này, cách bức tượng không xa, vài đạo thân ảnh xuất hiện, một người trong đó giống hệt như bức tượng, chính là Tần Vấn Thiên.
- Chẳng còn thấy bóng dáng của Tần phủ trước kia nữa rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
- Đúng.
Tầm Dao nhìn về phía bức tượng nơi nay đã có một cung điện nguy nga tráng lệ, khẽ gật đầu.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên nhấc chân lên bước đi:
- Nha đầu Tình, có muốn đi thăm nhà muội không.
- Được đó.
Bạch Tình gật đầu:
- Vân Thiên ca ca, huynh có thể cõng muội không, giống như hồi bé ấy.
Tần Vấn Thiên khom lưng xuống, cười nói:
- Lên đi.
Bạch Tình cười trèo lên lưng Tần Vấn Thiên, hai người đi trong tuyết, Tần Dao đi theo phía sau mỉm cười dịu dàng, mỗi bước đi của bọn họ để lại những dấu chân trên tuyết, trên lưng của Tần Vấn Thiên, một giọt nước mắt nhỏ xuống trên mặt đất đầy tuyết, làm tan tuyết trắng.
Lại một bức tranh nữa, nơi từng là hoàng thành nước Sở, một vùng tuyết trắng xóa mênh mang, có một gốc đại thụ đứng sừng sững đón những con gió tuyết, cành lá bị tuyết trắng che phủ.
Dưới gốc cổ thụ, một người trẻ tuổi áo trắng anh tuấn đang ngồi trên mặt đất đầy tuyêt, chân duỗi ra, lười biếng dựa vào rễ cây to lớn, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn cảnh đẹp trước mặt, một tiên tử tuyệt thế đưa tay ra, mặc cho bông hóa tuyết rơi vào lòng bàn tay, nàng quay tròn trong tuyết, nàng không nhảy múa thế nhưng đây giống như điệu múa đẹp nhất trên thế gian.
Bên hắn, còn có một mỹ nữ tóc trắng lặng lẽ đứng cạnh, giống như hòa vào làm một với tuyết trắng.
Hồi lâu, nữ tử tựa như tinh linh tiên tử ấy có vẻ mệt rồi, bước lên tuyết đi tới ngồi dưới gốc cổ thụ, dựa vào người nam tử áo trắng, khẽ nghiêng người, nhắm mắt lại một cách hưởng thụ.
Nữ tử tóc trắng bên cạnh cũng ngồi xuống, cũng dựa vào bên còn lại của hắn, thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại những bông hoa tuyết nhảy múa khắp trời.
Dần đần, ba người dưới gốc cổ thụ đã bị tuyết trắng che phủ hết, giống như ba người tuyết lặng lẽ dựa vào đó, rất đẹp, tuyệt đẹp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận